Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 37: Tin Xấu Lan Truyền

Chương 37: Tin Xấu Lan Truyền


Đêm buông xuống Lăng Thiên Tông.

Từ Tàng Vân Các trở về phía tây bắc, một dãy núi đá xanh lạnh như thép đứng sừng sững giữa màn sương, chính là Thái Huyền Phong, nơi ở của chân truyền đệ tử Thương Vô Đạo.

Trên đỉnh phong, trong một tòa các lầu hình bát giác treo đèn đuốc sáng trưng, gió không thổi, nhưng sát khí vẫn lạnh như băng.

Thương Vô Đạo khoác áo chẽn đen, đứng tựa lan can, ánh mắt nhìn về phương nam, nơi xa mờ là ánh quang mờ nhạt của Ngọc Vân Phong vừa trải qua đại biến.

Sau lưng hắn, bốn thân ảnh đứng chờ, gồm hai hộ pháp nội môn và hai truyền nhân tâm phúc.

Một người lên tiếng, giọng trầm:

“Phụng Thừa Thiên, thật sự dám động đến cả Bạch trưởng lão.”

“Còn để một tạp dịch như Bùi Phàm đứng lên trấn đạo trước toàn tông.”

“Nếu tiếp tục thế này…”

“Hẳn chúng ta sẽ là người thứ hai.”

Thương Vô Đạo cắt ngang, giọng hắn không lớn, nhưng đầy kiêu ý.

“Ta không quan tâm Bạch trưởng lão sống c·hết, bởi vì hắn cùng Bách Hải Tông cấu kết uy h·iếp tông chủ”

“Nhưng nếu kẻ thấp hèn kia được nâng lên một bước nữa, thì ta mới là người bị ảnh hưởng đầu tiên.”

“Tài nguyên tông môn, các mối quan hệ tông môn,...ta không cho phép hắn thượng vị”

Hộ pháp bên trái khẽ hạ giọng:

“Nhưng bên hắn hiện tại không chỉ có Phụng Thừa Thiên.”

“Mà còn có đạo tượng, kỳ quái thân thể, và toàn bộ khí cơ chưa rõ từ thiên địa.”

“Nếu chúng ta động tay sớm, có thể khiến ngài Thương Vô Cực bị kéo vào.”

Câu nói ấy khiến cả căn phòng yên lặng.

Bởi vì… sau lưng Thương Vô Đạo, không chỉ là danh phận chân truyền.

Mà là phụ thân hắn, Thương Vô Cực.

Một trong năm Thái Thượng Trưởng Lão còn sống, tu vi Tử Phủ Cảnh hậu kỳ, danh chấn Vân Châu, từng một tay chấn giữ chiến tuyến phía bắc hơn trăm năm.

Thương Vô Đạo khẽ nhếch môi.

“Chính vì có phụ thân, nên ta mới càng không thể để hắn leo lên.”

“Nếu ta để y đứng ngang vai…”

“Vậy sau này ta còn làm sao làm ăn, nói gì với người đời?”

Hắn quay lại, ngón tay gõ nhẹ lên bàn đá, rót ra một chén linh trà:

“Điều động tất cả những đệ tử từng có hiềm khích với hắn.”

“Dẫn lời mập mờ tung vào các điện”

“Bùi Phàm hút nguyên khí t·ử t·rận, đạo thể bất minh, hấp dẫn tà linh.”

“Rồi sau đó đưa việc đó lên Tàng Kinh Các và Chấp Pháp Điện, giả dạng yêu cầu tra cứu đạo điển.”

“Khi tin này xuất hiện ở Tàng Kinh Các cùng Chấp Pháp Điện, nghĩa là nó đã có thể trở thành nghi ngờ chính thống.”

Một người do dự: “Vậy còn Phụng Thừa Thiên?”

Thương Vô Đạo ánh mắt trầm xuống:

“Hắn muốn đánh dọn tông môn?”

“Ta để hắn đánh, nhưng phải xem đánh đến đâu.”

“Khi nào hắn chạm đến lằn ranh, ta sẽ để phụ thân ra mặt, không cần tranh lý, chỉ cần trấn khí.”

Trên Thái Huyền Phong, bóng đêm dày như mực, bên trong tĩnh lặng là một nước cờ đang dần thành hình, không bằng máu, không bằng trận, mà bằng quyền.

Thương Vô Đạo, chưa ra tay, nhưng hắn đã bắt đầu giật dây.

Từ khi biến cố tại Ngọc Vân Phong kết thúc, cả Lăng Thiên Tông rơi vào một loại trầm mặc khác thường.

Bề ngoài là sự yên lặng sau cơn sóng lớn.

Nhưng bên trong từng linh phong, hành lang, từng trạm chuyển lệnh, từng nơi tụ tập đệ tử nội môn… lại bắt đầu xuất hiện những thì thầm như gió lạnh rạch da.

“Hắn… thật sự không dùng công pháp gì.”

“Ta tận mắt thấy, tất cả linh khí chạm đến hắn đều bị hút vào, không còn lại gì.”

“Đạo giới gì mà có thể trấn áp cả trưởng lão? Lẽ nào là đạo ma?”

“Không, ta nghe nói có người đã thấy trong thế giới hắn, có linh hồn bị giam!”

“Nếu là chính đạo, vì sao thiên đạo không hạ lôi phạt?”

“Có khi nào… hắn là vật sinh ra từ khe hở ma đạo?”

Tin đồn không xuất hiện từ các chấp sự, không từ các trưởng lão.

Mà đến từ chính những đệ tử từng tham dự các trận chiến, từng nghe loáng thoáng giữa Tàng Kinh Các, từng truyền lời qua ba tầng truyền âm.

Mỗi người nói một câu, nhưng gộp lại, tạo thành bức tranh mơ hồ, khiến kẻ chưa từng thấy bắt đầu nghi.

Tại một quán trà dưới chân Tàng Kiếm Phong, một đệ tử mặc áo lục thì thào:

“Nếu thật sự hắn là thần thể...”

“Vậy thì không nằm trong thiên đạo.”

“Không nằm trong thiên đạo, tức là không có ràng buộc.”

“Một ngày nào đó, hắn nổi sát tâm, ai cản được?”

Tại Linh Mạch Tự Điển, có kẻ giả danh học đạo, nhưng tay đang lật từng bản đạo điển cổ, tra cứu khái niệm giới trong đan điền, dị tượng vô thiên uy, đạo vô lộ…

Nhưng không ai biết, có một tay lớn nào đó đang khơi lửa sau lưng.

Tại sườn Phù Hoa Phong

Bùi Phàm mở mắt.

Nguyên Nhãn khẽ chuyển, đan điền nhẹ chấn, thế giới nội thể rung một nhịp, như vừa cảm nhận có người đang nhìn mình, qua tầng thần niệm bên ngoài.

Không phải cường giả, mà là toàn tông môn, bằng nghi ngờ.

“Gió bắt đầu nổi.”

“Chưa phải sát khí, nhưng đã có bóng đao.”

“Lúc này mà ra tay, chỉ khiến mọi thứ bùng phát.”

“Nhưng nếu không ra tay, đạo của ta sẽ bị bóp méo từ trong lời người khác.”

Hắn đứng dậy, áo đen tung nhẹ theo gió.

Ánh mắt hắn vẫn tĩnh, nhưng sâu trong tâm một tầng đạo niệm bắt đầu trấn động:

“Muốn nói ta là dị vật?”

“Vậy ta sẽ để toàn tông nhìn rõ đạo của ta.”

Trên đỉnh Lăng Thiên Điện, buổi chiều thứ sáu sau sự kiện Ngọc Vân Phong.

Gió thổi nhẹ, nhưng ánh mắt của Phụng Thừa Thiên, tông chủ Lăng Thiên Tông, vẫn lạnh như băng đá vạn năm, trong tay hắn là một ngọc giản truyền âm vừa mới được thu lại.

“Kẻ tung tin không để lại dấu.”

“Lời đồn lan đi không rõ nguồn.”

“Nhưng hướng đi lại rất rõ ràng, dẫn người trong tông nghi ngờ Bùi Phàm.”

Hắn đứng yên hồi lâu, một trưởng lão đứng bên cạnh khẽ lên tiếng:

“Tông chủ, có cần ra lệnh nghiêm cấm lan truyền nội ngôn?”

Phụng Thừa Thiên khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về nơi xa xa có Thái Huyền Phong tồn tại:

“Ngăn là trị ngọn.”

“Ta cần một lần, trị tận gốc.”

Ngày hôm sau, một đạo Kim Lệnh từ Lăng Thiên Điện được truyền xuống tất cả các phong, các viện:

“Tám ngày sau, tại Lăng Thiên Quảng Trường, tổ chức Luận Đạo Toàn Tông."

“Tất cả đệ tử ngoại môn nội môn, chấp sự, và trưởng lão có trách nhiệm đều phải có mặt.”

“Mỗi đệ tử đều được quyền chất vấn, nếu đạo có nghi, phải để đạo tự biện minh.”

“Người không đủ đạo, sẽ tự bị thế nhân phế bỏ.”

Lệnh ban ra, toàn tông dậy sóng.

Kẻ trong tối cười thầm:

“Cuối cùng cũng đến ngày hắn phải lộ mặt.”

“Không cần ra tay, chỉ cần hắn không chứng nổi đạo, sẽ bị đệ tử toàn tông cô lập.”

Người trung lập suy nghĩ:

“Phụng tông chủ chưa từng cho phép loại luận đạo này diễn ra toàn diện.”

“Rốt cuộc là muốn trấn lòng người, hay chính là cơ hội để bẻ cờ?”

Tại Thái Huyền Phong, Thương Vô Đạo đang luyện kiếm trong đình.

Nghe tin, không hề kinh ngạc, chỉ nói với thuộc hạ:

“Tông chủ mở đường cho hắn chứng đạo?”

“Vậy ta chuẩn bị người đẩy hắn đến mép vực.”

Lăng Thiên Quảng Trường.

Khi bình minh lên, ánh sáng đầu tiên rơi xuống mặt đá trắng mênh mông, nơi từng là chiến trường của vô số trận luận đạo lớn nhất lịch sử Lăng Thiên Tông.

Hôm nay, hơn ba nghìn đệ tử nội môn đã xếp theo hàng, y phục tề chỉnh, đứng thành từng dãy trên bốn tầng bậc đá kéo dài từ tòa chính điện đến tận cổng Nam Thiên.

Không ai nói, chỉ có gió sớm, nhẹ như lưỡi dao lạnh lướt qua lòng mỗi người.

Phía trên cao, dãy ghế đá dành cho chấp sự đã được bố trí kín.

Các chấp sự trung lập, tay cầm ngọc phù, ngồi lặng không b·iểu t·ình.

Một số chấp sự từng thân cận với Bạch trưởng lão, nay nép lưng ghế, mắt né ánh nhìn.

Một vài người thuộc phe Thương Vô Đạo, vẫn ngồi thẳng lưng, mắt bình thản, nhưng cổ tay giấu ngọc giản truyền âm.

Từ phía tây, một đoàn người khoác áo xanh ngọc bước lên, chính là đệ tử của Thái Huyền Phong.

Dẫn đầu là Thương Vô Đạo, hôm nay không mặc áo bào linh vân, mà khoác chiến y màu chì, lưng đeo kiếm cổ không vỏ, mỗi bước như kéo theo một cơn lốc vô hình.

Hắn ngẩng đầu, đi thẳng vào hàng ghế phía trước, ánh mắt quét qua quảng trường một lần, dừng lại đúng chỗ trống nơi chưa thấy bóng người.

Chỗ dành riêng cho Bùi Phàm.

Từ cánh rừng bên ngoài Phù Hoa Phong, một luồng khí trầm như núi bất động áp sát.

Đám đệ tử hai bên xôn xao:

“Hắn đến rồi…”

“Bùi Phàm đến…”

Hắn bước lên từ dưới bậc đá, không có hộ pháp theo sau, không có ánh linh quang rực rỡ.

Chỉ có một tầng hỗn độn khí mờ mịt quanh thân, quấn lấy như sương mai lặng lẽ.

Nhưng mỗi bước đi, thiên địa như tự tránh đường.

Phía bên trái khán đài, Phù Hoa Phong chủ ngồi ngay ngắn.

Kế bên là ba vị trưởng lão cao niên, một người lặng lẽ nhíu mày:

“Không linh quang, không uy áp, mà lòng ta lại cảm thấy như bị nhìn thấu.”

“Đây không phải là uy năng, mà là một tầng tâm cảnh khác.”

ẦM!!!

Tiếng chuông vang lên từ Lăng Thiên Điện.

Mười hai tiếng, tượng trưng cho đại hội luận đạo chính thức mở.

Cuối cùng, Phụng Thừa Thiên xuất hiện.

Hắn không cần linh thú, không có điềm lành linh văn.

Chỉ một thân áo vàng tím, tay chắp sau lưng, bước ra từ chính điện, kéo theo ánh sáng của một vầng nhật tinh dựng thẳng sau lưng.

Toàn trường đồng loạt đứng dậy, không vì uy, mà vì chức vị người này đại diện cho thiên luật Lăng Thiên Tông.

Phụng Thừa Thiên nhìn khắp quảng trường, ánh mắt dừng một khắc trên Bùi Phàm.

Chỉ lặng lẽ ngồi xuống như thể tuyên bố:

“Mọi đạo, hôm nay đều được nói.”

“Mọi người, đều có quyền chất vấn.”

“Còn ngươi, Bùi Phàm phải tự mình chứng đạo.”

Chương 37: Tin Xấu Lan Truyền