Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 33: Củng Cố Căn Cơ, Xác Lập Đạo Tâm

Chương 33: Củng Cố Căn Cơ, Xác Lập Đạo Tâm


Sau đêm trăng đó, một tấm lệnh phù đặc chế từ Thanh Linh Tử Mộc được gửi thẳng đến chấp sự điện ngoại môn, bên trên không ghi tên, chỉ có một đạo phù văn màu tím bạc vẽ theo hình thức cổ Tự Thừa Thiên.

Ngay trong sáng hôm sau, chấp sự điện âm thầm triệu tập vài đệ tử nội điện, không nói rõ lý do, chỉ lệnh:

“Lập tức thu xếp một động phủ ở sườn tây Phù Hoa Phong, gần biên cảnh Tàng Lâm Cốc, không cần linh trận, không cần giới cấm, nhưng ba ngày một lần phải dâng đủ linh thạch, linh dược sơ cấp, đồng thời cử người làm nội ứng chờ lệnh.”

Khu vực ấy vốn là một rìa núi bị xem là không quá thích hợp tu luyện, địa thế thấp, linh khí không nồng hậu, quanh năm sương lạnh che phủ, lại gần khu rừng Tàng Lâm, nơi linh thú hoang loạn, khó kiểm soát, vì vậy, trừ những tán tu được phép ở nhờ một thời gian, chưa từng có đệ tử nào thực sự sinh hoạt lâu dài ở đó.

Thế nhưng hôm nay, nơi đó lại bắt đầu sáng đèn.

Một bóng người lặng lẽ dừng chân trước cửa động phủ đá vôi cũ kỹ, tay áo đơn bạc, trên lưng là một bao vải thô, hắn không phải một thiên tài xuất thân thế gia, không có tùy tùng đi theo, cũng không có bài vị riêng trong sảnh lệnh ngoại môn, hắn chỉ là một cái tên đang bắt đầu được viết lại.

Bùi Phàm.

Hắn đứng nhìn động phủ hồi lâu, rồi lặng lẽ đẩy cửa vào.

Không ai tiếp, không có linh trận nghênh khách, chỉ có tiếng gió ù ù rít qua vách đá, và vài con chuột linh thỏ hoảng sợ chạy tán loạn.

Bên trong là một khoang rỗng khoảng ba trượng vuông, chính giữa có một bệ đá đơn sơ, vách động chưa được điêu khắc, vẫn còn dấu vết cũ của linh sương lắng đọng theo năm tháng, tạo thành từng đường vân uốn lượn như rễ cây cổ xưa.

Bùi Phàm đặt túi vải xuống, ngồi xếp bằng trên bệ, nhắm mắt một khắc, rồi chậm rãi mở ra.

Ánh mắt hắn vẫn tĩnh, nhưng trong tĩnh có động.

Phụng Thừa Thiên đã nói, cho quyền, cho tài nguyên, cho cơ hội, nhưng cũng đồng nghĩa, hắn đã bước vào ván cờ, và không thể quay đầu.

Không ai biết, động phủ này là nơi từng có một chân truyền thất bại tu luyện Thất Cảnh Tâm Ấn, bị tâm ma phản phệ mà c·hết, từ đó bị bỏ hoang, linh khí nơi đây không ổn định, nhiều khi biến đổi đột ngột, sinh ra khí loạn và mộng cảnh.

Nhưng Bùi Phàm, lại chọn ở đây.

Không phải vì không thể chọn nơi tốt hơn, mà là vì nơi loạn, mới dễ ẩn.

Và hắn cần một nơi không ai dám lại gần.

Một nơi đủ cô tịch để làm thí nghiệm, đủ xa để tu luyện dị đạo, và đủ khuất để không ai thấy hắn đang biến đổi từng ngày.

Bùi Phàm lặng lẽ ngồi trong động phủ tu luyện, hắn cần tiêu hóa thuộc tính của mình.

Bên trong thế giới đan điền đã hình thành, từng dòng sông khí hỗn độn vẫn đang không ngừng cuộn chảy, mặc dù đạo cơ đã thành, nhưng căn bản vẫn còn chưa đủ ổn định để lập nên đại đạo lâu dài.

Giống như một tòa thành vừa được dựng lên giữa lòng núi lửa kiên cố, nhưng dưới chân vẫn là địa mạch chưa ngưng.

Nếu không thể củng cố, căn cơ có thể không sụp, nhưng sau này sẽ khó mở rộng đại đạo.

Bùi Phàm chậm rãi ngồi xuống, hai tay kết ấn, ánh mắt nhắm lại như rút hồn về sâu trong nội thể.

Trong đan điền.

Thế giới hỗn độn như vừa được khai sáng, nhưng chưa ổn định, trời đất chưa phân rõ, đạo vận chưa đủ uy nghiêm, linh khí mặc dù dồi dào nhưng luân chuyển chưa có quy luật.

Trấn định.

Đó là mục tiêu duy nhất của hắn lúc này.

Từng luồng Hỗn Độn Khí bắt đầu xoay tròn theo đạo tâm của Bùi Phàm, không còn tự do cuộn trào như trước, hắn dùng ý niệm, huyết mạch, và linh hồn bản nguyên dẫn dắt từng tầng khí lưu, phân chia chúng theo từng khu vực trong thế giới đan điền.

Tầng thứ nhất, Làm thiên không.

Tầng thứ hai, Làm địa mạch.

Tầng thứ ba, Dẫn khí hải.

Tầng thứ tư, Dựng thiên trụ.

Tầng thứ năm, Hình thành nguyên hải nội giới.


Tầng thứ mười, Dùng làm mạch đạo tâm.

Mỗi tầng ổn định xong, Bùi Phàm lại vận chuyển thân thể một lần theo Hỗn Độn Chu Thiên đại pháp, một phương thức tu luyện vô danh mà hắn sáng tạo từ trực giác, từ dao động hỗn độn cổ sơ trong xương máu mình.

Không có khẩu quyết, không có động tác cố định, chỉ có cảm ngộ và cộng hưởng.

Hắn không hấp thu linh khí nữa, mà bắt đầu tự sinh khí trong thiên địa nội giới, rồi lại dẫn khí đó dưỡng thể, dưỡng hồn, dưỡng ý chí.

Cứ thế, từng khắc trôi qua, Bùi Phàm ngồi bất động như tượng đá, nhưng trong cơ thể hắn lại là cả một thiên địa đang vận hành tinh vi và mạnh mẽ.

Ba ngày ba đêm trôi qua.

Bầu trời Lăng Thiên Tông vẫn chưa dứt hết tầng mây do dị tượng để lại, nhưng ánh sáng đã dần trở lại.

Bùi Phàm mở mắt.

Không có hào quang, không có chấn động linh lực, nhưng trong khoảnh khắc đó, một luồng khí thế vững như Thái Sơn, tĩnh như vạn năm băng sơn lan ra.

Không phải để thị uy, mà là trấn định.

Mười tầng khí lưu đã ổn định.

Thiên địa trong đan điền đã phân giới.

Hỗn Độn Thể đã hòa với thế giới nội thể.

Đạo cơ đã thành, không chỉ là một điểm tựa, mà là một kết giới vĩnh viễn trong hồn hải, vững chãi như thần ấn khắc sâu vào linh hồn.

Từ nay về sau không tẩu hỏa nhập ma, không bị pháp tắc ảnh hưởng, không sợ phản phệ khi ngưng đan, tụ thần.

Một căn cơ hoàn mỹ, một thể chất tuyệt thế, một thiên địa riêng biệt.

Một nền tảng để bước lên Hỗn Độn Trúc Cơ thật sự.

Sau ba ngày ba đêm củng cố, đạo cơ trong người Bùi Phàm không còn dao động, mà như núi cao sừng sững, vững chãi như đá cổ vạn năm, nhưng hắn biết rõ, cảnh giới chỉ mới dừng ở rìa vực, bước tiếp theo, mới là ranh giới sinh tử giữa nhân đạo và tu đạo chân chính.

Trúc Cơ Cảnh, vốn là cảnh giới khởi đầu thực sự của con đường tu tiên, không phải vì nó mạnh, mà vì nó định hình toàn bộ tương lai tu đạo sau này.

Với người thường, Trúc Cơ chỉ là việc ngưng tụ linh cơ, hóa linh thai, định hình chân nguyên.

Nhưng với Hỗn Độn Căn Cơ mà hắn vừa tạo ra, thì việc Trúc Cơ không đơn giản như vậy.

Bên trong thiên địa đan điền.

Trời đất đã chia, Hỗn Độn Khí đã hợp thành mạch vận.

Nhưng từ trung tâm thế giới, đạo cơ hình trụ vẫn chưa phát sáng.

Hắn biết, nó thiếu một thứ gì đó, không phải linh lực, không phải pháp quyết.

Mà là một điểm dẫn, một cội nguồn của bản đạo.

Trong nháy mắt ấy, như có âm thanh vọng lại từ sâu trong nội thể, không phải thần hồn, không phải người khác, mà chính là tiếng vọng từ bản thể hỗn độn:

“Ngươi muốn lập chân chính Hỗn Độn Trúc Cơ, thì phải xác lập một Đạo Tâm đầu tiên.

Không mượn công pháp người đời, không dựa tiên kinh cổ thư.

Ngươi phải tự chọn, Đạo ngươi là gì?”

Đột Phá Hỗn Độn Trúc Cơ, điều kiện cần không phải là tu vi, mà là xác lập Đạo Tâm

Không phải khẩu hiệu, không phải tín niệm đơn thuần.

Phải là một nguyên lý tuyệt đối mà hắn sẵn sàng c·hết để giữ, sống để theo.

Đây là điểm trung tâm của cả thế giới đan điền, là Thái Cực trong Thái Cực đồ.

Nếu không có nó, Hỗn Độn chỉ là hỗn loạn.

Trong thiên địa nội thể, mọi thứ đã dừng lại.

Chỉ có một khoảng lặng kéo dài đến đáng sợ.

Ngay tại trung tâ·m đ·ạo cơ, một điểm sáng mờ ảo đang nhấp nháy như sao lẻ giữa trời đêm, đó chính là Hạt Đạo Tâm của Bùi Phàm.

Muốn bước vào Trúc Cơ Cảnh.

Hắn phải định hình, phải khiến hạt sáng đó bùng lên thành một Đạo Ấn vĩnh cửu.

“Ngươi muốn đi con đường nào?” Câu hỏi không ai hỏi, nhưng như âm vang trong linh hồn hắn.

Không phải do pháp quyết khởi động, không do sư phụ truyền thụ.

Mà là thiên địa đang hỏi.

Ngươi sẽ đi đạo của ai?

Đạo của kiếm?

Đạo của trời?

Đạo của hủy diệt?

Đạo của vạn linh?

Đạo của nhân tâm?

Không.

Bùi Phàm từ từ mở mắt giữa đan điền hư giới.

Trong mắt hắn, không có kiếm, không có trời, không có vạn linh, chỉ có một hình bóng, chính bản thân hắn.

Hắn nhớ lại, từ lúc xuyên đến thế giới này, hắn là một tạp dịch đệ tử b·ị đ·ánh gãy răng.

Từng cúi đầu, từng quét sân, từng nhịn nhục nuốt máu vào bụng.

Cũng từng xông vào cấm địa, bị người t·ruy s·át, từng đối mặt với sinh tử sát na.

Từng một thân một mình, thắp sáng một mảnh thiên địa trong bụng.

Từng bị cho là sâu kiến, nhưng lại chứng đạo trước mắt muôn người.

Tất cả những thứ đó không phải là đạo, nhưng tất cả là chính hắn.

Bùi Phàm bỗng nhiên bật cười, không phải điên loạn.

Mà là một nụ cười nhẹ tỉnh ra.

Hắn thì thầm:

“Ta không cần theo đạo ai cả.”

“Cũng không cần mượn kiếm, mượn trời, mượn quỷ thần.”

“Ta là ta.”

“Thế gian không có chỗ cho ta, thì ta tạo chỗ.”

“Thế gian không có đạo cho ta đi, thì ta khai đạo.”

Ngay khoảnh khắc ấy, hạt sáng giữa đạo cơ run lên, rồi nở bung như một đóa sen nghịch thế, ánh sáng xám tím bùng lên từng lớp từng lớp, xoáy tròn như thiên tinh tụ hội, hình thành một Ấn Văn cổ đại chưa từng xuất hiện trong bất kỳ tông môn đạo điển nào.

Đạo Ấn "Tự Dẫn Đạo"

Lúc này, thiên địa nội thể chấn động.

Tầng tầng khí hỗn độn hội tụ về một điểm, như thiên hà chảy ngược về gốc.

Đạo tâm vừa xác lập, đạo vận liền chuyển động.

Khắp không gian đan điền, vang lên một tiếng đinh cực nhỏ, như chuông khai đạo đầu tiên của nhân thế.

Cùng lúc đó, ở Lăng Thiên Tông, giữa tầng không, mây linh đột ngột tụ lại thành hình một chữ “Tâm” bằng ánh sáng.

Tất cả lão tổ có tâm cảm ứng đều thất thần nhìn lên trời.

Một người run giọng:

“Hắn xác lập đạo tâm rồi sao?”

“Đạo tâm không theo bất kỳ nhánh nào?”

Một vị Thái Thượng lão tổ thở dốc, mặt tái xanh:

“Không phải không theo mà là tự sinh.”

“Tự Dẫn Đạo… Đạo Tâm do chính bản ngã làm cội gốc, từ xưa đến nay, chỉ tồn tại trong truyền thuyết!”

Bên trong đan điền, Bùi Phàm thở ra một hơi thật dài.

Thế giới trong người hắn đã có cột trụ.

Đạo cơ không còn là đá, mà là ý niệm.

Từ nay về sau, dù có đi qua trăm nghìn cảnh giới, thì đạo tâm gốc ấy sẽ không đổi.

Không vì thiên kiếp mà chùn, không vì đại thù mà loạn, không vì d·ụ·c vọng mà lệch.

Tự dẫn đạo, tự quyết sinh tử.

Hắn ngẩng đầu, nhìn sâu vào hư không, ánh mắt bình thản:

“Đạo của ta chưa ai đi.”

“Ta là kẻ mở đường.”

Chương 33: Củng Cố Căn Cơ, Xác Lập Đạo Tâm