Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Tư Tán
Unknown
Chương 59: Lo lắng
- Thằng bé này rất kì quái! Hai mẹ con nên cẩn thận.
Bà Lương đợi Vấn Thiên rời khỏi một lúc liền nói với dì Dương bên cạnh.
Dì Dương lặng im nhìn đứa con trai lại đang miên man dưới giường, rồi nhẹ giọng nói:
- Con biết. Nhưng con tin chắc thằng bé ấy là một người tốt bụng, dù cho con mới chỉ gặp nó được có vài ngày. Thím đừng nghi ngờ thằng bé, tội cho nó lắm.
Bà Lương nhìn khuôn mặt tiều tụy của dì Dương, thở nhẹ một hơi rồi nói:
- Thím chỉ sợ hai mẹ con mày gặp chuyện thôi. Thằng bé kia là người nơi khác đến, cũng chẳng biết nó là loại người gì. Mới gặp đôi ba ngày cũng khó lòng nắm bắt được tâm tư của nó. Nhưng mà kể cũng lạ, thằng bé ấy vừa đặt tay lên trán Tiểu Thương, Tiểu Thương liền lại ngủ say.
- Tiểu Thiên nó nói với con đấy là chữa mẹo ở quê nó. Nhưng quả thật là có tác dụng, tối qua cũng nhờ có Tiểu Thiên mà Tiểu Thương mới không phát bệnh kịch liệt. Dù là thế, nó cũng chẳng đòi hỏi điều gì. Vả lại, hai mẹ con con cũng chẳng có gì để thằng bé ấy phải sinh lòng đen tối.
- Ài! Có lẽ là bà già này đa nghi. À! Mấy thang thuốc bổ mày nhớ sắc lên mà uống cho đều đặn. Trông dạo này xanh xao lắm, mày mà ngã bệnh ra đấy thì khổ cả hai mẹ con.
Dì Dương rưng rưng khoé mắt, mẹ con hai người sống được đến bây giờ cũng là nhờ ơn thím Lương. Thị biết ơn lắm, nhưng cũng chẳng có gì báo đáp ngoài vài lời cảm ơn chân thành.
Bà Lương cầm lấy tay dì Dương vỗ nhẹ, động viên mấy câu liền ra về.
Vấn Thiên thấy vậy liền chạy tới chào. Nhìn theo bóng lưng của bà lão, Vấn Thiên hơi thấy khó xử, cuộc nói chuyện lúc nãy ở trong nhà, hắn nghe được.
Nghe lén người khác nói chuyện thực ra là một điều rất xấu. Bình thường hắn sẽ không làm thế, trừ khi có điều nghi ngờ. Nhưng Vấn Thiên không giấu nổi tò mò, vì cuộc trò chuyện ấy liên quan đến hắn.
Hắn biết hành động lúc nãy của mình trong mắt người khác rất kì quái. Chỉ là, nếu hắn không làm vậy, con trai dì Dương sẽ rất thống khổ, sẽ giống như lúc hắn tỉnh dậy sau mỗi giấc mơ.
Vấn Thiên nhìn vào trong nhà, người thanh niên kia đang bị thứ gì đó hủy hoại bên trong cơ thể. Vấn Thiên cảm nhận được khí tức quen thuộc của thứ đó. Có điều, nó lại mang thêm sự điên loạn c·hết chóc.
Thứ đó khi vừa cảm nhận được Vấn Thiên hấp thụ, liền ngay lập tức điên cuồng bài xích cho đến khi nó không còn sức chống trả. Sự tan vỡ của linh thức ban nãy phần nhiều là do Vấn Thiên không đủ sức lực dẫn đến việc thiếu ổn định.
Chỉ là, thứ kia tạm thời ngủ say, tối qua có lẽ nó cũng vậy. Vấn Thiên hơi nao nao, bắt được chút manh mối nhưng hắn lại chẳng biết làm thế nào.
Sự ngưng trọng nhàn nhạt trên mặt Vấn Thiên bị dì Dương bắt gặp. Thị cũng chẳng nói gì, thị biết đứa trẻ này có rất nhiều thứ khác xa người thường.
Thị không muốn mối quan hệ giữa hai người trở nên gượng gạo nếu đề cập tới những thứ ấy. Thị chỉ biết, nó là một đứa trẻ ngoan, luôn quan tâm đến người khác.
- Sao hôm nay cháu lại về sớm vậy?
Vấn Thiên nghe dì Dương nói, định thần trở lại. Hắn gãi gãi đầu kể lại sự tình trên bến thuyền.
Ánh mắt dì Dương lộ rõ vẻ khó tin rồi cảm thán một câu:
- Cháu không phải người thường!
Một câu cảm thán lại nói ra điều mấu chốt nhất của Vấn Thiên. Đúng vậy, hắn không phải người thường. Sự khác biệt nơi hắn chính là những thứ mà hắn có thể vin vào để thực hiện những ước mơ của mình.
Hắn không phải người thường, bởi vì chẳng ai lại đi ước mơ những thứ xa xôi đến vậy. Nhưng hắn muốn là người thường, được nhìn ngắm một cuộc sống hạnh phúc cùng những người thường.
Vấn Thiên cười cười nói nói mấy câu đáp lời dì Dương cho qua chuyện. Hắn cũng chẳng muốn mình trở nên dị biệt như vậy. Màn tỉ thí sáng nay cũng chỉ là một hồi sự hiếu thắng trong lòng chợt dâng, cũng là thử xem cực hạn của mình tới đâu.
Nhưng mà, mọi chuyện có vẻ đi xa hơn hắn nghĩ. Trong mắt dì Dương, hắn không phải người thường nữa rồi.
Trời vẫn nắng chang chang, hắn liền đẩy dì Dương vào trong nhà. Hắn đã nói với thị cả ngày hôm nay hắn không đi làm nên buổi chiều hắn sẽ ở nhà trông con trai giúp dì ấy.
Dì Dương gật đầu đồng ý, vào đến trong nhà liền thu dọn lại cái giường bừa bộn. Sau đó ra giếng, lấy nước lau qua cho đứa con trai của mình.
Vấn Thiên thì vào phòng cất gọn cái hộp gỗ.
Cái thói quen mang v·ũ k·hí bên người đã được hắn hình thành từ khi còn nhỏ. Thói quen ấy đơn giản là bị ảnh hưởng bởi cha cùng đại ca của hắn.
Đến bây giờ, nó gần như đã là một điều bản năng. Nhưng mà cuộc chiến trong khu rừng kia, trong phút lơ đễnh hắn lại để quên thứ bản năng ấy của mình. Điều đó suýt chút nữa đã khiến hắn m·ất m·ạng. Nên bây giờ, cái hộp gỗ gần như lúc nào cũng treo sau lưng hắn.
Chỉ có điều, ở nhà dì Dương mà lưng lúc nào cũng đeo cái hộp gỗ thì cũng kì. Đành để nó gọn một chỗ vậy.
Làm mấy thứ việc lặt vặt thì cũng đã tới trưa, hai dì cháu làm chút đồ lấp đầy cái bụng đói. Rồi dì Dương liền ra bến thuyền làm việc.
Vấn Thiên thì ở nhà trông người thanh niên tên Hồ Thiên Thương đang miên man trên giường.
Trời về trưa nóng lại càng thêm nóng. Nhưng may mà mái nhà tranh này cũng đủ thoáng đãng để cái oi bức không đến nỗi thật sự tồi tệ.
Vấn Thiên kéo cái ghế ra cạnh chiếc giường, hắn ngồi đấy lặng lẽ quan sát Hồ Thiên Thương. Trước kia có dì Dương ở nhà, hắn không dám lỗ mãng như vậy. Hiện tại thì khác, hắn muốn tìm ra thứ ẩn chứa trên người thanh niên này.
Linh thức một lần nữa được mở, lần phản phệ ban sáng cũng ảnh hưởng không quá lớn đối với tinh thần của Vấn Thiên. Thế giới sặc sỡ một lần nữa hiện lên, Vấn Thiên tập trung tinh thần, hắn biết thứ kia tồn tại nơi nào.
Qua hai lần hấp thụ khí tức đen tối, hắn cũng nhận ra một chút đặc điểm của thứ đó. Luồng khí đen kịt kia không chỉ thoát ra khỏi người Hồ Thiên Thương, mà nó còn quay ngược trở lại. Nó là một vòng tuần hoàn, nói đúng hơn, thứ kia đang mượn cơ thể của huynh ấy để thực hiện một hành động giống như là tu hành. Hấp thụ, chuyển hoá rồi thải ra.
Thế giới linh thức đã đến cực hạn, thứ kia vẫn ẩn nấp trong người Hồ Thiên Thương.
Lần này, dường như nó đã hoàn toàn ngủ yên. Nhưng Vấn Thiên phát hiện ra một điều, xung quanh vị trí của thứ đó tràn ngập những luồng khí đen kịt đang kịch liệt xoay tròn.
Vấn Thiên chợt nhớ về cảnh tượng khi hắn ngủ, trước đây đại ca đã từng nói cho hắn nghe. Vấn Thiên cau mày, rất giống. Vấn Thiên nổi lên nghi hoặc mãnh liệt. Thứ kia rốt cuộc là cái gì, tại sao hắn có cảm giác quen thuộc tới vậy.
Khi sự nghi hoặc dần lên đến đỉnh điểm. Vấn Thiên liền cắn răng, đưa tay đặt lên trán của Hồ Thiên Thương, hắn muốn hút những luồng khí tức ấy ra một lần nữa. Hắn tin chắc, thứ khiến huynh ấy trở nên điên dại là thứ khí tức đen tối kia.
Nhưng mà, hắn muốn thử xem phản ứng của thứ đang ngủ say kia sẽ thế nào nếu hắn rút ra toàn bộ.
Tay hắn bắt đầu cảm nhận được những rung động, cảm giác ai oán lại xuất hiện nơi tiềm thức. Máu dần sôi xục, hắn có thể hấp thụ chúng ngay lập tức.
Vấn Thiên chợt dâng lên chút do dự. Hắn không biết hậu quả việc làm này sẽ ra sao. Nhỡ đâu con trai dì Dương vì những xáo trộn mà hắn gây ra mà khiến vấn đề càng nghiêm trọng hơn.
Vấn Thiên thở một hơi, vội thu tay. Hắn rốt cuộc không dám đánh cược. Hắn sợ mình sẽ hủy hoại thế giới vốn dĩ đã khốn khổ của dì Dương và của cả người thanh niên này nữa.
Vấn Thiên thẫn thờ đi ra ngoài hè, dựa người vào cột rồi nhắm nhẹ đôi mắt. Hắn rất muốn giúp dì Dương cùng con trai bước ra khỏi cái cuộc sống khốn khổ vẫn đầy đoạ hai người.
Giờ thì hắn đã mơ hồ đoán được nguyên do. Huynh ấy mà khoẻ lại, chắc chắn dì Dương cũng sẽ vui lòng, cuộc sống của hai người cũng vì đó mà tốt đẹp hơn.
Nhưng mà, Vấn Thiên không có niềm tin để dứt bỏ thứ kia ra khỏi mà không tổn thương cơ thể. Thứ kia có vẻ như đã gắn chặt với người thanh niên đó, đang sống cùng một thể.
Mắt Vấn Thiên thì nhắm, đầu hắn lại suy nghĩ liên tục. Những cuốn sách mà hắn đã đọc qua gần như chẳng tìm ra thứ đó là cái gì.
Hắn không tin thứ kia sẽ sống một cách yên bình trong cơ thể Hồ Thiên Thương. Hắn đã cảm nhận được sự suy nhược từ cơ thể, nếu không loại bỏ sớm thứ đó, huynh ấy sẽ giống như hắn chắc, chắn sẽ c·hết.
Nhưng mà làm bằng cách nào đây, Vấn Thiên đã hơi mất bình tĩnh. Hắn mau chóng ổn định tâm tình, hắn biết mình càng rối bời sẽ càng không thể nghĩ ra.
Đã không nghĩ ra vậy đành gác lại một bên.
Vấn Thiên đi vào trong nhà, vừa bước tới cửa thì nghe thấy ngoài cổng có tiếng bước chân nặng nề, rồi một bà lão lưng còng đi vào sân. Dù có một cái nón to đội trên đầu, Vấn Thiên vẫn biết đó là ai.
- Cháu chào bà Lương ạ!
Bà Lương gật đầu với hắn, mau chóng vào nhà. Dẫu cho bước chân có đôi chút nặng nề nhưng trông bà vẫn còn khoẻ mạnh lắm.
Vấn Thiên theo bước vào trong.
Bà ngồi đến bên cạnh giường, tháo cái nón, cầm lấy cái quạt nan, phe phẩy nó cho Hồ Thiên Thương còn đang miên man.
Vấn Thiên thì đứng một góc lặng yên nhìn.
Một lúc sau thì bà Lương dừng lại, bà đứng dậy tiến đến ban thờ đơn sơ đặt trên một cái tủ cũ kĩ. Bà rút ra nén hương, nhẹ nhàng châm lửa, sau đó cắm lên lư hương. Bà nhìn lên bài vị trên đó một lúc rồi trầm giọng nói:
- Ngày trước thằng Hồ cha còn bé, thường hay sang nhà ta chơi. Ta vốn không có con cái nên quý nó lắm, chứng kiến nó lớn lên rồi thành gia lập thất, ta có cảm giác mình giống như trở thành một người mẹ. Rồi một ngày thằng Hồ cha nó nói rằng, vợ nó có em bé. Ta vui lắm, ta cứ nghĩ gia đình nhỏ của nó sẽ mãi ấm êm như vậy. Cho đến cái ngày thằng Hồ cha mắc bạo bệnh mà c·hết.
Bà Lương nói đến đây thì giọng nói đã run run, bà vẫn dõi mắt lên bàn thờ, rồi lại não nề nói tiếp:
- Rồi thằng Hồ con cũng được sinh ra. Tên Hồ Thiên Thương của nó là do ta đặt, ta muốn nó được ông trời yêu thương đùm bọc, để không phải khốn khổ như cha của nó. Dương Sa vất vả ngược xuôi để lo cho hai mẹ con, Tiểu Thương thì hiểu chuyện cũng sớm biết đi phụ mẹ kiếm tiền, rồi nó nghe nói quan phủ chiêu binh xuôi nam, nó vì mấy quan tiền cho mẹ bớt khổ mà xung quân.
- Nhưng mà, ông trời đâu có thương thằng bé ấy. Mấy năm trước nó được người ta đưa về, chân thì cụt mất, người thì điên điên dại dại. Chẳng hiểu sao, ông trời lại luôn đày đoạ cái nhà này. Ta vẫn luôn mong mẹ con nó được sống hạnh phúc, kể cả hiện tại, ta không muốn cuộc sống vốn hẩm hiu của chúng nó lại càng đen tối thêm nữa. Nên là Tiểu Thiên, nếu cháu có ý gì với hai người họ. Thì ta cầu xin cháu, đừng làm hại chúng nó có được không, chúng nó khổ quá rồi.
Vấn Thiên nghe đến lời cuối của bà Lương thì trở nên thẫn thờ. Hắn nhìn vào đôi mắt đã đỏ xọng của bà đang chăm chú nhìn hắn. Hắn chợt cười khổ, liền nghĩ lại hành động ban sáng của mình, phải chăng sự sốt sắng lúc đó khiến bà Lương hiểu lầm.
Cũng có thể, vì bà ấy quá yêu thưong hai mẹ con dì Dương, nên sợ hãi những biến cố có thể xảy ra với họ. Hắn chân thành nói:
- Bà ạ! Có lẽ sự xuất hiện của cháu trong căn nhà này khiến bà lo lắng. Nhưng mà, cháu cũng giống bà vậy, cháu cũng thấy thương xót cái gia đình khốn khổ này. Những việc cháu làm chỉ là đang cố giúp họ vơi đi những thống khổ ấy mà thôi.
Bà Lương vẫn nhìn thẳng vào Vấn Thiên, cái mặt sẹo của người thiếu niên ấy thực ra rất đáng tin. Bà lão chỉ đang muốn chứng minh những lo lắng của mình là dư thừa.
Có vẻ như, điều ấy là thật. Đôi mắt kia quá sáng để ẩn chứa những ý nghĩ xấu xa, sự kiên định thực sự quá rõ ràng để che giấu tâm tư đen tối.
Những nếp nhăn trên khuôn mặt bà lão dần giãn ra, rồi nhẹ giọng nói:
- Ta xin lỗi nếu những lời nói của ta khiến cháu khó chịu. Cháu rất khác biệt, từ ngoại hình cho đến những hành động của cháu, điều ấy khiến sự lo lắng trong ta hiện hữu. Nghe được cháu nói như vậy, ta cũng an tâm phần nào.
Bà Lương nói xong, liền trở về bên giường, lặng yên ngồi cạnh Hồ Thiên Thương. Thỉnh thoảng, bà lại lấy khăn ướt lau lên khuôn mặt nhăn nhó của người thanh niên ấy.
Vấn Thiên cũng lặng yên đứng một chỗ, nhìn cảnh tượng trước mặt mình. Không phải chỉ có máu mủ ruột già mới khiến con người ta hi sinh. Đôi khi cũng có những tình cảm thiêng liêng giữa người với người thôi thúc con người ta làm vậy.
Hắn sao dám trách bà lão. Chỉ có điều, hắn vẫn chưa thể làm vơi đi sự thống khổ vẫn hiện hữu dưới mái nhà tranh này.