Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 29: Hỗn Độn Thức Tỉnh

Chương 29: Hỗn Độn Thức Tỉnh


Sau khi ba dị thể hiếm thấy liên tục xuất thế, cả Lăng Thiên Tông chìm trong một bầu không khí náo động khó tả, các trưởng lão, chấp sự, tông chủ, thậm chí cả những vị lão tổ ẩn cư từ lâu đều lần lượt xuất hiện, ánh mắt nặng trĩu, ánh lên vừa kinh hãi vừa nghi hoặc.

Vạn Diệp Tịnh Thể, Kim Cương Chi Thể, Vạn Cổ Minh Thể, ba loại thể chất ấy, chỉ cần một người sở hữu cũng đủ để tông môn trọng dụng, lập tức đưa vào hàng truyền nhân, thậm chí có tư cách trở thành truyền thừa của Thánh Địa, nhưng nay cả ba lại cùng xuất hiện trong một ngày, cùng trong một tông môn.

Đây là ngẫu nhiên?

Hay là thiên mệnh sắp đặt?

Trong lúc tất cả ánh mắt vẫn còn hướng về ba người vừa bước ra khỏi Thủy Tổ Quang Trụ, một nơi gần rìa quảng trường, Bùi Phàm vẫn lặng lẽ đứng đó, không ai chú ý tới, dáng vẻ của hắn vô cùng bình thường, không hề mang theo khí tức đặc biệt, càng không có linh lực chấn động nào phát ra từ thân thể.

Hắn như một hòn đá nhỏ bị bỏ quên giữa dòng thác sáng.

Nhưng trong đan điền của hắn lúc này, lại là một biển vũ trụ sôi sục.

ẦM!

Một âm thanh như đến từ hồng hoang vang lên bên trong thân thể Bùi Phàm, không phải phát ra ngoài, mà vang lên trực tiếp trong thiên đạo, cả không gian chấn động khẽ, chỉ những kẻ ở cảnh giới cực cao mới mơ hồ cảm nhận được một luồng dị độngm không thuộc về thế gian này.

Hỗn Độn Khí trong cơ thể hắn, vốn dĩ chỉ là những làn khí mờ mịt quanh co, nay bỗng nhiên tự mình xoay chuyển, như một con rồng thức tỉnh sau vạn năm ngủ say.

Từng sợi linh khí trong thiên địa bỗng bị hút về phía hắn, dù hắn chưa bước vào Quang Trụ.

Nhưng quang trụ…

Đã bị kéo về phía hắn.

“Đó là… sao linh khí lại…” Một vị trưởng lão đột ngột cảm ứng được dị thường, gương mặt biến sắc.

Từ chính giữa Thủy Tổ Quang Trụ, một đạo ánh sáng tách ra, không theo quỹ đạo cố định, tự động nghiêng lệch, chậm rãi chiếu thẳng xuống vị trí nơi Bùi Phàm đang đứng!

Không có phù văn triệu dẫn.

Không có đạo tâm cộng hưởng.

Không có người nào dẫn dắt.

Chỉ có một mình hắn.

Mà Quang Trụ lại chủ động giáng xuống.

Tất cả đều nín thở.

Ánh sáng ấy bao phủ toàn thân Bùi Phàm, nhưng không giống ánh sáng ấm áp như những đệ tử khác nhận được, ánh sáng này là một mảnh hỗn nguyên sơ khai, như khởi đầu của thế giới, vừa sinh vừa diệt, vừa sáng vừa tối.

Ngay khoảnh khắc đó, biển mây trên trời bỗng tách đôi.

Bầu trời bỗng nhiên tối sầm.

Mây linh tụ lại thành từng tầng, rồi như bị xé ra, một vòng xoáy vô hình xuất hiện giữa thiên không, không kèm theo sấm sét, cũng không phát ra ánh sáng, chỉ có một cảm giác khiến tất cả tu sĩ đồng loạt ngẩng đầu, trời đang sợ.

Vài vị trưởng lão cảnh giới cao lập tức ngưng thần cảm ứng, sắc mặt đại biến.

“Không lẽ là Thiên Đạo Trắc Thể?”

“Không! Không phải thăm dò, mà là tránh né?”

Ngay lúc ấy, Thủy Tổ Quang Trụ bỗng rung lên một nhịp, như bị một lực lượng vô hình kéo nghiêng, không ai chạm vào, không ai dẫn động, nhưng một đạo quang trụ rõ ràng tách ra khỏi luồng chính, tự mình chiếu thẳng đến vị trí của Bùi Phàm.

Toàn trường ngỡ ngàng.

Ngay cả ba người sở hữu đại thể chất vừa được tông môn sắc phong truyền nhân cũng phải kinh ngạc nhìn sang.

Linh quang rọi xuống, bao phủ lấy Bùi Phàm.

Nhưng không giống ánh sáng ấm áp ban nãy, lúc này ánh sáng ấy không phải linh quang thuần túy, mà là khí tức khai nguyên, u minh hỗn độn, sinh sinh diệt diệt cùng tồn tại.

Tất cả những ai đứng gần đều lùi lại theo bản năng.

Một loại cảm giác bức bối xuất hiện trong tim, như bản thân đang đối mặt không phải người, mà là một mảnh nguyên thủy thiên địa chưa khai mở.

Trong cơ thể Bùi Phàm, khí huyết bỗng sôi trào, một dòng khí lạ từ tận cùng đan điền trào lên, không hề bị thúc đẩy bởi công pháp nào, mà là tự thân thể hắn muốn thức tỉnh.

Xương cốt rung chuyển, cơ bắp chấn động, từng tia khí mờ như khói tím hòa lẫn ánh xám bắt đầu lan ra từ ngực, dọc theo kinh mạch lan tỏa khắp toàn thân.

Không phải linh căn, không phải pháp lực, không phải đạo thể.

Mà là Hỗn Độn Thể.

Một loại thể chất vốn không nên tồn tại, không được ghi chép trong bất kỳ điển tịch nào, không có tên gọi trong các bảng đạo mệnh, một thân thể vừa sinh ra đã đứng ngoài thiên đạo, không có quy tắc để đo lường, không có luật lệ để giới hạn.

Khi đạo quang từ Thủy Tổ Quang Trụ chủ động rơi xuống thân thể Bùi Phàm, cả thiên địa dường như nín thở.

Ánh sáng không chói lòa, cũng không nhu hòa như bao người khác nhận được, mà là một đạo tím quang pha lẫn xám quang, vầng sáng ấy như gió trước thời loạn, như tro bụi hỗn nguyên trước khi vũ trụ được tạo thành, vừa hỗn độn, vừa cổ xưa, vừa đáng sợ.

Toàn thân Bùi Phàm run lên khẽ khàng, nhưng khí tức từ hắn lại như một biển cả đột nhiên trào dâng, không phải b·ạo đ·ộng, mà là hồi sinh.

Trong thân thể hắn.

Luồng khí xám tím bỗng nhiên bắt đầu xoay tròn, hình thành một vòng lốc xoáy trong đan điền, cuộn hút toàn bộ chân nguyên, linh khí, khí huyết, thần ý từ bốn phương tám hướng thiên địa.

Từng sợi cơ, từng khúc xương, từng giọt máu của hắn, như bị lột bỏ một lần nữa.

Như một đứa trẻ sơ sinh, hắn bắt đầu lại từ đầu.

Không tu luyện, mà là trọng sinh.

Trong ý thức, Bùi Phàm nhìn thấy mình lơ lửng giữa một vùng hư vô, dưới chân không có đất, trên đầu không có trời, xung quanh chỉ là một khoảng hỗn mang không sáng, không tối, không âm, không dương.

Đột nhiên, trước mắt hắn hiện lên một quả cầu ánh sáng đang co rút, từng tầng từng tầng không gian vặn xoắn.

Không có âm thanh, không có hình ảnh.

Chỉ có một thứ cảm giác trần trụi:

“Ngươi là khởi đầu.”

“Ngươi là kết thúc.”

“Ngươi không thuộc về thiên đạo, nhưng thiên đạo lại phải ghi tên ngươi.”

Trong khoảnh khắc ấy, ngực Bùi Phàm lóe lên một đạo phù văn mờ nhạt, không phải do tu luyện tạo thành, mà là tự thân thể hắn sinh ra.

Một vòng tròn đen trắng đan xen, ở giữa là một điểm sáng nhỏ như hạt bụi, rồi nở bừng thành một vũ trụ sơ khai.

Tại thế giới thực, trên quảng trường Thánh Quang, dị tượng bắt đầu bộc phát.

Thân thể Bùi Phàm bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng xám tím, quanh hắn, mặt đất không rạn nứt như khi cường giả bạo phát, mà im lìm tan rã, như linh thạch hóa thành tro bụi.

Hư ảnh một đại vũ trụ nguyên thủy mơ hồ hiện sau lưng hắn, bên trong không có sông núi, không có sinh linh, chỉ có sóng dao động của sinh – diệt – biến – hóa – hủy.

Một luồng gió thổi qua, không phải gió linh khí.

Mà là gió từ thời đại khai thiên, cuốn theo cảnh tượng hủy diệt của những thời đại xa xưa đã bị c·hôn v·ùi núi tan, sao rơi, biển cháy, đại đạo đứt đoạn.

Tất cả, chỉ trong một cái chớp mắt của thức tỉnh Hỗn Độn Thể.

Trong thân thể Bùi Phàm, từng khối cơ thể bắt đầu thay đổi.

Xương cốt như hóa thành tinh thạch thần kim, khí huyết như hồng thủy không đáy, kinh mạch mở rộng gấp trăm lần tu sĩ bình thường, tiếp nhận lượng linh khí đến mức trụ đá trắc nghiệm linh căn cũng sẽ nổ tung nếu đo.

Nhưng điều khủng kh·iếp nhất không phải ở đó.

Tất cả nguyên tố trong thiên địa, đạo vận của vạn vật, quy luật vận hành sinh linh, đều thoáng chớp qua cơ thể hắn, rồi hóa thành một điểm hư vô duy nhất ở tâm đan điền.

Không định hình, không cố định, không thể phân loại.

Trong khoảnh khắc cuối của quá trình thức tỉnh, tầng khí xám tím quanh thân Bùi Phàm bỗng dưng thu nhỏ, rồi hóa thành một lớp da mỏng bọc quanh thân thể, như một tầng áo bào do đạo lý ngưng tụ.

Từ sâu trong cơ thể hắn, phát ra một tiếng thình, như tim đập, nhưng lại khiến cả thiên địa dao động, khiến những ai đang ngồi tu luyện trong vòng mười dặm đều huyết mạch rung động theo, giống như bị đạo vận bậc chí cao ép xuống đầu.

Thế giới, run rẩy, không vì hắn tu vi cao.

Mà vì hắn vừa bước ra khỏi khuôn mẫu của toàn bộ tu luyện giới.

Bùi Phàm lúc này đứng thẳng người, ánh mắt trầm tĩnh. Không vui, không phẫn, không dao động.

Chỉ lặng lẽ nhìn hai bàn tay mình, lẩm bẩm:

“Thân thể này không còn là phàm thân.

Nhưng cũng chưa phải thánh thể.

Mà là mảnh vỡ từ trước thời đại sơ khai.”

Hỗn Độn Thể, đến đây chính thức thức tỉnh.

Không cần quang trụ tán phúc, không cần thiên cơ công nhận, chỉ có thiên địa phải cúi đầu, nhường đường.

Chương 29: Hỗn Độn Thức Tỉnh