Tương Tư Thành Bệnh
Hương Trư Cách Cách
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36: Kiên nhẫn
Sau khi nhìn thấy xe Tư Minh Cẩm dưới lầu lại như con thỏ chấn kinh, phản xạ nhanh có điều kiện chính là chạy trốn.
Sao có thể chứ? Không phải bây giờ cô ta đang thay đồ trong phòng chờ sao?
Cô không biết nên nói gì, lý trí nói với Thẩm Nhu rằng, cô nên từ chối lời đề nghị này của anh.
Thật ra có thể làm bạn với Tư Minh Cẩm, cô đã rất vui vẻ thỏa mãn.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nhu dậy rất sớm.
Tư Minh Cẩm cong môi buông tay cô ra, tay đỡ ghế phó lái, khom lưng nhặt túi xách dưới ghế lên.
Nhưng cô lại không hoảng sợ như lúc ban đầu nữa.
Thẩm Nhu đứng vững, gian nan cắn môi mới xoay người đối mặt với anh.
Thẩm Nhu đến nơi thì Tô Mi cũng vừa đến.
Thẩm Nhu nghe xong, mặt càng đỏ hơn.
Cô muốn nói cô không hề có áp lực nào hết.
Anh thiết kế váy cưới lâu như vậy cũng chưa từng tham gia hôn lễ, hôm nay coi như tới để mở rộng tầm mắt.
Trong phòng tiệc, Tư Minh Cẩm bị bố mẹ Thẩm Nhu phát hiện, lúc này đang bị lôi kéo nói chuyện.
Ý gì vậy chứ? Đây là đi vệ sinh hay bỏ trốn?
Kết quả Tư Minh Cẩm gọi cô lại.
Cô vừa bước chân phải xuống, tay trái đã bị người ta giữ lấy.
Hôm nay Tư Minh Cẩm được nghỉ, trong một tuần này anh đã định chế xong váy cưới Lý Thanh Đồng cần, có được hai ngày nghỉ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói của anh vô cùng quyến rũ dễ nghe, “Cũng không có gì, chỉ là biểu đạt tình cảm kiên định của tôi với cậu mà thôi.”
Thẩm Nhu cảm thấy kỳ quái, nhớ tới đêm đó, Tô Mi nói tới việc muốn kéo cô ra khỏi trái tim Tư Minh Cẩm, bây giờ chưa được nửa tháng, sao lại bỏ cuộc rồi?
Sao điều gì anh cũng chưa nói mà cô đã biến thành như vậy rồi?
Tư Minh Cẩm đúng là nói lời giữ lời.
Không nghĩ đến người đồng nghiệp lại nói với cô, “Không thấy cô dâu đâu nữa!”
Nhưng nhìn khuôn mặt của Tư Minh Cẩm, Thẩm Nhu lại không nói được, “Cậu để tôi suy nghĩ, trong lòng tôi rất loạn.”
Cũng không biết có phải do dạo này thời gian chung đụng với Tư Minh Cẩm càng ngày càng nhiều hay không, bây giờ cô đã có thể chấp nhận được sự dịu dàng công kích và tình ý kéo dài khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ của anh.
Thẩm Nhu xuống xe, còn chưa khôi phục tinh thần, sắc mặt đỏ bừng.
“Được rồi, cậu xuống xe trước đi, tôi đi đỗ xe.”
Bây giờ chỉ chờ nghi thức bắt đầu nữa thôi.
Cô không phải là một người cầm lên được thì cũng buông xuống được dễ dàng.
Trước đó có tin đồn nhà thiết kế Thẩm Nhu và sếp tổng mới tới quan hệ không ít, còn có người tận mắt chứng kiến bọn họ cùng nhau tan làm, Thẩm Nhu đều ngồi ghế phó lái của xe Tư Minh Cẩm, mấy ngày nay trong công ty ít nhiều lan truyền tin tức của bọn họ.
Thẩm Nhu không hề ý thức được cử chỉ của bản thân có điều gì không thích hợp.
Cô nói cảm ơn, làm bộ muốn xuống xe.
Mặc kệ nói như thế nào, Tư Minh Cẩm không hổ là Tư Minh Cẩm, làm chuyện gì cũng vô cùng có quyết tâm.
Không hề có loại cảm xúc quẫn bách khẩn trương như trước nữa, tâm tình ngày càng tự nhiên hơn.
Cô không hỏi nữa, sau này sẽ không bao giờ hỏi gì linh tinh nữa!
Không nghĩ tới người đàn ông lại đưa tay giữ cô lại lần nữa.
Tư Minh Cẩm thầm thở dài một hơi, muốn đưa tay xoa đầu Thẩm Nhu, không nghĩ tới cô lại vòng qua bên kia xe, “Đi nhanh thôi, trễ nữa là muộn giờ rồi!”
Cô hồi hồn, thấy người tới mặt đầy lo lắng vội hỏi, “Sao vậy?”
“Xưng hô này rất tốt.” Người đàn ông khôi phục tâm tình, khóe môi không khỏi cong lên.
Thẩm Nhu rõ ràng chú ý tới cặp mắt sâu thẳm kia của Tư Minh Cẩm tràn đầy ánh sáng, thuận thế đẩy cửa muốn xuống xe, “Hôm nay cảm ơn cậu.”
Giọng nói trầm thấp như có ma pháp.
Sau khi trải qua cuộc tình với Giang Trì Ý, Thẩm Nhu vẫn luôn có một suy nghĩ – cô không muốn kết hôn.
Ừm… có thể là dần thích ứng được.
“Thẩm Nhu, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Thẩm Nhu đi mãi không được, “!!!”
Đối với Tư Minh Cẩm mà nói, đây là một chuyện tốt.
Lễ đường đã bày trí xong xuôi, nhiệm vụ của ai người đấy cũng đã chuẩn bị đủ.
Không nghĩ tới, Tư Minh Cẩm một đường im lặng đột nhiên quay sang nhìn cô. Ánh mắt đó vô cùng sâu, Thẩm Nhu bị anh nhìn chằm chằm, trong lúc nhất thời cũng không dám động.
Trái tim yên tĩnh trong đêm điên cuồng nhảy nhót, có cố gắng thế nào cũng không thể khôi phục lại bình thường.
Tư Minh Cẩm thấy cô ngây ngốc, lại nhịn không được xoa nhẹ tóc cô.
Động tác chọc tay vừa rồi của Thẩm Nhu lại vô cùng tự nhiên thành thạo, mắt thường cũng thấy rõ sự thân mật giữa hai người không phải giả dối.
“Tôi có đủ kiên nhẫn để đợi cậu.”
Dứt lời, Tư Minh Cẩm sờ lên trán cô giống như v**t v* con mèo nhỏ, một lúc sau mới rút tay về.
Thẩm Nhu không chờ Tư Minh Cẩm, trong lòng quá hoảng loạn, không có đủ bình tĩnh đối mặt với anh.
Thẩm Nhu, “…”
Anh cũng không ép buộc, trước tiên cứ gọi tên anh là được rồi.
Khoảng cách quá gần, Thẩm Nhu có thể ngửi thấy hương nước giặt Lavender trên quần áo anh.
Tư Minh Cẩm cười.
“Thật đó!”
Hôn nhân không có tình yêu, nếu như chịu áp lực bởi những thứ tầm thường trong cuộc sống như củi, gạo, dầu, muối, mắm, giấm, còn có thể hạnh phúc sao?
Gần đây vội vàng việc hôn lễ của Trần Thì Nhất với Lý Thanh Đồng, thần kinh của cô vẫn luôn căng thẳng, mắt thấy mai đã là hôn lễ. Trước khi đi ngủ, Thẩm Nhu còn không quên xác nhận lại chi tiết kế hoạch hôn lễ từng chỗ một.
Cô nhận được điện thoại của Trần Tú Hoa, đơn giản hỏi cô vài việc liên quan đến hôn lễ rồi truyền lời giúp bố mẹ Trần Thì Nhất.
Cô ấy chỉ chào hỏi một câu với bọn họ, sau đó dẫn theo nhân viên công tác bận bịu làm việc.
“Túi.” Tư Minh Cẩm thẳng người đặt túi lên vai cô.
Tay của anh ngừng ở không trung, xấu hổ giật giật khóe miệng, có chút bất đắc dĩ.
…
Anh cảm nhận được năng lực thừa nhận của Thẩm Nhu trước mặt anh so với trước kia đã tốt hơn.
Thẩm Nhu biết, bản thân mình mơ hồ đã có khuynh hướng luân hãm vào bên trong.
Thẩm Nhu nghe thấy cả người tê dại, nhịn không được đỏ mặt.
Chờ em ra khỏi đoạn tình cảm cũ kia, hoàn toàn buông bỏ hết tất cả.
Nhưng mọi người đều rất kín miệng, đều không truyền đến tai Thẩm Nhu, dù vậy nhưng vẫn có một số người hoài nghi tin đồn này.
Chiếc xe Audi đen dừng ngay bên bồn hoa dưới lầu.
Tâm ý của Tư Minh Cẩm càng ngày càng rõ ràng.
Sau khi trả lời vấn đề của cô, Tư Minh Cẩm lại nói, “Về sau chúng ta cùng tan tầm đi.”
Bây giờ cô cảm thấy Tư Minh Cẩm càng ngày càng thích trêu chọc người khác, cô lại không có cách nào với anh, cuối cùng chỉ có thể chạy đi chỗ khác, không quay đầu lại.
Trên đường cô còn gọi cho Tô Mi, nói rõ chuyện Lý Thanh Đồng mất tích cho cô ấy.
Dựa theo kế hoạch, giờ này đoàn xe chú rể đang trên đường tới nhà cô dâu.
Chương 36: Kiên nhẫn
Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô, dịu dàng nói, “Cậu không cần sợ tôi.”
Sắc mặt Thẩm Nhu lập tức đen đi, cùng mọi người đi tìm mọi ngóc ngách trong khách sạn.
Nghi thức hôn lễ bắt đầu vào đúng mười hai giờ trưa.
Tư Minh Cẩm lại cắt lời cô, “Đừng gọi tôi là hội trưởng nữa.”
Lúc này có phải cô nên nói gì đó để giảm bớt cảm xúc của Tư Minh Cẩm không?
Nhưng cô lại sợ hãi, trong lòng có cảm giác không chân thực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Nhu gật đầu, như nhớ ra gì đó quay đầu nhìn về phía anh, “Mạo muội hỏi một chút, hội trưởng, cậu là phú nhị đại sao?”
Nhất định cô có thể xử lý tốt.
Mà Tư Minh Cẩm bị khuỷu tay cô chạm vào bụng cười cười, rất hài lòng với cử chỉ thân mật theo bản năng này của cô.
Xưng hô này anh đã sớm muốn sửa lại cho đúng.
Tư Minh Cẩm cứng đờ, suy nghĩ rối loạn trong chớp mắt.
Nghi thức chuẩn bị bắt đầu mà cô dâu lại biến mất?
Đều do anh sợ Thẩm Nhu làm bản thân mình có gánh nặng.
Nếu như không đủ người cần phải tìm quản lý khách sạn, để bọn họ cho bảo vệ và nhân viên khác cùng đi tìm.
Đến thở cô cũng không dám, vừa mở miệng đã lắp bắp, “Không, không có… Tôi… tôi vô cùng… vô cùng vui vẻ!”
Thật ra Thẩm Nhu không hiểu rõ, vì sao cuối cùng cậu lại bước chân vào con đường kết hôn theo sắp đặt thế này.
Sau đó theo hành trình, đoàn xe đón dâu sẽ đi dạo vài vòng, đến giờ lành sẽ lái vào khách sạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hội trưởng, quá xa lạ.
Người đàn ông sửng sốt, cười thành tiếng, mặt mày cong cong, “Xin lỗi, kìm lòng không đậu.”
Trong lòng Thẩm Nhu rất loạn, so với trước kia quyết định buông bỏ Giang Trì Ý còn gian nan hơn.
Ý nghĩ này vẫn luôn ở trong đầu cô, nhưng muốn hỏi lại không dám.
…
Anh còn cho rằng cô định gọi cả họ tên mình, không nghĩ tới…
Đang định đổi một cái xưng hô khác, Tư Minh Cẩm đã vội nói, “Không sao.”
Anh cũng không ngăn cô, nụ cười dần biến mất, Tư Minh Cẩm hít sâu một hơi, tâm tình tốt đẹp khó nói nên lời.
Sau khi xe vào Sơn Thủy Nhất Sắc, Thẩm Nhu mới ngồi thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ, trông ngóng tới lúc xuống xe.
Anh nhìn thấy Thẩm Nhu kéo Trần Thì Nhất xuống dưới lập tức hiểu có chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh cũng không chạy tới, bởi vì anh tin tưởng năng lực của Thẩm Nhu.
Nhưng lời nói mãi không thể thốt ra. Trong lúc Thẩm Nhu còn đang xoắn xuýt, Tư Minh Cẩm ghé sát vào cô, nghiêm túc hỏi, “Không đồng ý?”
Thẩm Nhu lên khán đài nói với người chủ trì vài câu để anh ta kéo dài thời gian trước.
Thẩm Nhu mở mắt trừng trừng nhìn người đàn ông cúi đầu trước mặt cô, mãi cho tới khi trán anh không cẩn thận đặt trên đầu gối cô…
Có lẽ anh cũng chỉ vì vẻ ngoài mà thích cô, chờ sau khi tiếp xúc nhiều sẽ phát hiện cô có nhiều khuyết điểm… rồi hối hận đúng không?
Trong xe rơi vào trầm mặc, Tư Minh Cẩm nghiêm túc lái xe, một đường không nói gì.
“Xin, xin lỗi, có phải tôi hiểu sai ý cậu rồi không?” Thẩm Nhu nhìn vẻ mặt khác thường của anh, còn tưởng rằng mình quá đường đột.
Người ưu tú như Tư Minh Cẩm, cô thật sự có thể có được anh sao?
Động tác nhỏ của cô khiến hàng loạt nhân viên bên trong nhìn vào trong mắt.
Dường như sợ Tư Minh Cẩm không tin, cô còn cố gắng ngẩng đầu lên đối mặt với anh.
Thẩm Nhu trắng đêm khó ngủ, hôm sau dậy sớm đi làm, hai mắt thâm quầng, tinh thần uể oải.
Lời này đối với Thẩm Nhu mà nói tựa như sét đánh ngang tai.
Thẩm Nhu lại cẩn thận gọi thử một tiếng, “Minh Cẩm?”
Sau khi chấm hết một đoạn tình cảm, cô vẫn cảm thấy sợ hãi để bắt đầu một tình yêu mới.
Chuyện này đối với cô cũng là chuyện tốt.
Tư Minh Cẩm nhìn sắc mặt cô không được tốt cho lắm, nhíu mày xuống xe đi tới chỗ cô, “Không phải bảo cậu đừng gây áp lực cho bản thân rồi sao?”
Thẩm Nhu khẽ run một chút, cả người như bị điện giật ngây ngốc.
Tư Minh Cẩm gật đầu, “Ừm.”
Đã bảo không nhắc tới chuyện tình cảm, vừa rồi nói gì vậy chứ?
Thẩm Nhu theo bản năng muốn cảm ơn rồi đẩy cửa xuống xe.
Thẩm Nhu sáng tỏ gật đầu, bảo sao sau khi cô lên xe một chút mùi rượu cũng không ngửi thấy.
Thẩm Nhu che mặt, ra vẻ trấn định được chưa tới ba phút.
Chờ đón dâu xong còn phải thực hiện một số hoạt động cùng với phù dâu phù rể, ước chừng mất khoảng bốn đến năm mươi phút.
Một người đồng nghiệp hổn hển chạy tới, cắt đứt suy nghĩ của Thẩm Nhu.
Thẩm Nhu là chị họ của Trần Thì Nhất, lúc này tất nhiên muốn nhìn chăm chú vào cậu. Trần Thì Nhất lớn lên rất đẹp trai, tuy rằng tính tình có chút ngốc nghếch, nhưng nhan sắc này tuyệt đối xếp đầu bảng.
Thẩm Nhu, “…”
Hai mắt Thẩm Nhu to tròn giống như làm vậy có thể bình phục được trái tim đang đập loạn nhịp của cô vậy.
Tư Minh Cẩm bỏ qua đề tài vừa rồi.
Hôn lễ là Thẩm Nhu và Tô Mi cùng nhau lên kế hoạch, dựa theo ý của cô dâu mà lấy màu tím là màu sắc chủ đạo, lễ đường treo rất nhiều lông vũ, đây chính là loại cảm giác phiêu dật nhẹ nhàng mà Lý Thanh Đồng muốn. Toàn bộ lễ đường hiện lên cảm giác mông lung xinh đẹp. Bối cảnh bố trí chính là một tòa thành thủy tinh cao bốn mét cũng thỏa mãn bầu không khí đồng thoại cô ấy muốn, hôn lễ này tuy chuẩn bị rất gấp, chỉ có một tuần, nhưng hiệu quả lại vô cùng rõ ràng.
Nếu đổi lại là Thẩm Nhu, nhiều người trong công ty mời rượu như vậy, mà cô lại chỉ uống nước ngọt… dù sao cũng sẽ có chút ngượng ngùng.
Đồng nghiệp, “… Cô dâu, không thấy cô dâu đâu nữa…”
Thẩm Nhu nửa tin nửa ngờ liếc anh một cái, cũng khẽ gật đầu.
Thần sắc Tư Minh Cẩm cứng đờ, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn về phía trước không trả lời.
…
Cuối cùng cũng không nhịn được.
Thẩm Nhu kéo căng tiếng lòng, cố gắng thư giãn một chút.
“Tôi tới phòng theo dõi xem.”
Anh bước lên một bước sánh vai cùng cô, ánh mắt lướt qua Tô Mi phía bên kia.
…
Tư Minh Cẩm dưới lầu chờ cô, nói là muốn đưa cô tới lễ đường.
Thẩm Nhu vừa nghe điện thoại vừa trang điểm, mãi cho tới khi chuẩn bị xong xuôi, Trần Tú Hoa đầu bên kia điện thoại mới ‘ai da’ một tiếng, nói bà và Thẩm Hậu chuẩn bị xuất phát tới Trần gia, sau đó tắt máy.
Một tuần tiếp theo ngoại trừ việc mỗi ngày tiện đường đưa đón, anh cũng không nhắc tới chuyện tình cảm với Thẩm Nhu nữa, thỉnh thoảng hai người cũng sẽ cùng đi ăn cơm.
Hôm nay Tư tổng được nghỉ, còn cố ý đưa Thẩm Nhu tới lễ đường… suy nghĩ một chút cũng đoán được quan hệ giữa bọn họ.
Thẩm Nhu quay đầu nhìn anh, muốn nói lại thôi.
“Đêm đó cậu nói gì với Tô Mi mà khiến cô ấy khóc lợi hại như vậy thế?” Thẩm Nhu dùng khuỷu tay chọc chọc người đàn ông phía sau.
Tốt xấu gì thì hồi đọc sách cậu cũng là nam thần trong trường.
Thẩm Nhu cắn môi nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi nên gọi anh như thế nào? Cũng không thể gọi ‘A Cẩm’ theo Tô Thành Húc được. Quá thân mật rồi.
Bởi vì ở đây có chút ồn ào, cho nên Tư Minh Cẩm nói chuyện với Thẩm Nhu phải cúi thấp xuống bên tai cô nói, dáng vẻ thân mật ái muội.
Bởi vì lúc chọn chấp nhận một người đã định trước là cả một đời, nhưng trên đời này làm gì có chuyện tính khí tốt mãi được, thế nào cũng sẽ có ngày tâm trạng thất thường.
Ngữ điệu của anh rất nhẹ, cảm giác như đang trêu chọc vậy.
…
Giọng nói của Tư Minh Cẩm rất nhẹ, giống như gió thổi nhẹ bên tai, anh nói, “Thẩm Nhu, tôi không phải phú nhị đại.”
Mặc kệ thế nào đi nữa, đây là đơn đầu tiên của cô khi đến Sơn Dữ Hải, nhất định phải cố gắng viên mãn, khiến cho khách hàng vừa lòng.
“Gọi tên đi.” Tư Minh Cẩm liếc cái là biết tâm tư của Thẩm Nhu, biết cô không có khả năng học theo Tô Thành Húc.
Trên khán đài, chú rể và người chủ trì cũng đã vào chỗ.
Cứ xấu hổ đỡ cửa xe, “Hội… hội trưởng…”
Thẩm Nhu cảm nhận được rõ ràng không khí trong xe như hạ thấp xuống đi rất nhiều, có chút hối hận.
“Đổi công việc mới đã quen chưa?”
Thẩm Nhu không thể làm gì, hai người cùng nhau tới khách sạn nổi tiếng ở Quế thành.
…
Ban đầu Thẩm Nhu muốn anh ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, Tư Minh Cẩm lại kiên trì muốn đưa cô đi, bản thân cũng tới góp vui.
Mất một lúc lâu sau mới không dám tin hỏi lại một câu, “Cô nói không thấy ai?”
Cho nên hôm nay mấy người đồng nghiệp tới đây cùng Thẩm Nhu nhìn thấy phía sau cô còn có một Tư Minh Cẩm thì lập tức kinh ngạc ngay tại chỗ.
Bên trong không gian chật chội như vậy thật sự quá đè nén, cô nghẹn đến mức hoảng sợ.
Trong hành lang khách sạn có camera, cô chuẩn bị tới đó xem thử, xem xem Lý Thanh Đồng biến mất từ lúc nào.
Một thời gian dài, Thẩm Nhu giống như dần dần hình thành thói quen có Tư Minh Cẩm bên cạnh.
Nội tâm Thẩm Nhu thấp thỏm, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Đây là đang trả lời vấn đề trước đó Thẩm Nhu hỏi.
Không thấy cô dâu đâu? Không thấy Lý Thanh Đồng đâu rồi?
Cô cảm giác mình có chút giống với một chú mèo hoang, quay đầu nhìn Tư Minh Cẩm, ánh mắt cảnh giác, “Hội… Minh Cẩm, còn có chuyện gì không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Nhu nhìn anh lại gần, khẽ lui về sau nửa bước, khóc không ra nước mắt, “Tôi không, không có mà.”
Cô dâu cũng cần chuẩn bị thay váy cưới và kiểu tóc khác trong phòng chờ khách sạn, sau khi hoàn thành tất cả, có thể bắt đầu nghi thức kết hôn.
Cô che miệng, ngón trỏ khẽ xoa mũi một cái, nghiêng đầu dựa vào ghế không biết nên làm sao.
Sau đó lôi kéo Trần Thì Nhất xuống dưới, ra khỏi phòng tiệc.
Anh không bức bách cô làm gì hay đáp lại anh, hơn nữa, anh cũng chưa tỏ tình một cách chân chính.
Nghe được tên của bản thân phát ra từ miệng Thẩm Nhu, anh đã không khống chế nổi nụ cười trên môi.
Cô cảm giác mình như một ấm nước sôi, trên mặt vừa đỏ vừa nóng muốn nổ tung.
“Đến công ty trước đã, trước khi cậu suy nghĩ rõ ràng, tôi sẽ không nhắc lại chuyện này.” Người đàn ông hứa hẹn.
Thẩm Nhu hiểu rõ ý trong lời nói của Tư Minh Cẩm, hô hấp dồn dập không biết nên đáp lại như nào, nhưng trong lòng cô đúng là đã thay đổi.
Thấy Tư Minh Cẩm và Thẩm Nhu đi cùng nhau, ánh mắt Tô Mi cúi sầm lại, nhưng cũng không giống như trước vui vẻ dính lấy Tư Minh Cẩm nói chuyện.
Chín giờ sáng, Thẩm Nhu ra khỏi nhà đúng giờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô thật sự không chịu nổi nhiệt độ trên mặt mình nữa, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, “Tư Minh Cẩm, cậu nói chuyện không suy nghĩ gì hết!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
