Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: C56: Chương 56
Chàng không hề phát giác, chỉ có hàng mi run nhẹ đôi lần.
Thân hình ảnh quỷ to lớn, ồ ạt tấn công.
Nhìn thoáng qua gương mặt không sắc máu của Giang Bạch Nghiễn, nàng thử bổ sung:
Lý do là "một đôi mắt nho nhỏ, không thể chứa nổi khách đ**m rộng lớn".
Không còn là sương giá sắc bén ngấm vào xương tủy, sự va chạm của nàng vô cùng khắc chế, như ngọn gió xuân tháng ba đầu tiên lướt qua đầu cành.
Giang Bạch Nghiễn:
Mi tâm Liễu Như Thường khẽ giật.
"Tiểu nha hoàn yếu ớt nhiều bệnh."
Với tính tình nóng nảy của nàng ta, nếu nơi này không phải họa cảnh, Bạch Cửu Nương Tử đã sớm bị chiêu hoán thành hình, nuốt chửng không dưới mười con yêu tà,
Trước giờ tính tình nàng ta rất tốt, dù đối diện với nha hoàn trong phủ, vẫn ôn òa.
Thẩm Lưu Sương không thấy sao cả:
"Sao huynh lại xuống đây?"
Hắn ta dùng song kiếm, hai thanh trường kiếm đen nhánh, ánh sáng sắc lạnh tràn ra từ mũi kiếm, tôn lên sát ý nơi đáy mắt, như sài lang săn mồi.
Đầu óc Thi Đại c·h·ế·t máy.
Trên đời còn có chuyện tốt như vậy hả!
Giang Bạch Nghiễn...rơi nước mắt?
Trái tim Thi Đại giật thót, gần như bối rối vươn tay, cách ống tay áo, lau nước mắt cho Giang Bạch Nghiễn.
Một du hiệp biết dùng kiếm, phán đoán từ hơi thở, kiếm ý không thông thấu bằng chàng, càng không sắc bén như chàng.
Không còn ý cười như lúc bình thường, mi dài phủ xuống, không nhìn rõ sắc mặt.
Thi Đại giơ tay, chỉ vết máu trước ngực chàng:
Nói không lại nàng ta, Thẩm Lưu Sương bất đắc dĩ, giơ hai tay đầu hàng:
Phải mất một lúc, Thi Đại mới hoảng hốt nhận ra một sự thật.
Giọng Giang Bạch Nghiễn hơi khàn:
Nàng ta muốn nhân cơ hội này ổn định thế cục, ngăn cản tà ma chui vào từ khe cửa.
Để đảm bảo Thi Đại không chút tổn hại, nàng ta không ngại làm một vài động tác nhỏ chẳng ảnh hưởng toàn cục.
Thi Đại vô thức khép tay, cúi đầu xem thử, là tờ giấy tuyên thành quen thuộc...
Nàng nói đoạn nghiêng mắt, lại thấy Thẩm Lưu Sương khẽ thở dài, sắc mặt Liễu Như Thường tự nhiên, đang uống trà.
Lúc vừa vào khách đ**m, chàng từng thấy Hàn Tung.
Một người đến núi Thái Sơn sụp đổ cũng không biến sắc như Giang Bạch Nghiễn, vì bị nàng khoét độc mà đau đến rơi lệ.
Quấn từng vòng vải lụa lại, xem như đã cầm máu.
Thẩm Lưu Sương nhận ra suy nghĩ của nàng, âm thầm bắt quyết trong tay áo:
Giang Bạch Nghiễn biết bệnh của mình, vừa ghét bỏ, vừa sa vào.
Bà chủ ra sức gật đầu:
Từ đầu đến cuối Thi Đại rất nghiêm túc, cố hết sức không làm đau người trước mặt.
Giang Bạch Nghiễn ở trong phòng rửa sạch đôi tay, Thi Đại đến lầu một của khách đ**m.
Nàng cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình:
Thi Đại: Trọng điểm cần quan tâm không đúng đâu bà chủ ơi!
[ Trong tốp tà ma thứ hai, được du hiệp Hàn Tung cứu. Rất có hứng thú với Hàn Tung, giữa lúc chờ tốp tà ma thứ ba kéo đến luôn theo sát phía sau, dò hỏi trải nghiệm hành hiệp trượng nghĩa. ]
Nhớ lại nhịp tim kịch liệt khi đó, Giang Bạch Nghiễn bất giác xoa ngực.
"Huynh chảy máu quá nhiều, dùng sức một chút thôi vết thương cũng sẽ nứt mà?"
Ai cũng có lòng tự trọng, nếu nàng khóc cũng không muốn người khác biết.
"Huynh đã như vậy rồi, còn muốn ra ngoài?"
Muốn rút khăn tay từ tay áo ra, nhưng lại trống không. Khăn tay đã được Giang Bạch Nghiễn mang đi giặt, trước mắt không ở bên người nàng.
Nhưng bản lĩnh của họa trung tiên vẫn còn đó, lạc đà gầy hơn ngựa lớn, giải quyết vài con tà ma không thành vấn đề.
Thẩm Lưu Sương không che giấu, xòe giấy tuyên thành ra.
Chương 56: C56: Chương 56
Thi Đại hỏi:
"Nghênh Xuân."
"Chạy mau."
Nhưng cơ thể máu thịt, nào có thể đao thương bất nhập.
Một Giang Bạch Nghiễn lớn như vậy, chàng đi đâu mất rồi?
Thi Đại học theo động tác sợ hãi của người xung quanh, tâm trạng phức tạp mà run rẩy.
"Bảo vệ bên cạnh tiểu thư."
Bòng đen nhúc nhích uốn éo, không lâu sau đã chui hết vào, như sóng biển chảy xiết, đột ngột ập đến mọi người!
Thi Đại: "..."
"Tốp tà ma thứ hai, rất nhanh sẽ đến."
Lòng Thi Đại trống rỗng.
"Giang công tử sao rồi?"
Vừa nói xong chưa được bao lâu, Thi Đại loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu gào vang lên từ phía xa.
Tình tiết thúc đẩy bình ổn, tất cả đều phù hợp với những gì đã xảy ra hôm đó.
Thi Đại mạnh mẽ:
Liễu Như Thường chống cằm, ngồi bên cạnh chiếc bàn gỗ, dây chuyền hình rắn trước cổ thoáng lóe lên sắc đỏ:
"Không sao."
Nàng dùng từ "chúng ta".
Thi Đại không buông lỏng cảnh giác, đang đánh giá xung quanh, bất ngờ ngửi thấy mùi hương mát lạnh.
"Huynh ngoan ngoãn ở đây đừng nhúc nhích."
"Thi tiểu thư."
"Bọn chúng lại đến rồi!"
[ Bức tranh thứ hai ]
"Giang công tử bị thương, không tiện cử động."
Còn về thị vệ của nàng...mất máu quá nhiều, vẫn đang trên giường.
Thi Đại tự biết mình lập tức hiểu ra, tiếp lời:
Chàng không nhiều lời, đôi mắt nhìn chằm chằm vệt máu bên vai trái, thỉnh thoảng như muốn nhìn xuyên thủng nơi đó.
"Đúng vậy."
Đầu ngón tay của Thi Đại bị thuốc bôi thấm mát, lạnh như tuyết đầu mùa.
"Thi tiểu thư, đợt tà ma thứ hai sắp đến, chúng ta đến sảnh lớn thôi."
Giang Bạch Nghiễn thản nhiên nói:
Liễu Như Thường gãi đầu:
Vài đốm sáng long lanh trắng muốt, đánh thẳng vào hai điểm yếu của ảnh quỷ, thế như chẻ tre.
Liễu Như Thường nấp dưới bàn, thò nửa cái đầu ra:
"Trừ Đại Đại buộc phải bắt chuyện với Hàn Tung, mức độ tự do của chúng ta khá cao."
"Giang công tử."
"Ta nhớ Ngu Tri Họa và Hàn Tung sắp ra tay rồi."
Quá yếu ớt, Ngu Tri Họa ho khẽ:
Những động tĩnh lớn nhỏ trong ảo ảnh đều có thể trở thành manh mối, Thẩm Lưu Sương và Liễu Như Thường canh chừng đại sảnh, quan sát từng cử chỉ hành động của khách trọ.
Nàng không cần nhìn cũng biết người đến là ai, quay đầu lại:
Trong lòng nàng, chàng đã thành người thế nào rồi?
Nếu hắn ta dám mạo phạm...
Đã rơi nước mắt rồi, nào có thể không sao.
Cùng lúc khi tay phải duỗi về trước, nàng không quên nhắc nhở:
Câu này của nàng ta rất đúng lúc.
"Huynh cứ ở yên trong phòng, để ta đi tìm đồ ăn hoặc đan dược."
Liễu Như Thường không đáp lại được.
Tay áo được làm từ lụa mềm, chạm vào khóe mắt chàng, tôn lên vẻ ẩm ướt.
Giang Bạch Nghiễn không muốn tăng thêm phiền phức.
Giang Bạch Nghiễn lại làm ngơ:
"Lát nữa ta sẽ giám sát Hàn Tung."
Nhớ đến tính tình Giang Bạch Nghiễn không để tâm bản thân mình, Thi Đại nghiêng đầu dặn dò một lượt:
Trải qua một phen giày vò như vậy, vạt áo trước của chàng ướt máu đỏ thẫm, khá lộn xộn.
Thi Đại đứng thẳng người, chống hai tay lên eo:
"Đến khi đó, Diêm Thanh Hoan sẽ thay thế Vệ Tiêu, tự do hành động."
Đối với việc nhờ vả Thi Đại khoét độc giúp chàng, tự dưng chàng lại nảy sinh vài cảm xúc không nói nên lời...
Còn thoang thoảng máu tanh.
Bất đắc dĩ nhếch môi, Thi Đại tò mò:
Bút ngọc lơ lửng trên không, linh quang lưu chuyển, phác họa khốn trận, bay thẳng ra cửa chính khách đ**m.
"Đừng sợ."
Khớp xương đôi tay Thi Đại cân xứng, thon dài trắng sạch, mảnh khảnh như cọng hành non, vì thường xuyên vẽ bùa, có vết chai mỏng không mấy rõ rệt.
Nàng không hay biết chàng đang nghĩ gì, vì muốn an ủi người bị thương, Thi Đại cố gắng bày ra tư thế đáng để dựa dẫm, khẽ nhướng mày:
"Giang công tử bị thương trong quỷ đả tường, muội giúp chàng ấy xử lý vết thương."
Ngu Tri Họa khẽ nói:
Thẩm Lưu Sương nói:
Nếu có thể, tất nhiên Ngu Tri Họa muốn tự mình chăm sóc vị hôn phu.
"Ta có chút hiểu biết về trận thuật, có thể thử tu sửa."
"Khách đ**m lớn như thế, sao một mình ta nhìn hết được? Trấn Ách Ti làm việc, manh mối quan trọng nhất, biết không hả?"
Yết hầu nhúc nhích, lặng lẽ không lên tiếng.
Không ngoài dự đoán.
Đã quen nhìn máu tươi, lần đầu Giang Bạch Nghiễn cảm thấy quá đỗi chướng mắt...
Như đang suy nghĩ gì đó, lại như đau đến ngây ngẩn.
"Có mùi máu."
Thi Đại vội vàng giữ chàng lại:
Phản ứng hết sức chân thật luôn ha.
Như mũi dao lạnh lùng sắc bén.
"Ta là cái này."
Tiểu thương trung niên từng gặp khi vừa vào khách đ**m mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy dính sát vào tường, nhìn chằm chằm khe cửa:
"Cứu mạng! Tiên sư cứu mạng!"
"Ta không sao, Thi tiểu thư."
Không phải đau, chỉ ngứa thôi.
Bên kia, Liễu Như Thường đọc đi đọc lại tờ giấy mấy lượt.
Nụ cười nàng ta dịu dàng, đầu ngón tay chậm rãi gõ mặt bàn, phát ra âm vang khe khẽ.
"Được được được, ta ở lại."
"Đến phòng Vệ Tiêu. Chàng bị thương, phiền ngươi chăm sóc, đa tạ."
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Khác với nước mắt bình thường, vệt nước ngưng tụ thành ngọc nơi mép tay áo nàng, được ánh trăng soi chiếu, lấp lánh rơi lạch cạch xuống đất.
Lạ thay, trái tim như bị siết chặt, không chỉ sống lưng được nàng v**t v*, ngay cả trái tim cũng run rẩy quá đỗi lạ lẫm.
"Hàn Tung?"
Liễu Như Thường chậm rãi lắc đầu:
Hàn Tung.
Liễu Như Thường hoang mang ngước mắt:
Bôi thuốc xong, tạm thời không có băng vải, đành dùng tạm vải lụa của khách đ**m.
Được nàng vụng về lau mặt, Giang Bạch Nghiễn lên tiếng rất khẽ:
"Chúng ta diễn người bình thường, tối nay không có chuyện gì đặc biệt cần làm, có thể tùy ý hành động."
Xung quanh khách đ**m Quân Lai đều có tà ma ẩn nấp, âm thanh liên tiếp truyền đến, không ngừng tới gần, đặt khách đ**m vào vùng tâm bão.
Nếu còn để đám yêu ma quỷ quái cưỡng ép tiến vào nữa, cửa gỗ lim tốn nhiều tiền chế tạo kia sẽ hỏng mất!
Chàng rũ mắt suy nghĩ, lúc vành mắt nóng bỏng, chính là khi Thi Đại vòng qua người chàng, nhẹ nhàng v**t v*.
Từng cơn đau ập đến, dao phay rơi xuống theo tiếng hét thảm, ảnh quỷ mở một khe hở rộng lớn như cái miệng khổng lồ ăn thịt.
"Là ảnh quỷ."
Chàng muộn màng nhận ra, giọt nước mắt rơi ban nãy, có lẽ đã khiến Thi Đại hiểu lầm, tưởng chàng đau quá nên khóc.
Sao mà được chứ!
Không hổ là đầu óc sự nghiệp hành động nhanh nhẹn nổi tiếng của Trấn Ách Ti.
"Đến rồi."
Không nói bách tính bình dân trong đại sảnh chẳng biết pháp thuật gì, nagy cả Thi Đại cũng thấy da đầu tê dại.
Nếu Thi Đại nghe được chuyện này từ chỗ người khác, chắc chắn sẽ nghi ngờ, nảy sinh hiềm khích với chàng.
"Đại công cáo thành!"
Thi Đại lại mỉm cười:
[ Sợ, sợ hãi, rất sợ, hoảng sợ muôn phần, khiếp sợ vượt xa tưởng tượng.]
Nhận bình sứ đựng thuốc chữa thương từ tay Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại đổ thuốc bôi lên đầu ngón tay.
Giang Bạch Nghiễn nhìn qua.
Tiếng thét vang lên không ngớt, như đáp lại nỗi hoảng hốt kia, một bóng đen khổng lồ như rót mực, len cơ thể tựa xúc tu qua khe cửa.
Sự việc bất ngờ tối nay khiến khách trọ hỗn loạn. Tà ma tấn công, liên tiếp có người c·h·ế·t thảm tại chỗ, thay vì đơn độc rúc lại trong phòng chờ c·h·ế·t, chi bằng đến sảnh lớn sưởi ấm cho nhau.
"Nói tiếng người."
Khách đ**m có chuẩn bị vải lụa để lau mặt lau người, Thi Đại tìm được một miếng, làm sạch vết máu rướm ra trên đầu vai chàng.
Thi Đại tươi cười rạng rỡ, đưa tờ giấy ra, nhỏ tiếng thì thầm với hai người kia:
Chuyện còn lại, chờ Diêm Thanh Hoan vào tranh, giao cho đại phu chuyên nghiệp như hắn là được.
"Vệ Linh đi theo Hàn Tung."
"Cứu, cứu mạng!"
Thẩm Lưu Sương nhạy bén híp mắt:
Giang Bạch Nghiễn cũng sợ đau đó nha, đừng để chàng hù dọa.
Nhìn vào đôi mắt ấy, như thể sa vào đầm nước lấp lánh ướt át.
"Là Hàn Tung."
Thẩm Lưu Sương ngẫm nghĩ:
"Ta hiểu mà, Giang công tử không cần lo đâu."
Liễu Như Thường thò đầu ra khỏi bàn.
Giang Bạch Nghiễn cau mày:
"Tính toán thời gian."
Thẩm Lưu Sương:
Không ngờ Vệ Linh lại từng chủ động nói chuyện với Hàn Tung.
Thẩm Lưu Sương cười tủm tỉm xoa đầu nàng, trở lại dáng vẻ thân thiện:
Gặp phải tình huống này, bất kỳ ai cũng phải đè đầu Hàn Tung mà? Giờ Giang Bạch Nghiễn thành gì rồi, tiểu tùy tùng ốm yếu được tiểu thư bảo vệ sau lưng?
Giang Bạch Nghiễn: "..."
"Chẳng phải đám tà mà vẫn chưa đến sao."
Động tác Thi Đại khựng lại.
"Nhiệm vụ canh chừng Hàn Tung, nhờ muội nhé."
"Ta thấy tà ma bị nhốt ngoài cửa, nơi này có pháp trận trừ tà?"
Dáng vẻ Thi Đại "huynh yên tâm, ta hiểu hết", cong môi mỉm cười đảm bảo:
Giờ phút này được Thi Đại v**t v*...chàng đã trải nghiệm một loại vui vẻ khác biệt.
Sự thật chứng minh, giống như chơi game, trong đội thật sự không thể thiếu y sư được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt Thẩm Lưu Sương lướt một lượt, nhìn rõ giấy trắng mực đen, gật đầu mỉm cười:
Thi Đại vẫn đang dỗ dành:
"Giấy của mọi người."
Người và yêu trong ảo ảnh toàn là giả, nhưng Giang Bạch Nghiễn là thật kia mà.
Chàng có thể bảo vệ tốt hơn Hàn Tung nhiều.
P/S: Hoan nghênh anh từ từ trải nghiệm cảm giác ghen tỵ =))))
Kiếm phong lay động tóc đen buộc cao, thanh niên áo đen mày mắt sắc lạnh, như biển mây tùng xanh, mắt đen u ám.
"Biết rồi."
Ánh nến chập chờn trong phòng, Giang Bạch Nghiễn cúi đầu, nhìn máu đỏ trước ngực.
Nàng sẽ không lôi kéo Giang Bạch Nghiễn mang theo vết thương, liều sống liều c·h·ế·t trong ảo ảnh.
Thi Đại: "..."
Nhớ ra rồi.
Có người nhấc dao phay trong nhà bếp, còn chưa kịp ra tay, đã bị xúc tu của ảnh quỷ quấn lấy cánh tay, dùng sức vặn xoắn.
Yên lặng một thoáng, lược bỏ những từ như "chua xót", "tủi thân", Giang Bạch Nghiễn lời ít ý nhiều:
Vừa thốt ra một chữ, hành lang bên cạnh bỗng có kiếm khí lượn vòng.
Đáng tiếc lúc này lại nhiễm máu chàng, đỏ rực đáng sợ, không hợp chút nào.
Thi Đại có dự cảm, người này sẽ lặp lại câu cũ.
Liễu Như Thường: Từ từ, chuyện này bất ổn nha.
"Nếu Hàn Tung không ra tay, còn có tỷ."
"Viết gì vậy?"
Thế nên sâu trong đáy lòng, đám dây leo bỗng dưng nảy mầm.
"Đại tiểu thư được thị vệ bảo vệ." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta giúp huynh nha?"
"Hai người có đan dược chữa thương bổ máu không?"
Thi Đại lặng lẽ ghi lại vào quyển sổ nhỏ trong lòng mình:
Thi Đại suýt cắn đầu lưỡi:
Giang Bạch Nghiễn đã qua độ tuổi vì đau mà khóc từ lâu, so với thủ đoạn tra tấn người của tà tu thuở bé, mũi dao lún vào máu thịt, chàng không hiếm lạ.
Chờ ra khỏi ảo ảnh, Thẩm Lưu Sương quyết định đánh bản gốc.
Mắt hoa đào trời sinh đưa tình, khi ướt át lấp lánh, trong mắt chỉ soi tỏ bóng hình nàng.
Thi Đại yên tâm vì câu nói của nàng ta, vui vẻ mỉm cười, gật đầu như gà mổ thóc:
"Mong cô đừng nói chuyện ta bị trúng tà khí cho người khác biết."
Khách trọ ngã xuống đất, ngay sau đó, là giọng nữ lạnh nhạt:
Liễu Như Thường lên tiếng:
Chàng đắm chìm trong đau đớn đã nhiều năm, khát cầu nó là bản năng dị dạng.
Không sao chứ...?
Vậy chẳng phải là ba người đồng hành?
Chàng muốn thốt ra, lại xấu hổ nghẹn giữa răng môi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng tà ma khàn khàn thô ráp, xen lẫn gió lạnh rít gào, như đang mài mòn.
Nàng ta biết rõ tính tình Hàn Tung, cách xa người ngàn dặm, lạnh như băng. Nếu Đại Đại muốn bắt chuyện với hắn ta, rất có khả năng sẽ bị đối xử lạnh nhạt.
"Khách đ**m của ta...mỗi chiếc bàn gỗ năm trăm văn, ghế gỗ hai trăm văn, còn có đèn đuốc ngoài cửa, do thợ thủ công chế tạo, mỗi cái ba trăm văn! Đây đây đây...làm sao đủ tiền bù vào chứ?"
Vài nam nữ già trẻ mặt mày tái nhợt, có người không ngừng phàn nàn, có người tuyệt vọng mắng chửi ầm ỹ, nhiều hơn là những đôi mắt vô thần đang run rẩy, cầu xin ông trời phù hộ.
"Cứ giao cho muội!"
Nhìn vẻ mặt nàng, Giang Bạch Nghiễn thấy nàng không hiểu gì hết.
"Người hiền lành dịu dàng yếu ớt." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nếu là đan dược."
Thẩm Lưu Sương khẽ bảo:
Ánh mắt Thẩm Lưu Sương dần dần tối sầm.
Đó là đôi tay sạch sẽ, chỉ thích hợp cầm bút, vốn không nến dính chút bụi bẩn.
Chán nản, đắng chát, gần như hối hận.
Trước đó, "Giang Bạch Nghiễn" và "nước mắt" là hai từ cách xa mười vạn tám ngàn dặm trong từ điển của nàng.
Như thể chàng được yêu thương bảo vệ.
[ Sau khi Vệ Tiêu thiếu gia trọng thương, được Ngu Tri Họa dặn dò, đến phòng tận tâm chăm sóc. ]
Dưới tiền đề không phá hủy thiết lập nhân vật và tình tiết, họ đang buồn bực vì không có lý do hợp lý tiếp cận Hàn Tung và Cẩm Nương.
Thi Đại không tin lời chàng thoái thác:
"Chắc chắn Diêm công tử có."
Tiểu thư thị vệ mà nàng ta mong chờ, cứ thế vô cớ thành tiểu thư và du hiệp? Cũng không đúng, A Ngôn chắc chắn sẽ theo sát bên cạnh Vệ Linh...
"Đến khi đó chia ra mấy hướng, Diêm công tử lẫn vào phòng của khách trọ, điều tra vật tùy thân của tất cả mọi người, Đại Đại đi theo Hàn Tung, ta và ngươi chia nhau giám sát Ngu Tri Họa và Cẩm Nương, phân công vừa khéo."
Thi Đại tập trung đề phòng theo bản năng:
"Theo lời khai, bắt đầu từ tốp tà ma thứ hai, Ngu Tri Họa vẫn luôn ở sảnh lớn khách đ**m, tăng cường pháp trận trừ tà."
Theo thiết lập nhân vật, ba người họ chẳng liên quan gì đến việc anh dũng chống lại tà ma, có thể miễn cưỡng sống sót, đã là may mắn lắm rồi.
Người kia sợ đến mức cứng ngắc không cử động, vốn đã tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, bên cạnh lại lóe lên ánh sáng trắng...
Ngu Tri Họa xuất hiện ở đây, hai người tình nghi còn lại, Hàn Tung và Cẩm Nương đâu?
"Đừng nha, nếu gặp nguy hiểm, huynh cố hết sức đừng ra tay, giao cho Hàn Tung là được."
Lại một tiếng rít gào vang lên sát khe cửa, đám tà ma dần dần đến cạnh cửa. Trong tiếng hoảng hốt cầu cứu của khách trọ, có thứ gì đó dán sát lòng bàn tay nàng.
"Thuốc ngấm vào vết thương, quả thật rất đau, huynh cố nhịn nhé, sẽ xong nhanh thôi."
Lồng ngực nảy sinh cảm xúc lạ lùng bí ẩn, Giang Bạch Nghiễn khép lại vạt áo.
Thi Đại: Ôi chao.
Chàng hoang mang với cảm giác ghen tỵ trong tờ giấy, không hiểu thấu đáo, nhưng tóm lại rất khó mở miệng.
Cũng như người bình thường đã quen hô hấp, chỉ có nỗi đau mới khiến chàng trộm được vài phần cảm giác chân thực rằng mình vẫn còn sống trong mê cung c·h·ế·t lặng.
Siết chặt tấm chăn bên dưới, Giang Bạch Nghiễn yên lặng mím môi, muốn đè nén ngo ngoe rục rịch không rõ lý do.
So với đau đớn, chàng lại càng khao khát niềm vui do nàng mang đến.
Chàng chỉ thấy khó hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ừm, như vậy lúc nào cũng có thể quan sát hành động của hắn ta."
"Ta bôi thuốc đây, sẽ đau đó."
Nàng ta vừa dứt lời, trong tiếng thì thầm hoảng loạn của mọi người, nghe thấy tiếng hét thảm sau lưng.
Nhắc nhở mới mà ảo ảnh trong tranh đưa cho nàng.
"Bị đám tà ma tấn công, pháp trận rất khó chống đỡ."
Tà khí xung quanh dần dần nồng nặc, Liễu Như Thường phát huy nhân vật triệt để, hoảng hốt co lại một góc.
"Ta xuống dưới xem thử."
Xúc tu run lên, bỗng buông lỏng, ảnh quỷ như băng gặp lửa, mềm nhũn tan chảy.
"Đa tạ Thi tiểu thư."
Liễu Như Thường:
Thi Đại có không rành y thuật đến mức nào, cũng biết câu mất máu quá nhiều.
Giang Bạch Nghiễn: "..."
"Tờ giấy mà huynh nhận được, viết gì vậy?"
Thi Đại không hợp với những thứ dữ tợn dơ bẩn như vậy.
"Chúng ta..."
Nhìn lại Giang Bạch Nghiễn, vẫn là vẻ mặt hoang mang ngơ ngác, một giọt nước trượt xuống từ khóe mắt chàng, lưu lại vết nhạt trên gò má.
Thi Đại nghe tiếng quay đầu, trông thấy Ngu Tri Họa.
Trái tim như bị bàn tay bóp chặt thoáng chốc, không nói rõ được là cảm giác gì.
Làn da bị nàng lướt qua từng tấc, vốn là xúc cảm mát lạnh, lại như đốm lửa nhẹ nhàng l**m láp, tê và ngứa lạ lùng.
Vì sao chứ? Một dao cuối cùng kia? Nàng nàng nàng lẽ nào không khống chế tốt sức lực, khiến chàng đau đến bật khóc?
Lúc Thi Đại lên lầu hai thăm Giang Bạch Nghiễn, Thẩm Lưu Sương vốn muốn đi cùng lại bị Liễu Như Thường kéo về.
Tỷ tỷ, thiên hạ đệ nhất.
Huống hồ sức lực Thi Đại rất nhẹ.
Thẩm Lưu Sương nhẫn nại phân tích:
Nước mắt của giao nhân sẽ hóa thành bảo vật như trân châu.
Khoét độc không phải chuyện nhỏ, đừng nói y phục Giang Bạch Nghiễn nhuốm máu, tay nàng cũng đỏ hết.
Họ đang trong họa cảnh, không thể thay đổi bất cứ chuyện gì đã xảy ra, lựa chọn tốt nhất là yên lặng quan sát.
Ngu Tri Họa quan sát xung quanh, như đang tìm người:
Suýt nữa bật ra tiếng từ cổ họng, Giang Bạch Nghiễn cắn răng, lặng yên nhìn nàng băng bó vết thương.
Vệ Linh được hắn ta cứu, hẳn là trước hoặc sau khoảng này nhỉ?
Vì sao lại rơi nước mắt?
Giang Bạch Nghiễn bỗng cười:
"Dù hơi xấu chút xíu, nhưng huynh dùng đỡ nha. Chờ Diêm công tử vào, chúng ta sẽ tìm huynh ấy băng bó lại."
Thẩm Lưu Sương chỉ mình:
Cách Hàn Tung cũng rất gần.
"Thị vệ A Ngôn đâu?"
Thi Đại nhắm chuẩn thời cơ, một con tà ma đến gần chính giữa đại sảnh, cách nàng không xa, có thể thừa cơ nhào tới.
Vì độ linh khí cho Vệ Tiêu, trạng thái nàng ta không còn thoải mái như lúc đầu, mắt thường cũng có thể thấy yếu ớt hơn nhiều.
Giang Bạch Nghiễn hé môi, lời nói lại nghẹn nơi cổ họng.
Thực lực của đám tà ma trong ảo ảnh còn lâu mới sánh bằng chàng, bị chúng tổn thương, tuyệt đối không đến mức tà khí nhập thể.
Giang Bạch Nghiễn quá mạnh, kiếm thuật xuất chúng, tính tình lạnh nhạt, bị thương chưa từng rên một tiếng, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi.
Hình như rất có sao nha.
Nhưng nàng ta là họa trung tiên, là cứu tinh duy nhất biết trận thuật trong số tất cả mọi người ở đây, cần phải ở đại sảnh, một tấc không rời tu bổ pháp trận trừ tà.
Sắc mặt bà chủ vàng như đất, ôm chặt bàn tính trong lòng:
Trước giờ chàng không quan tâm vết thương này.
"Vết thương của huynh có cần bôi thuốc không?"
Nếu hắn ta có ý cứu giúp, sẽ là một vị trí thích hợp.
Nàng ta nhìn Thẩm Lưu Sương:
Giang Bạch Nghiễn lại run lên.
"Giang công tử dưỡng thương cho tốt, lát nữa theo sau ta, không cần ra tay."
Lúc rời khỏi phòng của Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại vừa ló đầu ra, đã bị tầm mắt của Liễu Như Thường bắt được ngay.
"Sao Đại Đại lại đi lâu như vậy?"
"Tiên sư có gì căn dặn?"
Đầu ngón tay chạm vết thương, chấm thuốc bôi, mát lạnh.
"Ta..."
Thi Đại huơ tay, ra hiệu mình không sao:
"Đi đi."
Cho nên đã giao trọng trách canh chừng Vệ Tiêu cho nha hoàn Nghênh Xuân.
"Giang, Giang công tử."
Đáy lòng lặng lẽ dâng lên đồng tình, Liễu Như Thường đảo mắt, liếc nhìn Giang Bạch Nghiễn.
Lúc này Vệ Tiêu nguy hiểm tính mạng, tâm tư Ngu Tri Họa đều ở trên người hắn ta, một khi đột ngột thay đổi thành Diêm Thanh Hoan hoạt bát, không chút tổn thương, bí cảnh chắc chắn sụp đổ.
Nàng biết rất ít về trình tự chữa thương, may mà lần này vết thương không cần xử lý quá tỉ mỉ, chỉ cần cầm máu đơn giản.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.