Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 48: Đạo Giao Khởi Thủy, Đế Khí Xuất

Chương 48: Đạo Giao Khởi Thủy, Đế Khí Xuất


Vân Môn Cổ Cảnh, danh xưng ấy từ lâu chỉ còn nằm trong cổ thư.

Người đời nói:

“Vân Môn không có cửa.”

“Người thấy được nó, chưa chắc vào được.”

“Kẻ vào được, chưa chắc còn tên.”

Vì vậy mới gọi là Cổ Cảnh, không gọi là bí cảnh.

Là bởi nơi này không tuân theo quy tắc của bất kỳ tông môn nào, không mở bằng trận pháp, cũng không thể ép mở bằng linh thạch hay cấm văn.

Chỉ khi thiên đạo tự động cảm ứng, long mạch rung chuyển, thì Vân Môn mới tự sinh hình giữa trời đất, như một mộng cảnh hóa thật, như một hồi ức trở mình.


Nơi ấy không có tọa độ.

Không có đỉnh núi, không có biển lớn, không có thành trì.

Chỉ có một mảnh đất lơ lửng giữa thiên hư, kéo dài đến vô cực, phủ mờ bởi mây trắng tầng tầng, mây không phải sương, mà là vân vận ngưng tụ từ tàn dư thiên đạo thuở sơ khai.

Mỗi một tầng mây, là một tầng thế giới.

Mỗi một tầng thế giới, ẩn chứa một quy tắc không hoàn chỉnh.

Và trên tất cả, nằm giữa hư không, giữa chốn chẳng có đông tây, chính là Vân Môn.

Vân Môn, thật ra không phải là một cánh cửa.

Mà là một tấm bia lớn màu tro xám, cao ba trượng, không rêu phong, không khắc chữ, đứng giữa thiên không, không có bóng.

Tấm bia ấy tựa như được tạc ra từ hư không, như là dấu vết cuối cùng còn sót lại của một kỷ nguyên đã mất.

Mỗi một vạn năm, nó sẽ sáng một lần.

Mỗi mười vạn năm, nó sẽ nhận người, cần người mang đủ đạo vận, đứng trước bia nó sẽ mở cho một khe nứt.

Sau tấm bia là gì, chưa từng ai biết.

Người xưa từng viết:

“Vào rồi, có thể thấy ánh sáng đầu tiên của thiên đạo.”

“Cũng có thể, không bao giờ thấy lại chính mình.”

Nhưng vào thời khắc ấy, khi tầng mây thứ chín ngưng tụ, khí vận bốn phương hội tụ về một điểm, tấm bia xám kia lần đầu tiên rung nhẹ.

Tựa như đang thở.

Trên tầng mây thứ chín, thiên không như tĩnh lại.

Tấm bia tro xám sừng sững giữa hư vô, cao ba trượng, không rêu, không khắc, không phản chiếu, chỉ có ánh sáng từ bốn phương thiên địa, từng đạo từng đạo, như những dòng ánh nhìn vô hình, lặng lẽ hướng về nơi ấy.

Người đầu tiên đến, là Thương Vô Đạo, áo đỏ như máu, kiếm khí không lộ mà thiên tượng tự vỡ, hắn đứng thẳng như thiên binh hạ thế, mắt nhìn tấm bia như nhìn một địch thủ, gió quanh thân hắn không cuốn y, mà lùi lại ba thước, chiến đạo đã có khí tự trị.

Người thứ hai, là Khúc Dương, một thân áo xám, kiếm chưa rút, khí chưa động. Hắn đến không nhanh, không chậm, đứng ba trượng bên trái Bùi Phàm, yên lặng như đá khắc trong sương mù, ánh mắt hắn không lạnh, nhưng không ai dám đối diện.

Người thứ ba, là Phụng Lăng Tuyết, trắng y lững lờ, sen nở từng bước, mỗi bước đều có linh vận rung chuyển, nàng không nhìn ai, không tránh ai, chỉ đứng đó như một vầng trăng giữa trời sương, không thể chạm, không thể đoán.

Liễu Thanh Nhi đến như một cánh hoa, thân thể nàng phát ra linh quang dịu nhẹ, bảy cánh sen vàng ẩn hiện sau lưng, đạo vận thanh tịnh lan xa, nàng không đứng gần bất kỳ ai, chọn một góc yên tĩnh, tay đặt lên tâm cung, như nghe nhịp thở của đất trời.

Triệu Hằng từ xa bước đến, mỗi bước nặng như trống trận, cơ thể hắn tựa thiết giáp, ánh vàng lóe lên từ làn da, không nói không cười, ánh mắt sâu tựa lôi trì, khí cơ khiến đá dưới chân nứt toác.

Mục Tử Du không ai thấy hắn đến từ đâu, hắn chỉ xuất hiện nơi sát biên giới tầng mây, chín hư ảnh quan tài lơ lửng sau lưng, vòng sinh tử lặng lẽ quay, hắn không giao lưu với bất kỳ ai, bởi ánh mắt hắn như đã nhìn xuyên qua c·ái c·hết.


Cứ thế…

Người thứ bảy.

Người thứ tám.

Người thứ chín…

Mỗi một thiên kiêu đến, đều mang theo một đạo vận nhỏ sau lưng.

Có người mang linh khí hoa tuyết.

Có kẻ mang tiếng địch cổ ngâm.

Có người lặng như hồ nước.

Cũng có kẻ đến như sấm đầu xuân.

Không ai giống ai, nhưng tất cả đều có một điểm chung, trên mi tâm, đều đã khắc lên đạo phù của Vân Môn.

Chín mươi bảy người.

Chín mươi bảy đạo cơ.

Chín mươi bảy bước mệnh.

Khi người chín tám, một nữ tử tóc bạc thân khoác áo đạo bào hoàng thổ, chân mang hồn văn cổ tộc, hạ xuống đỉnh mây, tấm bia tro xám rung lên một khắc, rồi lặng đi.

Chỉ có vầng mây dưới chân chín mươi chín người đồng loạt tụ lại, thành một vòng tròn mờ, xoay chậm quanh bia đá, như cửu thiên vận đang định ra ván cờ cuối cùng.

Tầng khí của thiên đạo đang tỏa xuống rất nhẹ, như một chiếc lưới vô hình, bắt đầu nhận mặt từng người.

Chín mươi tám thiên kiêu đứng rải rác quanh tấm bia đá tro xám, tựa như những vì tinh tú chưa định quỹ đạo, vẫn đang giữ lấy quang mang riêng biệt của mình.

Gió thổi rất nhẹ, nhưng cũng đủ làm lay động một vài câu đầu tiên.

“Thương Vô Đạo.”

Người mở lời là một nam tử mặc thanh bào, đeo lưng cung cổ bằng xương thú, mắt như sao sáng.

Hắn chắp tay, dáng dấp ôn hòa nhưng lời lẽ không che sự nghiêm túc:

“Tại hạ Trịnh Hàm, đệ tử nội truyền của Lăng Tẫn Sơn, ba năm trước từng nghe danh huynh tại Trảm Tâm Phong, hôm nay được gặp, thật sự là sát khí trấn phong.”

Thương Vô Đạo không đáp.

Chỉ khẽ liếc, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm.

Ý tứ rõ ràng, ta không giao lưu, ta chỉ chiến.

Trịnh Hàm hơi cau mày, nhưng cũng không để bụng, quay sang Khúc Dương:

“Khúc huynh, đạo không lời, kiếm chưa rút người đời nói huynh là Kiếm Tịch, có phải là thật?”

Khúc Dương đáp rất nhạt:

“Tịch, không phải vì không có lời.”

“Mà vì không cần lời.” Một câu, không hơn.

Trịnh Hàm khẽ cười, không hỏi nữa.

Ở một bên, Liễu Thanh Nhi đang được một nữ tử áo xanh lễ phép hỏi thăm:

“Tỷ tỷ, ngươi là người của Diễn Linh Cốc sao? Bảy cánh sen vàng, chẳng lẽ là...”

Liễu Thanh Nhi chỉ mỉm cười, tay khẽ đưa ra, từng đóa sen vàng hiện lên thành vòng, lơ lửng quanh nàng.

“Không phải thiên sinh.”

“Là cảm được một khúc tịnh âm trong đại lễ, sen nở vốn không do ta.”

Triệu Hằng đứng lặng giữa gió, không ai đến gần.

Một thiếu niên gan dạ bước lại hỏi:

“Huynh luyện thể sao? Có thể chống được mấy kích Nguyên Đan?”

Triệu Hằng không đáp, chỉ nắm chặt hai tay, toàn thân hắn vang tiếng răng rắc như sắt uốn.

Gió lạnh lướt qua thân thể thép, không một sợi tóc lay động.

Phụng Lăng Tuyết vẫn yên tĩnh như cũ, nàng không tránh ánh nhìn, nhưng cũng không đáp lời chào.

Một nữ tử mang kiếm từ Trấn Vân Tông đến gần, hành lễ:

“Phụng sư tỷ, tại hạ Vệ Linh San, từng học qua một đời pháp quy Lăng Thiên Tông, rất hâm mộ thần uy của tỷ.”

Phụng Lăng Tuyết không lạnh, nhưng rất xa:

“Lời ấy giữ trong lòng là đủ.”

Vệ Linh San gật đầu lui lại, không dám thất lễ.

Lúc ấy…

Một người cuối cùng, nữ tử tóc bạc áo hoàng thổ, nhẹ nhàng bước tới gần trung tâm.

Khí cơ nàng rất đặc biệt, không mang pháp lực, cũng không có dao động linh khí.

Nhưng khi nàng đứng gần, toàn bộ mây ở rìa lập tức tan đi, lộ ra vòng xoáy sâu như giếng cổ.

Một nam tử trẻ của Bách Hải Tông cau mày hỏi khẽ:

“Nàng là ai?”

Không ai biết.

Chỉ có Phụng Thừa Thiên đang đứng từ xa quan sát, khẽ run tay áo, thì thầm một câu rất nhỏ:

“Huyết mạch Thiên Thần Tộc, Đế Triều?”

Một vị nữ tử nội môn từng học cổ văn cổ thể khẽ biến sắc, kinh hô trong lòng:

“Người đó là truyền nhân của Thiên Thần Đế Triều?”

“Không lẽ hôm nay tái thế tại đây?”

Nữ tử tóc bạc.

Y phục thuần hoàng cổ chế, viền ánh kim thêu văn long cầm, cổ tay buộc ấn phù bằng huyền ngọc tộc văn, mỗi bước nàng đi, không hoa không khí, nhưng trong mắt người tinh tường, có thể thấy đạo vận cổ thần dâng lên như khí vận, lan ra dưới gót giày không vướng bụi trần.

Người bên cạnh không kịp phản ứng, chỉ thấy một hàng chữ uẩn hiện trong linh thức của mình, như do thiên đạo tự khắc:

“Thiên Thần Đế Tộc, Huyền Âm chi mạch, Công chúa đích truyền.”

Cả quảng trường mây lặng ngắt như tờ.

Một vị thiên kiêu xuất thân từ Huyền Không Cung sắc mặt đại biến, khẽ run lẩm bẩm:

“Thần tộc của đế triều… thật sự còn người thuần huyết thừa kế sao?”

Một người khác nắm chặt tay:

“Đó không chỉ là quý tộc…”

“Mà là huyết mạch được thiên đạo bảo hộ từ khi sinh ra, tồn tại để viết lại đạo lý.”

Nữ tử ấy không nhìn ai.

Chỉ chắp tay nhẹ, hướng về tấm bia tro xám, ánh mắt thanh đạm:

“Diêu Thanh Tâm, đế nữ thần tộc, đến theo triệu lệnh của thiên mệnh.”

“Không đại diện cho ai.”

“Cũng không thừa nhận bất kỳ đạo nào ngoài đạo của chính ta.”

Khi nàng nói ra câu ấy, từng đạo khí cơ trên tầng mây khẽ dao động.

Không phải vì nàng ép người.

Mà là vì câu ấy chỉ người của thần tộc Đế Triều mới có thể nói mà không bị thiên đạo phản phệ.

Chương 48: Đạo Giao Khởi Thủy, Đế Khí Xuất