Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 54: Diêu Thanh Tâm Quá Khứ
Gió trong cổ cảnh không giống gió phàm tục.
Nó không mang theo bụi đất, mà cuốn lấy từng đạo khí tức vô hình của thiên địa, như thì thầm, như gọi về những ký ức xa xưa.
Diêu Thanh Tâm, nữ tử tóc bạc bạch như tuyết, dáng đứng nghiêng nghiêng giữa tầng mây đầu tiên khẽ nhíu mày, trong mắt nàng, ánh sáng không tán sắc, mà u tĩnh trầm sâu như mặt gương không gợn.
Nàng không vội bước vào trung tâm tầng thử thách, mỗi bước, đều là phán đoán, nởi nàng không phải người thường, nàng là Thiên Mệnh chi nữ, là Thần tộc đế triều cổ xưa, sinh ra đã mang theo vầng sáng mệnh cách bao phủ quanh thần hồn.
Bước đầu tiên, nàng đã thấy khác biệt.
Nơi người khác thấy ảo ảnh, nàng thấy đường mệnh tuyến, những sợi tơ mỏng như tơ trời, vô hình vô sắc, giăng kín giữa hư không tầng đầu, có sợi vắt ngang qua đá linh, có sợi quấn quanh bóng hình của chính nàng, có sợi đứt đoạn, như đã bị thiên đạo gạt bỏ.
“Vân Môn này, là di tích của cổ thiên giới, nơi thử đạo, không phải chỉ là tâm cảnh, mà là đối mặt với vận mệnh…”
Giọng nàng khẽ như sương mai, nhưng ánh mắt lại lạnh đến thấu xương.
Một bước nữa.
Linh cảnh chuyển động.
Trước mắt Diêu Thanh Tâm, một bức tường ánh sáng xuất hiện, bên trên là các dòng văn tự cổ xưa trôi nổi trong không trung, chính là chân văn Thiên Mệnh Cổ Tộc.
Nàng nhận ra đây là ngôn ngữ cổ chỉ có thể đọc bằng linh thức cộng hưởng với Mệnh Luân.
Những dòng chữ ấy xoay quanh nàng như chu thiên, và khi nàng định thần đọc lên, toàn bộ linh ảnh trước mắt hóa thành một bản sổ mệnh.
Không phải của nàng, mà là của những kẻ khác.
“Triệu Hằng, sinh vào năm Kiếm Linh, thiên căn biến dị, mệnh thụ Tinh Khí; kỳ duyên ba, tử kiếp một, đạo vận chưa ổn định…”
“Khúc Dương, nhân mệnh bình thường, vận khí cường thịnh, nhưng không có khí vận ngoài thân, phụ thuộc hoàn toàn vào bản tâm…”
“Phụng Lăng Tuyết, nữ tử khí mệnh hai phân, một thánh, một họa, lưỡng cực tương xung…”
“Bùi Phàm…”
Nàng khựng lại, dòng thiên văn bỗng nhiên mất chữ.
Trống rỗng, một khoảng đen bao phủ tên Bùi Phàm, như bị thiên đạo xóa bỏ, không thể hiện thị vận mệnh, không thể nhìn ra bất kỳ dấu vết nào.
Diêu Thanh Tâm ngẩn ngơ.
Trong lòng nàng lần đầu xuất hiện một thứ cảm giác lạ lẫm, không phải sợ hãi, cũng không phải kính phục, giống như bị chính vận mệnh cự tuyệt khả năng quan sát người kia.
“Chưa từng có kẻ nào nằm ngoài sổ mệnh, trừ hắn”
Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng mệnh tuyến xung quanh bỗng dao động dữ dội, như có thứ gì đó vừa phá vỡ khuôn khổ của tầng thử thách đầu tiên, Từng tia chân văn cổ trôi nổi trong không trung lấp lóe như sắp bị xé rách, không chịu nổi cảm ứng từ cái tên bị xóa kia.
Diêu Thanh Tâm ngẩng đầu, đôi mắt trong vắt phản chiếu bầu trời cổ cảnh.
Nàng từng gặp Bùi Phàm.
Nhưng từ giây phút mệnh văn đứt đoạn kia hiện ra, trong lòng nàng có một trực giác mơ hồ kẻ đó không phải sinh linh bình thường, mà là thứ gì đó ngược dòng thiên đạo, bước ra từ một tầng số mệnh khác.
Một cảm giác không thể tiên đoán, đây là lần đầu trong đời nàng gặp phải.
Nàng là con gái của Thần Quân đời trước, sinh ra với Thiên Mệnh Chi Đồng, ánh sáng thiên vận bao phủ hồn phách, một khi mở mắt đã có thể nhìn thấu vận mệnh luân chuyển của người khác.
Từ nhỏ, nàng đã thấy sinh diệt của cả đại tông môn, thấy tử kiếp chưa đến của bậc thánh nhân, thấy tai ương của chính mẫu thân mình...
Nàng đã từng phủ phục dưới thác mệnh khí ba năm, thấy linh khí biến động thành đồ hình sấm gió, cũng từng thiền định trong Vọng Cổ Đài của tộc mình, một lần nhìn thẳng vào cổ kính lạc ấn của thời viễn cổ, nơi khắc lộ trình số phận của vạn vật.
Vậy mà giờ đây, lần đầu tiên, nàng gặp phải khoảng trống.
Là trống rỗng tuyệt đối, như thể thiên đạo không có quyền đặt tên cho kẻ ấy.
Linh văn bên sổ mệnh run rẩy, những dòng sau cái tên Bùi Phàm dần nứt ra như lụa bị thiêu đốt, từng chữ một hóa thành khói mỏng, tan vào không gian.
Nàng lùi lại nửa bước.
Từ đáy tâm trí, Thiên Mệnh Luân sau lưng khẽ vang một tiếng rầm nhẹ không lớn, nhưng dội thẳng vào thần hồn nàng, một tiếng chấn động chỉ khi đối diện với nghịch mệnh chân thực, vòng mệnh mới có phản ứng như vậy.
“Thiên đạo không muốn ghi nhớ hắn, không muốn đo lường hắn… hay là không thể?”
Diêu Thanh Tâm chợt nhớ đến một điển tích cổ trong tộc, thời hỗn sơ vạn vật mới khai mở, từng có một vị đạo nhân sở hữu khí tức hỗn độn, tự tay viết lại sổ mệnh của chính mình bằng máu và linh hồn, khiến thiên đạo không thể khống chế hắn, vận số không thể trói buộc.
Vị thần ấy, cuối cùng phân giải thân thể, tạo thành mảnh đất Vô Tận Hải, nhưng vẫn để lại một lời: “Kẻ nghịch đạo, không cần được ghi danh trong số mệnh.”
Nay, nàng lại gặp một sinh linh có khí cơ tương tự.
Tay nàng hơi run.
Là sợ sao?
Không, nàng không sợ hắn, thứ nàng sợ là thiên đạo bắt đầu mất trật tự, nếu vận mệnh có thể bị từ chối, thì toàn bộ niềm tin nàng dùng để tồn tại, dùng để chống lại tương lai sụp đổ của tộc mình, sẽ trở nên bất khả thi.
“Không thể, ta là Diêu Thanh Tâm, là hậu nhân cuối cùng mang huyết mạch Thiên Mệnh Thần Tộc, nếu ngay cả ta không thể hiểu mệnh vận của hắn, thì làm sao còn ai đủ tư cách gọi là người định thiên?”
Hơi thở nàng trở nên lạnh lẽo, nàng đặt một tay lên ngực trái.
Chính giữa tim, một đạo tử phù nhỏ bằng ngón tay khắc chìm vào huyết mạch, không hiện hình, nhưng mỗi khi thiên đạo r·ối l·oạn sẽ phát ra tiếng rít kỳ dị, đó là phong ấn cuối cùng Thần Quân đặt vào nàng, dùng để giữ vững tinh thần khi đối diện nghịch thiên.
Lúc này, tử phù bắt đầu ngứa ran.
Nàng hiểu, nếu tiếp tục nhìn vào bóng tối vận mệnh kia, nàng sẽ bị chính mình phản phệ.
Thế là nàng hít một hơi thật sâu, rồi khép đôi mi dài lại.
Khi đôi mắt thiên vận khép lại, toàn bộ mệnh tuyến xung quanh nàng cũng đồng thời tan biến, như những dải sương bị một ý chí vô thượng xóa bỏ, không còn mệnh văn, không còn tên, không còn vận số, chỉ còn nàng Diêu Thanh Tâm đứng giữa tầng mây đầu tiên của Vân Môn Cổ Cảnh, giữa hư không cổ đạo đang từ từ khép kín lại theo chu thiên nguyên sơ.
Vài nhịp tim trôi qua, gió ngừng động.
Nhưng trong tâm hải nàng, từng tầng tầng xoáy tròn vẫn cuộn trào không dứt.
Nàng không thể lý giải hắn.
Đây không còn là sự kinh ngạc, mà là một khủng hoảng sâu trong lòng của một kẻ từ nhỏ đã sống dựa vào việc nhìn thấu tương lai, trong khoảnh khắc mệnh văn tan vỡ, nàng nhận ra trên đời này, vẫn có tồn tại vượt ngoài giới hạn thiên mệnh.
“Không lý giải được… không chế ngự được…”
Đôi môi nàng khẽ nhúc nhích, không ai nghe rõ câu từ, nhưng vẻ mặt đã dần khôi phục vẻ lãnh tĩnh như thuở ban đầu.
Nàng bước tiếp.
Không nhìn lại phía sau, không nhìn những tên tuổi đã hiện ra trong sổ mệnh, như thể vừa rồi chưa từng tồn tại, nhưng mỗi bước chân, đều để lại dư âm mơ hồ trong không gian, một loại âm ba nhẹ như thủy triều, chỉ những kẻ có thể cảm ứng mệnh khí mới nhận ra, nàng đang gỡ từng tầng áp lực tâm linh mà cuộc gặp mặt vừa rồi gây ra.
Rồi nàng đến trước một đạo ảo ảnh lơ lửng, hình chiếu của chính mình.
Khác với người khác, nơi Diêu Thanh Tâm nhìn thấy không phải một nỗi sợ cụ thể hay chấp niệm đã qua.
Ảo ảnh của nàng chính là một Diêu Thanh Tâm khác, y phục tang trắng, ánh mắt mơ hồ, thân thể run rẩy, phía sau là một ngọn tháp nghiêng đổ tàn tích.
Nơi đó, từng là nhà của nàng.
Diêu Thanh Tâm đối diện chính mình.
Ảo ảnh kia không nói lời nào, chỉ nhìn nàng, rồi nhẹ nhàng buông rơi một mảnh ngọc nhỏ, chính là mảnh tỳ hưu đang đeo trên cổ nàng hiện tại.
Cạch.
Âm thanh chạm đất tưởng như rất nhẹ, nhưng trong đầu nàng lại vang vọng như tiếng nứt vỡ của thời gian.
Một đoạn ký ức ùa về.
Ngày Thần Quân mất, nàng còn là thiếu nữ, đứng giữa quảng trường của Thần Thành, nhìn trời đỏ rực như máu, từng đạo tinh văn sụp đổ, tiếng mẹ nàng gọi vọng từ hậu cung bị c·hôn v·ùi trong mưa tro bụi, mảnh tỳ hưu cuối cùng, do chính tay phụ thân nàng dùng một giọt thần huyết khắc nên, trao cho nàng “Mang lấy để nhớ, rằng ngươi là ánh sáng cuối cùng.”
Nàng cúi đầu.
Ảo ảnh kia vẫn nhìn nàng, bước một bước về phía trước, từ mi tâm toát ra một dòng ánh sáng.
Diêu Thanh Tâm không tránh.
Luồng sáng ấy nhập thẳng vào trán nàng, không mang theo thương tổn, mà là kiểm chứng.
Kiểm chứng rằng nàng có dám giữ lấy thân phận đó, có dám mang theo huyết mạch thần tộc bước vào con đường vượt khỏi định mệnh đ·ã c·hết.
Một nhịp.
Hai nhịp.
Trời đất xung quanh chợt mờ đi, như thể cả tầng mây đầu tiên cúi đầu trước lựa chọn của nàng.
Áo trắng tung bay, tóc bạc rũ xuống bờ vai, nàng mở mắt.
Nhưng ảo ảnh không biến mất.