Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 44: Một Lời Không Ấm Nụ Cười Chạm Băng

Chương 44: Một Lời Không Ấm , Nụ Cười Chạm Băng


Đêm buông lặng trên Vô Thủy Huyền Cốc, giữa vực sâu không đáy, nơi thiên địa không lưu, linh khí không trụ, gió không sinh, lửa không diệt bảy pho tượng đá phủ rêu cổ ngồi đối diện nhau, tạo thành một vòng khuyết hoàn toàn đối xứng.

Nhưng từng lớp đạo vận từ sâu trong các pho tượng vẫn thầm lặng giao hội, tụ về trung tâm.

Một giọt linh quang từ tâm giới của Thất Tổ khẽ nổi lên, thứ hắn vừa chạm thấy từ thân thể Bùi Phàm.

Ầm.

Khi đạo khí dung hội, bảy pho tượng cùng lúc rung khẽ.

Một đạo quang ảnh mơ hồ dần hiện rõ trong hư không, chính là hình bóng Bùi Phàm giữa đạo giới, đang dẫn động Hỗn Độn Khí, thai nghén giới thể, tâm niệm trụ giới.

Lúc ấy, Nhất Tổ mở lời đầu tiên.

“Vô Danh Khởi Đạo, Khai Thiên Tự Nội.”

“Từ ngày ta cùng tổ sư lập tông đến nay, chưa từng thấy.”

“Hắn không học tông pháp, không theo cổ kinh, không tu theo thiên phái.”

“Nhưng mỗi bước, đều khiến đạo giới cộng hưởng.”

Nhị Tổ ngồi bên trái khẽ gật đầu:

“Thân mang đạo giới.”

“Nhưng không bị đạo giới ràng buộc.”

“Không cần pháp quyết vì hắn đi trước cả hình thức của pháp.”

“Đây là Nguyên Đạo, không còn là Tu Đạo.”

Tam Tổ trầm giọng, tay khẽ vạch một vòng đạo văn trong hư không:

“Nhưng hắn chưa từng lập danh.”

“Chưa xưng đạo hiệu, chưa lập tín quy, chưa có đệ tử.”

“Nếu đạo quá lớn mà tâm chưa định, sẽ bị chính thiên đạo phản phệ.”

Tứ Tổ bật cười khẽ, như tiếng chuông đồng xa xăm:

“Đạo sinh từ tâm, không cầu người theo.”

“Thái Thượng đạo vô danh.”

“Chỉ vì thiên hạ gọi, mới có danh.”

Ngũ Tổ lên tiếng, khí tức ổn định như thổ mạch:

“Ta từng thấy một kẻ tạo giới, nhưng giới hắn phải mượn lực Thiên Linh Lô, và rốt cuộc giới chưa thành đã bị tâm ma nuốt ngược.”

“Ngươi nói hắn đi trước hình pháp, nhưng nếu bước quá xa, sẽ bị chính chúng sinh nghi hoặc.”

“Một đạo, nếu không được người đời hiểu, liệu có tồn tại được mấy đời?”

Lục Tổ lặng lẽ, không nói, chỉ đưa tay, chạm vào linh quang đang xoay của hình ảnh Bùi Phàm.

Trong khoảnh khắc, một tầng hơi sương lặng lẽ lan ra, trong đó hiện rõ một gốc cổ thụ đang mọc trong đạo giới của Bùi Phàm.

Gốc thụ ấy không phải linh mộc, cũng không có linh căn.

Mà là sinh ra từ tâm niệm của giới, một sinh linh đầu tiên.

Lục Tổ mở lời, giọng như lạc giữa thời không:

“Không cần hiểu.”

“Chỉ cần tồn tại được.”

“Hắn không tu pháp, mà tu giới khí.”

“Giới nếu lớn, sẽ thành thiên địa.”

“Thiên địa nếu thành, thì vạn đạo tự tới.”

Cuối cùng, Thất Tổ, người từng trao cho hắn Vấn Đạo Hỏa, khẽ ngẩng đầu.

“Vậy nếu có một ngày giới ấy không thể hoàn thiện?”

“Nếu sinh linh trong đó nổi loạn, nếu đạo tâm hắn dao động…”

“Các người có thể giữ được hắn không?”

Tất cả im lặng.

Đến cả Nhất Tổ, cũng không đáp ngay, bởi vì bọn họ biết, đây là con đường không ai trong số họ từng bước.

Một bước sai, đạo giới diệt, một bước đúng, thiên hạ đổi vận.

Cuối cùng, Nhất Tổ khẽ nói:

“Người này không thể bảo hộ như đệ tử thường.”

“Phải để hắn tự chống lấy vận mệnh.”

“Bởi vì hắn không đi trên đạo của chúng ta.”

“Mà là đang khai mở đạo cho hậu thế.”

Giữa hư không cấm địa, bảy pho tượng đá lại chìm vào tĩnh lặng, linh quang chầm chậm tan vào gió.

Chỉ còn một câu sau cùng, mơ hồ vọng mãi giữa linh không:

“Đây là Đạo Khai Chi Nhân…”

“Nếu hắn không c·hết.”

“Thì một đời sau sẽ gọi hắn là, Khai Thế Chân Tổ.”

Lời vừa dứt, từng pho tượng đá cổ phủ rêu như có linh quang lóe lên ở mi tâm, rồi lại tắt, tịch mịch trở về, cấm địa khép lại.

Không còn tiếng, không còn bóng.

Nhưng từ sâu trong hư không nơi thất tổ tọa trấn, một vòng quang ấn vô hình chậm rãi hiện lên, bay về phương nam, lặng lẽ nhập vào khí cơ của Lăng Thiên Tông đại trận.

Không ai biết, nhưng từ khoảnh khắc ấy toàn bộ sơn môn Lăng Thiên Tông đã thừa nhận Bùi Phàm là trụ khí đạo mạch thứ tám.

Không ghi vào tông điển, không công khai.

Chỉ là khi thiên địa cảm ứng, khí mạch tự điều.

Giữa đại điện Lăng Thiên, nơi Phụng Thừa Thiên đang điều tức dưới tháp thần phù, bỗng nhiên mắt mở ra.

Tâm mạch chấn động, một đạo thanh âm không từ ai vang lên trong hồn hải:

“Ngươi mang hắn vào tông”

“Cũng là mở ra con đường mới cho tông.”

Phụng Thừa Thiên im lặng rất lâu, rồi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phương tây, nơi Vô Thủy Huyền Cốc ẩn sâu trong mây lạnh.

“Vậy để ta xem…”

“Nếu hắn thật sự có thể mở ra thiên địa mới…”

“Thì ta, sẽ là người hộ giới đầu tiên.”

Ngọc Phong Điện bình minh, sương mù bám từng kẽ lá.

Phụng Lăng Tuyết đang ngồi xếp bằng trên một phiến đá lớn, mắt khép hờ, quanh người không có linh quang chấn động, nhưng từng hơi thở của nàng lại hòa làm một với cỏ cây trời đất, khiến cho thân ảnh nàng như mờ đi giữa màn sương.

Bên trong tâm cảnh, nàng không tu công pháp.

Chỉ lặng lẽ quan tưởng, một bóng người mơ hồ đứng giữa thiên địa.

Mỗi lần tưởng niệm, đạo tâm lại dao động, không phải mê luyến.

Mà là thiên cảm.

Một bóng người bước tới, giày chưa chạm đất đã vang tiếng:

“Ta nhớ mình chưa kịp gây thù gì với tiên tử đại sư tỷ...”

“Nhưng không hiểu sao mỗi lần lại gần, lạnh đến buốt cả sống lưng.”

Phụng Lăng Tuyết mở mắt, ánh nhìn như băng ngọc khảm sương.

“Vậy đừng đến.”

Bùi Phàm cười, ngồi xuống phiến đá đối diện, vắt chân một cách tự nhiên:

“Nhưng sư tỷ tiên tử lại không khóa trận.”

“Cửa mở, khí yên há chẳng phải mời?”

Nàng liếc nhìn hắn, không đáp, cũng chẳng tức giận, chỉ đưa tay rót chén trà đã nguội.

“Trà nguội.”

“Người ngồi cũng vậy.”

“Vậy thì hợp cảnh rồi.” Bùi Phàm mỉm cười, đưa tay đón chén trà không ai mời, “Ta cũng chẳng phải người ấm áp gì.”

Không khí tĩnh lại trong vài nhịp thở, cuối cùng, hắn ngả người ra sau, mắt nhìn lên vòm trúc:

“Sư tỷ từng dùng Thiên Nhân Cảm Ứng quan tưởng đạo ta, đúng không?”

“Lúc ngồi ở Trúc Phong, thiếu chút nữa bị đạo phản phệ, tâm mạch run, hồn gần tan...”

“Khá liều đấy.”

Phụng Lăng Tuyết đặt chén trà xuống bàn đá, ánh mắt lạnh hơn ban đầu:

“Ngươi đến để nói nhảm?”

“Không.” Bùi Phàm chống cằm, cười như không:

“Ta đến để cảm ơn.”

“Cũng để nói, nếu sau này còn muốn mượn đạo cảm ứng nhớ gõ cửa trước.”

Phụng Lăng Tuyết đứng dậy, váy trắng khẽ lay trong gió.

“Ta không cần mượn.”

“Đạo ngươi quá ồn ào, tâm ta không hợp”

Bùi Phàm nhướng mày:

“Vậy sao hôm đó không mượn đạo khác?”

Phụng Lăng Tuyệt hơi đổ mặt “Vì ngươi chướng mắt hơn.”

Hắn cười vang, ngồi thẳng lại, ánh mắt bỗng sắc lạ:

“Được rồi, sư tỷ tiên tử thẳng thắn như vậy, ta thích.”

“Nhưng nhớ kỹ lần sau nếu còn nghe tiếng đạo ta vọng tới, đừng trách nó lại kéo tâm tỷ đi nữa.”

Phụng Lăng Tuyết không đáp, chỉ quay người bước đi, bóng áo trắng khuất dần sau rừng trúc, chỉ còn câu nói lạnh rơi lại trong gió:

“Của ngươi chẳng đáng nghe hai lần.”

Bùi Phàm ngồi đó, nhấc chén trà nguội, nhấp một ngụm rồi rùng mình:

“Uầy… đúng là lạnh thật.”

Gió rừng lại thổi qua, lần này mang theo mùi nhựa trúc mới đứt.

Bùi Phàm vẫn ngồi nguyên trên phiến đá, tay đặt bên chén trà đã nguội, mắt nhìn bóng trắng vừa rời khỏi tầm mắt, vẻ cười cợt khi nãy đã tắt đi, chỉ còn lại một tia sáng sâu trong đồng tử.

Hắn khẽ lẩm bẩm:

“Không muốn nghe lần hai?”

“Nhưng đạo ta từ nay chỉ càng vang hơn.”

Hắn đứng dậy, phủi vạt áo, bên dưới phiến đá, một cọng cỏ nhỏ đột nhiên nảy mầm giữa khe rêu, mầm non rung rung theo bước chân hắn rời đi, như thiên địa cũng vô thức cộng hưởng với từng nhịp khí tức hắn lưu lại.

Xa xa, trong rừng trúc.

Phụng Lăng Tuyết dừng chân sau một thân tùng cổ, nàng không quay đầu.

Nhưng tay phải vẫn khẽ đặt lên ngực áo, nơi tim đập chậm rãi và ổn định hơn bình thường.

Lặng im một lúc, nàng lẩm nhẩm:

“Chướng mắt thì chướng mắt...”

“Nhưng nếu đạo ấy có thể dẫn tâm...”

“Ta cũng chẳng cần tránh quá xa.”

Ánh bình minh xuyên qua kẽ lá, rơi xuống tà áo nàng một vệt mờ nhạt, một vệt không tan ngay.

Chương 44: Một Lời Không Ấm Nụ Cười Chạm Băng