Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10


Trì Duệ luôn nói bản thân anh mang một năng lực đặc biệt, rõ ràng có khí chất khiến những hạng du côn nhìn thấy anh là đi đường vòng, nhưng thay quần áo thì lại cực kỳ giống quý công tử nhà giàu.

Lại là khoản tiền mỗi tháng chuyển đến đúng giờ.

“Thẻ số đuôi 9903 của bạn được chuyển 3000 nhân dân tệ.”

Là thông báo tin nhắn của ngân hàng.

“?”

“Mẹ chạy ra nước ngoài hưởng phúc, ném tay nải cho bọn con.”

Trước khi đến Lương Triển Triển còn gọi riêng dặn dò hai người, “Nhà hàng của Giang Ánh Nguyệt rất cao cấp, hai người đừng mặc giống đại ca xã hội, nói sao thì đây cũng là sinh nhật của mẹ em, giữ thể diện xíu nhé.”

Lộ Tri Nghi cúi đầu, “Nhưng tại sao con lại phải đi ạ?”

Trình Tố hơi khựng lại.

“Cậu có ý gì?”

Đạo lý của người lớn nghe có vẻ đều đúng cả, mỗi người sống trên thế giới này đều có những chuyện không thể làm gì khác được.

Dần dần đoán ra những chuyện Lộ Tri Nghi đang trải qua, Trình Tố nhíu mày, bị tàn lửa bám lên tay mà không để ý.

Hôm nay bọn họ ra ngoài đáng lẽ là đặt bàn cho sinh nhật của Lương Mỹ Lam, ai ngờ Trì Duệ nói: “Không cần nữa, Giang Ánh Nguyệt nói cô ta tài trợ.”

“Thêm một người cướp miếng ăn.”

Nhưng thực chất là người thế nào, ai cũng biết.

Thế giới mà Lộ Tri Nghi ở, hình như cũng không tốt như anh nghĩ.

“Vậy tôi đi trước đây, tôi có việc.”

Bốn mắt nhìn nhau, không khí như bỗng cô đọng lại trong khoảnh khắc đó.

Lộ Tri Nghi khựng lại, nhìn xuống phương trình anh viết, ngay cả chữ anh cũng đẹp nữa.

“…”

Miệng ả ta ngọt, luôn dựa vào bản lĩnh này để lừa Lộ Hoằng.

Trình Tố không biết mình đang nghĩ gì, ngay cả chuyện vớ vẩn như giảng bài mà anh cũng làm.

Nhưng như thể chịu thiệt thòi gì to lớn lắm, Giang Ánh Nguyệt căm giận nói: “Nhà cái gì chứ, con còn không có quyền dùng xe đây này, ngày nào tên kia cũng kêu tài xế đi đón con gái bảo bối của mình tan học, con dùng xe mấy ngày thôi mà cũng bị mắng, dì Lam dì nói đi, dựa vào cái gì chứ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lương Mỹ Lam tài trợ sinh hoạt và giáo d·ụ·c cho họ, nhưng 18 tuổi, trưởng thành rồi, bị sắp xếp đến club của bà ấy làm việc.

Hai người im lặng một lát, Trì Duệ lại nhìn Trình Tố, “Từng hối hận chưa?”

Trì Duệ chẳng tin người không thích tiếp xúc như Trình Tố lại có lúc “trùng hợp” như vậy, anh ta nhìn Trình Tố, “Sao, em mà anh cũng giấu à?”

“...”

Lộ Tri Nghi: “...”

Vui buồn thất thường, đúng là tên điên.

“Vãi, phim truyền hình cũng không dám biên như vậy đâu.” Trì Duệ nghe xong cảm thấy không thể tin nổi, “Nên là vừa nãy anh giảng bài hóa cho em ấy hả?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cậu nghĩ là gì?”

Chẳng trách lại làm cô nhóc như Lộ Tri Nghi hiểu lầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng cũng bởi vậy mà đoán được, thầy Thành thật sự có lẽ là một giáo viên hóa.

Hình như có người đang ở cửa nói chuyện.

Lúc hai người vào phòng, Giang Ánh Nguyệt đang kính rượu Lương Mỹ Lam: “Dì Lam, chúc dì năm nào cũng có ngày này, Ánh Nguyệt mong mình luôn được dì chiếu cố ạ.”

Trình Tố: “Cái gì?”

An Ninh gần biên giới, mấy năm trước vũ trường cực kỳ hỗn loạn, dân chơi ngoài biên giới hễ không vui một cái là có thể rút s·ú·n·g ra bất cứ lúc nào. Mà Trình Tố và Trì Duệ là những đứa trẻ trung thành nhất của Lương Mỹ Lam, đã giúp Lương Mỹ Lam giải quyết mọi khó khăn nhờ vào sự gan dạ sáng suốt được mài giũa từ nhỏ.

Tầm mắt dõi theo bóng lưng người đàn ông, Lộ Tri Nghi nhìn thấy anh xuyên qua đường, lên một chiếc xe, xe nhanh chóng lái đi, chỉ còn bụi bặm bị gió cuốn lên dưới ánh nắng.

“Bố đặt một bàn ở nhà hàng của dì con vào ngày mai rồi, con xin lỗi người ta cho tử tế.”

Thật ra sau khi trưởng thành, Trình Tố đã lờ mờ đoán ra nguồn gốc của số tiền.

Anh đọc bài tập mà Lộ Tri Nghi chỉ, không biết sao mà lại duỗi tay.

Chương 10

Lương Mỹ Lam đón sinh nhật 49 tuổi, tuy không phải số tròn nhưng đúng dịp Lương Triển Triển được nghỉ, bèn gọi mấy bạn bè thân thiết đến cùng nhau chúc mừng.

Ả ta không dám phản đối, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

“Lúc ấy thành tích của anh giỏi như vậy…” Giọng Trì Duệ hơi trầm xuống, như đang thấy tiếc, “Đáng lẽ anh sẽ tốt hơn nữa, chứ không giống bây giờ.”

Thấy Trình Tố không nói gì, Lộ Tri Nghi dè dặt hỏi: “Thầy có biết không ạ?”

Bố mẹ ly dị, rời đi nhiều năm lại bị mẹ đưa về, bị bố yêu cầu liên hôn, còn dính phải một người mẹ kế không dễ chọc như vậy.

Trình Tố mở nắp bút, viết một hàng phương trình xuống một đống ký hiệu hóa học phức tạp và biểu đồ thí nghiệm.

Chuyện Lộ Tri Nghi từ chối Tần Tiêu Nam nhanh chóng truyền đến tai Lộ Hoằng.

Trình Tố lại cười, “Bây giờ có gì không tốt à.”

Anh cúi đầu phẩy tàn lửa, đang định dập thuốc thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng va chạm.

“Đừng nói nữa.” Lộ Tri Nghi lạnh lùng trả lời cậu ta: “Tôi sẽ không thích cậu đâu.”

Trình Tố và Trì Duệ là con nuôi, tất nhiên cũng phải đến.

“Hiểu không?” Trình Tố buông bút.

Chẳng qua bình thường Trì Duệ buông thả quen rồi, dù mặc tây trang vẫn cà lơ phất phơ như vậy. Còn Trình Tố, mặc đồ nghiêm chỉnh vào, không hề có cảm giác không hợp.

“Đặt bàn ở nhà hàng của ai?” Trình Tố chuyển đề tài.

Trình Tố nghĩ đến các khả năng, chỉ không nghĩ rằng cô sẽ nhờ mình phụ đạo học cho cô.

Trong phòng khách còn lại Giang Ánh Nguyệt và Lộ Tri Nghi đứng như trời trồng.

“Cô im đi.” Lộ Hoằng đột nhiên nhắm mũi nhọn vào Giang Ánh Nguyệt, “Tôi đi công tác, cô điều cả tài xế đi, nếu trên đường tự học về nhà Tri Nghi xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

Từ góc độ của Lộ Tri Nghi, giáo viên dạy được hóa lớp 11 thì sao lại không biết làm bài lớp 12 chứ.

Nhưng mà không biết anh có đồng ý hay không.

Tần Tiêu Nam cười, hếch cằm nhìn cô một cách khinh miệt, “Sao, thích cái tên hôm qua à?”

Lương Mỹ Lam vui vẻ nhận ly này của ả ta.

Trì Duệ vừa lái xe vừa cười Trình Tố, “Bạn gái à?”

Kính rượu xong, Giang Ánh Nguyệt xin lỗi nói phải đi, không thể ở lại ăn cơm cùng được.

Tốt và không tốt, đều chỉ là nhận thức trong mắt người khác thôi.

Trình Tố đứng dậy chào, Lộ Tri Nghi cũng đứng lên cúi người, “Chào thầy Thành ạ.”

Tối nay ở nhà, Lộ Tri Nghi nghĩ nhiều, khó ngủ.

Lộ Tri Nghi chỉ vào một chỗ trống: “Là bài này ạ, em không hiểu lắm.”

Giữa hai phòng là một tấm bình phong, bên nhà họ Lương đến trước.

Anh lấy bật lửa bước đến khu hút thuốc, lúc đi qua bức bình phong đó, anh nhìn thấy cửa phòng đối diện mở.

Bên ngoài im lặng vài giây, Trình Tố đợi rất lâu, mới nghe thấy cô gái ung dung nói: “Đúng vậy, cho nên cậu đừng nghĩ nữa, chúng ta không có khả năng đâu.”

Đúng lúc ông đi công tác về, ngay ngày hôm đó liền đón Lộ Tri Nghi về nhà, chắc chắn lại là một trận trách mắng.

Lộ Tri Nghi quay đầu lại, tầm mắt chậm rãi dừng ở trên bàn.

Trình Tố nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, anh định chợp mắt một lúc, lại thấy điện thoại vang lên một tiếng.

“Tên đó muốn đưa cô con kế sao chổi kia đi liên hôn với nhà họ Tần, ở ngay bên cạnh, con phải qua đó cùng.”

May mà những năm gần đây có chính sách xử phạt mạnh tay, những nơi ồn ào nhất đã nề nếp hơn nhiều, tuy thỉnh thoảng cũng có kẻ gây chuyện nhưng hầu hết là người say hoặc là mấy thanh niên ương bướng mới ra đời, Trình Tố và Trì Duệ nhìn đã thành quen, đối với bọn họ mà nói, chỉ là chuyện thường thôi.

Nhưng chẳng lẽ cái giá của việc trưởng thành là làm trái với lòng mình sao?

Cô bé nói vậy, trước khi đi Trì Duệ kéo Trình Tố đi mua mỗi người một bộ tây trang.

Cô gái bị bố sắp xếp để liên hôn đó?

Đó là giá trị của Trình Tố trên thế giới này.

“Tôi thay đổi quyết định rồi.”

Trì Duệ nghẹn lời vài giây, trả lời Trình Tố bằng một ngón tay cái, “May mà lúc đi học thành tích của anh tốt nhất trong lớp, không thì hôm nay lòi ra rồi.”

Nhớ tới những gì Giang Ánh Nguyệt vừa nói.

Lộ Tri Nghi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi Tần Tiêu Nam, cô nói xong xoay người đi, nhưng không ngờ phía sau là một căn phòng trống, cô vừa mới vào nhầm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trình Tố đứng ở cửa sổ.

“Ngủ không ngon liền mua cho nó một căn chung cư ở gần trường học.”

Bọn họ là người từ lâu đã sống trong bóng tối, không quan tâm đến mọi thứ.

Thế giới thật sự rất nhỏ, nhỏ đến nỗi khiến người ta hoài nghi, có phải vận mệnh đang cố tình sắp xếp gì đó hay không.

Một lát sau, Trình Tố kể cho Trì Duệ nghe một loạt chuyện Lộ Tri Nghi tự nhiên nhận anh là thầy, rồi trở thành hàng xóm.

Cái bút mà anh vừa viết, cô cầm lên, xúc cảm khó tả lặng lẽ trào dâng trong lòng.

“Dung dịch màu tím C chứa KFeO, KC… Dung dịch chuyển sang màu đỏ chứng minh trong A chứa Fe, trong dung dịch chua hoặc trung tính, KFeO sẽ trở về thành Fe-...”

Cô thực sự chẳng tập trung nổi.

Có năm sáu người ngồi trước chiếc bàn pha lê tròn tinh xảo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy giọng anh lúc nói chuyện có vẻ hờ hững nhưng lại thong thả, nghe rất ôn hòa, cho đến khi anh nói xong, Lộ Tri Nghi vẫn đang đắm chìm trong âm sắc này, chưa hoàn hồn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bóng dáng Lộ Tri Nghi bỗng lọt vào trong mắt.

Lương Mỹ Lam ra vẻ đã hiểu: “Đi đi, thu xếp cho tốt chuyện nhà.”

Trình Tố: “...”

Trên xe.

Tuy không cố ý nghe lén cuộc đối thoại, nhưng nghe Tần Tiêu Nam hỏi câu đó, Trình Tố đứng sau cửa vẫn hơi chấn động.

Không nhìn nữa, Trình Tố bước đến khu hút thuốc.

Nhà hàng Giang Ánh Nguyệt mở là Lộ Hoằng cho tiền đầu tư, bình thường chuyên tiếp đãi mấy vị phu nhân giàu có, đáng lẽ hôm nay là muốn toàn tâm toàn ý tổ chức sinh nhật cho Lương Mỹ Lam, ai ngờ Lộ Hoằng đột ngột muốn mời người nhà họ Tần ăn cơm ở đây.

Lộ Tri Nghi cũng lờ mờ cảm thấy Lộ Hoằng hơi nóng nảy hơn bình thường, đoán có lẽ lần này bố đi công tác không thuận lợi, cô đành phải tạm thời đè nén cảm xúc của mình lại.

Làm hết sức mình đó có lẽ là 3000 tệ bố thí mỗi tháng sau khi anh 18 tuổi.

Đúng là bài tập này hơi khó, có hai bài thật sự khiến cô thấy khó nhằn, cô vốn định buổi chiều đến thư viện tính toán kỹ lại, nhưng nếu bây giờ đã gặp được giáo viên chuyên hóa rồi thì sao cô không nắm lấy cơ hội mặt đối mặt phụ đạo này nhỉ.

Lương Mỹ Lam chỉ cười. “Làm mẹ kế, bao dung một chút.”

Trong lúc nhất thời, Trình Tố không thể lồng ghép cô gái cúi đầu im phăng phắc trước mắt với cô gái tự tin diễn thuyết tiếng Anh lưu loát nhìn thấy trong điện thoại Lương Triển Triển lại với nhau.

Trình Tố chưa từng cạn lời như vậy.

Lúc này Giang Ánh Nguyệt mới bình tĩnh lại, “Bị điên à? Ăn phải pháo chắc?!”

“Tôi nghĩ tôi đã nói rất rất rõ ràng, quyết định của bố mẹ không đại biểu cho sự ràng buộc mối quan hệ của chúng ta, hơn nữa lần đầu tiên chúng ta gặp mặt cậu đã nói rồi, cậu sẽ không thích tôi!”

Giang Ánh Nguyệt cũng nhân cơ hội chọc ngoáy: “Tri Nghi, con nghe lời đi, đừng chọc bố con giận suốt như thế, bố con...”

Đối với Trình Tố mà nói, được sống là đủ rồi.

Tuy không muốn nhưng vì bố, vì đạo lý từ miệng người lớn, Lộ Tri Nghi vẫn đến.

-

Trình Tố kéo cổ áo bị thắt chặt, “Không thân, trùng hợp gặp thôi.”

Hình như Lộ Tri Nghi đã hiểu, cô lập tức lấy bút từ trong cặp ra.

Trình Tố cũng thấy mình khó tin, “Ừ.”

Bao gồm cả cái c·h·ế·t.

“Rồi ạ.” Lộ Tri Nghi chột dạ gật đầu, “Cảm ơn thầy Thành.”

Khu hút thuốc của nhà hàng ở bên cạnh nhà vệ sinh, một căn phòng có cửa sổ thông gió.

Giang Ánh Nguyệt sửng sốt, ả ta đang định giải thích thì Lộ Hoằng đã chắp tay rời đi, “Chẳng có ai bớt lo!”

Từ nhỏ anh và Trì Duệ cùng lớn lên ở một viện phúc lợi, viện phúc lợi nhỏ cũng giống một thế giới cá lớn nuốt cá bé, lúc ấy bọn họ nhỏ nhất, luôn bị mấy đứa trẻ lớn bắt nạt, thường xuyên ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nếu không phải năm mười hai tuổi Lương Mỹ Lam đi tài trợ cho bọn họ, bây giờ bọn họ ở đâu, không ai biết được.

Lúc 10 tuổi, có một người phụ nữ từng đến thăm Trình Tố, sau đó Trình Tố nghe thấy cô ta nói chuyện với viện trưởng: “Ông ngoại của nó không chịu nhận nó, tôi chỉ có thể làm hết sức mình thôi.”

Giang Ánh Nguyệt hừ một tiếng, “Chờ xem, con không dễ chọc như vậy đâu.”

Từ lúc đó Trình Tố liền biết, anh có cả ông ngoại.

Cô chính là con gái kế của Giang Ánh Nguyệt?

Nhưng từng chữ thầy mà Lộ Tri Nghi thốt ra lại cứ khiến tim anh mềm nhũn.

Con kế…

Trình Tố đứng ở cửa sổ lấy bật lửa ra, khoảnh khắc ngọn lửa vụt lên, anh nhớ đến những lời mà Giang Ánh Nguyệt đã từng nói trước mặt Lương Mỹ Lam.

Giọng điệu Lộ Hoằng trở nên nóng nảy, “Con không muốn? Làm gì có chuyện muốn gì thì làm nấy? Thế bố muốn không kiếm tiền không nuôi gia đình, muốn ăn nhậu chơi bời mỗi ngày, muốn không phải bôn ba thế này, bố có được làm không?”

“Tôi quyết định sẽ nghe lời bố mẹ tôi, đi Úc, đi học với cậu, tốt nghiệp rồi kết hôn.”

Trình Tố không có hứng thú với chuyện nhà người ta, anh cởi áo khoác treo trên lưng ghế, cùng Trì Duệ chào hỏi mọi người, định ra ngoài hút điếu thuốc.

“Sao con chẳng lễ phép chút nào vậy, nhà chú Tần mời con ăn cơm, Tiêu Nam tự đến đón con, con lại bỏ đi?”

Vậy thì đỡ việc.

Cô thở dài: “Bố ơi, con không muốn đi.”

Bởi vì chiều ngày mai phải về trường, Lộ Hoằng nhân dịp nghỉ nửa ngày cuối cùng hẹn người nhà họ Tần đến nhà hàng của Giang Ánh Nguyệt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10