Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3


Chính bản thân cô nàng cũng nói sáng sớm hôm nay mới không thấy người, trầm mặc vài giây, lại hỏi tôi: "Chị Quyên, có phải chị nhìn lầm rồi không?”

"Dậy đi Linh Tử, Tiểu Lê quay lại rồi, chúng ta đi tìm em ấy thôi."

Linh Tử nhìn tôi.

Nhưng câu trả lời của Tiểu Lê đã hoàn toàn phá hủy nó.

Tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Tôi kể lại một lần nữa.

Tôi ngồi dậy khỏi giường, đẩy nhẹ Linh Tử.

Tôi mơ mơ màng màng vươn tay cầm lấy điện thoại xem, là Tiểu Lê gọi tới, tôi bấm nhận cuộc gọi, bên kia truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Tiểu Lê.

Chương 3

"Tiểu Lê.”

WeChat vẫn ong ong rung không ngừng.

Nhà trường thông báo với chúng tôi đã có thể quay lại ký túc xá ban đầu.

Linh Tử khổ sở gật đầu với em ấy.

Bây giờ là một giờ rưỡi chiều.

Con bé kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại nhìn Linh Tử.

Em ấy mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, một lúc sau, lại ngẩng đầu lên hỏi tôi: "Nhưng chị Quyên, không phải chị ở giường trên sao?"

Bọn họ rõ ràng không tin lắm nhưng cũng không thể không tin.

Nhà trường cũng hỏi chúng tôi về những gì đã xảy ra, sau đó thầy cố vấn lén tìm tôi và Linh Tử nói chuyện riêng một chút, nói rằng phía trường học lo lắng cả hai có thể bị tổn thương tâm lý nên đã đưa ra một bảo đảm riêng cho chúng tôi.

Sập nguồn rồi.

Tôi tìm thấy Tiểu Lê ngồi ở trong góc với vẻ mặt lo lắng.

Tôi chịu đựng sự khó chịu ở cổ họng, khó khăn lên tiếng.

Cũng hỏi chuyện gì đã xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiểu Lê rõ ràng không tin, em ấy nghi ngờ nhìn hai chúng tôi: "Chị Quyên, đừng đùa em. Em đã hỏi mẹ của Tiểu Sơn Trà. Hôm qua cậu ấy vẫn đang yên ổn ở nhà, cho đến sáng nay…mới biến mất….”

Tiểu Lê nhìn thấy chúng tôi thì thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Lê nói: “Đó không phải là cha mẹ của Tiểu Sơn Trà sao?”

Linh Tử trở mình, miệng lẩm bầm hỏi: "Ai gọi thế chị Quyên?”

Tôi không biết phải trả lời thế nào.

Cô nàng lại lẩm bẩm với chính mình: "Chị Quyên, chị chỉ thích suy nghĩ nhiều, có lẽ chị nhìn nhầm rồi. Lúc đó trời tối như vậy mà.”

Có lẽ vì cảnh sát đến đây khá đông nên có rất nhiều người ngồi trong quán cà phê quan sát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe tôi nói Tiểu Sơn Trà đứng ở đầu giường của tôi.

6.

Họ cũng chuyển chúng tôi đến một phòng khác, khi tôi đi ngang qua căn phòng ban đầu, nó đã bị khóa lại bằng một chiếc khóa lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tất nhiên họ không thể đến trường mà không có lý do.

“Chị Quyên! Xảy ra chuyện gì vậy? Sao trong phòng ký túc xá lại có nhiều cảnh sát như vậy?”

Tính đến thời điểm này, chúng tôi đã sống trong khu ký túc xá cách ly được bốn ngày.

Tôi cũng tự hỏi mình có phải đã nhìn nhầm không nhưng khuôn mặt đó quá mức quen thuộc, chắc chắn là dáng vẻ của Tiểu Sơn Trà. Tôi cầm ly cà phê nóng trên tay, chua xót lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Em gửi tin nhắn cho cậu ấy nhưng không thấy trả lời. Sau đấy em cũng đã gọi rất nhiều cuộc nhưng không có người bắt máy. Cuối cùng, mẹ cậu ấy nhận điện nói, Tiểu Sơn Trà không biết đã đi đâu, điện thoại vẫn còn ở trong phòng.” Giọng của Tiểu Lê gần như sắp khóc. "Chị Quyên, chuyện gì đã xảy ra vậy? Sáng nay quay lại, em thấy rất nhiều cảnh sát đi ra đi vào căn phòng ký túc xá của bọn mình. Em muốn đi vào thì bị bọn họ cản lại, em gọi điện cho hai người cũng không được…”

Tôi ngồi xuống hỏi em ấy: “Em đã gửi tin nhắn cho Tiểu Sơn Trà chưa?” Chuyện xảy ra lúc rạng sáng quá mức khó tin, trong lòng tôi vẫn còn hy vọng một tia may mắn.

Nói xong tôi bước xuống giường, xỏ dép lê đi ra ban công rửa mặt.

"Tiểu Sơn Trà ch-ết rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chú và dì đã đến gặp chúng tôi một lần.

Trước khi tôi kịp trả lời, điện thoại chợt rung lên rồi tắt hẳn.

7.

Sau khi tôi đánh răng và rửa mặt xong, Linh Tử mới chậm rãi từ trên giường bò dậy.

Tôi đang định nói thì Linh Tử bất ngờ đưa tay đẩy tôi, tôi nhìn về phía em ấy, con bé ra hiệu cho chúng tôi nhìn ra ngoài.

Tôi kể lại ngắn gọn cho Tiểu Lê nghe chuyện xảy ra tối qua.

Điện thoại của tôi đã hết pin nhưng máy của Linh Tử vẫn còn điện, tôi bảo em ấy gọi điện thoại cho Tiểu Lê hẹn gặp mặt ở quán cà phê dưới ký túc xá rồi nói chuyện chi tiết sau.

Điều này gần như nói rõ với chúng tôi rằng mọi chuyện xảy ra lúc sáng sớm đều là thật, Tiểu Sơn Trà đã ch-ết trước mặt tôi và Linh Tử.

Tôi không biết cuối cùng cảnh sát đã điều tra vụ án như thế nào, họ rầm rộ phong tỏa căn phòng kia trong hai ngày rồi lặng lẽ rời đi.

Kéo Linh Tử đi qua ngồi cùng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3