Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 41: Danh Chấn Tông Môn, Bùi Chân Truyền

Chương 41: Danh Chấn Tông Môn, Bùi Chân Truyền


Phía đông quảng trường Thần Quang, nơi cao nhất dưới chân tòa đại điện, có một đài ngọc nhỏ bằng bạch thạch.

Phụng Lăng Tuyết, thân khoác trường y tuyết trắng, lặng lẽ ngồi trên tịnh tọa đài, không xen vào, cũng không rời đi.

Mặt nàng thanh lãnh như hồ sương, mắt không biểu cảm, nhưng từng hơi thở nàng phát ra lại âm thầm cộng hưởng với thiên địa, như đang hòa tan bản thân vào hư không.

Từ giây phút Bùi Phàm bắt đầu giảng đạo, nàng đã cảm thấy có thứ gì đó lặng lẽ vận chuyển trong đan điền.

Không phải linh lực, càng không phải công pháp nào đã học.

Mà là một thứ rất giống nhịp tim của người đối diện, xuyên qua đạo giới, không qua thần niệm, không cần ánh nhìn, chạm thẳng vào tâm hồn nàng.

Khi Bùi Phàm nói: “Đạo là hạt giống.”

Phụng Lăng Tuyết thấy trong tâm hải của mình một mầm non xanh thẳm mọc lên giữa tuyết phủ.

Khi hắn nói: “Chỉ cần không buông, một ngày kia sẽ sinh lộ.”

Nàng cảm thấy luồng khí huyết vốn lạnh giá của mình bỗng ấm lên, như xuân hàn hóa tan.

Không ai biết, nhưng nàng biết.

Từ sau lần suýt diệt hồn, từ khi phụ thân cứu nàng khỏi bờ vực, trong thân thể nàng đã lưu lại một tia khí tức kỳ lạ.

Không xâm nhập, không cưỡng ép.

Chỉ âm thầm tồn tại như một giọt nước trong đá, không bốc hơi, cũng không biến mất.

Nay, khí tức ấy trỗi dậy, cùng lúc với mỗi lời đạo của Bùi Phàm.

“Hắn không đang nói với ta.”

“Nhưng mỗi chữ, mỗi âm, mỗi ý…”

“Đều khiến tâm mạch ta cộng hưởng.”

Phụng Lăng Tuyết run nhẹ đầu ngón tay, nàng không nhìn Bùi Phàm.

Nhưng trong ánh mắt, sương mù đã tan.

“Ngươi không cần giải thích.”

“Vì đạo của ngươi, ta đã hiểu.”

“Không phải bằng lý trí, mà bằng chính linh hồn ta cảm được.”

Một giọt linh lệ chảy xuống khóe mi, Phụng Lăng Tuyết đưa tay lên lau, như chưa từng rơi.

Nhưng khí tức quanh thân nàng, vốn xưa nay lạnh như sương đọng, giờ lại ấm hơn, linh hồn dao động như khúc cổ cầm giữa chiều xuân.

Phụng Thừa Thiên ngồi cao trên điện, ánh mắt lạnh lùng vốn như trời đêm không sao, bỗng nhiên khẽ động.

Hắn nhìn về phía nữ nhi mình, rồi nhìn xuống Bùi Phàm.

“Giữa hai người, đã không thể tách rời nữa.”

Không có lời nói giữa họ, không có ánh nhìn trao nhau.

Nhưng sâu trong cốt nhục, trong tâm mạch đã có một tầng dây liên kết hình thành.

Không thể cưỡng, không thể đoạn.

Bởi vì đạo đã nối hai người, một người khai đạo, một người cộng cảm.

Chỉ có khác biệt, nàng là mượn đạo mà đi, tìm ra con đường của riêng mình.

Ngày hôm ấy, gió trên Lăng Thiên Quảng Trường không thổi, mây cũng không bay.

Cả vòm trời như bị đạo giới của một người kéo căng, biến thành một mặt gương sáng, phản chiếu ánh sáng của thiên địa mới hình thành.

Đạo giới ấy không có tiên khí rực rỡ, không có thiên nhạc ngân vang.

Chỉ là một không gian tịch mịch, vận hành theo một quy luật không ai từng thấy.

Nhưng chính vì lạ mới khiến lòng người thật sự cảm phục.

Phía dưới quảng trường, từng đệ tử quỳ xuống, kẻ thì lạy ba lạy, người lại khấu đầu trọn chín.

Họ chỉ cảm thấy, trước thế giới đó, mình nên cúi đầu.

Một chấp sự trung niên vốn từng nắm trọng quyền tại Linh Phủ Viện, giờ phút này lại là người đầu tiên quỳ hẳn xuống, chắp tay cúi đầu:

“Đệ tử Lăng Thiên Tông, Khưu Dận, kính đạo giới, bái Bùi đạo nhân.”

Ngay sau đó, từng người từng người nối bước.

“Nội môn đệ tử Trần Bối, kính đạo tâm, xin theo một lời chỉ dạy.”

“Tàng Kinh Các thủ tịch Tôn Hạc, kính bái đạo vận, nguyện cúng ngọc giản để lưu truyền.”

Không đầy một khắc, hơn tám phần người trong tông môn đều hành lễ.

Có kẻ thành kính, có người lệ rơi, có người chỉ đứng im, cúi đầu không dám nói.

Ngay cả vài trưởng lão, tu vi trên Nguyên Đan cảnh tối cường, vốn dĩ sống trăm năm không động tâm, nay cũng phải thở dài:

“Lão phu đi hết nửa đời người, xem bao nhiêu đạo sĩ, đọc bao nhiêu đạo văn, nhưng chưa từng có ai, chỉ đứng một chỗ…”

“… mà khiến tâm ta, tĩnh lại.”

Phụng Thừa Thiên nhìn xuống, không lộ cảm xúc.

Chỉ nhẹ gật đầu: “Không cần phải tuyên danh.”

“Đạo tự gọi người.”

“Từ nay về sau, ai mang lòng hỏi đạo trong Lăng Thiên Tông, tất sẽ hỏi, ngươi đã từng nghe lời của người ấy chưa? ”

Tuy nhiên, giữa biển người đang quy phục ấy, vẫn có một dải lạnh giá không bị cảm hóa.

Đó là phía tây quảng trường, nơi hệ phái của Thương Vô Đạo đứng im lặng, không cúi đầu, không hành lễ.

Mắt lạnh như gương, tâm như núi băng.

Một đệ tử bên hắn cười nhạt:

“Trò diễn xong rồi.”

“Dẫn được tâm kẻ yếu thì gọi là đạo sao?”

Thương Vô Đạo không nói.

Chỉ đứng dậy, phủi bụi trên áo, tay nắm chuôi kiếm sau lưng, lặng lẽ rời khỏi quảng trường.

Trước khi đi, hắn quay đầu nhìn Bùi Phàm một lần.

Ánh mắt ấy không có oán độc, càng không có sợ hãi, chỉ có một thứ thách thức.

“Ngươi thắng hôm nay.”

“Nhưng đạo của ta là đạo của chiến, không cần ai phải cúi đầu.”

Toàn tông quy phục, người người kính ngưỡng.

Từ nay về sau, cái tên Bùi Phàm không cần ai nhắc nữa, vì nó đã nằm trong tâm trí những người từng cảm ứng được hạt mầm đầu tiên của đạo mình từ chính hắn.

Chỉ duy nhất một dòng khí lạnh vẫn âm thầm chảy ngược.

Chiến đạo đang ngưng tụ.

Một ngày nào đó, sẽ va vào thế giới của Bùi Phàm.

Trên đài cao nhất giữa Lăng Thiên Quảng Trường, dưới tấm biển Thiên Đạo Quy Tâm, Phụng Thừa Thiên đứng dậy.

Chân khí quanh thân không động, nhưng khí cơ thiên địa lập tức quy về trung ương, như nhật nguyệt đồng quy, bốn phương đình chỉ.

Giọng hắn vang vọng như chuông cổ giữa sơn môn:

“Bùi Phàm, thân mang đạo giới, khai tâm thiên nhân, tự sinh đại thế.”

“Hôm nay, trước mặt toàn tông, bản tọa tuyên phong”

“Lấy danh nghĩa tông chủ Lăng Thiên Tông.”

“Phong Bùi Phàm làm chân truyền hạch tâm đệ tử.”

Lời vừa dứt, một đạo hạc lệnh màu ngọc thanh lơ lửng giữa không trung, từ trong tay áo Phụng Thừa Thiên bay ra, xoay vòng ba lần, hóa thành kim phù ánh sáng, trực tiếp bay về phía Bùi Phàm.

ẦM!!!

Đạo giới sau lưng hắn lập tức tự động hấp thụ phù văn kia, kết ấn tại tâm giới, hóa thành một điểm chân truyền tâm ấn giữa đan điền.

Toàn trường rung động!

Chân truyền đã là đệ tử hàng đầu của tông môn.

Hạch tâm, là người mang theo ý chí của tông chủ, có quyền luận pháp, chấp lệnh, triệu tập các phong.

Chưa từng có ai từ tạp dịch, mà chỉ trong một năm, được phong lên hàng ấy.

Phụng Thừa Thiên tiếp lời, giọng trầm như thiên pháp:

“Từ nay trở đi, Bùi Phàm có quyền tham dự đạo hội cấp cao, tự lĩnh công pháp tầng thứ bảy trở xuống tại Tàng Kinh Các, tùy thời bước vào Thái Thiên Huyền Điện tu hành.”

“Chư vị trưởng lão, chấp sự, đệ tử các phong, phải lấy lễ của đồng bối, không được bất kính.”

“Bất tuân, xử theo tông quy ba mươi sáu điều.”

Từng tiếng xì xào từ khắp nơi vang lên.

Một đệ tử trung niên thì thào:

“Chuyện xưa của Lăng Thiên Tông, chưa từng có ai được phong hạch tâm khi còn là Trúc Cơ sơ kỳ.”

Một trưởng lão khác nhíu mày:

“Không chỉ là phong, mà là xác lập quyền lực, là muốn hắn kế thừa!”

Bùi Phàm vẫn đứng yên, nhưng ánh mắt hắn có một tia thở dài.

Không phải vì không muốn, mà vì hắn biết từ giây phút này, con đường của hắn không còn có thể quay đầu.

Từng lớp mây trên không vỡ ra một khe nhỏ, ánh mặt trời từ phương đông chiếu xuống, bao phủ thân ảnh khoác áo đen kia, như trời cũng ghi nhận lời phong hôm nay.

Từ nay, Lăng Thiên Tông có thêm một chân truyền hạch tâm, mà người đó, từng là một tạp dịch không ai đoái hoài.

Chương 41: Danh Chấn Tông Môn, Bùi Chân Truyền