Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi
Giản Ngôn Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5
Quý Từ không nhúc nhích.
Sự việc lần trước đã khiến cho Quý Từ liên tục gặp ác mộng. Trong mơ, Khương Hình mang vẻ mặt tà khí, trên miệngđầy máu tươi, đôi mắt sâu ngậptrànsựhungtàn.Máitócđenướtnhẹpmồhôi,vàisợitócdínhlêncái trán trắng bệch. Thậm chí cậu còn có răng nanh, nằm trên người Quý Từ c*n v** c* cô, hô hấp nóng rực từng đợt ăn mòn ý thức của cô.
Khương Hình là ma cà rồng.
Côgáiphíasaukhôngnhúcnhích,KhươngHìnhlạibắtđầukhôngkiên nhẫn,khiQuýTừchạyvàoquachiếcdùđãkhuấyđộngkhônggianyên tĩnh. Trên đường đi ngang qua một vũng nước lớn, Quý Từ dừng lại.
Côcúiđầunhìnđôigiày,bênngoàibịnướcmưabắnbẩn,ngónchânbên trong cử động có chút dính dính.
Nhảy qua vũng nước này là điều không thể.
Khương Hình nhìn theo ánh mắt của cô, cáu kỉnh nói cô mau đứng lại, lại nhớđếnchiếcvớmàutrắngbịthấmđầymáu,KhươngHìnhbuôngnhẹmột câu, phiền phức.
Mạnh mẽ nhét cây dù vào tay Quý Từ, cúi người nhẹ nhàng bế cô lên.
Quý Từ cảm thấy kinh ngạc, hoảng sợ hét một tiếng, ngăn cản, đẩy đẩy KhươngHìnhcômớipháthiện,bênvaiphảiKhươngHìnhbịmưalàmướt.
Haichữ‘buôngra’đếncửamiệngnhưngnhưthếnàocũngkhôngthốtlên lời.
NhiệtđộcơthểcủacontraicaohơnnhiềusovớiQuýTừ,ánhmắtcôdừng trên đường cong của chiếc cằm sắc nét và gợi cảm. Đôi môi cậu trái tim, màu môi không thâm, hơi hồng, yết hầu nổi lên hình dạng rõ ràng.
Quý Từ âm thầm hít thở, lại ngửi thấy mùi thơm hoa dành dành lần trước.
Đến ngã rẽ, Khương Hình đưa dù cho Quý Từ, nói một câu, cầm lấy liền xoayngườiđivàotrongcơnmưato.LúcKhươngHìnhnắmlấymubàntay cô nhét dù vào, Quý Từ hơi giật mình, khuôn mặt bỗng nóng lên.
Ngàyhômsauđihọc,KhươngHìnhkhôngđến,TrầnViễnlạiđến.Tiếtcuối cùng buổi chiều, Trần Viễn bước nhỏ đến chỗ ngồi của Khương Hình, ánh mắt hờ hững, cuối cùng quay đầu, giả vờ mắng bản thân, lẩm bẩm:
“Ối,xemtrínhớcủamìnhnày,anhHìnhmắcmưabịsốtnênkhôngđến lớp, vậy mình còn tới đây làm gì chứ.”
QuýTừkhônglêntiếng,tronglònglạilolắng,thìracậugặpmưanênbị bệnh.
Mẹ cô lại đi công tác.
TiệmhoacủanhàQuýTừkinhdoanhkhôngtệ.Tanhọcvềcôđếntiệm hoa, trong tiệm chỉ còn lại loại hoa cúc nhỏ.
QuýTừtựđộnglấysốhoacúcnhỏcònlạigóilại,đingangquatiệmthuốc mua thuốc cảm.
Lần này sau khi cô ấn chuông, rất nhanh đã có người ra mở cửa, là một người phụ nữ khoảng 50 tuổi. Quý Từ tưởng rằng đây là mẹ của Khương Hình,lễphépchàohỏi,giớithiệubảnthân.Nhưngngườiphụnữnàykhông phải là mẹ Khương Hình, là dì giúp việc hôm nay đến dọn dẹp, vừa đúng lúc hết giờ làm, chuẩn bị ra về.
DìngượngngạomờiQuýTừvàotrong,mangbánhngọtvànướctráicây ra. Trước khi dì đi còn dặn dò Quý Từ, nhờ cô khuyên nhủ cậu chủ đúng giờ uống thuốc.
Quý Từ gật đầu trả lời, dạ vâng.
VốndĩTầnYênhẹnQuýTừcùngđiuốngtràsữa,bâygiờlạinhậnđượctin nhắn xin lỗi vì thất hẹn của Quý Từ.
ThịlựccủaTrầnViễnrấttốt,thấyđượcnộidungtinnhắn,thầnbícười,vui vẻ tiến đến bên tai Tần Yên, mở Tieba cho cô xem
TầnYênxemhếtảnhchụprấtnhanh,ngườitrongảnhrấtquenthuộc.Một là Khương Hình, một là Quý Từ.
Haingườiđichungmộtcâydùtrongmưa,gầnnhưđểphầnlớncâydù được Khương Hình hướng về phía đầu Quý Từ.
KhươngHìnhômQuýTừđiquavũngnước,vẻmặtQuýTừsimênhìnmột bên mặt Khương Hình.
Khương Hình giúp Quý Từ cầm cặp sách.
Khương Hình trước khi rời đi còn nắm tay Quý Từ.
Toànbộhìnhtảixuống,vẽnêncâuchuyệntìnhyêungàymưahoànchỉnh khiến Tần Yên ngơ ngẩn.
QuýTừlêntầnghaigõcửa,bêntrongkhôngcóaiđáplại.Côchậmrãivặn nắm cửa, trong phòng tối đen, cô dơ tay sờ lên vách tường mò tìm công tắc.
“Láchcách” một tiếng, trong phòng bừng sáng như ban ngày.
KhươngHìnhnằmtrêngiườngtheobảnnănghípmắt,sữngsờnhìnngười trong phòng.
TrongtayQuýTừcầmthuốccảmvàlynướcấmđặtlênđầugiường,từtrên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Khương Hình.
TầmmắtKhươngHìnhdầntrởnênrõràng,mớipháthiệnlàQuýTừ,đột nhiên kinh ngạc đứng dậy.
Trênmặtcậuđầyvếtbầmtím,xươnggòmábịtrầy,mặtmàygiậndữchăm chú nhìn Quý Từ: “Ai kêu cậu đến, đi ra ngoài.”
QuýTừkhôngđểý,cầmthuốccảm,trựctiếpralệnhchoKhươngHình: “Uống thuốc.”
KhươngHìnhkhôngđộngđậy,gắtgaonhìnchằmchằmQuýTừ,nắmchặt tay khiến chi gân xanh nổi cả lên. Sau khi giằng co một lúc lâu, cậu đành đoạt lấy thuốc trong tay Quý Từ nuốt vào.
NhìnvếtthươngtrênmặtKhươngHình,QuýTừpháthiệnmìnhmuathiếu băng keo cá nhân.
KhươngHìnhuốngthuốcxonggiốnghệtnhưcôgáinhỏ,nằmxuốngđắp chăn, quay đầu không để ý cô.
Quý Từ cúi người sờ lên trán Khương Hình, nhiệt độ còn cao.
KhươngHìnhcựckìkhôngkiênnhẫn,“bộp”mộttiếngđẩytayQuýTừra, quay đầu rống lên: “Cậu không thấy phiền à?”
Thấy vẻ mặt không cảm xúc của Quý Từ, cơn tức giận của cậu càng lớn, trựctiếpkéoQuýTừđặtdướithânmình,âmthanhsắclạnhnhắcnhở:“Hay là, cậu đã quên cảnh cáo của tôi lần trước rồi.”
ĐôimắtQuýTừtỏasángnhìncậu,bìnhtĩnhmởmiệng:“Làcậugiúpmình che mưa.”
Cô chỉ là cảm ơn, không hơn.
KhươngHìnhkhôngnhúcnhích,hôhấpnóngrực,lúcmạnhlúcnhẹphả vàomặtcô,khiếnchomùithơmhoadànhdànhcàngđậmhơntrongmũi cô.
Quý Từ giơ tay đẩy ngực Khương Hình, bỗng nhiên chân mày cậu nhíu chặtlại.QuýTừxốcvạtáoKhươngHìnhlên,trênngựccậucóvếtbầmtím còn mới.
Ngườikhôngyêuquýchínhthânthểmìnhnhưvậy,lầnđầutiênQuýTừ gặp.
Côtừtrêngiườngxuống,nhìnchằmchằmKhươngHìnhhỏi:“Cậubịcảm phát sốt còn ra ngoài đánh nhau?”
KhươngHìnhđưalưngvềphíaQuýTừ,rầurĩvứtramộtcâu:“Cậuquản tôi.”
Mộtlátsau,cậunghethấybướcchânrờiđi,thânthểcăngchặtcủaKhương Hình mới được thả lỏng lại. Cậu đứng dậy muốn đi đóng cửa thì thấy Quý Từ ôm một bó cúc nhỏ đi vào.
KhươngHìnhnhìnchằmchằmbìnhhoacúcnhỏ,màuvàngrựcrỡcànglàm nổi bật gương mặt xinh đẹp của người cắm hoa.
“Đây là hoa cúc nhỏ mình tặng cậu, thuốc cảm mình cũng đưa cho cậu, nướctráicâytrongnhàcậurấtngon,thờigiankhôngcònsớmnữamình phải đi về, tạm biệt, Khương Hình.”
Quý Từ nói chuyện có nề có nếp, giọng điệu không vội vã.
KhươngHìnhnheomắtkhôngbiếtnghĩchuyệngì,QuýTừđiđếncửatay vừagiữnắmcửa đã bị Khương Hình gọi lại, không khách khí trực tiếp ra lệnh: “Tôi đói bụng.”
Sợ cô không hiểu ý, cậu dừng một chút, nói thêm một câu, nước trái cây.
Quý Từ đã hiểu, một ly trái cây đổi lấy bữa tối.
Côlàngườivụngvềviệcbếpnúc,chỉbiếtđunnướcsôiđểnguội,nấumì gói, nấu cháo trắng.
Hai cái đầu người bệnh không thể ăn, chỉ có thể nấu cháo trắng.
Quý Từ đặt cặp sách xuống, đi xuống nhà bếp ở dưới nấu cháo trắng. Ăn cháoxong,KhươngHìnhlạinằmxuốngđưalưngvềphíaQuýTừnóithêm một câu, chờ tôi ngủ.
Bây giờ là 8 giờ, không quá trễ.
Quý Từ nhìn bóng lưng Khương Hình gật đầu, nói được.
Ngồikhôngcóphầnnhàmchán,QuýTừnhẹgiọnghỏiKhươngHìnhcó thể để cô tham quan phòng cậu không?
Chàng trai không trả lời. Một lát sau, ném ra một câu, tùy cậu.
Quý Từ liền đứng lên.
Cănphòngmàuxámthoạtnhìncựclạnhlẽo,trongphòngsắpxếprấtcó quy tắc, so với bản thân chủ nhân của nó thì hoàn mỹ hơn nhiều.
Trêngiásáchbàyđủcócácloạisáchtạpchí,QuýTừnghĩ,cậuhẳncòn nhiều sở thích khác.
QuýTừrútramộtquyểnsách,ngồitrênsôphaxem,ngápmộtcái,vừavặn đã 9 giờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.