Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Tư Tán
Unknown
Chương 9: Đêm thanh vắng nghĩ ngẩn ngơ
Mặt trời dần chuyển dần về tây, gió chiều lay lay từng nhành cây yếu mềm, chim vẫn líu lo giữa khung trời thanh vắng, hai bóng người lẳng lặng bước đi dưới ánh hoàng hôn vẫn văng vẳng chưa tàn.
Suốt nửa ngày di chuyển, dưới cái nắng oi ả, dẫu có những tán cây che chở ít nhiều, vậy mà vẫn khiến hai chàng thiếu niên thấm mệt.
Cái cây to kia cũng đã sắp đến, hai huynh đệ chúng quyết định đi bộ. Sức người có hạn, có quyết tâm thật đấy nhưng suy cho cùng cũng phải đến lúc đôi chân rã rời.
Hai bóng người nhẹ bước trên con đường mòn vắng vẻ, thỉnh thoảng lại thấy vài con vật bé nhỏ chạy qua. Giá mà lớn thêm tí nữa thì có lẽ, chúng đã thành bữa tối hôm nay rồi.
Chỉ là, ăn thịt thú rừng, cũng phải có nguyên tắc của nó. Không ăn thịt con non, muốn có thức ăn lâu dài thì chớ có tận diệt. Cái nguyên tắc ấy bao đời nay vẫn in sâu vào tiềm thức của những sơn dân nơi này.
Nhưng mà...cái cuộc sống khốn khó này, khiến những nguyên tắc ấy chẳng khác gì một đống phân đang cản trở việc người ta kéo dài sự sống. Khi việc sống sót của một con người còn chẳng đủ phần dễ dãi, thì người ta quan tâm quái gì đến sống c·hết của một giống loài hạ đẳng chứ.
Mấy chục năm gần đây, thời tiết khắc nghiệt, t·hiên t·ai liên miên, linh thực trồng còn thất thu nói chi đến lương thực. Thế là, những con người khốn khổ ấy bất đắc dĩ trở thành những gã đồ tể tham lam. Họ ăn tất cả những thứ có thể ăn được, g·iết tất cả những con vật mà họ ăn được, chỉ vì để...lấp đầy cái bụng rỗng tuếch của mình.
Khi cái nguyên tắc cơ bản nhất của một thế giới còn bị phá vỡ thì phá hỏng cái nguyên tắc cỏn con kia đã là nghĩa lí gì.
Vấn Thiên thấy điều đó mà cũng chỉ biết đứng nhìn. Bảo người ta đừng làm vậy ư? Nực cười! Đến việc có thể sống sót đã là một điều thần kì thì sao người ta phải quan tâm đến sống c·hết của thứ có thể khiến họ tiếp tục tồn tại.
Khi con người ta đã đến bên bờ tuyệt vọng, cái gọi là bản năng tồn tại sẽ thôi thúc họ tìm đến con đường cuối cùng cho mình, dù cho nó có thể, sẽ khiến con đường cuối cùng của người khác bị chặn lại.
Vấn Thiên chưa lâm vào hoàn cảnh ấy, cái nguyên tắc kia vẫn nên được tôn trọng.
Trời chuyển tối, hai huynh đệ Vấn Thiên cũng đến được cái cây ấy. Ve vẫn cứ kêu như thể cả ngày hôm nay chúng kêu chưa đã. Buổi tối trong khu rừng này dường như sinh động hơn ban ngày thì phải, không chỉ đơn điệu tiếng ve kêu, giờ còn xen thêm vài âm thanh hay ho khác nữa.
Hai huynh đệ bắc bếp lên nấu nước, lại hâm nóng thêm vài chiếc bánh tẻ cho bữa tối nay.
Khánh Điệp xé đôi chiếc bánh, lấy một nửa, nửa còn lại đưa cho Vấn Thiên, thấp giọng nói:
- Đệ ăn nửa cái này thôi, huynh ăn hết chỗ bánh còn lại đi.
- Sao ăn ít vậy, trưa nay có thấy đệ ăn gì đâu.
- Đệ bắt đầu ích cốc, cũng chẳng cần nhiều nhặn làm gì. Trưa nay huynh ăn có tí lương khô, giờ ăn nhiều chút, tối ngủ đỡ bồn chồn.
Vấn Thiến nghe vậy gật đầu, mắt khẽ nhìn qua gương mặt non nớt của đệ đệ cạnh bên, vui sướng mà nhẹ cười một cái.
Ích cốc là một quá trình mà người tu hành Chân phái nào cũng "bắt buộc" phải trải qua. Mọi sinh vật trên thế giới này đều hấp thụ linh khí để phát triển, nhưng sẽ không chuyển hoá nếu không có linh căn, khi chúng c·hết đi linh khí lại quay về với thiên địa. Vì vậy, những tu hành giả đi trước luôn coi ích cốc là việc bù đắp cho thiên địa, nói đúng hơn là giảm đi đến mức tối đa việc lấy đi linh khí từ mảnh thiên địa này.
Tu hành về bản chất chính là sự chuyển hoá linh lực thành pháp lực thông qua linh căn, khi pháp lực được giải phóng khỏi cơ thể đủ lâu đến mức hư hoá liền sẽ chuyển thành uế khí, rồi thiên địa này qua thông qua cái "linh căn" đặc biệt của nó sẽ chuyển hoá uế khí thành linh khí. Người ta gọi đó là tuần hoàn nguyên khí.
Trước đây thực ra không có khái niệm ích cốc, nhưng rồi, người ta nhận ra rằng, linh khí trong thiên địa này đang dần dần cạn kiệt. Có vẻ như sự chuyển hoá của phiến thiên địa gặp vấn đề gì đó mà họ không biết. Vì vậy cho nên, ích cốc dần trở thành một phần tất yếu của người tu hành Chân phái, như là một cách để giảm bớt việc giữ lấy linh khí của đất trời, tránh cho thiên địa thiếu hụt nguyên khí mà đi đến diệt vong. Bắt đầu ích cốc có nghĩa là bắt đầu trở thành một tu hành giả đúng nghĩa.
Nhưng trớ trêu thay, đám tiên nhân kia nào quan tâm đến cái "hà tiện" ấy. Chúng bắt phàm nhân trồng linh thực để phục vụ cho lợi ích cùng sự tham lam vô đáy của mình. Nhưng rồi, người ta vẫn gọi chúng là tu hành giả.
- À mà, huynh ngủ ở đây có thoải mái không?
Khánh Điệp nhìn vào mắt Vấn Thiên, cứ nghĩ về căn phòng hôm ấy, hắn lại cảm thấy sợ nhưng phần nhiều hơn là sự lo lắng cho ca ca của mình. Hắn biết thể nào ca ca hắn cũng sẽ nói dối nên thường ngày sẽ chẳng bao giờ hỏi đến. Chỉ là cái quan tâm dạt dào trong hắn cuối cùng không giấu được, đành phải hỏi lấy một câu.
- Thoải mái chứ! Nhưng ngủ ở nhà vẫn sướng hơn!
Khánh Điệp nghe đến, trầm tư mà nhìn vào đôi mắt sáng như sao kia. Mỏi mệt như vậy thoải mái sao được? Ca ca của hắn đúng là sẽ nói dối mà.
Khánh Điệp thở nhẹ. Hắn muốn thở dài một cái nhưng hắn không đủ dũng cảm làm điều ấy trước mặt ca ca mình. Hắn thấp giọng nói với Vấn Thiên:
- Chúng ta đi cả ngày mệt rồi, đi ngủ sớm thôi. Cây đằng kia có chỗ ngủ, đêm nay đệ định ngủ ở đấy.
- Ừ! Đệ ngủ trước đi, ta ngồi đây một lúc nữa.
Khánh Điệp gật đầu, mang theo cái ưu tư giấu kín mà rời đi. Trên thân cây ấy, có cái hốc vừa vặn cho một người ngồi ở trong. Lúc đầu, hắn đã để ý đến, cũng thấy một cái cây khác cũng tương tự như vậy, hắn biết đây là tác phẩm của ai. Thì ra mỗi khi ca ca hắn ngủ, Lưu lão cùng Lan lão vẫn luôn ở đây trông chừng.
Hắn nhìn bóng người gầy gò vẫn đang ngồi cạnh đống lửa kia, chẳng bao lâu nữa, sẽ chẳng còn nhìn thấy hình bóng thân quen ấy rồi.
Khánh Điệp ngẩng đầu lên nhìn trời, thở dài một cái. Ông trời không có mắt a!
Vấn Thiên vẫn ngồi đấy, từ tốn ăn mấy cái bánh tẻ, trong đầu lại vất vưởng với cỗ lan man. Có những lúc hắn tự hỏi, sao bất công trên đời này chẳng có ai đứng lên mà che lấp. Không nhẽ, đám viễn siêu bọn họ đã quên mất lý do trở thành tu hành giả, hay mục đích trở thành tu hành giả, chỉ là để thoả mãn những d·ụ·c vọng “cao thượng” của họ mà thôi.
Trời đêm u bóng, ánh trăng tỏ bừng, gió đêm len lỏi, lá rừng động rung. Tối thế này rồi, vậy mà ve vẫn chẳng buồn dứt tiếng.
Có người coi tiếng ve như một điểm nhấn của mùa hè, nhưng có người lại coi đó là nỗi ám ảnh mà đất trời này tạo ra. Có điều, dù có cảm nhận ra sao, nó vẫn cứ tồn tại. Bởi vì những kẻ ám ảnh với nó...không đủ sức để để khiến những con ve kia biến mất mãi mãi. Rồi những kẻ ám ảnh với nó lại phải học cách để sống chung với những thứ mình khó chịu nhất. Đó là sự thích nghi hay chỉ là sự bất lực của những kẻ hèn kém?
Vấn Thiên khẽ lắc đầu, ve vẫn kêu, trả lời được thì để làm gì!
Vấn Thiên ngẩn ngơ một lúc, thu dọn đồ, rồi leo lên cây tìm chỗ ngủ quen thuộc.
Đó là một cái hốc cây tương đối rộng, đủ cho hắn nằm thoải mái, bên trong còn cẩn thận lót thêm chút cỏ khô.
Thực ra Vấn Thiên rất sợ ngủ, sợ việc mình lại phải chứng kiến những đau thương ai oán vẫn luôn lặp lại trong những giấc mơ. Trước đây, sợ ngủ là còn bởi những đau đớn về thể xác mỗi khi tỉnh dậy, nhưng sau này hắn nhận ra, đớn đau tâm hồn còn khó chịu hơn gấp nhiều lần đau đớn về thể xác.
Vấn Thiên năm nay mười lăm tuổi. Có điều, hắn nhận thức bản thân tồn tại trên cõi đời này không chỉ có từng ấy năm. Hắn không biết đó có phải chỉ là suy nghĩ chủ quan của một đứa trẻ sơ sinh kì lạ nhận biết được thế giới. Nhưng hắn hiểu một điều, bản thân hắn thực sự "lạc loài".
Hắn nhớ lần đầu hắn gặp cha mẹ, đó là trong một cánh rừng có những loài cây kì dị, cha mẹ bế hắn ra từ trong một chiếc quan tài cũ nát.
Vấn Thiên vẫn nhớ ánh mắt nghi hoặc của cha cùng sự thương cảm khôn xiết trong mắt mẹ, khi thấy một đứa trẻ sơ sinh người chi chít sẹo nằm co quắp trong chiếc quan tài. Hôm đó, đại ca của hắn cũng có mặt, chính huynh ấy phát hiện ra hắn cùng chiếc ô rách trong chiếc quan tài. Rồi cha mẹ đưa hắn đi theo bên họ, cho hắn một cái gia đình thực sự.
Ngày bé, dù chỉ là bé con còn nằm trong tã, hắn vậy mà đã có thể nhận biết thế giới xung quanh, nên...hắn biết một số thứ mà cha mẹ không nói cho hắn biết.
Thực ra, chỉ có đại ca là con ruột của cha mẹ, Khánh Điệp, Trường An và Trường Ninh cũng giống hắn, chúng được cha mẹ cưu mang rồi nuôi dạy. Cha mẹ không nói cho chúng biết vì họ sợ chúng bị đả kích, Vấn Thiên cũng không nói cho những đệ đệ của mình biết, bởi chẳng ai muốn mình bị vứt bỏ cả.
Vấn Thiên vẫn còn nhớ cái cảm giác khi bản thân vẫn còn nằm trong quan tài, mỗi lần mở mắt ra chỉ là bóng tối mù mịt, cùng sự lạnh lẽo bao quanh, nhắm mắt lại thì lại là những giấc mơ ai oán cứ lặp đi lặp lại. Cảm giác lạc lõng khi ấy dường như khiến hắn trưởng thành hơn nhiều lắm.
Hắn có rất nhiều thắc mắc về bản thân mình, rằng hắn là ai, sao cha mẹ ruột lại vứt bỏ hắn trong chiếc quan tài cùng cái ô rách, những vết sẹo trên người hắn cùng những giấc mơ kì quái kia từ đâu mà có. Hắn có chút bứt rứt, chẳng biết bản thân có thể tìm ra được hay không, bởi vì thời gian của hắn...sắp hết rồi.