Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 39: Chuột chũi.

Chương 39: Chuột chũi.


Sau khi giải quyết xong công việc với trưởng khu vực, Darin quay trở lại quán trọ và nằm nghỉ một chút. Dù sở hữu vật phẩm cho phép hắn làm việc liên tục mà không cần ngủ, nhưng món đồ ấy chỉ ngăn được sự mệt mỏi về thể chất. Về mặt tinh thần, hắn vẫn có thể cảm thấy khó chịu nếu không được thư giãn đúng nghĩa.

Darin thả người xuống chiếc giường êm ái. Khung giường được chế tác từ gỗ cây Lunareth – một loại gỗ ở tầng 8 và sắc nâu nhạt óng ánh, tựa như được phủ một lớp sương bạc – đặc trưng chỉ riêng loài cây này mới có.

"Đêm nay đã dài, nhưng đêm mai còn dài hơn nữa..." – hắn thầm nghĩ, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà.

Không lâu sau, Darin khẽ nhắm mắt lại, để mặc cho ý thức dần trôi đi, chuẩn bị tinh thần cho những công việc dày đặc vào ngày mai.

Sáng sớm hôm sau, cửa hàng của Darin vẫn mở cửa đón khách như thường lệ. Tuy nhiên, có một điểm khác biệt mà ít ai nhận ra: người đang đứng sau quầy thu ngân – vốn là chủ cửa hàng – không phải là Darin thật. Đó là một Doppelganger, đang giả dạng hắn nhằm qua mắt những tai mắt của trưởng khu vực vẫn âm thầm theo dõi.

Còn Darin thật thì đã rời đi từ tờ mờ sáng, hướng thẳng đến căn cứ của băng Hắc Trảo. Tòa nhà này nằm khá xa trung tâm thành phố, có quy mô lớn với lính gác túc trực nghiêm ngặt bên ngoài. Nhưng với Darin, điều đó chẳng đáng bận tâm – hắn lặng lẽ đột nhập vào bên trong dễ như đi dạo trong sân nhà mình.

Sau khi băng qua vài hành lang, hắn đến một căn phòng rộng lớn. Giữa phòng đặt một bộ bàn ghế bọc da sang trọng, xung quanh được chiếu sáng bằng ánh đèn ma thuật lập lòe. Không khí nồng nặc mùi rượu mạnh, lẫn với hương nước hoa rẻ tiền từ những cô gái ăn mặc hở hang đang rót rượu phục vụ những kẻ đang tụ họp ở đó.

Trong căn phòng ấy có vài gương mặt quen thuộc. Đầu tiên là Vorn, thủ lĩnh băng Hắc Trảo – kẻ đã từng xuất hiện trong buổi đấu giá hôm trước. Hắn đang ngồi vắt chân lên bàn, một tay cầm ly rượu, mắt lơ đãng.

Ngồi gần đó là gã đầu sư tử, khách hàng đầu tiên của Darin. Ngoài ra còn có ba tên khác: một g·ã đ·ầu t·rọc to lớn, mặt mũi ngu ngơ; một tên nhân miêu chột mắt, lông tím, ánh mắt lấm la lấm lét như cáo; và cuối cùng là một undead khoác áo choàng đen, dựa vào phục trang thì có vẻ là một pháp sư hắc ám.

Cả bọn dường như vừa mới trở về từ một cuộc c·ướp b·óc.

“Khà! Cái lũ Quái Dực đó đúng là yếu xìu,” g·ã đ·ầu t·rọc cười lớn sau một ngụm rượu. “Tao còn chưa kịp vung tay thì chúng nó đã bỏ chạy tán loạn rồi!”

“Cũng không có gì bất ngờ,” tên nhân miêu cười nịnh, quay sang nhìn Vorn. “Chỉ cần nghe danh của đại ca thôi là đủ khiến chúng run rẩy rồi.”

“Đúng vậy! Chỉ mới đồn là đại ca sẽ ghé qua mà chúng đã co giò chạy mất,” gã đầu sư tử tiếp lời, vẻ mặt hí hửng.

Dù được đàn em tâng bốc lên tận mây xanh, Vorn vẫn chẳng tỏ vẻ gì là hứng thú. Đối với hắn, những lời đó đã nghe quá nhiều, chẳng còn mấy cảm giác.

Tên undead dường như nhận ra vẻ mặt không mấy vui vẻ của thủ lĩnh, liền nghiêng đầu hỏi:

“Có chuyện không vui sao, thủ lĩnh?”

Vorn khịt mũi, đặt ly rượu xuống bàn nặng nề.

“Tên trưởng khu vực khốn kiếp đó,” hắn gằn giọng. “Uy danh của tao có thể khiến bọn nhãi con sợ chạy mất dép, nhưng với hắn thì chẳng ăn thua. Hắn cứ luôn chõ mũi vào việc làm ăn của tao...”

Tên undead gật gù.

“Chuyện gì cũng có cách xử lý. Chỉ cần ngài ra lệnh, tôi có thể—”

Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra, tạo nên một làn khói đen lượn lờ quanh ngón tay. Đó là Skullchant — ban đầu chỉ là một undead vô danh, làm tay sai cho một hắc pháp sư. Nhưng khi chủ nhân của hắn bị tiêu diệt trong một cuộc truy quét của thánh kị sĩ Thánh Quốc, Skullchant đã nhân cơ hội chiếm lấy căn cứ còn sót lại.

Do từng phục vụ tên pháp sư trong thời gian dài, Skullchant cũng học được cách đọc một số loại ma thư cổ. Hắn dần hình thành ý thức độc lập, và từ đó tự học được nhiều loại ma thuật nguyền rủa. Nhưng cũng chính vì vậy, hắn trở thành mục tiêu truy lùng gắt gao của Thánh Quốc. Để thoát khỏi sự t·ruy s·át, hắn trốn đến thành này và gia nhập băng Hắc Trảo — một phần để bảo vệ bản thân, một phần để có tiền tài trợ cho những nghiên cứu của mình.

Sở trường của hắn là các loại ma thuật nguyền rủa tầm xa, có thể gieo rắc tai họa cho n·ạn n·hân từ cách đó hàng trăm mét mà không cần lộ diện. Skullchant có một mơ ước — được đặt chân đến Thành phố của những Kẻ Không Ngủ, nơi mà theo truyền thuyết, là điểm tụ hội của tất cả những sinh vật bất tử trên lục địa.

“Không cần.” – Vorn phất tay, ngắt lời hắn. “Nếu tên đó c·hết bây giờ, rắc rối sẽ ập đến ngay lập tức.”

Mặc dù Vorn sở hữu một loại đấu khí hệ Ám với sức hủy diệt kinh hoàng và được xem là một chiến binh cận cấp tuyệt đỉnh — kẻ mạnh nhất toàn khu vực 90 — nhưng hắn hiểu rõ giới hạn của bản thân. Dù có thể đè bẹp gã trưởng khu hiện tại trong một cách khá dễ dàng, nhưng nếu c·ái c·hết của tên đó khiến đội quân Drakzard chính quy kéo đến, thì cả tổ chức này sẽ bị nghiền nát trong vòng vài ngày.

“Thôi thì đại ca, uống thêm ly nữa cho khuây khỏa.” – Tên đầu sư tử lên tiếng, cố xua đi không khí căng thẳng. “Tiện đây, em mới phát hiện một chỗ có vẻ sẽ khiến đại ca hứng thú.”

“Chỗ nào?” – Vorn nheo mắt, giọng tò mò.

“Một cửa hàng mới mở gần trung tâm. Chủ là một nhân loại tên Darin. Hắn rất giàu, và bán nhiều món hàng lạ chưa từng thấy.”

“Thật à?” – Gã nhân miêu chột mắt tỏ vẻ nghi ngờ.

“Thật 100%.” – Gã đầu sư tử gật đầu chắc nịch, rút thanh kiếm bên hông đặt lên bàn. “Cây kiếm này là hàng của hắn.”

Đó là một thanh kiếm rèn từ Hắc Thiết, ánh thép đen bóng phản chiếu ánh đèn ma thuật. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết nó được chế tạo bởi một thợ rèn đẳng cấp bậc thầy. Vorn cầm lên, quan sát một lúc rồi đặt lại lên bàn.

“Được rồi. Ngày mai ghé xem thử. Biết đâu kiếm được gì có giá trị.” – Hắn quyết định.

“Không cần đợi đến ngày mai đâu.”

Một giọng nói lạnh băng vang lên, cắt ngang câu nói giữa chừng.

Căn phòng lập tức lặng đi. Tất cả như đông cứng lại.

Không ai bảo ai, nhưng mọi ánh mắt đều đồng loạt quay về phía cửa.

Một bóng người đẩy nhẹ cánh cửa bước vào. Ánh sáng ma thuật chiếu lên mái tóc đen chải gọn và đôi mắt khép hờ, gương mặt Không chút biểu cảm.

Darin.

“Các vị đang nhắc đến tôi à?” – hắn mỉm cười nhạt. “Tiện thể, tôi mang ‘hàng’ đến để giao dịch luôn đây.”

Không khí trong phòng trở nên nặng nề đến mức nghẹt thở. Gã đầu trọc bật dậy, nắm chặt chai rượu:

“Mày là thằng nào? Vào đây mà không xin phép hả?”

Darin không trả lời. Hắn bước từng bước chậm rãi, tiếng giày gõ xuống nền đá vang vọng như tiếng đồng hồ đếm ngược. Mỗi bước hắn tiến gần, làn khí lạnh dần lan khắp căn phòng — thứ cảm giác như thể có ai đó vừa mở cánh cổng địa ngục ngay tại đây.

“Khoan đã... cách nói chuyện này...” – tên đầu sư tử chợt cau mày – “Mày là Darin, đúng không?”

Darin hơi cúi đầu, nở một nụ cười mơ hồ. “Ồ, khách quý còn nhớ tôi thì tôi cũng khỏi cần phải giới thiệu nữa.”

Vorn nheo mắt, tay đã siết nhẹ chuôi kiếm. “Ngươi đến đây làm gì? Còn cái ‘giao dịch’ mà ngươi nói… là ý gì?”

“Các ngài không cần căng thẳng đến vậy,” Darin bình thản, giọng đều đều như đang đọc một bản hợp đồng. “Dù sao thì... nó cũng chẳng giúp ích được gì đâu. Tôi là một thương nhân, và tôi đến đây để bán hàng. Đây chính là món hàng hôm nay tôi muốn giới thiệu.”

Ngay khi câu nói vừa dứt, năm bóng người cao lều khều bước vào từ phía sau hắn. Làn da trắng bệnh như sữa thiu, thân thể mềm oặt như sáp nóng chảy, và quan trọng nhất – chúng không có ngũ quan trên mặt.

Rõ ràng là Doppelganger.

Không khí trong phòng lập tức căng như dây đàn. Tất cả đều đứng bật dậy, cảnh giác tột độ.

“Đây là những Doppelganger sở hữu năng lực cải trang tuyệt hảo. Chúng có thể đóng vai bất kỳ ai, cực kỳ hữu ích trong việc do thám và thu thập thông tin.” Darin điềm tĩnh giới thiệu, giọng nói như không hề để tâm đến sát khí dâng lên xung quanh.

“Ý ngươi là… chúng ta có thể dùng chúng để thế chỗ tên trưởng khu?” Skullchant lên tiếng, mắt vẫn dán vào đám sinh vật dị dạng.

“Cũng gần đúng.” Darin gật đầu, chỉnh lại cho rõ. “Nhưng chúng không dành cho hắn. Chúng là để hỗ trợ các vị – trong trường hợp không thể trực tiếp quản lý băng nhóm của mình.”

“TẤN CÔNG!” – Vorn gầm lên.

Ngay lập tức, đám thuộc hạ đồng loạt lao về phía trước.

Darin không hề hoảng sợ. Hắn khẽ nghiêng đầu, nụ cười nhếch lên thành một đường cong méo mó.

“Các vị... đúng là nhiệt tình thật đấy.”

Một khoảng lặng nặng nề trôi qua. Căn phòng giờ đây hỗn độn hơn bao giờ hết, ghế bàn đổ vỡ, máu loang lổ khắp sàn. Bốn cái xác nằm ngổn ngang—kỳ lạ thay, trên gương mặt bọn họ vẫn còn vương nụ cười… hân hoan.

Những Doppelganger lặng lẽ làm việc của chúng, tay cắm vào thái dương các xác c·hết, như thể đang thu thập ký ức và thông tin còn sót lại.

Ở giữa phòng, Vorn quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy như một con thú bị dồn đến đường cùng. Trước mặt hắn là Darin—kẻ đang thản nhiên ngồi trên chiếc ghế da cũ kỹ như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra. Trong tay Darin là một cây rìu đen tuyền, lưỡi rìu mang những hoa văn màu cam rực cháy, như thể được khắc từ ma thuật sống.

Một thứ v·ũ k·hí mà Vorn chưa từng thấy trên đời.

“Ngươi vừa nói gì ấy nhỉ?” – Darin hỏi, giọng đều đều như đang thưởng thức một bản nhạc nhẹ.

“Tôi… tôi xin làm thuộc hạ của ngài. Xin… xin ngài tha mạng.”

Vorn gần như lắp bắp, giọng hắn đầy run rẩy và kh·iếp sợ. Chưa bao giờ hắn chứng kiến một thứ gì kinh hoàng đến thế. Lúc cả nhóm lao vào, Darin chỉ lặng lẽ rút chiếc rìu ra từ khoảng không.

Và ngay khoảnh khắc đó—mọi thứ thay đổi.

Một cơn s·óng t·hần vô hình ập vào tâm trí từng người. Không còn sợ hãi, không còn giận dữ, không còn thù hằn. Chỉ có niềm vui, sự thanh thản… và một cảm giác bình yên kỳ lạ như thể đang lạc vào thiên đường. Một thế giới không còn đau đớn.

Chỉ riêng Vorn là cảm nhận được điều bất ổn. Hắn lách người theo bản năng, né tránh cú bổ chí mạng từ Darin. Lưỡi rìu chỉ sượt qua, để lại một vết rách dài trên ngực và cơn đau nhói kéo hắn về với thực tại.

“Ôi trời ơi, suýt nữa là được mega rồi đó.” – Darin tặc lưỡi, ra chiều tiếc nuối.

Vorn không còn nghe thấy những lời sau đó. Hắn không còn suy nghĩ được gì nữa. Danh dự, phẩm giá—tất cả đều sụp đổ. Chỉ còn một khao khát mãnh liệt: sống sót.

“Tội nghiệp… nhưng tiếc là ta đã quyết định rồi.” – Darin nhún vai, như thể từ chối một lời mời dùng trà.

Vorn vùng dậy, chạy hết tốc lực về phía cửa. Nhưng chưa kịp thoát được ba bước, một trong những Doppelganger đã đuổi kịp. Nó tóm lấy hắn từ phía sau, những xúc tu từ tay nó xuyên qua da thịt Vorn, bắt đầu quá trình sao chép.

Ngay khoảnh khắc cảm nhận c·ái c·hết đang cận kề, tâm trí Vorn bất giác tua ngược về quá khứ—thời hắn vẫn còn là đệ tử chân truyền của Hắc Trảo, một mạo hiểm giả huyền thoại đã rửa tay gác kiếm. Hắc Trảo từng được mệnh danh là chiến binh cấp Tuyệt Đỉnh, nhờ vào môn đấu khí cổ xưa mang tên Dị Hình Chi Vực—một loại đấu khí cho phép người sử dụng triệu hồi một vùng lãnh địa riêng biệt, nơi sức mạnh bản thân được đẩy lên tới cực hạn.

Vorn từng ngưỡng mộ thầy mình như một vị thần.

Ngày đó, hắn cùng Hắc Trảo đến tòa thành này để gặp lại một người bạn cũ. Một buổi gặp tưởng chừng thân mật, vô hại—cho đến khi đám người lạ mặt tràn vào quán rượu. Không khí đổi màu. Dao găm giấu trong tay áo. Ánh mắt lấm lét.

Bẫy.

Gã bạn thân năm xưa đã bán đứng Hắc Trảo, m·ưu đ·ồ đoạt lấy công pháp đấu khí bí truyền. Hắn cấu kết với các băng đảng địa phương, tổ chức một cuộc phục kích ngay giữa lòng quán rượu. Một cuộc hỗn chiến nổ ra, kéo dài ra tận cả các con phố xung quanh, để lại v·ết m·áu và lửa cháy tàn khốc trong ký ức của Vorn.

Dù là một chiến binh tuyệt đỉnh, Hắc Trảo đã già. Ông không thể chống đỡ nổi sức trẻ và số đông.

Vorn, trong hỗn loạn, may mắn thoát được. Hắn bò về khu ổ chuột, ẩn nấp trong bóng tối như một con chuột b·ị t·hương. Không ai biết rằng—bí kíp thật sự không nằm trong người thầy, mà nằm trên mí mắt của Vorn. Một bí thuật cổ xưa, truyền thừa bằng cách khắc công pháp lên phần bên trong mí mắt, chỉ hiện ra khi đệ tử chân truyền nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, giữa những tiếng thở gấp và cơn đói rét, Vorn luyện tập. Ngày qua ngày. Máu hòa với nước mưa, nỗi thù hận tRở thành động lực duy nhất.

Cuối cùng, hắn đủ mạnh để báo thù.

Hắn tập hợp những kẻ lang thang cùng chí hướng, những kẻ thất bại, những tên sát thủ vô danh—xây dựng nên băng Hắc Trảo, đặt theo tên người thầy đã mất. Từ trong bóng tối, họ kiểm soát toàn bộ khu vực 90, điều khiển các giao dịch b·ất h·ợp p·háp, thâu tóm quyền lực từng chút một.

Hiện tại—Vorn quỳ rạp, bị một Doppelganger giữ chặt lấy đầu, quá trình sao chép đã hoàn tất.

Trước mặt Darin, năm Doppelganger đứng thẳng, giờ đây mang gương mặt và hình dáng của năm tên chỉ huy cốt cán băng Hắc Trảo.

“Các người tiếp tục điều hành băng nhóm như cũ, giữ mọi hoạt động bình thường. Sẽ có thêm mệnh lệnh sau,” Darin nói, giọng dửng dưng như thể đang dặn dò người giúp việc.

“Tuân lệnh.” – Cả năm Doppelganger đồng thanh đáp lại.

Darin không định dùng cách này với trưởng khu vực. Địa vị kẻ đó quá cao, thường xuyên phải tiếp xúc và đàm phán. Doppelganger tuy giỏi ngụy trang, nhưng khả năng ứng biến kém. Nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ khó kiểm soát.

Nhưng với băng Hắc Trảo thì khác—chúng hoạt động khép kín, chỉ trong phạm vi khu vực 90. Một lồng chuột đủ kín để không cần lo lắng.

Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, Darin quay người bước đi. Cây rìu đen dần mờ vào không khí, như chưa từng tồn tại.

Đêm nay sẽ là một đêm dài—và hắn còn một cái bẫy cần chuẩn bị.

-----

Màn đêm buông xuống.

Một ngày nữa lại trôi qua trong sự thờ ơ của tòa thành. Không gian tĩnh lặng bao trùm, chỉ còn lác đác ánh đèn từ vài quán rượu và lò nướng khuya. Sương mỏng giăng khắp các mái nhà, kéo cả thành trì vào một giấc ngủ u mê.

Trên đỉnh mái vòm của thủ phủ trưởng khu vực, một bóng đen đang bất động như tượng.

Là một người đàn ông—hơi thở nhẹ như gió, ánh mắt sắc lạnh.

Hắn quan sát kỹ từng góc tối, từng điểm giá·m s·át, chờ khi mọi thứ chìm vào yên ả mới nhẹ nhàng lướt đi như một cái bóng.

Đích đến của hắn: nhà tù.

Nơi giam giữ những kẻ bị biến thành công cụ, đồ chơi, hoặc thậm chí... vật hiến tế. Hắn di chuyển giữa những cạm bẫy và kết giới như thể đã ghi nhớ từng đường nét trong lòng bàn tay. Không một âm thanh. Không để lại dấu vết.

Tầng ngục sâu nhất.

Nơi "những món đồ chơi quý giá nhất" được giữ gìn kỹ càng. Cửa ngục mở ra bằng một câu thần chú cổ xưa.

Và rồi—ánh mắt hắn chạm vào người mình muốn tìm.

Elunea.

Một cô bé elf nhỏ nhắn, yếu ớt, cơ thể đầy vết bầm tím.

Mái tóc trắng như tuyết rũ xuống gương mặt xanh xao. Đôi mắt tím từng rực rỡ nay trống rỗng, vô hồn.

Người đàn ông bàng hoàng, tim đập loạn.

Hắn lao tới, nhẹ nhàng bế cô lên như sợ làm cô gãy vỡ. Cơ thể nhẹ bẫng, hơi thở yếu ớt đến mức tưởng chừng không còn tồn tại.

“Elunea…” – hắn gọi, cố giữ giọng bình tĩnh. Không có hồi âm.

Hắn mớm thuốc cứu thương, từng giọt một. Vẫn không có chuyển biến.

Cảm giác bất lực bóp nghẹt lồng ngực. Cứ ngỡ mọi chuyện đã quá trễ.

Nhưng—chờ đã.

Bàn tay hắn khẽ run khi chạm vào làn da cô bé. Có gì đó… sai.

Da cô… cứng. Không giống da thật.

Ngay khoảnh khắc ấy, thân thể "cô bé" bắt đầu rạn nứt, rồi vỡ vụn, từng mảnh tan thành đất đá.

Ảo ảnh. Một con rối. Một cái bẫy.

Hắn giật mình, lập tức kích hoạt ma thuật dịch chuyển. Một vòng tròn ánh sáng lóe lên dưới chân, xoáy sâu vào không gian...

Rắc!

Vòng sáng nổ tung, như thể bị thứ gì đó phong tỏa không gian.

Hắn vừa kịp nhận ra thì—

“Phập!”

Một thanh kiếm đen như bóng đêm, bọc quanh bởi luồng oán khí u ám, xuyên thủng vai trái, găm thẳng hắn lên vách tường phía sau. Máu bắn tung tóe.

Toàn thân t·ê l·iệt.

Từ trong bóng tối, một giọng nói vang lên, lạnh lẽo đến rợn người:

“Bắt được con chuột chũi rồi.”

Chương 39: Chuột chũi.