Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Tư Tán
Unknown
Chương 144: Mặc cả quốc vận
Phủ nhị hoàng tử đêm nay vẫn như mọi ngày, dù là mưa dông cũng chẳng khác, từng tốp kỵ binh luân phiên tới lui dò xét. Nhưng mà, quả thật nó không hoà hợp với cái thanh nhu u tĩnh của cái trang viên này. Đã rời xa chốn phồn hoa ầm ĩ lại không giấu nổi nét khẩn trương, yên tịnh coi như là chưa trọn.
Chỉ là nơi đây, không khẩn trương không được.
- Nhị hoàng tử xem ra vẫn rất bình tĩnh.
Trong gian lầu Vấn Thiên đã quá quen thuộc, một thanh âm trầm ấm khẽ khàng mà cảm khái. Người nói chẳng phải ai khác, hắn là Đẳng Duy Nhất.
Định Linh hương thoang thoảng khắp gian lầu, khói hồng nhẹ toả như thể vương vấn chốn bồng lai. Bồng lai phần nhiều là tiên khí, nhưng tiên khí ở đây không phải bởi cái khói mờ kia, mà bởi cái khí độ tiên nhân của gã thanh niên vẫn đang mỉm cười.
Đẳng Duy Nhất vẫn luôn mỉm cười nhìn nhị hoàng tử đang ngồi đối diện.
Hồ D·ụ·c Đức nhìn cái vẻ thong dong trước mặt, vậy mà thấy áp lực. Thân là hoàng tử, vốn luôn tiếp xúc với uy quyền đế vương, cái vẻ điềm nhiên trước uy áp sớm đã trau chuốt đến thuần thục. Chỉ là khi đối diện với người thanh niên này, hắn không giấu nổi vẻ sốt sắng. Câu nói kia của gã vốn là để thị uy, hắn biết, nhưng khó mà ngăn lại, thiên tài nhân tộc được cả Tiên Điện e ấp, hắn không có phân lượng ngang hàng đối đáp, kẻ cả phụ hoàng hắn cũng vậy.
Có điều, hắn không sợ.
- “Công tử” cũng bình tĩnh đấy thôi!
Câu nói nghe qua tưởng như hờ hững kì thực là dùng cách của người mà đối đãi. Hồ D·ụ·c Đức biết gã tiên nhân này muốn gì, hắn cũng biết bản thân mình muốn gì, nếu không bày ra bản thân mạnh mẽ, cũng sẽ chỉ như con rối mà để người ta khua nhộn.
Đại ca hắn không muốn làm con rối lên mới chọn tranh đấu, nhưng mà, tràng phân tranh ấy không nên nằm lại ở máu chảy đầu rơi. Bất quá, hắn cũng không muốn bản thân mình chỉ là thứ công cụ, bá tánh ngoài kia khổ quá rồi, đất nước này thối nát quá rồi. Bây giờ hắn lựa chọn tiếp nối những bất công ấy, có điều, cũng không phải vứt cái lòng sắt son đi mà tiếp lấy. Vậy nên hắn không thể bày ra yếu thế. Kẻ yếu sẽ không có quyền được "mặc cả".
Đẳng Duy Nhất nghe xong, mắt như thu thủy mà nhìn tới Hồ D·ụ·c Đức. Trong veo, thinh lặng, không có một chút xao động.
Bởi vì như vậy, không ai biết hắn đang nghĩ gì. Cũng bởi vì như vậy, ánh mắt ấy lại tạo ra uy h·iếp.
Người ta thường sợ hãi với thứ bản thân mình không biết, đặc biệt với kẻ hơn xa mình quá nhiều.
Hồ D·ụ·c Đức bị đôi mắt ấy nhìn tới, sinh ra chút vội vã, lại không mất đi cái vẻ điềm nhiên nãy giờ giả dối. Có điều, tấm áo sau lưng cũng đã ướt nhẹp.
Rồi...Đẳng Duy Nhất bật cười, một nụ cười khiến người ta cảm thấy thân cận.
- Bàn chuyện lớn lao tất nhiên phải bình tĩnh. Ai da, có lẽ ta có điều nôn nóng, nhị hoàng tử đừng trách.
- “Công tử” quá lời!
Huỳnh Chấn Vũ nghe được câu khách sáo ấy, mặt vẫn chẳng có gì thay đổi, nụ cười trên môi vẫn thế, ánh mắt vẫn thế.
- Chúng ta bàn chuyện được rồi!
Đẳng Duy Nhất đột nhiên thu lại nụ cười, ánh mắt cũng đổi thay, nó mang theo cái khinh thường từ trên cao nhìn xuống.
Hồ D·ụ·c Đức khẽ gật đầu, lòng nhộn nhạo, mặt vẫn là bình tĩnh. Hôm nay, hắn lại có thể giống như một ca xướng, diễn đến đỉnh cao cái vẻ điềm nhiên không sờn này. Nhưng đây không phải vở tuồng, diễn đạt thế nào kết quả cũng chẳng thể đổi thay. Có chăng làm ra như vậy, bản thân cùng với cái trách nhiệm ở tương lai, không đến nỗi thê thảm.
Hai kẻ thanh cao ngồi đấy mà bàn chuyện, duy nhất chỉ có một điều, ngươi nếu đăng cơ cho Tiên Điện được cái gì, ngươi ngoan ngoãn được thế nào.
Mấy trăm năm qua, thực ra chẳng cần bàn, có điều, mỗi lần chuyển ngôi lại một lần Tiên Điện “làm giá”. Kẻ thông minh đều biết nhưng kẻ tham lam đều sẽ nghe, bởi cái ngôi vị hoàng đế kia ai chẳng thèm muốn.
Triều đại nhà Hồ lập ra cùng với kỷ nguyên của Tiên Điện, thế gian này đều biết chúng vốn là một ruộc. Mấy trăm năm qua, bao đời hoàng đế đăng cơ cũng đều do Tiên Điện chỉ điểm, do vậy “loại” hoàng đế cũng chỉ có một, khao khát quyền lực cùng phú quý. Kẻ như vậy mới dễ nắm bắt.
Một triều đại tồn tại, hoàng đế luôn luôn là chung một dòng, nhưng ở cái Ngu Quốc này thì khác. Tuy cùng là họ Hồ nhưng bao đời hoàng đế nối ngôi, một dòng tiếp nối nhiều nhất chỉ là hai, bởi rất nhiều lần, kẻ được nối ngôi...có ý “phản loạn”. Tiên Điện cũng chẳng làm ra cái gì to tát, tìm trong nhà họ Hồ kẻ ưng mắt rồi nhấc hắn lên ngai, đâu lại vào đấy.
Hoàng đế hiện tại cũng sắp đến tuổi “nhập Tự” chuyện nối ngôi đương nhiên gấp gáp. Lão hoàng đế vậy mà mang ý “phản loạn” dù cho là ít không nhiều, cũng đủ khiến Tiên Điện chướng mắt. Chỉ là, lão hoàng đế ấy tâm tư đủ sâu, chuẩn bị đều đã có thừa, khiến Tiên Điện không thể nào làm một cách khơi khơi như thế, đành phải trơ mắt nhìn hắn cho con trai mình nối ngôi. Và đương nhiên, con trai hắn chọn trước cũng có ý “phản loạn” thậm chí là còn nhiều hơn cha.
Thế nên Tiên Điện mới có người tới đây ngồi bàn chuyện với cái nhân tuyển hoàng đế này, bày ra đủ “thành ý” cũng pha thêm chút “áp lực” cho cái trật tự mấy trăm năm vẫn như thế mà vận chuyển.
Hai kẻ kia nói chuyện cũng chẳng nói toẹt ra lợi ích mà bản thân đại diện, nói bóng nói gió, tỏ ý tỏ tình, thật đủ nho nhã, đủ thanh cao. Kẻ ngu dốt ngồi đến sẽ chỉ tưởng như hai gã nhân sĩ nói chuyện bâng quơ, đâu biết trong đó là tương lai tối tăm của rất nhiều kiếp người.
Chuyện còn chưa bàn đến cao trào, Đẳng Duy Nhất bỗng thu lại cái vẻ mặt vốn hoà ái của mình, như có điều chột dạ, khẽ nhíu mày.
Hồ D·ụ·c Đức nhìn thấy, biết là có điều không phải, lại không dám nói ra cái gì.
- Ta đột nhiên có việc trong người, chuyện này lần sau bàn tiếp.
Đẳng Duy Nhất nói năng có chút cộc lốc, cũng chẳng thèm nghe vị hoàng tử đang ngồi đối diện nói vài câu khách sáo, xoay người rời khỏi gian lầu.
Hồ D·ụ·c Đức cười khổ, thấy đối phương ra hiệu không cần tiễn liền ngồi yên tại chỗ, rót trà vào chén đã cạn đáy từ lâu. Cổ họng khát khô nay mới dịu đi chút ít, khoé miệng khẽ nhếch lên tự giễu. Thân là nhị hoàng tử đương triều, vậy mà lúc này đây bị người ta đè ép, rời đi còn không thèm cho mặt mũi. Ấm ức như vậy với kẻ tâm cao khí ngạo quả thật khó thích ứng.
Nhưng mà, những kẻ thanh cao kia, đúng là nên dùng thái độ đó đối với đám người bọn hắn. Bởi ngay từ đầu, bọn hắn đã chỉ là những con rối biết nghe khu xử mà thôi.
Bầu trời Đế Đô mưa vẫn tầm tã, chớp giật từng cơn, gió liên miên không dứt, bỗng có vệt kim quang sáng bừng lên nền trời tăm tối. Chớp không dám giật, mưa không rơi, sấm cũng chẳng còn ho he lấy một lời.
Trong ánh kim quang có thân ảnh bạch bào thanh niên, chân ngự kiếm, tay chắp sau lưng, mang đầy tiên ý. Chỉ là trong đôi mắt ấy ngập tràn khó tin.
Đẳng Duy Nhất nhìn về một hướng, khí tức của Hứa Niên biến mất ở nơi đó. Lúc biết Hứa Niên rời khỏi khách điếm, lòng hắn đã có hoài nghi, hiện tại biến mất, càng là sốt sắng. Chặt đứt kiếm thức của hắn không phải dễ, lại có thể che giấu đi cả khí tức tồn tại, thực lực như vậy đủ để hắn cẩn trọng rồi.
Kim quang trong tích tắc rời khỏi Đế Đô, cái đại trận kia cũng chẳng dám làm ra cái gì. Kim quang phóng thẳng về Bích Hoa tiểu sơn nơi đó.
...
Bầu trời Bích Hoa tiểu sơn kì dị có đám mây đen, lại không bị gió rít gào thổi bay, cũng không bị mưa xối xả, chớp xé ngang cũng không nhìn ra sâu cạn.
Trên đó, vậy mà có hai người, một cao một lùn, lùn thì mập, cao thì gầy. Cả hai ăn mặc giống nhau, đều là hắc bào che kín, không gì là nổi bật, có chăng chỉ là chữ “Diệt” được thêu có chút tối tăm nơi ngực áo. Ánh mắt cả hai mang theo cỗ sát ý như ẩn như hiện.
- Bạch đại nhân phái chúng ta đến đây chỉ để nhìn đám nhăng nhít này làm trò sao?
Tên thấp lùn khó chịu nói.
- Cẩn thận miệng lưỡi. Chúng ta là đang đợi người.
Tên cao gầy trầm giọng nói, lại nhìn đến màn hôi quang đang bao phủ toàn bộ đàm sen, có chút điềm nhiên nói tiếp:
- Được nhìn thấy cái tiểu trận pháp chí cao của Tiên Vực thế này, coi như là không nhàm chán rồi!
- Ngươi nói tiểu trận pháp này là của Tiên Vực?
Tên thấp lùn hiếu kì hỏi.
- Đương nhiên, rút linh khí ra khỏi thiên địa, chỉ có đám Tiên Vực tham lam nơi kia mới có thể làm được. Chỉ không ngờ, nó lại là của một thằng nhóc phát động.
- Tên nhóc dễ nhìn kia đúng tiểu phú hào, xấp phù ban nãy mà tung hết, đến ta cũng không dám trực diện đón đỡ.
Tên béo lùn cảm khái.
Tên cao gầy nhìn về phía bóng đen đang chui lủi ngồi một góc, không ngừng xoay vần trận bàn trong tay, khẽ mỉm cười nói:
- Nó chắc là đệ tử hạch tâm của tiên cung nào đấy đến đây nghịch ngợm. Nhưng mà, thằng nhóc phàm nhân trong kia mới thật sự là bắt mắt.
- Đám trẻ bây giờ điên hết rồi!
Tên cao gầy định nói gì, đột nhiên mắt nghiêm lại, quay đầu nhìn về một hướng. Tên béo lùn cũng nhận ra, thu lại cười cợt mà nhìn đến.
- Đẳng Duy Nhất!
Tiếng nói khô khốc của tên nam tử cao gầy khẽ vang.
Tên béo lùn bên cạnh cười khổ, lắc đầu:
- Tổng hội muốn g·iết hắn thì phải phái sứ giả đến chứ? Hai thằng chúng ta cũng chỉ có thể làm bao cát.
- Bớt than vãn đi, việc của chúng ta chỉ là dây dưa cầm chân, trận pháp Bạch đại nhân cũng đã bố trí sẵn, ta với ngươi đánh đến sáng mai cũng được.
- Đành vậy! Nhưng thế quái nào lại là ta với ngươi.
Tên béo lùn khó chịu nói.
- Gần Đế Đô cũng chỉ có ta cùng ngươi tiềm phục. Hành động lần này phần nhiều là bộc phát, không có thời gian điều động. Mà thôi! Chuẩn bị đi.
Tên cao gầy nói xong, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phái hôi quang bên dưới, hắn nhìn đến gã thiếu niên hắc bào đang bình tĩnh đứng trên phiến đá, có chút thắc mắc ẩn sâu, nhíu nhíu đôi mày, lại nhanh chóng biến mất, quay đầu nhìn về đoàn kim quang đã tiến đến ngay gần.