Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Tư Tán
Unknown
Chương 24: Linh thức cộng hưởng
Vấn Thiên vừa phi hành vừa quan sát địa thế xung quanh, hắn thấy phía trước không xa có một cây đại thụ nằm ở vị trí khá hoàn hảo.
Hai huynh đệ chúng cần tập trung thả ra linh thức để thực hiện Linh thức cộng hưởng, điều đó đồng nghĩa với việc, bọn chúng không thể toàn tâm toàn ý để mắt tới những mũi tên kia được. Vì vậy, lựa chọn tốt nhất là tìm một địa điểm có thể dễ dàng phòng thủ nhất, và cái cây kia đã đáp ứng gần như hoàn hảo nhu cầu ấy.
Hai huynh đệ chúng dừng lại trên tán cây, cái cây này thực sự rất lớn, nó cũng phải gần bằng với cái cây mà hắn vẫn thường ngủ lại. Từ phía xa hắn đã thấy một cái hốc lớn. Hai chàng thiếu niên vội chui vào trong cái hốc, bên trong chẳng bằng phẳng nhưng cũng miễn cưỡng đứng được.
Vấn Thiên cùng Khánh Điệp nhìn nhau rồi gật đầu một cái, bắt đầu nhắm mắt đồng thời toả ra linh thức.
Hiện tại bọn chúng đang trốn trong hốc cây, hướng t·ấn c·ông duy nhất mà những tiễn sư kia có thể phát động chỉ là t·ấn c·ông lối vào của cái hốc này thôi.
Vấn Thiên cũng đã để ý kĩ, hướng t·ấn c·ông đó bị rất nhiều những thân cây cổ thụ che chắn, cộng với việc cái cây này là Trầm Dương, nó là một loài cây có thể hấp thụ lực đạo mà pháp lực tạo ra cực kì tốt. Kể cả có là mũi tên của tên nam tử cao gầy kia thì cũng chỉ có thể găm sâu không quá hai tấc.
Linh thức cộng hưởng tạo ra như thế nào, thực ra Vấn Thiên cũng không nắm chắc, điều năm đó mà cha nói cũng chỉ dừng lại ở hai chữ, mơ hồ. Linh thức quá mơ hồ nên những thứ liên quan đến nó trở nên quá mông lung. Chẳng ai nghĩ có thể kiến tạo lại thế giới này qua những sợi dây ngoằn ngoèo, vậy mà linh thức lại là một thế giới như vậy.
Nói đi nói lại, thứ duy nhất đúc kết được mà rõ ràng nhất linh thức đó là cảm nhận. Những cảm nhận của con người tạo ra trong họ những ý thức trực quan về thế giới, linh thức được hình thành khi những ý thức trực quan đó đồng điệu với ý thức của thế giới này.
Nói ra như vậy thì lại xuất hiện một vấn đề cực vô lý, thế giới này có ý thức sao? Thực ra chẳng ai biết, chỉ là người ta không chứng minh được ý thức của thế giới không tồn tại, nên là việc nó tồn tại, có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Vấn Thiên mỗi lần phải nhớ lại một mớ lý luận mông lung đó, cái đầu của hắn lại trở nên trì trệ. Hắn thực ra chẳng hiểu những điều đó, nhưng hắn biết cảm nhận của bản thân đúng thật liên quan rất lớn đến việc hình thành linh thức.
Những sự tình năm đó ở Lạc Vân Tông, hắn chẳng nhớ nổi, chẳng lẽ vì những sự tình đó liên quan trực tiếp đến việc hình thành linh thức, nên nó bị chìm sâu vào trong tận cùng ý thức sao. Vấn Thiên cũng đã lâu không suy nghĩ về vấn đề đó nữa. Vấn đề hiện tại mới thực sự là vấn đề.
Vấn Thiên đã toả ra linh thức và vận dụng nó một cách cực độ, không gian được kiến tạo bởi những sợi dây được hình thành một cách rõ nét trong đầu Vấn Thiên, nhưng cái quan trọng nhất là sự kết nối thì hắn chẳng cảm nhận được.
Hắn hơi nóng ruột, hoàn cảnh hiện tại không cho phép hai huynh đệ hắn có thời gian để tập trung quá lâu. Vấn Thiên hít sâu một hơi cố giữ cho bản thân bình tĩnh, Khánh Điệp bên cạnh trên mặt cũng đã tỏ rõ sự nóng vội.
Mấu chốt ở đây đó là sự đồng điệu, linh thức hình thành bởi sự đồng điệu của ý thức cá nhân với ý thức của thế giới. Còn linh thức cộng hưởng là bởi sự đồng điệu của hai ý thức cá nhân. Vấn Thiên dường như nắm bắt được cái gì đó, hắn đặt tay lên vai Khánh Điệp rồi nhẹ giọng nói:
- Làm giống huynh, vứt bỏ hết tạp niệm ra khỏi đầu, cảm nhận sự tồn tại của huynh.
Khánh Điệp gật đầu, tay hắn cũng đặt lên vai Vấn Thiên.
Đột nhiên Vấn Thiên dần cảm nhận một thứ cảm giác vi diệu mà trước nay hắn chưa từng biết, thế giới linh thức cảm nhận được không chỉ có một mà là hai. Những sợi dây kia cảm nhận được thứ gì đó, trở nên sáng rực, thế giới linh thức trở nên rõ nét một cách thần kì.
Rồi hai thế giới linh thức chợt chỉ còn một, Vấn Thiên dường như cảm nhận được những suy nghĩ trong đầu Khánh Điệp, thành công rồi.
Vấn Thiên thở nhẹ một hơi, hắn truyền suy nghĩ của mình cho Khánh Điệp:
- Để huynh giữ quyền chủ đạo linh thức.
- Vâng!
Khánh Điệp truyền lại suy nghĩ của mình.
Vấn Thiên cảm thấy mình đã có thể điều chỉnh được linh thức, liền mở rộng phạm vi bao phủ. Linh thức cộng hưởng đồng nghĩa với việc lực lượng của linh thức cũng được nâng lên.
Vấn Thiên mở rộng linh thức tới bốn mươi trượng, chưa thấy gì cả, rồi bốn năm trượng, vẫn chưa thấy gì, rồi hắn mở rộng tối đa phạm vi mà linh thức có thể bao phủ. Thấy rồi!
Tên nam tử cao gầy cau mày lại, tên nam tử trung niên bên cạnh nét mặt cũng trở nên âm trầm.
- Bọn chúng ở trong cái cây đó hơn một khắc rồi!
Giọng tên nam tử cao gầy vang lên bên tai gã nam tử trung niên. Tên nam tử trung niên cũng nhíu mày, hắn thấp giọng đáp:
-Càng ngày ta càng bất ngờ với khả năng ứng biến của hai thằng nhóc đó. Ta có cảm giác, từ nãy tới giờ chúng ta đang bị hai tên nhóc đó trêu đùa thì phải.
Tên nam tử cao gầy lắc đầu đáp:
- Vốn dĩ từ đầu ngươi chọn cách tiêu hao thể lực thì quyền chủ động đã nằm trên tay bọn chúng rồi. Bởi vì đơn giản, chúng không có nôn nóng, chúng quá bình tĩnh. Nếu ta và ngươi không xuất hiện, những tên lâu la đó sớm muộn cũng bị tiêu diệt hết.
- Nhưng ta không tin. Hai thằng nhóc mới chỉ mười bốn mười năm tuổi lại có được sự lì lợm của những kẻ từng trải qua sinh tử, đó là một điều vô lý.
Tên nam tử cao gầy nghe xong nhếch mép cười, hắn vừa cười vừa nói:
-Ngươi bây giờ quá cầu toàn, nhưng chính sự cầu toàn đó của ngươi lại biến những quyết định mấu chốt nhất trở nên thiếu chính xác. Ngươi quá sợ hãi với thất bại rồi!
Tên nam tử trung niên nghe xong thì cũng chỉ lặng im đứng đó. Một bên mắt phải như u linh vẫn đang chăm chú quan sát, nhưng khoé mắt hắn lại giật giật mấy cái rồi thở nhẹ ra một hơi. Đúng vậy, hắn bây giờ đã mất đi sự quyết đoán vốn có.
Rồi mắt phải của tên nam tử trung niên chợt mở lớn, qua đôi mắt của Thông Nhãn Phù hắn vừa chứng kiến một cảnh tượng rất khó vó thể tưởng tượng được.
Một chiếc luân xa tử sắc mang theo những quang mang đỏ rực rít gào trong màn mưa tầm tã, di chuyển với một tốc độ kinh thiên phóng thẳng tới một tên hắc bào đang nấp sau tán cây cách đó vài trượng.
Chỉ trong vài tích tắc, nó đã chém qua, hoa máu nở rộ, một chia thành hai. Chưa dừng lại, cái luân xa c·hết chóc ấy lại phóng tiếp tới tên tiễn sư cách đó không xa, điều tương tự lại xảy ra. Rồi rồi nó lại phóng thẳng tới vị trí của tên tiễn sư mang Thông Nhãn Phù.
Không một động tác chống đỡ, không một hành động né tránh, rồi trong mắt phải của tên nam tử trung niên, ánh sáng chợt tắt. Quá nhanh, quá c·hết chóc, một luân xa lấy đi ba mạng người một cách nhẹ nhàng.
Tên nam tử trung niên hít vào một ngụm khí lạnh, hắn nghe bên tai một âm thanh giống như thế. Mặt tên nam tử cao gầy bên cạnh cũng đã nghiêm trọng tới cực độ. Hắn nói với tên nam tử cao gầy:
- Ngươi cũng đã thấy cái luân xa đó phải không?
Tên nam tử cao gầy gật gật đầu, hắn run run giọng nói:
- Một luân diệt ba, sao có thể vậy được, sao nó có thể chỉ dùng một lần phóng mà g·iết tới ba người, ăn may sao? Không thể nào, đều là một kích tất sát, có thể có người tính toán góc độ một cách chính xác như vậy sao? Còn nữa, sao hắn biết được vị trí của những tên kia?
Sự mông lung hiện rõ trên khuôn mặt của tên nam tử cao gầy. Hắn hỏi dồn dập, hắn chẳng biết hắn đang hỏi ai nữa, hay hắn đang hỏi chính bản thân hắn. Quá khủng kh·iếp, hắn chưa từng nghĩ rằng một cái luân xa có thể làm ra sự tình như vậy, nó đã phá vỡ những quy tắc căn bản nhất của hắn rồi.
Tên nam tử trung niên cũng đứng ngây người tại đó, mọi thứ đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Ngay từ đầu, hắn đã đánh giá cao chúng, nhưng dường như, vẫn khinh thường bọn chúng quá thì phải. Hắn trầm giọng nói với tên nam tử cao gầy:
- Hai thằng nhóc đó chạy rồi sao?
- Không! Tên mặt sẹo vẫn ở cái cây đó, chắc tên dùng luân xa kia cũng đang ở đấy.
- Chúng đang đợi ta với ngươi tới sao?
Nam tử trung niên nghi hoặc hỏi.
- Có lẽ vậy.
Vấn Thiên mở mắt, qua linh thức, hắn chứng kiến toàn bộ khung cảnh vừa nãy, dù cho nó chỉ biểu thị qua những sợi dây, nhưng Vấn Thiên vẫn cảm nhận được sự đáng sợ của nó.
Vấn Thiên đi ra ngoài, hắn nhìn hai chiếc luân xa đang xoay tròn trên tay Khánh Điệp. Hắn nhìn vào hai mắt của Khánh Điệp, vẫn là đôi mắt lặng thinh như thu thủy, không một gợn sóng. Hắn nhẹ giọng nói:
- Đệ hơi quá tay!
Khánh Điệp nghe ra được sự trách móc trong câu nói đó, ca ca hắn vẫn có quá nhiều sự thương cảm.
- Khi chúng quyết định đuổi g·iết chúng ta, chúng đã đáng phải c·hết rồi!
Vấn Thiên lặng yên đứng đó. Hắn hướng tầm mắt tới một hướng, Khánh Điệp cũng vậy, chúng đang đợi chờ ai đó.