0
Sở gia
Một người trung niên mái tóc đã điểm bạc, đang thong dong ẩm trà, bên cạnh có một thanh niên cầm quạt xếp yên tĩnh ngồi, phe phẩy chiếc quạt xếp trước mặt
Qua một tuần trà, người trung niên ấy mới bắt đầu nói:
- Cơ gia có khách?
Người thanh niên bên cạnh lúc này cũng ứng tiếng
- Vâng, thưa phụ thân, nhưng vẫn chưa rõ lai lịch đối phương
Nhìn lại, không thể nghi ngờ chính là Sở Thành
Cho tới người trung niên nho nhã bên cạnh, hiện giờ, chỉ có ai đã từng sinh sống lâu năm ở Bạch Vân Thành mới nhận biết người này
Sở Thiên, gia chủ của Cơ gia - “ bá chủ” một thời của Bạch Vân Thành
Không biết làm sao nhưng người này dường như đã chủ động thoái ẩn, rất ít ai hiện giờ có thể trông thấy hắn xuất hiện ở bên ngoài
Chỉ thấy Sở Thiên khẽ nhấp trà, không biết nghĩ gì, nhẹ giọng nói:
- Điểm tới là dừng thôi, không được hơn. Mà lại, biết đâu đối phương cũng được lòng Cơ tiểu thư, vậy thì con cũng không phải cố theo đuôi nàng nữa mà chuyên tâm với Lâm cô nương...
Như chạm đến điều gì đó trong lòng Sở Thành, ánh mắt hắn nhất thời mềm mại rồi lại cực độ không cam tâm
Nhưng Sở Thành nhanh chóng ẩn giấu nó, nắm chặt quạt xếp, cúi đầu, hướng về phía Sở Thiên:
- Hài nhi biết phụ thân có nỗi khổ riêng
- Ta cũng không ngại vấn đề thân phận, chung quy cũng chỉ vì… Ai,...
Sở Thiên không biết làm sao, đột nhiên trầm mặc hẳn lại
Mãi một lúc lâu, như lấy được dũng khí, hắn mới bắt đầu nói tiếp:
- Thành nhi, con…con… có biết… thành chủ của Bạch Vân thành này là ai không?
Sở Thiên khi nói câu này, ngữ khí đã có chút run run
Sở Thành có chút nghi hoặc khi không hiểu sao phụ thân lại hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy
Nhưng hắn vẫn thành thật trả lời rằng:
- Phụ thân, Bạch Vân thành trước giờ không phải đều là vô chủ sao?
“ Choang”
Một tiếng động vang lên
Tách trà trên tay Sở Thiên đã rơi xuống lúc nào không hay
Mặt hắn tái nhợt, hai vai không ngừng rung lên
- Phụ thân, người làm sao vậy?
Sở Thành không biết sao mọi chuyện lại chuyển biến như này, một mặt lo lắng hỏi
Sở Thiên, một cường giả Luyện Tạng cảnh, ngày thường lúc nào cũng duy trì được sự thong dong, bình tĩnh vậy mà giờ lại thất thố đến mức này
Câu nói đó có vấn đề gì sao? Bạch Vân thành này từ xưa đến giờ vẫn luôn như vậy mà...
Sở Thành nghi hoặc không dứt
Cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, Sở Thiên lắc đầu, khẽ xua xua tay:
- Không… không sao, ta ổn, Thành nhi, ngươi… mau lui ra đi...
Sở Thành vẫn không hiểu ra sao cả nhưng cũng đành đi ra ngoài, phân phó thị nữ vào dọn dẹp
Sở Thiên từ từ hít thở, ổn định lại mình
Phút chốc, hắn lại như già đi thêm vài tuổi
Ba ngàn sợi phiền não trên đầu
Hơn mười năm nay đã bạc trắng quá nửa
Trong bóng tối, chúng tỏ ra phá lệ chói mắt...
……
- Ồ, ra là cô nương muốn đi dạo rồi lại bất ngờ lạc mất thị nữ ...
Hoàng Phong nhìn thiếu nữ trước mặt mình này
Nàng khoác bên ngoài một bộ cánh có vẻ tầm thường nhưng lại đeo trên người những trang sức có giá trị đến cả thiên kim
Hai mắt nàng sớm đã không thấy, luôn khép hờ, lộ ra vẻ điềm tĩnh, đạm nhiên hiếm thấy rồi lại phá lệ phong trần, thành thục
Đủ loại mâu thuẫn hội tụ trên người một thiếu nữ mới đôi mươi khiến Hoàng Phong nhất thời cảm thấy vô cùng hứng thú
Rồi không biết nghĩ gì, hắn nhếch miệng cười, nói:
- Ta không cho rằng đây là ngẫu nhiên
Thiếu nữ dừng một chút rồi khẽ gật đầu, nhẹ giọng trả lời:
- Phải, đây là do ta đã sắp đặt từ trước
Hoàng Phong hứng thú hỏi:
- Vậy cô nương sẽ làm gì tiếp theo?
- Có lẽ ta biết nhưng trước giờ vẫn vờ như chưa từng biết... Giờ thì lại càng không muốn biết...
Nàng chậm rãi nói, thản nhiên như một chuyện chẳng hề liên quan đến mình
Hoàng Phong như nghĩ ra điều gì, nhất thời cũng trở nên trầm mặc
Ngoài trời, mưa vẫn rơi rả rích
Chốc chốc vang tiếng kinh lôi
- Trời là như thế nào?
Thiếu nữ bất ngờ lên tiếng
Hoàng Phong nhìn lại
Nàng vẫn lặng lẳng ngồi đó không phát ra một tiếng động
Dường như đó chỉ là câu nói vu vơ chưa từng xuất hiện, thoáng qua tựa cơn gió rồi tan vào trong hư vô
Nhưng đó thực sự không phải là ảo giác
- Mưa, trời xám xịt
- Không, ta hỏi trời trong lòng công tử là như thế nào?
Hoàng Phong đáp nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của thiếu nữ
Vậy là hắn trầm ngâm, nhìn mưa rơi bên ngoài, bất giác nói:
- Trời là mái hiên
- Từ khi nào thì có trời?
- Người biết cúi đầu thì có trời
- Bây giờ ngươi đã biết cúi đầu chưa?
Hoàng Phong mỉm cười, tự giễu:
- Ta quỳ lâu rồi...
Chỉ thấy thiếu nữ như chịu kích thích gì đó, hai vai run rẩy
- … Khục,... Phụt... Ha ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha...
Không nhịn được, từ khe khẽ khanh khách, nàng bắt đầu ôm bụng cười sặc sụa, trông không còn chút yểu điệu thục nữ nào
Hoàng Phong bất ngờ nhìn thiếu nữ cười như phát bệnh trước mặt mình này
Nếu nói sự tồn tại của nàng từ đầu vẫn luôn lạnh nhạt như một buổi sớm mai, tùy thời có thể tan biến bất cứ lúc nào thì giờ đây nó lại trở nên vô cùng ngưng thực
Chính là cảm giác chân thực đến đậm đặc
Bây giờ, dường như nàng mới thật sự là chính mình
Mãi một lúc sau, thiếu nữ mới dần ngừng lại, nhưng hai mắt vẫn cong cong lên mơ hồ trông thấy vài giọt sương mai còn khẽ đọng lại
Nàng nửa đùa nửa thật nói:
- Đầu gối nam nhi có vàng, vả lại, nam tử hán không phải đều đầu đội trời, chân đạp đất sao? Ngươi có còn là nam nhân không đấy?
Hoàng Phong khẽ lắc đầu, nói:
- Lời thế nhân, đúng sai khó phân. Lại nói, đỉnh thiên lập địa, nữ nhân nếu muốn cũng có thể làm được như thường!
Chỉ thấy nàng nhíu mày, mơ hồ có chút giận dữ, lại không hiểu thấu có chút chờ mong, trầm giọng nói:
- Hồ ngôn loạn ngữ, ngươi không phải nữ nhân thì biết cái gì!
- Ta từng gặp không ít người tu luyện cường đại là nữ nhân
Chỉ thấy thiếu nữ cười lạnh:
- Vậy ngươi không thử xem thân phận của nàng có bao nhiêu sang quý? Không xem cha mẹ nàng như thế nào? Tư chất nàng cao ra sao? Nếu nàng sinh ra đã thấp hèn cùng với hai đôi mắt mù này thì ngươi nghĩ nàng còn có thể làm sao?
Nàng nói tới đây, thậm chí đã có chút kích động
Hoàng Phong thở dài, cũng không trực tiếp phản bác lại
Càng là biết nhiều, hắn mới càng thấy rõ được sự bất lực của bản thân
Rồi như nghĩ tới điều gì, Hoàng Phong hai mắt xa xăm, như xuyên qua trận mưa, nhìn về một phía nào đó, nhẹ giọng nói:
- Vậy thì ở quê hương của ta...
Hoàng Phong bất tri bất giác nói về những ký ức đã phủ bụi trong tâm trí của mình
Nói cho thiếu nữ kia nghe cũng như để nói cho chính bản thân mình nghe
Ban đầu, thiếu nữ kia vốn không tin nhưng được một lúc cũng bắt đầu nhập thần, chăm chú lắng nghe
Trong căn phòng se lạnh dưới trận mưa, có ánh sáng leo lắt từ ngọn nến bập bùng cháy tưởng như sắp tắt giữa những cơn gió thỉnh thoảng lùa qua ô cửa sổ, âm thanh của Hoàng Phong cứ trầm bổng rồi lại réo rắt, dần đưa cả hai người về một vùng đất xa xôi...
Với Hoàng Phong, đó là nơi mà có lẽ hắn đã muốn quên đi từ lâu, rồi lại không nhịn được tưởng nhớ
Nơi mà hắn từng vô cùng chán ghét rồi lại không thể không cam tâm tình nguyện làm một phần trong số đó
Nơi mà hắn chỉ có thể bất lực, giận dữ rồi lại chẳng có thể thay đổi được gì
Nhưng cũng chỉ có nơi đó mới là “ nhà” là “ quê hương” chân chính của hắn
Với thiếu nữ kia, đó là một nơi mà có lẽ nàng đã mong ước từ lâu
Theo lời Hoàng Phong, nàng tưởng tượng mông lung về thế giới đó
Kì diệu, tuyệt đẹp, vượt ra khỏi mọi tầm hiểu biết của nàng
Chỉ là khi nhận ra nó thực sự tồn tại, nàng lại không hiểu thấu do dự, sợ hãi…
Cho đến những chữ cuối cùng được vang lên, cơn mưa ngoài trời cũng đã ngớt từ khi nào
Hoàng Phong thở hắt ra
Trong một khoảnh khắc, hắn cảm giác như bản thân đã được giải thoát
Hắn đã không còn là người lữ hành cô độc trong thế giới xa lạ và rộng lớn này nữa rồi...
Hoàng Phong phức tạp nhìn lại người thiếu nữ đang chỉnh lại quần áo, đầu tóc đã được hong khô từ nãy đến giờ
Người mù thính lực rất tốt nên nàng có lẽ đã nhận ra cơn mưa ngoài kia vừa tạnh hẳn, chuẩn bị rời đi
- Quê hương của ngươi ở đâu?
Hoàng Phong trầm ngâm, vô ý thức nhìn ra cửa sổ, khẽ thở dài :
- Rất xa, rất rất xa... Có lẽ cả đời này, kiếp này ta cũng không thể trở về được nữa…
- Vậy thì đáng tiếc, thật đáng tiếc…
Thiếu nữ tỏ vẻ đáng tiếc nhưng giọng nói chẳng có chút cảm xúc nào
Nàng sớm đã khôi phục vẻ lạnh nhạt vốn có của mình
Vận mệnh của nàng sớm đã được chú định sẵn từ khi mới sinh ra…
Một suy nghĩ lướt qua, lại không ngăn được thiếu nữ bắt đầu sửa soạn, đứng lên
Hoàng Phong không nói gì, nhẹ nhàng dắt tay nàng đi tới chỗ cửa ra vào
Nàng cũng phối hợp, thuận thế bước theo
- Ngươi có vạn kim hay không?
Thiếu nữ đi trước, nhưng được một bước, bất ngờ hỏi Hoàng Phong, đầu vẫn không ngoảnh lại
- Ta có...
Hoàng Phong vô thức trả lời
Xác thực, nếu chỉ nói về vấn đề tiền bạc, đặt ở Vân quốc này, hắn đã có thể coi là phú khả quốc địch
- Vậy… nếu được… ngươi… có muốn mua ta không?
Thiếu nữ yếu ớt lên tiếng
Lúc nói ra câu này, bờ vai nàng đã có chút run run
Hoàng Phong không biết làm sao
Mọi thứ diễn ra quá nhanh
Hắn vẫn còn chưa cả biết tên nàng…
Nhưng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tưởng như nghẹt trong cổ họng này lại khiến hắn vô cùng bức bối, không khỏi thốt lên:
- Nhất định!
Nàng dường như chỉ chờ câu nói này, khóe miệng âm thầm nhếch lên rồi lại cúi đầu, khẽ lẩm bẩm:
- Muộn rồi, chỉ là đã quá muộn rồi...
Hoàng Phong thấp thoáng nghe nàng nói, như nghĩ đến điều gì, cũng tự phi tự tiếu nói:
- Cũng phải, thực muộn quá, bởi vì ta là một kẻ sắp chết…
Thiếu nữ không ngờ tới Hoàng Phong sẽ nói những lời như vậy, có chút sửng sốt, trầm mặc một lúc lâu mới khẽ mím môi nói:
- Ngươi sắp chết… vậy ta... ta nhất định... sẽ khóc cho ngươi...
Hoàng Phong nhìn bộ dạng của nàng, không nhịn được, mở miệng cười đùa:
- Ngươi làm sao lại biết ta chết lúc nào mà khóc?
Đổi lại chỉ là một câu trả lời đầy kiên định:
- Từ giờ, mỗi ngày ta đều khóc, nhất định sẽ có ngày trùng với lúc ngươi chết...
- Thế nếu ta không chết thật thì sao?
- Vậy thì ngươi càng đáng chết...
Nàng lúc này mới quay đầu lại
Viền mắt đỏ hoe, hồn nhiên không biết hai hàng thanh lệ đã chảy dài xuống từ khi nào
Hoàng Phong trông thấy bộ dáng của nàng, bất giác nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi:
- Ta còn chưa biết tên ngươi
- Ta… ta họ Lâm, gọi Vĩnh Dạ...
Thiếu nữ lúc này đã sớm không còn chút bình tĩnh nào, vô cùng xấu hổ, cố gắng tránh đi thanh âm của hắn
Hoàng Phong một mặt nhu hòa, nói:
- Tên không hay... Vĩnh Dạ, ta nguyện ngươi ngày nào đó sẽ không còn vĩnh dạ...
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt của nàng
Chỉ thấy khuôn mặt thiếu nữ dường như càng lúc càng đỏ, dần lan ra đến tận tai, cổ
Rồi nàng bất ngờ hét lớn vào mặt Hoàng Phong:
- Tên ngươi mới không hay, tên cả nhà ngươi mới không hay!
Nàng nói rồi hất Hoàng Phong ra, quay đầu, gấp rút bước đi
Hoàng Phong bất giác muốn đuổi theo nhưng rồi nghĩ đến điều gì, thở dài, chững người lại
Rồi hắn ngửa cổ về phía nàng, thét dài một tiếng như để phát tiết nỗi lòng của mình:
- Vĩnh Dạ, ta tên Hoàng Phong, là Hoàng Phong, Nguyễn Hoàng Phong!
Chỉ là thiếu nữ vẫn mặc kệ tất cả, bước đi càng lúc càng nhanh, dần dần đã chuyển thành chạy
Mặc dù vấp ngã lung tung hết cả lên nhưng nàng vẫn cố hết sức chạy thật nhanh
Bất giác, bóng dáng thiếu nữ đó đã càng ngày càng xa
Dần dà đã mất hút, không còn chút tăm tích
Gió từ đâu nổi đến, xốc lên một trận cát vàng, xối vào hai mắt Hoàng Phong
Hắn không nhịn được chua xót
Trong lòng cũng quặn đa...
Nhưng nhìn lên trời...
Đằng kia, hình như lại có cơn giông đang ùn ùn kéo đến...
“ Sau cơn mưa trời lại sáng?”
Lời thế nhân...
Quả là đúng sai khó phân, đúng sai khó phân...