Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Có người!

Chương 17: Có người!


Uỳnh một tiếng, một cái cây lớn đổ vật xuống, làm đám chim còn mơ màng trong sương sớm tỉnh khỏi mộng hoa, ráo rác bay khỏi tán lá.

Vấn Thiên thò đầu ra nhìn, thấy không còn gì đáng ngại mới vội chạy tới.

Khánh Điệp đứng cách đấy không xa đang thu luân xa lại, rồi cũng chạy đến chỗ Vấn Thiên.

Sáng hôm nay, hai huynh đệ chúng từ tờ mờ sáng đã ráo rác chạy khắp khu rừng, cũng chỉ là để đi tìm gỗ làm lại chiếc xe ngựa.

Rút dao ra khỏi thắt lưng, Vấn Thiên liền nhảy lên cái cây vừa đổ, chặt mấy nhát lên thân. Lớp vỏ sần sùi bị tước, lộ ra thân gỗ sáng bóng bên trong, rồi hắn chặt thêm mấy nhát nữa, cúi mặt xuống ngửi ngửi.

Khánh Điệp vừa chạy đến, thấy hành động kì lạ của ca ca liền cất tiếng hỏi:

- Huynh đang làm cái gì đấy?

- Ta đang xem cây gỗ này đã đủ tuổi chưa.

Vấn Thiên thấp giọng đáp.

- Sao nãy huynh không xem trước rồi hãng bảo đệ chặt?

- Ta quên.

- Vậy nó đã đủ tuổi chưa?

- Ta chịu! Ta thấy Miên thúc thúc vẫn làm thế nên ta làm theo thôi chứ ta có biết gì đâu.

Bỗng có tiếng cười mang đủ đầy trào phúng. Khánh Điệp vậy mà giờ mới biết ca ca hắn còn có thể dưỡng ra cái bản mặt như vậy, làm hắn lại tưởng huynh ấy thực sự có chút vốn liếng của cái nghê mộc. Nhưng mà hoá ra, gã chỉ đang vẽ chuyện. Khánh Điệp vừa cười vừa nói:

- Đã không biết lại còn cố làm ra vẻ lành nghề, làm đệ còn tưởng thật. Nhưng bây giờ, trông huynh giống một con lợn á.

- So sánh kiểu gì mà bôi bác thế! Ta làm thế này nó mới đúng quy trình.

Vấn Thiên cũng cười phụ hoạ theo.

Nhìn Khánh Điệp cười vui vẻ như thế, liền khiến Vấn Thiên sinh ra cảm khái nhàn nhạt. Hai huynh đệ hắn thường ngày cũng chẳng hay đùa, một phần vì cuộc sống vẫn tẻ nhạt của một tu hành giả, một phần cũng bởi vì trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ về những điều quá xa xôi, nó vô hình chung lại tạo ra một tầng ngăn cách khó hiểu, khiến cái tình thân vốn dĩ dạt dào bỗng có phần nhạt nhẽo. Nhưng có vẻ chuyến đi này, có lẽ đã đổi thay được điều gì đó.

Thu lại cảm khái, Vấn Thiên bước từng bước dài trên thân cây, hắn dường như đang ước lượng độ dài thì phải. Hắn bước được gần chục bước thì chặt một nhát vào chỗ đang đứng, rồi quay lại nói với Khánh Điệp:

- Cắt chỗ này liền được!

Khánh Điệp vừa nhìn liền hiểu, khẽ gật đầu tỏ ý, luân xa tử sắc lại lần nữa xuất hiện trên tay. Cũng chẳng cần thời gian ổn định, ngay lập tức tử sắc quang hoa bộc phát, xoay tròn với tốc độ kinh người.

Vừa thấy luân xa khởi phát, Vấn Thiên vội nhảy khỏi cái cây, lùi xa một đoạn dài.

Mắt Khánh Điệp nheo lại, một tiếng xé gió vang lên, luân xa phóng thẳng tới, lượn cong một vòng rồi “xoẹt” một cái. Bụi gỗ bay đầy trời, cùng lúc cái cây ấy bị cắt đôi.

Luân xa trở về trên tay Khánh Điệp, cái vẻ lãnh đạm theo đó đã chẳng còn nguyên vị, nhìn về phía Vấn Thiên ra vẻ tự đắc.

Thấy được bộ dạng ấy của Khánh Điệp, Vấn Thiên đúng là nhịn cười không được. Có điều trong nụ cười ấy, chan chứa nhiều nhất lại là vui sướng. Khánh Điệp quả thật không hổ là luân sư trời sinh, nắm giữ tiểu tiết phóng luân nhanh nhạy đến mức quá biến thái. Thứ hắn chỉ điểm hôm trước, vậy mà đã làm đến thuần thục rồi.

- Không ngờ, thật không ngờ vị huynh đài này ngộ tính lại cao đến vậy. Ta mới chỉ bảo có một lần mà đã có thể làm được. Kẻ làm thầy này bái phục! Bái phục!

Vấn Thiên nói đến đấy thì chắp tay, khuôn mặt thì tỏ rõ sự ngưỡng mộ.

Cái vẻ tự đắc trên mặt Khánh Điệp nay đã thay bằng một nụ cười tươi rói, vẫn là ca ca hắn mặt dày như vậy, đành bất lực vừa cười vừa thu lại luân xa rồi chạy tới bên Vấn Thiên.

Nhìn Khánh Điệp vui vẻ chạy tới, Vấn Thiên cuối cùng cũng thấy được chút tính tình thiếu niên trước nay vẫn luôn bị cái bộ dáng thiên tài che lấp.

Trong năm huynh đệ nhà Vấn Thiên, nếu bỏ đại ca ra không nói, người có thiên phú tu hành nhất chính là Khánh Điệp. Dù không thể tu hành, cũng không thể thật sự tiếp xúc với thế giới ngoài kia, nhưng với mớ sách vở được đọc, đủ để Vấn Thiên biết Khánh Điệp tu hành kinh khủng đến mức nào. Chẳng có đứa trẻ nào, tuổi cũng chỉ bước tới mười tư, lại đã đột phá Địa cảnh giống đệ đệ hắn cả. Thêm vào cái ngộ tính ở phương diện chiến đấu, gọi là thiên tài cũng chẳng phải quá lời.

Thực ra từ bé đến giờ, không có ai thực sự chỉ bảo cho Khánh Điệp về tu hành. Sở học cũng như tư lịch đều là tự thân bồi đắp. Vấn Thiên rất muốn trước khi rời khỏi thế gian, có thể thêm thắp vài điều vào người thiếu niên thiên tài ấy. Coi như món quà nhỏ trước lúc chia xa.

Khánh Điệp thấy ánh mắt Vấn Thiên cứ gắn chặt vào người mình. Hắn nghi hoặc hỏi:

- Huynh bất ngờ quá à? Huynh không cần phải như vậy đâu, làm cái này là quá bình thường đối với đệ mà!

- Ta chỉ đang nghĩ xem tí đệ xẻ khúc gỗ kia thế nào. Mà thôi, bây giờ mang nó về kiểu gì đây?

Vấn Thiên đánh trống lảng đáp lời, quay đầu sang nhìn khúc gỗ.

Nhưng quả thật, mang khúc gỗ này về chẳng đơn giản tẹo nào. Cắt ra từng khúc một mang về thì lâu, khênh về thì lưng thiếu niên chịu không nổi. Trong phút chốc làm Vấn Thiên hắn chẳng nghĩ ra biện pháp gì khả dĩ, ánh mắt theo đó mà dần phủ đăm chiêu.

- Huynh làm cho khúc gỗ ấy một hệ bánh xe, đùn cái là về.

Khánh Điệp đột nhiên lên tiếng.

“Ờ nhỉ!" Vấn Thiên thầm than diệu kế. Hắn giơ ngón tay cái với Khánh Điệp. Rồi bắt đầu làm một hệ bánh xe đơn giản.

Nhờ khả năng khiển luân tinh tế của Khánh Điệp, hệ bánh xe kia cũng chỉ là vài cái phủi tay. Vấn Thiên lắp xong cho khúc gỗ thì trời cũng đã chuyển trưa.

Vấn Thiên cùng Khánh Điệp dọn dẹp xong rồi một trước một sau đùn gỗ về.

Khánh Điệp đi trước, vừa dùng đoạn dây leo để kéo vừa khiển luân xa mở đường, Vấn Thiên thì đùn đằng sau. Vừa đi chúng vừa hát, hát hết mấy bài đồng dao đã thuộc làu từ thuở thơ bé.

Đi được một đoạn, Vấn Thiên chợt nhíu mày, hắn ngửi được mùi gì đó hơi tanh tanh trong không khí. Khánh Điệp dường như cũng ngửi thấy, hắn ngó nghiêng xung quanh rồi nói với Vấn Thiên:

- Là mùi máu.

Đúng vậy, đó là mùi máu tươi, cái mùi mà Vấn Thiên đã quá quen thuộc sau mỗi giấc mơ của mình.

Vấn Thiên hít mấy hơi, bắt đầu xác định phương hướng, đi từng bước chậm chạp trong khu rừng. Khánh Điệp cũng chậm rãi theo sau.

Hai huynh đệ đi tới một bụi cây um tùm, mùi máu trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Hai huynh đệ hai mắt nhìn nhau, rồi gật đầu một cái.

Khánh Điệp lùi lại một chút, hai chiếc luân xa tử sắc xuất hiện trên tay, tiếng xé gió vang lên, luân xa bắt đầu xoay tròn kịch liệt, đám lá cây khô xung quanh chịu sự tác động của khí lưu mà bay tán loạn trong không khí.

Vấn Thiên rút ra con dao mác, tay kia thành thục rút một thanh đoản kiếm. Hắn dùng dao mác chặt những cành cây che mất tầm mắt, chẳng mất bao lâu, thứ trong bụi cây cũng dần xuất hiện.

“Có người!"

Ở trong bụi cây, một nam tử tuổi tầm hai tư hai năm, cả thân hắc bào đang nằm bất động, máu phủ khắp cả người. Vấn Thiên thấy một v·ết t·hương khá lớn trên bụng người thanh niên.

Vấn Thiên tiến tới, quan sát một lúc lâu, dắt con dao mác lại chỗ cũ, chỉ đệ lại thanh đoản kiếm. Vấn Thiên đưa tay lên mũi nam tử, vẫn còn hơi thở, chỉ là quá yếu. Lại nhìn v·ết t·hương kia, nếu không băng bó kịp thời, chắc chắn hắn sẽ c·hết.

Vấn Thiên đưa tay ra hiệu cho Khánh Điệp an tâm, cất đi thanh đoản kiếm, đưa nam tử hắc bào ra ngoài.

Vừa thấy Vấn Thiên đi ra, Khánh Điệp lên tiếng:

- Hắn c·hết rồi sao nhị ca?

- Chưa, chỉ là v·ết t·hương khá nặng, không chữa trị lập tức, có lẽ sẽ c·hết thật.

Vấn Thiên vừa nói vừa đặt nam tử xuống nền lá khô, Khánh Điệp thu lại luân xa, tới chỗ ca ca hắn.

Nhìn thương thế trên người nam tử, Vấn Thiên thầm hỏi sao gã còn sống được. Đường rách khá lớn, vết cắt khá bén, có lẽ bị một thanh kiếm gây ra, dù chỗ yếu hại chưa đến nỗi chịu sát thương chí mạng, nhưng máu mất đi thật sự đã rất nhiều.

Vấn Thiên vội bỏ cái hộp trên lưng xuống. Hắn đã định để ở chỗ cái xe ngựa rồi, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại mang cái hộp này theo. Lúc rời khỏi tiệm rèn, Lan lão còn cho vào trong đấy ít thuốc trị thương, hiện tại liền hữu ích. Người thanh niên này tính ra mạng cũng lớn.

Từ nhỏ huynh đệ chúng đã được chút y thuật sơ đẳng, băng bó v·ết t·hương coi như là thành thạo, bây giờ mới có dịp dùng đến. Vấn Thiên chăm chú sơ cứu cho nam tử hắc bào, Khánh Điệp thì ở bên cạnh phụ tá. Sau khi bó xong tấm vải quanh v·ết t·hương, Vấn Thiên căng thẳng lau đi mồ hôi đã ướt nhẹp trên trán, vội ngồi bệt xuống, thở có chút gấp gáp. Lần đầu tiên làm việc này, lại với một v·ết t·hương nghiêm trọng ảnh hưởng tới tính mạng, áp lực là quá nhiều.

Khánh Điệp tới bên nam tử, điểm vài chỉ lên người gã, rồi quay người nói với Vấn Thiên:

- Hắn sống rồi!

Vấn Thiên gật gật, mắt lại không rời thân ảnh người kia. Hắn có khá nhiều nghi hoặc về nam tử hắc bào này, nhưng mà cứu người là trên hết, cũng không thể để người ta c·hết chỉ vì việc đó được.

Trời đã chuyển trưa. Vật lộn cả buổi sáng, cộng thêm việc nam tử hắc bào kia khiến chúng đói rã rời, Vấn Thiên bắt đầu bữa trưa của mình, Khánh Điệp cũng ăn một cách nhiệt tình.

Vừa nhai quả táo mèo trong miệng, Khánh Điệp vừa hỏi:

- Huynh nói xem, tên kia vì sao b·ị t·hương như vậy?

Vấn Thiên uống ngụm nước, nhìn nam tử hắc bào, nghi hoặc vẫn còn nguyên trên mặt sẹo. Có quá nhiều nghi vấn về v·ết t·hương trên người gã, thậm chí còn cảm nhận được chút ít pháp thực thấu thể vẫn âm ỉ đọng lại. Hai gã tu hành giả chém g·iết nhau sao, hắn cũng không chắc.

- Ta cũng không rõ, nhưng v·ết t·hương kia vẫn còn vương lại pháp lực chưa tan, trên người lại không thấy có linh khí ba động, dường như không có linh căn. Nhưng một phàm nhân có thể dính một kiếm của một tu hành giả mà không c·hết, cũng quá vô lí rồi!

Ánh mắt Khánh Điệp cũng trở nên nghi hoặc, nhưng chung quy đoán mò cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Nghỉ ngơi một lúc thì hai huynh đệ chúng bắt đầu trở về, trên lưng Vấn Thiên giờ đây là nam tử hắc bào, hộp gỗ thì vứt lên cái khúc gỗ kia.

Vấn Thiên vừa cõng nam tử vừa đùn khúc gỗ, mất khá nhiều sức, cũng chỉ có thể cắn răng mà gắng gượng.

Đi khoảng một canh giờ, cũng về tới chỗ huynh đệ chúng nghỉ ngơi, Tiểu Hắc thì đang chậm rãi ăn cỏ, cu cậu hôm nay tinh thần có vẻ ổn hơn rồi.

Chương 17: Có người!