Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Tư Tán
Unknown
Chương 27: C·h·ế·t làm sao được!
Duệ Tuân nhìn kẻ đang nằm dưới đất, thật sự hắn cực kỳ bất ngờ về thằng nhóc ấy. Hắn vẫn chẳng tin được, một tên phàm nhân yếu ớt, lại có đủ tự tin để chiến đấu sinh tử cùng hắn.
Hôm nay có quá nhiều thứ khiến bản thân hắn không tin nổi. Kỳ thật, hắn rất thưởng thức hai tên thiếu niên này. Một tên chỉ mới mười bốn mười năm tuổi đã đạt tới tu vi Địa cảnh, sử dụng thuần thục song luân trong truyền thuyết. Còn tên mặt sẹo đang nằm dưới đất kia càng làm hắn bất ngờ hơn. Khi xác định chắc chắn tên thiếu niên đó chỉ là phàm nhân, thật sự hắn rất kh·iếp sợ. Kh·iếp sợ bởi thế giới quan của hắn vì tên kia mà đảo lộn.
Trong mấy chục năm lăn lộn trong giới tu hành, cái gọi là tình người dường như đã trở thành một khái niệm quá xa vời với hắn. Nhỏ nhen, ích kỷ, tư lợi là những điều mà hắn ngộ ra. Những điều ấy trước đây, không bao giờ hắn nghĩ nó sẽ hiện hữu trong con người mình. Nhưng chẳng biết từ bao giờ, những điều ấy lại trở thành bản năng của hắn.
Nhưng cái tên đang nằm dưới kia lại làm những điều trái ngược hoàn toàn với bản năng ấy của hắn. Bởi vì tên đó chỉ là một phàm nhân sao? Duệ Tuân nhìn thật lâu vào đôi mắt vẫn điềm tĩnh chẳng chút sợ hãi kia, đôi mắt ấy cũng đang nhìn hắn, hắn hơi giật mình. Rồi hắn trầm giọng nói:
- Ta thật sự rất bất ngờ khi xác định rõ ngươi chỉ là một phàm nhân. Có điều, ngươi vẫn phải c·hết. Ngươi có lẽ nên cảm thấy tự hào vì sắp được c·hết bởi một tu hành giả.
- Vâỵ ta nên cảm ơn bề trên cao quý vì đã ban cho ta một c·ái c·hết thật trang trọng sao? Haha! Đừng có dùng cái giọng khi nói với người sắp c·hết như vậy chứ, ta tính rồi, năm bảy năm nữa ta mới c·hết cơ.
Vấn Thiên vừa cười gằn vừa nói, mặt hắn lúc này đã toàn bùn đất, trông vô cùng tàn tạ.
- Ngươi dường như vẫn chưa ý thức hoàn cảnh thảm hại hiện tại. Công nhận, ngươi rất giỏi, nhưng mà dùng trò trẻ con đó để chiến đấu với một tu hành giả, ngươi cũng quá coi thường ta rồi. Một kẻ có suy nghĩ coi thường đối thủ, thì xứng đáng c·hết nhiều hơn một lần. Câu nói này là ta dạy ngươi, nếu có kiếp sau, nhớ lấy nó mà làm người.
Mặt Vấn Thiên vẫn bình thản lắng nghe tên nam tử trung niên kia nói. Khinh thường đối thủ sao? Làm gì có chuyện như vậy. Những điều mà cha năm đó dạy huynh đệ bọn hắn vẫn còn in sâu trong trí nhớ. Khinh thường đối thủ là một điều cấm kỵ không bao giờ được phép mắc phải, dù đối thủ là ai cũng phải dùng hết sức, kể cả có dùng dao mổ trâu g·iết gà thì cũng là việc nên làm.
Chỉ là, Vấn Thiên hắn lại mắc phải điều cấm kỵ khác, đó là chủ quan tự mãn. Hắn từng nghĩ dùng nó để tỉ thí với Khánh Điệp, rồi hắn lại tự thuyết phục bản thân mình rằng, cái phi kiếm của mình chắc chắn sẽ không dùng được.
Và đến bây giờ Vấn Thiên mới thực sự nhận ra, không phải do phi kiếm của hắn không dùng được, mà là hắn không muốn mọi người sớm biết về sự tồn tại về cái phi kiếm của hắn mà thôi.
Hắn muốn phi kiếm của mình lần đầu xuất hiện, sẽ tạo ra một chiến tích thần kỳ, hắn muốn dùng nó để chiến thắng một tu hành giả. Hắn muốn chứng minh với người thân của hắn rằng, hắn không muốn họ mãi luôn chở che cho hắn, rằng hắn có thể tự bảo vệ mình. Để rồi, hắn luôn tự tin cái thành tựu đầu tiên của cuộc đời sẽ xuất hiện thật hoành tráng.
Hắn tự tin đến mức tự mãn về cái thành tựu đầu tiên của cuộc đời mình, nó khiến hắn ảo tưởng về sức mạnh của bản thân.
Niềm tin là một con dao hai lưỡi sao? Không! Không phải vậy! Niềm tin nếu dựa trên những cơ sở vững chắc, sẽ không gọi là ảo tưởng. Nhưng mong muốn của hắn về thế giới này thực ra vẫn chỉ là những ảo tưởng, điều đó đã tạo ra những niềm tin sai lầm, đó mới thực sự là con dao hai lưỡi.
Vấn Thiên hiện tại sẽ không ảo tưởng nữa, hắn đã mơ mộng quá nhiều. Bởi vì những điều hắn sắp làm không phải là ảo tưởng, hắn sẽ chắc chắn thực hiện được nó.
Vấn Thiên cười lớn nhìn thanh trường kiếm đang lơ lửng trước mặt hắn. Hắn gào lớn:
- Ta vẫn còn chưa sống trọn kiếp này, c·hết làm sao được!
Khi thanh kiếm kia sắp đâm thẳng xuống, Vấn Thiên chợt bật người lách nhẹ ra khỏi thanh kiếm. Nó chém rách vạt áo, nhưng lần này...hắn thoát được rồi.
Khánh Điệp lúc này đang giao chiến kịch liệt với tên nam tử cao gầy. Luân xa liên tục công kích, nhưng tên kia chỉ muốn tránh né, hắn rất sốt ruột, qua linh thức hắn đã thấy tình cảnh của ca ca mình. Hắn khá bất ngờ vì cái phi kiếm kia, có vẻ sự tự tin của ca ca hắn đến từ đó, nhưng ca ca của hắn thất bại thảm hại.
Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, song luân được hắn vận dụng đến mức cực hạn nhưng hắn vẫn không khoá chặt được tên nam tử cao gầy. Có mấy lần hắn muốn từ bỏ chiến trường để đến chỗ ca ca tiếp viện, chỉ là, đều bị tên kia ngăn lại.
Tên nam tử cao gầy cười cười, chăm chú nhìn chàng thiếu niên đang cực kỳ vội vã trước mặt. Quả thật, luân xa rất mạnh, rất hiểm nhưng kẻ trước mặt này thiếu rất nhiều thứ, đặc biệt là kinh nghiệm chiến đấu.
Nhìn qua, cứ tưởng hai cái luân xa đang nắm giữ sự chủ động, nhưng người nắm giữ tiết tấu của cuộc chiến này thực ra là hắn. Tên kia đang sốt ruột, rất đúng với ý hắn, chỉ cần đợi Duệ Tuân giải quyết xong tên mặt sẹo, thì cuộc chiến này coi như đã có kết quả.
Luân xa cứ bay, người thì vẫn cứ né, cuộc chiến vẫn cứ tiếp diễn như vậy.
Bên này, Vấn Thiên vừa tránh thoát khỏi thanh trường kiếm, ngay lập tức bật dậy, nhanh tay cất đi cái ô, đồng thời hai tay cùng lúc rút nhanh từ trong hộp gỗ.
Hắn đưa cái vật mới lấy ra đỡ một kích ngay sau đó của trường kiếm. Lực phản chấn khiến hắn lảo đạo vài bước nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại được thăng bằng.
Thanh trường kiếm bị chặn, lùi lại mấy thước. Tên nam tử trung niên cũng không công kích nữa, hắn muốn nhìn kỹ hơn thứ v·ũ k·hí trên tay tên mặt sẹo kia, đoản đao sao? Không phải, nó quá gai góc. Tên này lắm trò thật đấy.
Vấn Thiên nắm chặt hai cái rìu xoay, niềm tự hào của hắn không chỉ có một. Vấn Thiên lao thẳng tới cành cây mà tên nam tử kia đứng, trường kiếm kia chợt động, nó toát ra quang mang dày đặc rồi cũng lao thẳng tới người Vấn Thiên.
Vấn Thiên bổ mạnh rìu vào thanh trường kiếm. Linh thức cho phép hắn nắm bắt chính xác chuyển động của kiếm kia nên chỉ cần hắn không lâm vào hoàn cảnh hoàn toàn bị động, hắn có thể dễ dàng đón đỡ. Nhưng lực lượng tinh thần của hắn cùng Khánh Điệp không chống đỡ linh thức được bao lâu nữa, phải kết thúc sớm thôi.
Sau khi thoát khỏi công kích, ngay lập tức Vấn Thiên lao thẳng tới cái cây mà tên nam tử đang đứng. Vấn Thiên đạp hai cước vào thân cây, mượn lực xoay người t·ấn c·ông thẳng vào vị trí tên nam tử, một rìu bổ xuống, cành cây đứt đoạn, nhưng người thì đã bay khỏi đó.
Vấn Thiên cũng không bất ngờ, cái rìu trên tay kia của hắn vang lên tiếng “cạch”. Cái rìu lại xuất hiện hai lưỡi, hắn giơ thẳng nó ra đón đỡ lấy thanh trường kiếm lại sắp t·ấn c·ông mình kia. Hoa lửa lại hiện, và rìu bắt đầu xoay.
Tên nam tử trung niên đáp xuống cái cây gần đó, mày chợt nheo lại, kinh nghi nhìn thứ v·ũ k·hí đang xoay tròn kia. Hắn không có bất cứ một khái niệm gì về thứ v·ũ k·hí kỳ lạ ấy. Tay hắn lại vung lên, thanh trường kiếm vừa lùi lại kia lại tiếp tục công kích, hắn cực khó hiểu tại sao phi kiếm của hắn luôn bị chặn lại ở bất cứ góc độ nào, và lần này, cũng không ngoại lệ.
Vấn Thiên xoay người xảo diệu né khỏi hoàn toàn công kích. Cùng lúc cái rìu đang xoay tít cũng rời tay. Cái rìu này làm bằng kim loại, cùng với việc thêm thắt rất nhiều chi tiết so với cái rìu gỗ kia, nên mọi khía cạnh đều trở nên vượt trội hơn rất nhiều.
Cái rìu lao nhanh giữa màn mưa, nó cuốn theo những hạt mưa chuyển động theo quỹ tích của mình, khiến nó giống như một bông hoa nước đang trôi dạt giữa không trung, nhưng bông hoa ấy lại quá đáng sợ rồi.
Tên nam tử trung niên kinh dị nhìn thứ vật thể đang lao nhanh tới mình. Hắn giật mình vội tránh né, khi hắn vừa kịp tung người thoát khỏi cành cây, cũng là lúc cái vật đang xoay tròn kia lao tới, cành cây mà hắn đang đứng b·ị c·hém ngọt lịm một đường.
Tên nam tử trung niên gắt gao nhìn rìu xoay, hắn cảm nhận được khí tức đáng sợ trên đó, không phải là pháp lực, mà là cảm giác t·ử v·ong. Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục khiển thanh kiếm của mình, hắn nhìn tới vị trí ban nãy của tên kia nhưng....đã không còn, tên đó đang lao thẳng tới chỗ hắn.