Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 47: Thiên Vận Phân Lưu

Chương 47: Thiên Vận Phân Lưu


Bên trong Lăng Thiên Tông.

Nơi sâu nhất dưới chân Đấu Tâm Đài, đất đá đã đông cứng thành màu huyết thạch, từng đường kiếm văn do đạo niệm ngưng tụ rải khắp vách động.

Không một bóng người, không ánh sáng.

Chỉ có tiếng “bụp… bụp…” rất khẽ, như tim đất đang đập.

Và trong lòng đất ấy, một thân ảnh ngồi xếp bằng, tay đặt trên chuôi kiếm đã mòn, vạt áo bị phong hóa như tàn tro vạn năm.

Đột nhiên…

Một đạo ngân quang từ thiên tượng không lời chiếu thẳng xuống, xuyên qua tất cả đạo cấm, rơi ngay chính giữa mi tâm người kia.

ẦM!!!

Toàn bộ Đấu Tâm Đài chấn động.

Tiếng đá nứt, khí cuốn, long văn gào thét, như một con thú bị giam cầm quá lâu, nay tìm được cửa thoát.

Mây trên bầu trời tan thành từng tầng khí trụ.

Kiếm văn trên vách động vỡ tung.

Từng đường đạo vận chiến ý nổ tung, lưỡi kiếm chôn dưới đất bay lên không tự rút khỏi bao, phát ra âm thanh rền rĩ như sấm đầu xuân.

Một bước vang đ·ộng đ·ất trời.

Thương Vô Đạo xuất quan.

Áo đỏ máu, mắt bạc quang, tay nắm Kiếm Vô Lỗi, ánh nhìn như đâm thủng mây mù ba tầng, khí tức đã khiến toàn bộ linh mạch dưới Đấu Tâm Đài vận chuyển nghịch.

Phụng Thừa Thiên đứng trên đỉnh điện xa xa, mắt vẫn lạnh, nhưng lòng đã gợn sóng.

“Hắn cuối cùng vẫn được chọn.”

“Chiến đạo từ thời Thái Sơ đến giờ chỉ có năm người ngộ.”

“Vậy mà nay lại rơi lên vai một kẻ ta không muốn để đi.”

Phía xa, từng đệ tử đứng c·hết trân.

Họ thấy sau lưng Thương Vô Đạo, trong không trung tự mở ra một đạo phù văn chiến hình, hình rìu, hình cung, hình cờ, hình kiếm, toàn bộ đồng loạt xoay quanh lưng hắn, như chiến hồn ba nghìn cổ đại trở về.

Một đệ tử lẩm bẩm:

“Đây là…”

“Chiến đạo nhập thể?!”

Thương Vô Đạo không nhìn ai, chỉ bước ra khỏi cấm địa.

Mỗi bước chân, đất đá nứt, trời chuyển khí, đến bước thứ bảy, hắn ngẩng đầu:

“Vân Môn mở vì ai, ta không hỏi.”

“Nhưng nếu ta nhập”

“Thì kẻ bước ra sau cùng, chỉ có thể là ta.”

Trên trời, từng đạo chiến văn lặng lẽ lượn vòng quanh thân thể hắn, không cuồng bạo, không phô trương, nhưng trong mỗi phù văn đều ẩn chứa một trận chiến đã bị c·hôn v·ùi, một v·ết t·hương đã không còn tên, một ý chí chưa từng lụi tàn.

Khi bước chân thứ mười hai hạ xuống bậc đá cuối cùng của Đấu Tâm Đài, sau lưng hắn…

trận văn khắc cổ tự động khép lại.

Không còn ai được bước vào nơi đó nữa.

Bởi vì ý chí nơi ấy đã chọn người kế thừa.

Gió xoáy lên từ bốn phương, mây tụ thành long ảnh.

Trên trời, một vầng tinh tú chưa từng hiện tên trong thiên tượng của Vân Châu, lặng lẽ sáng lên giữa ban ngày rồi mờ đi, chỉ để ghi nhận có một người, từ nay bước vào thiên đạo bằng đường máu và gươm, không dựa vào linh căn, không cầu thiên cơ.

Thương Vô Đạo nhìn lên, không nói.

Chỉ vươn tay, đặt lên chuôi kiếm sau lưng.

Một tiếng "coong" vang lên chưa phải rút kiếm, nhưng thiên địa đã như bị chẻ đôi.

Phía xa.

Đám mây đầu tiên của Vân Môn cổ cảnh vừa trôi đến phương nam.

Hắn lặng lẽ bước theo, có một câu chưa nói ra, nhưng đã vang vọng trong chiến ý:

“Nếu đạo của hắn là lập đạo, khai thiên địa”

“Thì đạo của ta là chém thiên địa, để mở đạo của chính mình.”

Mang theo chiến khí thao thiên bước vào ván cờ, thì thiên đạo không chỉ còn là lý, mà đã có máu.

....

Tại Huyền Trì Kiếm Phong, nơi được xưng là tĩnh địa của kiếm tâm, toàn bộ linh trận vốn an hòa bỗng nổi lên tiếng ngân như chuông cổ đáy hồ.

Không phải tiếng kiếm va, cũng không phải tiếng trận động.

Mà là tiếng khí tức cộng hưởng từ một nơi không thuộc về thế gian này.

Khúc Dương, người từ nhỏ tu bên hồ cổ, đệ tử thân truyền của một trong thất tổ Lăng Thiên Tông, kẻ đã từng đứng đầu đạo luận tam niên trước, từ lâu đã phong kiếm nhập mộng, chưa từng hiện thân giữa điện luận.

Đêm ấy, hắn đang ngồi một mình dưới gốc tùng bên vách đá, một bình rượu lạnh, một thanh kiếm chưa từng ra vỏ, ánh trăng rọi xuống, phản chiếu mặt hồ như gương.

Một đạo phù văn bạc trắng đột nhiên từ trên cao nhẹ rơi, không rực rỡ như chiến đạo, không tịnh khiết như thánh thể, không kỳ dị như cổ mệnh, chỉ là một vòng xoáy đơn sắc, mang theo nhịp thở giống như sự im lặng.

Phù văn ấy rơi xuống vai áo Khúc Dương, khẽ chạm rồi hóa thành một tiếng ngân mờ âm thanh của kiếm chưa rút.

Hắn mở mắt, mắt rất sâu, có một đường khí sắc như kiếm, chưa từng được rèn, nhưng đã có sát cơ từ trong bản thể.

Tầng khí mờ rơi rụng quanh thân, để lại một hàng chữ như khắc bằng tay trời:

“Kiếm Tâm Tịch Đạo — khả nhập Vân Môn.”

Khúc Dương không nói một lời, cũng không ngoái nhìn đỉnh phong yên lặng sau lưng.

Hắn cúi người, buộc kiếm sau lưng.

Từng động tác chậm rãi, như thói quen của một người đã luyện kiếm không vì chiến, mà vì giữ lời hứa với kiếm.

Rồi hắn đi, chỉ để lại tiếng lá rơi xuống hồ, như tiếng ưng ngân lên từ cổ kiếm chưa từng được đặt tên.

Không ai biết hắn đi để làm gì.

Nhưng có một truyền thuyết từ đời xưa:

“Khi người mang Kiếm Tâm Tịch Đạo nhập cổ địa, thì kiếm sẽ chọn lấy một tên duy nhất, và chém ra đạo lý không ai từng định.”

Giữa lúc đại cục chưa lắng, linh khí trong trời đất Vân Châu lại một lần nữa chấn động.

Không phải vì chiến đạo Thương Vô Đạo xuất thế.

Cũng không vì đạo tượng chưa danh cộng hưởng thiên địa.

Mà là vì ba đạo khí mạch cực hạn, cùng một lúc được vân môn triệu lệnh.

Không qua trưởng lão, không do tông môn đề cử.

Mà là lệnh phù cổ tự động cảm ứng thân mệnh, hiện lên giữa thiên linh.

Liễu Thanh Nhi.

Nàng đang tọa định trên đài sen tại Linh Tịnh Cốc, xung quanh là đạo vận thanh khiết tựa suối nguồn, bảy cánh sen vàng bay xoay quanh thân, khí cơ không nhiễm một hạt bụi.

Khi ngân quang từ trời rơi xuống, đài sen tự động nở ra tầng thứ tám, chưa từng thấy qua trong cổ tịch.

Một chiếc nhãn ấn hình giọt nước thanh lam khắc lên mi tâm nàng, bên trong ẩn ẩn ba chữ phù cổ:

“Tịnh Diệp Thông Môn.”

Triệu Hằng.

Ở một khu luyện thể đường biệt lập, hắn đang một mình tạc thạch đài, rèn luyện quyền cốt.

Khi ngân quang phủ xuống, vòng kim luân sau lưng hắn chợt xoay nghịch, từng tầng cơ thể bỗng hóa kim thiết, phát ra tiếng kêu vang như chuông cổ đại.

Một vết phù hình nắm đấm hiện ra trên ngực trần, khí tức cổ lôi, thiên thiết hội tụ.

“Kim Cương Đạo Khẩu, Vân Môn thiết truyền.”

Mục Tử Du.

Hắn không ở trong tông môn, mà đã rời đi từ sau khi được bảo hộ bởi Thủy Tổ Quang Trụ.

Không ai biết hắn đi đâu, chỉ biết từ sau hôm ấy, từng đêm trăng tròn, tại bìa rừng Tịch Huyết, có người thấy chín quan tài bay vòng trên trời, như truy tìm thứ gì đó.

Ngân quang không rơi xuống hắn, mà là chín điểm sáng trắng rơi vào chín quan tài trên không trung.

Tức khắc, hư ảnh tử lưỡng cực dưới chân hắn sáng lên, phù văn tử kim viết ra bốn chữ:

“Luân Hồi Đạo Tử.”

Ba người, ba thể.

Không ai nói, nhưng toàn bộ Lăng Thiên Tông đều hiểu:

Đây là triệu lệnh của trời.

Không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể đi Vân Môn Cổ Cảnh.

Nhưng nếu đã được gọi, tức là khí mạch đã vào đại đạo.

....

Gió đã tắt, sấm chưa nổi.

Nhưng giữa tầng trời thanh vắng, một đạo phù văn mỏng hơn tơ liễu, nhẹ như sương mai, lại rơi xuống vô âm, không tiếng động, một đạo khí tức giống như cảm ứng của trời với hoa rơi.

Tại Ngọc Phong Điện, nơi có hồ sen cổ nở suốt bốn mùa, Phụng Lăng Tuyết đang ngồi một mình bên vách đá, thiền định trong ánh trăng.

Khi đạo phù nhẹ rơi lên vai áo, nàng không mở mắt, chỉ lặng lẽ nâng tay, ngón tay chạm nhẹ vào khí quang bạc nhạt.

Giữa lòng bàn tay, nở ra một đóa bạch liên.

Liên hoa không do linh lực hóa ra, mà là vạn vật cảm sinh.

Một chữ Diễn tự khắc giữa tâm liên, rồi mờ đi, tan vào hư không.

Phía sau nàng, linh hồ bỗng khẽ gợn sóng.

Lá sen chao nghiêng, hoa sen đồng loạt cúi đầu.

Như biết rằng người này, từ hôm nay, sẽ bước vào một tầng đạo khác.

Không còn là đại sư tỷ Lăng Thiên Tông.

Mà là một trong chín mươi chín đạo mệnh, ứng vào “Thiên Nhân Cảm Ứng Diễn Sinh Đạo Thể.”

Trên bầu trời Vân Châu, đạo phù cuối cùng rơi xuống, linh vận khép lại.

Khí mạch hợp tề, tầng thiên địa lặng lẽ đóng lại, không còn lời, không còn triệu.

Chín mươi chín người, đã đủ.

Đêm ấy, trên khắp Vân Châu, linh khí lặng như sương ngủ.

Tầng trời đã khép, ngân quang đã tan.

Chín mươi chín đạo phù văn, không còn ánh sáng, không còn pháp lực, đã lặng lẽ hóa thành tinh điểm hòa vào địa mạch.

Mỗi điểm, đại biểu cho một bước chân.

Mỗi bước, đều mang theo một chữ định mệnh.

Bên dưới trời sao, nơi các đỉnh phong còn âm ỉ khí vận, chín mươi chín thân ảnh đã được thiên đạo thầm gọi tên.

Bùi Phàm không ngẩng đầu.

Thương Vô Đạo không ngoái lại.

Liễu Thanh Nhi ngồi yên giữa đài sen không động.

Triệu Hằng lặng lẽ rửa tay trong hàn tuyền.

Mục Tử Du tiếp tục đi về nơi không ai dám bước.

Và Phụng Lăng Tuyết, nàng đứng giữa ánh trăng bạc, lặng nhìn sen rũ, rồi quay người đi.

Từ hôm nay, những người này không chỉ là đệ tử, không chỉ là chân truyền, không chỉ là Lăng Thiên Tông.

Mà là người của Vân Môn.

Chương 47: Thiên Vận Phân Lưu