Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Trúng độc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Trúng độc


Sau khi đóng cửa phòng lại, A Vô lại nằm xuống, ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ.

Mẹ Lâm bị ánh mắt của A Vô bức cho không dám ngẩng đầu, nhưng nghĩ đến việc A Vô chỉ là xuất phân từ một đứa ăn mày, trong lòng nàng không khỏi bốc lên một ngọn lửA Vô danh, rõ ràng chỉ là một đồ đê tiện, dựa vào cái gì có thể đứng trên đầu con gái nàng?

A Vô tỉnh lại, Cố Trường Quân đã mang theo Lâm Khuynh Tuyết vào cung.

Một miếng cơm nóng, đổi lấy sự bình an của Lâm phủ hiện giờ, bọn họ còn muốn ép nàng đến mức nào nữa?

Suốt đêm này, vương phủ treo đầy đèn lồng màu đỏ lại có vẻ quá sức tịch liêu.

Kể từ lúc ấy, cha Lâm thấy được tài hoa của A Vô, hắn cố ý gả A Vô cho con trai duy nhất của mình, mặt khác lại tìm một nữ nhân thay thế cho A Vô gả vào vương phủ, nhưng từ trên xuống dưới Lâm phủ đều không đồng ý.

A Vô nhẹ nhàng đập đập trán, hỏi: “Tiệc cưới của Vương gia thế nào?”

Nói cho cùng, chỉ vì thân phận của A Vô thấp kém!

Trước tiệc cưới một ngày. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt của mẹ Lâm lập tức trở nên ác liệt: “Đừng quên là ai đã nhận nuôi ngươi, nếu không có chúng ta ngươi đã sớm c·h·ế·t rồi!”

Sau khi Cố Trường Quân biết được chuyện này, phái người tra rõ, nhưng người hạ độc đã cắn lưỡi tự sát, cũng không tìm ra kết quả.

Lâm Khuynh Tuyết gỡ chiếc khăn choàng trên đầu, con ngươi xinh đẹp tràn đầy sự tức giận. Ngày đại hôn mà Vương gia lại không qua đêm trong phòng nàng, sẽ chỉ khiến cho nàng trở thành trò cười!

“A Vô, voà thời điểm ngươi nghèo túng nhất, là chúng ta nhận nuôi ngươi, cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, ngươi có thể đồng ý với ta một việc không?” Mẹ Lâm vừa mở miệng đã là áp đặt đạo đức.

Nàng sống rất cẩn thận, nỗ lực lấy lòng tất cả mọi người xung quanh, trước kia cha Lâm gặp nguy cơ, chính là nàng đã bày mưu tính kế để giải quyết, hiện giờ huynh trưởng binh bại không đường lui, chính là nàng ở giữa trời đông giá rét quỳ từng bước để cầu xin Cố Trường Quân xuất binh.

Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của A Vô trên giường, tâm trạng của Cố Trường Quân nặng nề mà ngồi trông suốt một đêm bên cạnh mép giường của nàng.

Ngày hôm sau là đại hôn.

Trong tân phòng, nến đỏ lung linh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiệc cưới này mới nhìn có vẻ vô cùng phong quang, nhưng vẫn luôn cho người ta có một cảm giác làm cho xong.

Chương 2: Trúng độc

Xem ra, tiệc cưới đã kết thúc rồi!

“Vương Phi, ngài vừa mới tình, đừng quan tâm đến chuyện ấy làm gì, ngài muốn ăn gì? Hiện tại Tiểu Mai sẽ làm cho ngài.”

Hai năm trước, cha Lâm theo Thái Tử phạm vào sai lầm rất lớn, Thái Tử bị phế, cha Lâm cũng có khả năng phải chịu liên luỵ cùng với Thái Tử, chính là A Vô nghĩ ra cách giải quyết.

Vì không muốn để Tiểu Mai lo lắng, A Vô muốn ăn một bát cháo trắng.

Nghĩ đến đây, Lâm Khuynh Tuyết hận A Vô muốn c·h·ế·t!

Giữa trưa ngày hôm sau.

A Vô ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị đảo qua mẹ Lâm, gằn từng chữ: “Không có ta, Lâm phủ của các ngươi đã sớm bị tru di tam tộc từ hai năm trước rồi!”

Thừa tướng phu nhân đột nhiên tới tìm A Vô.

A Vô còn chưa tỉnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Trắc Phi, Vương gia không tới được, ngài ấy dặn ngài nghỉ sớm một chút.” Nha hoàn ở ngoài cửa nói.

Chiều tối.

“Ta hy vọng ngươi có thể nhường vị trí chính phi này ra, dù sao thì người năm đó Vương gia thích là Tuyết Nhi.” Lâm mộ nói với dáng vẻ đương nhiên.

Sau bữa tối, A Vô đột nhiên trúng độc, may mà đại phu tới kịp thời, người không sao, nhưng nàng bị hôn mê. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đẩy cửa ra, vẻ mặt của Tiểu Mai ngạc nhiên nhìn A Vô ở trên giường, chạy vội tới.

Cố Trường Quân cho rằng sau khi cưới được người con gái mình yêu là một việc vô cùng hạnh phúc, nhưng hôm nay trong lòng hắn vẫn hoảng hốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sớm biết kết quả là như thế này, nàng đã không xuống tay trước.

A Vô ngồi trên giường, trong tay cầm danh sách khách khứa ngày mai, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Thừa tướng phu nhân, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

A Vô ngừng lại, ánh mắt run rẩy, “Không thể được!”

Bắt đầu từ ngày nàng ở lại phủ Thừa Tướng, cách xưng hô của mẹ Lâm đối với nàng luôn luôn là: Kẻ ăn mày kia!

Cuộc nói chuyện này cứ thế mà kết thúc.

“Vương phi, ngài tỉnh rồi ư?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Trúng độc