Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 40: Một Lời Gieo, Vạn Tâm Khởi Lộ
Quảng trường Lăng Thiên, yên lặng tuyệt đối.
Sau khi Bùi Phàm giải thích nguồn gốc của thế giới trong thân, hắn dừng lại, như không nói thêm nữa.
Nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt hắn khẽ chuyển, nhìn xuống tầng đệ tử phía dưới quảng trường.
Hàng ngàn đệ tử trẻ, đa phần mới vào ngoại môn chưa lâu, chỉ vừa đạt Nạp Khí sơ kỳ, trung kỳ các loại, ánh mắt họ lúc này không còn ngờ vực.
Mà là rung động.
“Ta không giỏi đạo ngữ.”
“Không giỏi lý giải phức tạp, không có học vấn tinh vi.”
“Nhưng có một điều, ta muốn nói cho các ngươi, những người mới nhập đạo.”
Bùi Phàm đưa tay lên, không tụ pháp, không dẫn khí, chỉ lặng lẽ mở lòng bàn tay.
Từ trong đó, một tia linh quang rất nhỏ bay lên, hòa vào đạo giới đang mở sau lưng, rồi tụ thành một điểm sáng như hạt giống.
“Đạo không phải là thứ dành riêng cho thiên tài.”
“Không phải là ngọn núi chỉ có người may mắn mới trèo tới.”
“Mà là, một hạt mầm.”
“Chỉ cần các ngươi chịu để nó rơi xuống lòng mình.”
“Một ngày nào đó, nó sẽ nảy mầm.”
ẦM.
Không phải chấn động từ đạo giới.
Mà là từ mấy ngàn đệ tử dưới Trúc Cơ, toàn bộ đồng loạt cảm nhận được thần hồn nhẹ bẫng, khí tức trong đan điền vận chuyển trôi chảy hơn trước gấp bội.
Có người ngồi phịch xuống đất, ánh mắt mờ lệ, run rẩy:
“Ta hiểu rồi, ta vẫn nghĩ mình cần linh căn hoàn mỹ…”
“Nhưng đạo bắt đầu từ thứ nhỏ nhất…”
Một nữ đệ tử từng bị chê “linh căn tạp loạn” hai mắt đẫm nước, lẩm bẩm:
“Lúc đạo tâm ta giao động, không ai dạy ta vượt qua.”
“Nhưng lời hắn nói, giống như một ánh đèn giữa sương mù…”
Ngay cả vài chấp sự lặng lẽ xoay người, âm thầm niệm khẩu quyết và kinh mạch bị tắc từ lâu chợt thông suốt.
Tất cả đều không hiểu tại sao.
Chỉ biết, từ giây phút ấy…
Lời nói của Bùi Phàm, đã không còn là lời.
Mà là Đạo âm.
Một loại cộng hưởng tự nhiên phát ra từ người có thế giới vận hành theo đạo nguyên sơ, khiến tất cả những ai còn tâm chưa c·hết, đều cảm ứng được con đường.
Phụng Thừa Thiên ngồi trên cao, mắt sáng như gương.
“Không phải đạo giải thích được.”
“Mà là đạo được cảm.”
Một vị trưởng lão râu bạc từ từ đứng dậy, không nói gì, chỉ cúi người thật sâu trước Bùi Phàm.
Sau đó xoay lại, nhìn về phía toàn trường, trầm giọng nói:
“Đạo của người này, có thể không hợp sách.”
“Có thể chưa được đặt tên.”
“Nhưng hôm nay, ta chứng kiến…”
“Nó đã khơi lại tâm của hàng trăm, hàng vạn đệ tử.”
“Đạo có thể chưa định.”
“Nhưng người này, đáng gọi là Đạo Giả.”
Nhật quang đã vượt đỉnh núi, chiếu xuống từng bậc đá trắng như ngọc, phản lại ánh sáng nhàn nhạt từ đạo giới của Bùi Phàm đang xoay chậm giữa trời.
Gió lặng, mây ngừng, cả thiên địa như rơi vào trạng thái tĩnh mịch chưa từng có.
Một người đứng giữa quảng trường.
Một thế giới vận hành sau lưng hắn.
Không ai dám nói, không ai dám động.
Vì khí cơ ở nơi đó, không phải do người thường dẫn động, mà là do một mảnh thiên địa đang tự mình sống dậy.
Lúc ấy, Bùi Phàm lặng lẽ thu lại khí tức.
Đạo giới vẫn mở.
Nhưng hắn không lấy nó để trấn áp.
Chỉ nhẹ nhàng bước một bước về phía trước, rồi cúi nhìn xuống hàng ngàn đệ tử phía dưới chân mình.
Hắn nhìn không lâu, chỉ thoáng lướt qua, như một cái liếc mắt vô tình.
Nhưng chính ánh nhìn ấy, khiến hơn mấy ngàn người đồng loạt run rẩy.
Không phải vì áp lực, mà là vì sâu trong tâm thức, như có một tầng sương mù bị xé toạc.
Bùi Phàm tiếp tục nói.
“Ta không dám xưng là đạo giả.”
“Càng không dám ép người khác đi theo đạo lộ của ta.”
“Nhưng hôm nay, nếu có ai đang loay hoay trong mê mờ, đứng giữa hai bờ phân vân, không biết tu đạo bắt đầu từ đâu…”
“Vậy thì hãy xem ta.”
“Không cần tin, chỉ cần nhìn”
Hắn giơ tay, điểm về phía vầng sáng trong đạo giới.
Vầng sáng khẽ nổ nhẹ, như bông hoa nở giữa hư không.
Không tiếng động.
Nhưng chấn động lan khắp tâm linh của hơn mấy ngàn người dưới Trúc Cơ.
Trong khoảnh khắc ấy, rất nhiều người đồng loạt nhìn thấy “hạt giống của chính mình”.
Người thấy dòng nước, người thấy ánh lửa...
Có người thấy một hòn đá, có người chỉ thấy… một giọt nước mắt rơi vào tâm thức.
Mỗi người một cảnh, mỗi người một khởi đầu...
Không giống Bùi Phàm, càng không cần giống.
Vì thứ họ thấy, là đạo của chính họ.
Toàn quảng trường, yên tĩnh không một tiếng thở.
Ngay cả các trưởng lão có tu vi cao thâm cũng không dám nói.
Vì họ biết, thứ này không phải pháp thuật.
Không phải linh thông.
Mà là đạo cảm.
Thứ chỉ có thể xảy ra khi có một người đứng giữa thiên địa, bản thân đã chạm đến căn nguyên, từ đó dội ngược trở lại lòng người khác.
Gió xuân chưa đến, nhưng khí trời hôm nay lại tĩnh đến kỳ dị, vầng ánh sáng trong đạo giới của Bùi Phàm vẫn xoay, như bánh xe chuyển luân ngưng tụ vạn tượng.
Hàng ngàn đệ tử còn chìm trong cảm ngộ.
Ngay cả trưởng lão ngồi ghế cao nhất cũng chỉ ngồi yên, nhìn chằm chằm vào thân ảnh khoác áo đen kia, như đang nhìn một vị thầy sắp sửa nói điều trọng yếu nhất trong đời.
Bùi Phàm nâng mắt, không ngẩng cao, chỉ vừa đủ để giao hòa với thiên địa phía trên.
Lần này, hắn không nói với từng người.
Hắn nói với tất cả.
“Thế gian này, ai cũng bảo tu tiên nan, ngộ đạo khó.”
“Bởi vì mọi người đều muốn bắt đầu từ kết quả.”
“Ngươi muốn thành Nguyên Đan, muốn Trúc Cơ, muốn bay lên trời, phá vỡ giới hạn…”
“Nhưng không ai dạy ngươi rằng tu đạo, trước hết là biết mình. ”
Một cơn gió thoảng qua, nhẹ như lá khô rơi, nhưng mang theo khí tức kỳ dị, khiến từng đệ tử như bị gõ vào tâm hải.
Họ giật mình.
Vì nhận ra bản thân, chưa từng thật sự hỏi mình là ai.
Bùi Phàm không dừng lại.
“Ngươi là ai? Ngươi tu vì điều gì?”
“Tu để trường sinh? Tu để mạnh? Tu để báo thù?”
“Nếu không có câu trả lời, vậy ngươi tu cái gì?”
Một đệ tử run rẩy, giọng nghẹn ngào:
“Ta... ta chưa từng nghĩ tới.”
Một kẻ khác cúi đầu:
“Ta chỉ biết người người tu tiên, ta sợ bị bỏ lại.”
Bùi Phàm khẽ lắc đầu, không phán xét, chỉ giơ tay lên.
Trong lòng bàn tay hắn, một vầng sáng nữa từ đạo giới bay ra, hóa thành một sợi tơ trắng, như đạo vận sơ thai, nhẹ như bụi, rơi xuống giữa quảng trường.
“Đạo là một sợi chỉ.”
“Ngươi không biết nó dẫn về đâu.”
“Nhưng chỉ cần nắm lấy, đừng buông.”
“Thì một ngày kia, dù ngươi không thành tiên, cũng thành người có tâm không loạn, ý không mê.”
ẦM.
Từng lời rơi xuống, từng điểm linh quang trong tâm đám đệ tử đồng loạt chấn động, không phải ngộ thiên đạo, mà là ngộ nhân đạo.
Người muốn vươn tới đạo, phải làm rõ gốc rễ mình là ai, muốn gì.
Từ một câu hỏi đơn sơ, trăm lối mở ra.
Một đệ tử khóc nấc giữa quảng trường.
Một kẻ khác đột nhiên đứng bật dậy, hướng về đạo giới quỳ xuống, dập đầu ba lần.
Không ai ngăn, không ai cười nhạo.
Bởi vì tất cả, đều cảm được:
Họ vừa thật sự bước một bước đầu tiên trong cuộc đời tu đạo của mình.
Trên cao, Phụng Thừa Thiên khẽ nhắm mắt.
Một hơi thở thật dài.
“Không cần pháp bảo.”
“Không cần linh phù.”
“Không cần tiên âm.”
“Chỉ một người đứng đó nói đạo.”
“Mà ngàn người khai tâm.”
Hắn chậm rãi đứng dậy.
Tất cả trưởng lão, chấp sự, đệ tử trong quảng trường, đồng loạt theo bản năng đứng dậy theo.
Giây phút này, không còn luận đạo.
Không còn biện giải, không còn lời chất vấn.
Chỉ còn một ý niệm đồng lòng đang dâng lên trong lòng mọi người:
Đạo không cần áp đặt, đạo có thể truyền.
Mà Bùi Phàm đã làm được điều đó.
Hôm ấy, đạo không sinh từ lôi âm, không rơi từ đỉnh cao.
Mà đến từ một người từng bị gọi là tạp dịch.
Chỉ đứng yên mà thiên địa cảm ứng, chỉ nói lời mà trăm người cảm ngộ.
Một lời khai đạo, vạn tâm khởi lộ.