Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Miss Kim Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Được cứu
“Tỉ tỉ”
Hoàng hôn, lão phu nhân mang theo Tiểu Nha từ trên núi trở về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ xa nhìn thấy A Vô đứng ở cửa, Tiểu Nha cười chạy tới, ngọt ngào mà ôm lấy A Vô.
Từng ngày từng ngày qua đi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn chút màu máu nào của A Vô, bà lão thở dài, lại là một đứa nhỏ số khổ.
Vì thế, nàng cần có thực lực mạnh mẽ.
“A Vô, làm theo lòng mình đi, đừng mơ màng nữa!”
Đúng là bởi vì trải qua cuộc sống ăn người đó rồi, bà lão mới có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra những gì A Vô đã trải qua cũng không khác so với nàng lắm.
Mà nàng hiện giờ, đừng nói là đấu với Lâm Khuynh Tuyết, có lẽ nàng vừa mới ra khỏi nơi này, tính mạng đã không còn rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chờ đến khi A Vô có thể xuống giường, nàng mới phát hiện ra ngôi nhà này nghèo tới mức nào, nhà tranh lọt gió, cô bé tên là Tiểu Nha kia gầy trơ cả xương, hai bà cháu chỉ là miễn cưỡng sống qua ngày.
Nàng muốn báo thù, có được không?
Thật ra, vết thương trên người A Vô còn chưa khỏi hết, nhưng nàng đã không muốn nằm trên giường nữa. Có đôi khi còn sẽ giúp bà lão làm việc. Đứa trẻ cần mẫn như thế, bà lão rất ít gặp. Vì thế bà rất thích A Vô.
A Vô cúi đầu, thật lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: “Bà ơi, bà cảm thấy loại người như con tồn tại có ý nghĩa gì không?”
A Vô lúc này mới nhắm mắt lại, một lần nữa hôn mê.
Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Nha, A Vô lại nhớ tới Tiểu Mai, lúc trước nhặt Tiểu Mai về phủ, chỉ là bởi vì nàng thấy được bóng dáng của mình trên người Tiểu Mai, cùng là người đáng thương, có thể giúp thì giúp. Nhưng ai có thể ngờ được, Tiểu Mai vì cứu nàng mà mất đi cả tính mạng.
Bà lão cũng là chạy nạn mà đi tới nơi này, bà từng là thứ nữ của y thuật thế gia, sau khi bị mẹ cả hãm hại, nàng đã chạy tới nơi đây. Sau vài thập nhiên thì nhặt được một bé gái, kể từ đó thì hai người vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau.
A Vô ngồi ở trong viện, ngẩng đầu nhìn sao trời, đại não trống rỗng.
Thấy A Vô đầy mặt đều là nghi hoặc khó hiểu, bà lão cười nói: “Lão thân không miễn cưỡng ngươi, chờ ngươi nghĩ kỹ rồi trả lời lão sau cũng không muộn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt vẩn đục của bà lão đột nhiên loé lên một chút, lời nói của A Vô khiến cho bà nhớ tới năm đó, năm đó bà đã chọn ẩn cư, mới có thể khiến cho bản thân mình trong vài thập niên này sống không bằng một con c·h·ó. Hiện giờ cô bé trước mắt này cũng muốn đi theo con đường xưa của nàng hay sao?
A Vô sửng sốt một chút, mấy ngày nay nàng đã thấy y thuật của bà lão, đúng là giỏi hơn nàng rất nhiều. Nàng không ngờ bà lại muốn dạy cho một người xa lạ như nàng.
Bà lão đi từ trong phòng ra, thấy A Vô ngồi trong viện, mới đi qua.
“Ngủ không được ư?”
Trước khi nhảy cầu, nàng dẫn cổ trên người Lâm Khuynh Tuyết, con cổ đó trong một tháng sẽ không gây chuyện, nhưng sau đó một tháng, nó sẽ bắt đầu hút máu, Lâm Khuynh Tuyết sẽ cảm giác sống không bằng c·h·ế·t, nhưng chỉ cần tìm được cổ sư lợi hại thì sẽ tìm được nó.
Nhờ có sự chữa trị của bà lão, sức khoẻ của A Vô dần dần khoẻ lên.
Nhớ tới Tiểu Mai c·h·ế·t thảm, trong mắt A Vô phát ra hận ý lạnh như băng, nếu ông trời đã lấy đi tính mệnh của nàng, vậy thì cũng đến lúc phải để cho những kẻ đã lấy đi tính mạng của nàng phải trả giá đắt.
Bà lão đút chút nước cho A Vô, nói: “Đừng lo lắng, không ai có thể tìm thấy nơi này.”
Nói cách khác là, nếu Lâm Khuynh Tuyết may mắn, vậy thì nàng sẽ rất nhanh khôi phục.
Đêm.
“A Vô, ngươi muốn học y không?” Bà lão đột nhiên hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một đêm này, hai người trò chuyện rất nhiều, cuối cùng A Vô đồng ý học y với bà lão.
Đôi mắt A Vô nháy mắt sáng lên, nàng ngay cả cái c·h·ế·t còn không sợ, chẳng lẽ còn sẽ sợ thay đổi sao?
Bà lão giống như nhớ tới chuyện cũ gì đó, giọng nói trở nên ưu thương vô cùng, “Năm đó ta đã đi từng bước từng bước đều sai, kết quả là gì, không ai biết, nhưng nếu ngươi không đi, ta của hiện tại chính là ngươi của tương lai.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai bàn tay trắng, không được ai yêu thương, còn bị đuổi g·i·ế·t đến tận đây.
Nàng không thể lựa chọn xuất thân, nhưng nàng có thể lựa chọn tương lai!
A Vô thử động đậy một chút, lại phát hiện cả người không có sức lực, “Đây là… đâu?” Ngay cả giọng nói phát ra cũng nghẹn ngào vô cùng.
Tại thôn xóm hẻo lánh này, A Vô bắt đầu một cuộc sống khác.
Chương 17: Được cứu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.