Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 30: Hỗn Độn Trúc Cơ, Thiên Sinh Hợp Nhất
Thân thể Bùi Phàm vừa hoàn tất quá trình thức tỉnh, Hỗn Độn Thể chính thức hiện thế.
Lúc ấy, trời đất vẫn còn run rẩy chưa dứt, hư ảnh đại vũ trụ phía sau hắn vẫn lơ lửng bất động giữa không trung, như một vết cắt nguyên thủy tách khỏi dòng chảy thời gian.
Bên trong cơ thể hắn, khí huyết tựa hồng hoang cổ lãng, đang không ngừng sôi trào, Xương cốt ngân vang, cơ bắp giãn nở, kinh mạch như biển rộng tiếp nối mười phương, nhưng thứ đang biến hóa mạnh mẽ nhất chính là đan điền.
Lúc ấy, linh khí còn sót lại trong Thủy Tổ Quang Trụ vốn đang dần tản đi theo quy luật, nhưng đột nhiên, đạo quang còn lại rung mạnh, rồi như bị rút cạn, chấn động vỡ ra thành từng dòng linh khí màu bạc, quấn lên trời, rồi như rắn bạc vạn trượng…
điên cuồng chảy ngược về phía Bùi Phàm!
"Không thể nào! Hắn… hắn đang hút nốt phần linh khí còn lại của Quang Trụ?"
"Đây là đại cơ duyên của toàn tông môn! Linh khí đó đâu thể một người nuốt trọn!"
"Không… Không phải nuốt… Là… thôn phệ!"
Giọng của một vị trưởng lão già nua khàn đặc, cả khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Ngay sau đó, thiên địa bùng lên ánh sáng chói lòa.
ẦM!!!
Những tầng khí trong đan điền Bùi Phàm, một luồng Hỗn Độn Khí nguyên thủy, không thuộc về bất kỳ nguyên tố nào, bắt đầu vận chuyển.
Mỗi lần khí xoay tròn, một tiếng long ngâm u trầm lại vang lên từ sâu trong khí hải.
Toàn bộ linh khí của Quang Trụ giờ phút này đã bị hút sạch, tụ hết vào thân thể Bùi Phàm, không sót lấy một tia.
Trong nhịp thở thứ mười ba, mười tầng Hỗn Độn Khí như thác lũ đã hoàn tất kết tụ.
Đan điền Bùi Phàm nổ vang như sấm.
Từ tầng khí thứ nhất đến thứ mười, tầng nào cũng mang khí tức cổ xưa, trùng trùng điệp điệp, xoay chuyển ngược dòng quy luật.
ẦM!!!
Một luồng chấn động kinh thiên khác lan rộng ra khắp quảng trường.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ, trong khoảnh khắc đó, thân thể Bùi Phàm run nhẹ, khí tức cuồn cuộn trào ra, rồi lập tức thu liễm.
Nạp Khí đỉnh phong.
"Không thể nào… hắn chỉ mới nhập Nạp Khí…"
Phụng Thừa Thiên đứng trên Thánh Đài, áo bào tung bay trong gió linh, ánh mắt trầm đến cực điểm.
Tựa hồ trong đáy mắt hắn, vừa là khâm phục, vừa là sát ý chưa rõ.
Bên này...
Khi tầng thứ mười hình thành.
ẦM RẮC!!!
Đan điền của Bùi Phàm nổ tung!
Không phải vỡ nát theo kiểu tẩu hỏa nhập ma, cũng không phải tan rã như người thường phế bỏ tu vi, mà là bị chính lượng khí quá mức khủng kh·iếp đè nén đến cực hạn, bạo phát thành một v·ụ n·ổ khai thiên, không mang sát khí, mà đầy sáng tạo.
Ngay khoảnh khắc đan điền vỡ tan, từ trong v·ụ n·ổ ấy, một vầng sáng xám tím bay ra, lơ lửng giữa ngực hắn, rồi như có linh tính, tự động xoay tròn, sinh sinh hóa hóa.
Đan điền vỡ, nhưng không mất, mà tiến hóa.
Từ trong hư vô giữa bụng dưới Bùi Phàm, một vùng không gian mới bắt đầu hình thành, lúc đầu chỉ như một đốm sáng, nhưng nhanh chóng mở rộng thành một thế giới thu nhỏ, trong đó có trời, có đất, có gió thổi, có nước chảy, từng tia linh khí mù mịt tuôn ra từ hư không, như tự sinh tự dưỡng.
Ngay lúc ấy, thiên tượng dị động lần thứ hai.
Mây linh trên trời bị hút vào trung tâm quảng trường, xoay tròn trên đỉnh đầu Bùi Phàm, những hạt mưa linh nhỏ như tơ bạc rơi xuống, không tan vào đất, mà tan vào không gian trong đan điền hắn, không khí nhập giới, sương hóa linh, thiên địa sơ thành.
Hắn không chỉ đột phá Nạp Khí đỉnh phong.
Mà còn bắt đầu bước ra khỏi khuôn khổ tu hành mà cả thế giới từng định sẵn.
Giữa ánh mắt kh·iếp sợ của vạn người, Bùi Phàm mở mắt.
Ánh mắt hắn không còn đơn thuần là ánh nhìn của người phàm, mà ẩn ẩn có đạo quang phản chiếu, như phản lại cả thiên địa trong đồng tử.
Hắn cúi nhìn hai tay mình, cảm nhận được:
Thân thể mạnh hơn bất kỳ thể tu cùng cấp.
Linh khí sâu như biển, thậm chí có thể nuốt được thiên địa.
Đạo vận không học mà thông.
Một luồng cảm xúc không thể gọi tên trào lên nơi lồng ngực, hắn khẽ thì thầm:
“Đan điền không cần nữa, bởi vì ta đã có cả một thế giới trong người.”
"Cũng có thể xem như... thế giới linh cơ..."
"Vậy thì hôm nay, trực tiếp dùng giới này đến Trúc Cơ, đặt vũng nền móng" Bùi Phàm nội tâm gào thét.
Thế giới đó tuy chưa hoàn chỉnh, nhưng đã có trời, có đất, có trụ cột hỗn độn khí, có vận hành tuần hoàn.
Linh khí bên trong không còn đơn thuần là hấp thu từ bên ngoài, mà bắt đầu sinh ra từ chính đạo vận nội thể, từ xoáy hỗn độn do Hỗn Độn Thể tự diễn sinh.
Hắn ngồi đó, giữa quảng trường, nhưng toàn bộ tinh thần đã chìm vào thiên địa nội thể.
Giữa thế giới ấy, một điểm hội tụ khí tức thần bí lặng lẽ hình thành, như mầm non sinh ra giữa hoang nguyên, từ trong mảnh thiên địa đan điền ấy, từng sợi linh khí hội tụ, từng tia quy tắc sơ thô bắt đầu ngưng tụ, định hình nên một trụ tâm vững chãi, nền móng đạo cơ.
Không phải linh thai.
Không phải linh đài.
Càng không phải kim đan sơ hạch.
Mà là căn cơ thô giản nhất, thuần túy nhất, nhưng cũng vững chắc nhất, do chính thế giới trong người tạo nên, không mượn bất kỳ lực ngoại vật nào.
Cùng lúc đó, bên ngoài thân Bùi Phàm, khí tức vốn thu liễm bỗng trở nên cực kỳ ổn định, như đại địa trấn áp s·óng t·hần, như thiên không giam giữ sấm sét.
Dưới lớp áo xám tro, mười tầng Hỗn Độn Khí âm thầm luân chuyển, nuôi dưỡng mảnh thiên địa nội thể, từng nhịp đập như đại chu thiên của vũ trụ, mỗi vòng xoay là một bước tích lũy của đạo cơ.
Hắn vẫn chưa bước vào Trúc Cơ.
Nhưng căn cơ của Trúc Cơ đã thành.
Trong tu đạo giới, ai cũng biết.
Muốn Trúc Cơ, phải có căn cơ.
Căn cơ càng mạnh, Trúc Cơ càng ổn định.
Căn cơ càng chân thật, đạo lộ sau này càng xa.
Nhưng bao người khổ luyện, hao phí linh thạch, tu trăm năm chỉ mong lập nên một cái cơ bản, thì Bùi Phàm chỉ bằng chính thân thể, khí huyết, ý chí, và một đan điền nổ tung, đã tự lập nên căn cơ, chưa từng có người thứ hai.
Giữa quảng trường, Bùi Phàm chậm rãi mở mắt.
Ánh nhìn hắn vẫn tĩnh lặng, không có linh quang xoay chuyển, không có thần uy chấn động.
Nhưng sâu trong đôi mắt ấy, đã có một thế giới hoàn chỉnh, một mảnh đạo thổ chưa khai phá, nhưng đã mang theo căn nguyên sinh mệnh của chính hắn.
Hắn thở ra một hơi dài.
Trong hơi thở ấy, linh khí tan ra như khói, mang theo đạo vận mơ hồ, khiến linh giả dưới Trúc Cơ nghe thấy mà kinh mạch tê rần.
Thế giới trong đan điền chính là nền tảng.
Đạo cơ hắn tạo thành chính là bước đầu tiên để nghênh đón một loại Trúc Cơ vượt ngoài tu đạo cũ.
Một loại Trúc Cơ thuộc về riêng hắn.
Một loại Trúc Cơ mà từ nay về sau, hậu thế phải gọi bằng tên mới.
Hỗn Độn Trúc Cơ.
Thế giới đan điền đã thành hình.
Đạo cơ đã ổn định, như một trụ cột cắm sâu vào nội thiên địa.
Từ đó, Trúc Cơ chi cảnh đã ngay trước mặt Bùi Phàm.
Nhưng hắn, vẫn chưa vội bước vào.
Hắn nhắm mắt, cảm nhận từng tia dao động trong thân thể, từng dòng khí lưu lưu chuyển qua mạch lạc, từng nhịp dao động của thế giới hỗn nguyên trong đan điền, như một bản nhạc ngàn vạn năm mới viết xong nốt đầu tiên.
Đó không chỉ là linh khí.
Không chỉ là hỗn độn khí.
Mà là thân thể hắn, từ da thịt, xương cốt, khí huyết cho đến từng tấc tế bào, đều đang cộng hưởng với đạo cơ.
Hỗn Độn Thể, vốn là một thể chất chưa từng được ghi lại, không có tên trong các đạo điển cổ xưa, không có đặc điểm cố định, không có thuộc tính rõ ràng.
Thể chất này sinh ra không phải để phù hợp với bất kỳ đại đạo nào, mà là để dung nạp mọi đại đạo, thậm chí nghịch thiên tự sinh một đạo riêng.
Chính vì thế, khi đan điền hóa thành thiên địa, Hỗn Độn Thể không những không mất, mà còn chủ động cộng hưởng, như tìm được gốc rễ thật sự thuộc về nó.
Trong cơ thể Bùi Phàm, những tầng Hỗn Độn Khí vốn chỉ lặng lẽ xoay chuyển, nay từng tầng một bắt đầu khớp lại với những mạch vận trong thế giới đan điền.
Luồng khí thứ nhất tương ứng với khí mạch sơ sinh.
Luồng khí thứ hai tương ứng với nguyên hải bản nguyên.
Luồng khí thứ ba nối liền với đạo nhãn vừa khai.
…
Cứ như vậy, mười tầng Hỗn Độn Khí, mười dòng xoáy đại đạo, từng tầng từng tầng… gắn kết trọn vẹn với thế giới nội thể, từng chút một, hợp nhất với đạo cơ.
Đây không còn đơn thuần là một căn cơ cho Trúc Cơ.
Mà là Căn cơ do chính Hỗn Độn Thể sinh ra, cũng là căn cơ để Hỗn Độn Thể vươn đến cực điểm.
Cả thân thể Bùi Phàm, từ thể xác cho đến linh hồn, từ khí tức cho đến ý niệm, bắt đầu chuyển hóa.
Không phải đơn thuần là đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, mà là Thể chất và cảnh giới dung hợp làm một.
Hỗn Độn Thể vì Trúc Cơ mà sinh.
Mà Hỗn Độn Trúc Cơ cũng chỉ người có Hỗn Độn Thể mới có thể mở ra.
Lúc ấy, trong trời đất vang lên một đạo thanh âm kỳ lạ, như sấm nổ trong hư không, không qua tai, mà trực tiếp dội vào linh hồn của tất cả cường giả đang có mặt:
"Thiên địa bất định, vì người mà mở.
Đạo chưa sinh, vì người mà nở.
Hỗn Độn Thể, kết Hỗn Độn Cơ, chính là điểm khởi đầu của một loại tu đạo mới."
Trên Thánh Quang Thiên Đài, một vị lão tổ ẩn thế, tóc bạc như sương, run run đứng dậy, giọng khô khốc:
“Không phải Trúc Cơ Cảnh như chúng ta từng biết...
"Thể chất sinh ra để khớp với căn cơ.
Căn cơ tự diễn hóa để dẫn ra đại đạo.
Đạo này chưa ai từng bước.
Nhưng nếu hắn đi, người đời sau có thể đi theo.”
Giữa quảng trường, Bùi Phàm mở mắt.
Mười tầng khí Hỗn Độn đã hoàn toàn hòa vào thế giới đan điền.
Thể chất Hỗn Độn cũng đã dung nhập vào từng sợi khí tức trong đạo cơ.
Cả người hắn không còn phân biệt trong ngoài, mà là một nguyên thể hợp nhất.
Đúng khoảnh khắc ấy…
ẦM!!!
Một luồng linh quang tím xám từ sâu trong nội thể bùng phát, xuyên thẳng qua tầng trời thứ nhất, tạo thành một cột sáng đứng sững giữa hư không, như là đạo đăng của một con đường mới trong tu hành giới.
Không ai dám thở mạnh, không ai dám lên tiếng.
Chỉ có ánh mắt, từng cặp từng cặp, nhìn về phía Bùi Phàm.
Hắn lúc này, chưa hoàn toàn Trúc Cơ.
Nhưng đã tự tạo nên căn cơ cho một loại Trúc Cơ mà thế gian chưa từng có.
Hỗn Độn Thể, chính là nền móng.
Hỗn Độn Khí, là huyết mạch.
Hỗn Độn Thế Giới, là đan điền.
Hỗn Độn Đạo Cơ, là khởi điểm.
Hỗn Độn Trúc Cơ, là kết tinh của tất cả.