Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


[Tao sẽ không sợ mày. ]

Sau khi những người hành hương trong ngày rời đi, ngôi chùa lại trở nên yên tĩnh.

Chương 7

Tiểu Lê đứng ở cửa sân, mỉm cười ngọt ngào với tôi.

Em ấy vẫn mỉm cười, không trả lời, trên tay cầm thứ gì đó, từng bước một đi về phía tôi.

18.

Tiểu Lê đứng trước mặt tôi với con dao trên tay, rồi giơ nó lên cao.

Tất nhiên là tôi muốn.

Nhưng tôi vẫn nói: “Chị không muốn ăn lắm.”

Khi khoảng cách giữa hai người gần lại, dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy thứ trên tay em ấy - một con dao gọt hoa quả dài khoảng mười phân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đại sư không hổ là đại sư, vừa đến đã nhìn ra Tiểu Lê đụng phải thứ không sạch sẽ.

Thứ đó nhắm vào tôi.

Bây giờ đã quá hạn mấy ngày rồi.

Đây là lần thứ năm thầy cố vấn gọi điện hỏi tôi khi nào thì quay lại trường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiểu Sơn Trà vì tôi mà ch-ết không rõ ràng.

Tôi siết chặt nắm đấm, sâu trong nội tâm lại dâng lên cảm giác thất bại nặng nề.

Ngay cả các nhà sư trong chùa cũng đã quen mặt tôi, hiện tại đang là mùa cao điểm của khách du lịch, mọi người đến và đi trong chùa, đều ở lại một đêm rồi rời đi, lâu một chút cũng chỉ ở hai ba ngày. Tôi là người duy nhất ở đó hơn một tháng.

Kế tiếp lại giơ tay lên, đâm mạnh vào bụng mình.

Đêm nay là đêm cuối cùng ở lại đây.

"Sao em lại tới đây vào đêm khuya thế?" Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Chắc hẳn Tiểu Sơn Trà đã ch-ết vì điều này.

Tiểu Lê vùng vẫy trong vòng tay tôi một lúc, trên mặt hiện lên vài phần đau đớn, tôi cúi đầu nhìn xuống, em ấy đã nước mắt đầm đìa: “Chị Quyên, em đau quá…” Sắc mặt em ấy tiếp tục biến hóa mấy lần rồi lại mỉm cười ngọt ngào, “Đến lượt chị rồi, chị Quyên.”

Đồ ăn trong chùa quá thanh đạm, cuối cùng em ấy cũng không thể chịu đựng được nữa, vẻ mặt đau khổ tới tìm tôi, ngượng ngùng nói: “Chị Quyên, em muốn về nhà ở, em muốn ăn thịt.”

Lúc cô nàng rời đi còn kéo tay tôi hỏi: “Chị Quyên, chị thật sự không muốn ăn thịt sao?”

Tôi cũng muốn.

Thứ kỳ lạ đó ẩn nấp trong bóng tối.

19.

[Đến lượt chị rồi, chị Quyên.]

Tôi không thể cứ thu mình lại trong chùa được.

Nhưng Tiểu Lê lại không chịu nổi thức ăn ở đây, trải qua cuộc sống yên tĩnh mấy ngày nay, chút sợ hãi trong lòng cô nàng đã sớm biến mất hầu như không còn gì, chỉ vì tôi nên mới còn ở lại.

Đe dọa tôi.

Mặc dù nhà Tiểu Lê cách đây không xa nhưng vẫn phải mất nửa giờ để leo lên.

Bởi vì biết thứ kia không dám đến gần nơi này nên hiện tại tôi cực kỳ thả lỏng.

Tôi ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, im lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Lê.

Tôi ngồi trên chiếc ghế đá ngoài sân, nhắm mắt tận hưởng làn gió đêm mát lạnh.

21.

Ví tiền của tôi cũng hấp hối rồi.

[Cha mẹ mày cũng bị mày hại ch-ết!]

[Mày còn muốn gi-ết thêm bao nhiêu người nữa!]

Cũng có vài sư thầy trong chùa ngầm ám chỉ rằng tôi đã ở lại đủ lâu.

Cái loại cảm giác không ổn này càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Ban đêm trong chùa rất yên tĩnh và thanh bình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không ai trong số họ nghe thấy những gì Tiểu Lê nói, họ đều nghĩ rằng em ấy chỉ đơn giản là gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ.

……

Tôi gần như nhảy dựng lên khỏi mặt đất, lao tới giữ chặt tay Tiểu Lê, không cho em ấy tiếp tục đâm chính mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùng, tiếng kêu cứu của tôi đã đánh thức toàn bộ ngôi chùa đang ngủ say, những người hành hương ở lại trong sân cũng chạy ra giúp tôi khống chế Tiểu Lê đang không ngừng tự hại bản thân.

20.

Tôi có thể làm gì đây?

Nó muốn làm tôi sợ hãi để đạt được một mục đích nào đó, bằng cách làm tổn thương những người gần gũi với tôi.

Bây giờ lại đến lượt Tiểu Lê.

Tôi dự định ở lại lâu dài trong chùa.

Không phải

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vì vậy em ấy mới nói câu kia trước khi ch-ết.

Nhưng tôi càng muốn có thể yên bình sống qua vài ngày hơn.

Tôi đã hiểu được đại khái.

Ban đầu tôi xin nghỉ gần một tháng, lý do chính là chuyện Tiểu Sơn Trà lúc trước đã khiến tinh thần của tôi xảy ra vấn đề, cần phải đi tư vấn tâm lý.

Tiểu Lê bước nhanh ra khỏi cổng chùa, nắm tay mẹ đi xuống núi, tôi có thể từ bước chân của em ấy nhìn ra vài phần vui sướng.

Nên tôi dự định sẽ rời đi vào ngày mai.

Tôi chật vật lăn khỏi ghế, ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn em ấy.

……89%。

Tất nhiên, chỗ ở trong chùa không phải là miễn phí.

Tôi không hiểu thầy ấy đang làm gì, nhưng sau một hồi lăn lộn, Tiểu Lê cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, cha mẹ em ấy ngồi lặng bên giường em khóc nghẹn.

Lúc thầy cố vấn đồng ý thì vô cùng sảng khoái, nhưng gần đến cuối kỳ, ông ấy hy vọng tôi có thể quay về trường vừa học vừa điều trị.

Bây giờ lại muốn dùng Tiểu Lê để làm sâu sắc thêm nỗi sợ hãi của tôi.

Đúng là rất muốn ăn thịt.

"Chị Quyên!" Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, tôi ngạc nhiên nhìn sang.

[Đồ sao chổi!] (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7