Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 31: Phụng Thừa Thiên Vì Đại Thế

Chương 31: Phụng Thừa Thiên Vì Đại Thế


Quảng trường Thánh Quang vẫn còn chưa dứt tiếng kinh hô sau dị tượng của Bùi Phàm, thì trên cao, tầng mây linh vốn đã tan biến sau lễ tẩy đạo bỗng một lần nữa quay trở lại, gió linh cuộn tròn, vần vũ từng tầng áp xuống.

Giữa tâm pháp đàn dựng trên Thánh Quang Thiên Đài, Phụng Thừa Thiên đứng sừng sững như một ngọn núi cổ ngàn năm, áo bào tím không gió mà bay, ánh mắt thâm sâu nhìn xuống quảng trường rộng lớn.

Đôi mắt đó trong khoảnh khắc lóe lên một tia lạnh băng đến tận cốt tủy.

Hắn biết rõ, người từng bí mật xâm nhập Hàn Ngọc Phong, chạm vào pháp giới hộ phong mà không để lại chút vết tích nào.

Hắn biết rõ, người từng khiến Phụng Lăng Tuyết suýt nữa diệt hồn, linh hồn tan vỡ, không thể hồi phục nếu chậm hơn một hơi thở.

Hắn cũng biết rõ, khí tức mà hắn từng cảm nhận được trong chớp mắt từ hồn phách Lăng Tuyết lúc nàng hấp hối, nay xuất hiện trọn vẹn trong Bùi Phàm, không lệch nửa phần.

Chính là hắn.

Không phải ma đạo, địch tông, nội gián.

Mà là một người nằm ngoài toàn bộ lưới thiên đạo của thế gian.

Một kẻ vô danh vô tánh, không hệ, không căn, không lai lịch.

Nhưng chỉ bằng một hơi thở, có thể hút cạn toàn bộ Thủy Tổ Quang Trụ.

Chỉ bằng một lần thức tỉnh, có thể tự sinh đạo cơ trong thân, lập nền Trúc Cơ từ thế giới đan điền.

Chỉ bằng một ánh mắt, có thể khiến hắn tông chủ của một trong Thập Đại Thánh Tông, cảm thấy đáy lòng trở nên bất ổn.

Phụng Thừa Thiên không nói ra.

Bởi vì hắn hiểu một khi thốt ra, là khơi lên nước đục.

“Kẻ này... chưa thể g·iết, chưa thể bắt.

Nhưng không thể để hắn phá vỡ toàn bộ cán cân.” Hắn ngẩng đầu, không nhìn Bùi Phàm nữa.

Trong ánh mắt đã quay lại sự lãnh khốc thường thấy của bậc đế tọa.

“Truyền lệnh, mở kho linh tàng tầng ba.

Lấy ra một trăm hai mươi vạn thượng phẩm linh thạch, mười ba bình Thanh Dẫn Linh Dịch, năm khối Nguyên Linh Tủy Thạch.”

“Khởi động đại pháp đàn Huyền Thiên.

Cưỡng ép khai mở Thủy Tổ Quang Trụ lần thứ hai.”

Một loạt trưởng lão phía sau đồng loạt biến sắc.

“Lần thứ hai? Tông chủ, tổ huấn rõ ràng, quang trụ chỉ được mở một lần duy nhất mỗi lễ, nếu cưỡng ép sẽ làm lệch linh mạch, tổn thương thiên vận tông môn…”

Phụng Thừa Thiên không đáp, chỉ chậm rãi nói:

“Nếu không mở lại, toàn bộ đệ tử dưới trăm tuổi, lần này đều không thu được gì.”

“Muốn giữ được thế hệ kế tiếp, muốn tông môn tồn tại thêm một vạn năm nữa…

Chúng ta phải trả giá.”

Mệnh lệnh hạ xuống, toàn tông chấn động.

Từng kiện linh tài trân quý được mang ra khỏi kho như nước chảy.

Pháp đàn mới được dựng lên với tốc độ thần tốc, chín cột Thiên Tâm cắm vào đất, trận pháp xoay chuyển tầng tầng, hội tụ ánh sáng mờ mịt từ tứ phương thiên địa.

Ở trung tâm trận đàn, Phụng Thừa Thiên lấy ra một vật cuối cùng, một chiếc ngọc phù khắc ba chữ cổ “Thủy Tổ Ấn”.

Ngọc phù vỡ tan, một giọt huyết dịch Thủy Tổ chân chính hóa thành đạo phù sáng rực, rơi xuống tâm trận.

ẦM!!!

Trời rung đất chuyển.

Từ tầng trời cao nhất, ánh sáng quang trụ lần nữa được kéo xuống, lần này không còn thuần tịnh như trước, mà ẩn chứa sự cưỡng ép nghịch thiên, cùng với khí tức của chính Phụng Thừa Thiên đang trả giá.

Thủy Tổ Quang Trụ, lần thứ hai, được cưỡng ép giáng lâm.

Nhìn ánh sáng lần nữa rơi xuống, chiếu khắp quảng trường, các đệ tử nhao nhao sục sôi nhiệt huyết, tưởng rằng đây là ơn huệ của thiên đạo ban thêm một lần cơ hội.

Chỉ có Phụng Thừa Thiên biết, đây là bảo vệ đại thế.

Không phải vì thiện ý, càng không vì công bằng.

Mà là…

“Nếu chỉ một mình hắn bước ra từ lễ này,

thì thiên hạ sẽ không còn ai có thể đuổi kịp.”

“Ta không thể để điều đó xảy ra."

Sau khi Thủy Tổ Quang Trụ lần thứ hai được cưỡng ép mở ra, không khí trong Lăng Thiên Tông vẫn chưa thực sự yên ổn, khắp các phong đều truyền ra bàn tán không dứt, từ ba thể chất hiếm có, đến dị tượng của một người vô danh, rồi lại đến việc tông chủ thân chấp chính mở kho, tổn hao thiên vận để cứu lấy đại thế.

Thế nhưng, giữa lúc cả tông đang sục sôi, Bùi Phàm lại rút lui một cách lặng lẽ, không tranh đoạt linh quang, không tiếp tục chiếm cơ duyên, mà chỉ yên lặng trở về tiểu viện tạp dịch trên núi hoang, như thể mọi thứ xảy ra trước đó chưa từng liên quan đến hắn.

Chiều tối hôm ấy, trăng tròn vừa lên khỏi tầng mây, ánh sáng bàng bạc phủ lên từng rặng tùng rừng trúc, sương chưa tụ, gió đã nhẹ, trên đỉnh một ngọn linh sơn yên tĩnh, Thanh Huyền Đài, gió cuốn lụa trắng bay nghiêng, đèn ngọc treo cao, linh thạch phát ra ánh sáng dịu mờ.

Nơi đây là một trong ba nơi cấm của tông môn, bình thường không một đệ tử nào được bước vào, ngoại trừ những người được đích thân Phụng Thừa Thiên gọi tên.

Và hôm nay, cái tên đó là Bùi Phàm.

Trong lòng núi, dưới một mái đình đá cổ, Phụng Thừa Thiên chắp tay đứng quay lưng về phía ánh trăng, tóc bạc dài xõa, áo bào tím nhàn nhạt tỏa ra đạo vận cổ kính, lưng thẳng tắp như thiên kiếm chưa rút.

Bên cạnh hắn, Phụng Lăng Tuyết đứng im lặng, tay đặt nhẹ trước bụng, khí tức vẫn chưa hoàn toàn ổn định sau lần hồn phách suýt diệt, nàng yên lặng, nhưng đôi mắt long lanh ẩn giấu sóng ngầm khi nhìn thấy thân ảnh bước vào.

Bùi Phàm đến.

"Bái kiến Tông Chủ, gặp qua Đại Sư Tỷ" Hắn chậm rãi đi vào, cung kính hành lễ, giọng điệu có chút hẹn mọn.

Lần này Bùi Phàm không có ý định che giấu, từ khi quyết định đến tham gia kỷ niệm tông môn, hắn lòng đã có hướng đi khác, mặc dù sẽ nguy hiểm hơn đôi chút.

Phụng Thừa Thiên không quay đầu lại.

Qua ánh trăng phản chiếu trên hồ đá, hắn nhìn bóng của Bùi Phàm in trên nước, như thấy một mảnh thiên địa khác đang chậm rãi vận chuyển trong người đối phương.

Trầm mặc một khắc, hắn chậm rãi nói:

“Lăng Thiên Tông không phải chưa từng có thiên tài.

Cũng không phải chưa từng có dị tượng.

Nhưng chưa từng có người nào như ngươi.”

Bùi Phàm vẫn im lặng.

Gió thổi qua làm áo hắn lay nhẹ, nhưng thân thể không chút dao động.

Ánh mắt hắn lướt qua Phụng Lăng Tuyết, chỉ một giây, rồi rơi lại lên bóng lưng Phụng Thừa Thiên, không lạnh lùng, cũng không né tránh, nhưng trong ánh nhìn ấy lại không có gì để sợ.

Phụng Thừa Thiên xoay người lại.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Bùi Phàm, bình thản, uy nghiêm, nhưng ẩn dưới tầng sâu nhất là một dòng khí lạnh mà chỉ bậc đế tâm mới giấu được:

“Ngươi từng xâm nhập Hàn Ngọc Phong.”

"Ngươi từng ở Tối Huyệt Cổ Lâm c·ướp đoạt linh thảo"

“Ngươi từng khiến nữ nhi của ta suýt nữa hồn phi phách tán.”

“Ngươi không giải thích sao.”

Phụng Lăng Tuyết hơi biến sắc, mắt hơi lay động, nhưng vẫn giữ im lặng.

Bùi Phàm vẫn trầm mặc không nói.

Chỉ đứng đó như một gốc tùng già ngạo tuyết, như thể trong thiên địa này chẳng ai có quyền phán hắn.

Phụng Thừa Thiên nhìn hắn rất lâu.

Rất lâu.

Cuối cùng, hắn nói:

“Ngươi là kẻ nguy hiểm nhất ta từng thấy trong ba trăm năm qua.”

“Nhưng cũng là người duy nhất, khiến ta không thể tùy tiện động vào.”

Gió đêm lùa qua đình đá, mang theo mùi trầm hương từ lò ngọc cổ, vờn quanh ba người không nói.

Phụng Thừa Thiên rốt cuộc thu ánh mắt lại, quay lưng về phía hồ, trầm giọng nói:

“Ngươi không cần biện hộ, nhưng nhớ kỹ một điều…”

“Từ giờ trở đi, bất kể ngươi là ai, đến từ đâu, nếu còn muốn ở lại Lăng Thiên Tông, không được làm tổn thương Lăng Tuyết thêm lần nữa.”

Một lời, không phải cảnh cáo, cũng không phải thỏa hiệp, mà là… quy tắc ngầm.

Bùi Phàm gật đầu.

Chỉ một cái gật đầu, không nhanh không chậm, không cúi đầu cũng không cứng rắn, nhưng là lời hứa chắc chắn nhất hắn có thể cho.

Phụng Lăng Tuyết khẽ cúi đầu, ánh mắt dao động, nàng biết rõ, có một thứ gì đó đang thay đổi.

Chương 31: Phụng Thừa Thiên Vì Đại Thế