Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lĩnh Ngộ Kỹ Năng

Lĩnh Ngộ Kỹ Năng


Võ Chính nhìn thấy Tôn Dương liên tục biến hoá sắc thái, rồi cuối cùng lại trở nên bình tỉnh nói lời kiên định như vậy, lão cũng thầm kinh ngạc, nhưng cũng không cho là Tôn Dương đang nói lời ngông cuồng, bởi vì lão tin tưởng tiềm lực của hắn, hiện tại chỉ cần cho hắn đủ thời gian, nhất định sẽ có một ngày hắn đứng trên đỉnh cao cùng đám người kia đòi nợ… Lão suy nghĩ một hồi lại ngẩng đầu nói với Tôn Dương...

" Ngươi gia nhập Nhân Môn đi, môn Chủ và Nhân Môn sẽ bồi tạo ngươi, chống lưng cho ngươi để ngươi sớm ngày báo thù…"

" Vậy các ngươi có cách nào có thể giúp Nhược Hi luyện ra tạo hoá lực hay không? .... Tôn Dương như đưa ra điều kiện hỏi...

Cách thì có nhưng còn phải xem ý chí của tiểu cô nương này có đủ mạnh và đủ kiên trì hay không đã, bởi vì thật sự một phàm nhân muốn tu luyện, so với một tu sĩ có tư chất và căn cơ thiên bẩm sẽ gian khổ và khắc khe hơn nhiều lắm...

" Ta có thể chịu được, thúc thúc hãy chỉ ta nên làm như thế nào đi... "

Khi Võ Chính vừa nói dứt câu thì phía sau cửa miếu, giọng nói trong trẻo của Nhược Hi vang lên làm cho Tôn Dương và Võ Chính kinh ngạc quay lại nhìn nàng, Nhược Hi thật ra đã thức dậy đúng vào lúc Võ Chính kể cho Tôn Dương nghe chuyện của thôn trang bị diệt, nàng đã mất mẹ, lúc này lại phải nhìn thấy Tôn Dương gồng mình cố nén tức giận, cô bé đã suýt khóc lên thành tiếng thế nhưng vẫn kiềm chế lại, đến khi nghe Võ Chính nói có thể tu luyện thì lòng tin và hy vọng trỗi dậy, cô bé không chần chừ liền vội vàng lên tiếng, nàng tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết bây giờ ca ca mang mình theo cũng chính là gánh nặng, chỉ khi nàng có đủ sức tự bảo vệ mình thì hắn mới có thể yên tâm đi trên con đường mà hắn đã chọn...

- Nhược Hi muội tỉnh lại từ lúc nào, muội nghe thấy hết rồi sao?... Tôn Dương trong lòng cũng tràn đầy lo lắng, Nhược Hi còn nhỏ như vậy nếu nghe được những chuyện này, tư tưởng nhất định sẽ bị ảnh hưởng, về sau sợ là tính cách sẽ có thay đổi rất lớn, đây là điều Tôn Dương không mong muốn...

-Vâng... Muội vừa mới dậy, Ca ca không sao chứ?

Nhược Hi nhìn toàn thân Tôn Dương đều là v·ết m·áu thì lo lắng hỏi lại...

- Ta không sao... Nhược Hi ca ca xin lỗi, sau này phải để muội tự lo cho mình rồi, ca ca không muốn, nhưng tình thế hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, vài ngày nữa muội hãy theo tiền bối về Nhân Môn. Ở đó ít ra muội cũng không cần lo cái ăn cái mặc, còn có trên dưới Nhân Môn bảo vệ muội, ở đó nếu có thể thì hãy an tâm học đạo, sau này ca ca sẽ đến đó tìm muội có được không…? Tôn Dương tiến lại gần vuốt vuốt tóc Nhược Hi vẽ mặt chiều chuộng yêu thương nói...

-Tôn Dương ngươi nói vậy ý ngươi là không đi cùng chúng ta sao? .... Võ Chính lo lắng hỏi? Tôn Dương tuyệt đối là nhân tài, nếu không thể chiêu nạp thì thật là đáng tiếc..

- Ca ca tại sao ca ca không đi, có phải ca ca muốn đi báo thù không…? Nhược Hi cũng xụ mặt hỏi...

-Nha đầu ngốc, hiện tại Ca còn chưa có bản lĩnh lớn đến vậy, đi chỉ là nộp mạng…! Tôn Dương cốc nhẹ đầu Nhược Hi mỉm cười nói...

-Tiền bối cô gái nhỏ này sau này phải nhờ người chiếu cố rồi, còn phần ta tiền bối có thể coi ta như là một ký danh đệ tử của Nhân Môn là được, coi như một đệ tử như ta ở bên ngoài lăn lộn lịch lãm tìm kiếm cơ duyên, có thời gian nhất định sẽ đến Nhân Môn một chuyến, nếu như trong môn có chuyện cần vãn bối thì tiền bối có thể thông báo cho ta biết, ta nhất định sẽ đến…! Tôn Dương hơi cúi đầu dáng vẻ trịnh trọng nói.

- Ài... Nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng không ép ngươi nữa, dù sao ký danh cũng đã được tính vào hàng ngũ đệ tử tông môn rồi, với lại cũng chỉ có một mình ngươi là ký danh đệ tử, trở về ta sẽ nói chuyện của ngươi cho môn chủ biết để ngài chiếu cố ngươi một chút, ta hiện tại sẽ xuất phát trở về, ta lần này đến đây là để tìm tung tích Huyền Trân tiên tử, nhưng xem ra người không có ở đây rồi, ngươi cầm lấy càn khôn trạc này, đây là chiếc vòng tay trữ vật, bên trong có một ít Nguyên thạch làm lộ phí, còn có ba cuốn trung cấp võ kỹ và một ít đan dược dân dụng phòng ngừa lúc gặp chuyện, còn có một lệnh bài đại biểu cho đệ tử nhân môn, lệnh bài này ở tông môn có rất nhiều tác dụng, còn có thể truyền âm, sau này có chuyện cần ta sẽ thông qua nó báo cho ngươi biết…

" Trong ba cuốn võ kỹ đưa cho ngươi có một cuốn tên là Nhất Chùy Thông Thiên, Nó không phải công pháp hay võ kỹ gì cả, mà dường như là một loại thuật gì đó…."

Bây giờ ta sẽ truyền thêm cho ngươi một bộ pháp quyết đặc thù của Nhân Môn, bất cứ một đệ tử nào của Nhân Môn cũng đều phải học, bộ pháp môn này tên là Pháp Tắc Không Gian, môn kỹ năng này là thiên về tốc độ, chỉ cần là đệ tử trong môn đều có thể học, nhưng phát huy đạt đến mức nào thì phải xem ngộ tính của từng người lý giải được bao nhiêu quy tắc trong đó, nói chung là ở trong ty người thường thì nó là công pháp bình thường, còn ở trong tay thiên tài thì nó chính là tuyệt đỉnh công pháp, được rồi ngươi hãy thả lỏng thân thể, ta truyền cho ngươi...

Võ Chính đưa cho Tôn Dương một số thứ cần thiết rồi giảng giải cho hắn, bắt đầu truyền kỹ năng cho Tôn Dương, chỉ thấy lão chích từ đầu ngón tay ra một giọt máu đọng lại lơ lửng giữa không trung, đem toàn bộ thông tin về Pháp Tắc Không Gian, thông qua thần niệm truyền vào rồi búng mạnh giọt máu bay thẳng vào giữa ấn đường của Tôn Dương rồi biến mất... Tôn Dương chỉ thấy mắt hoa lên, đầu mơ hồ choáng váng rồi một số thông tin dung nhập làm một với ý thức của mình, Tôn Dương đọc lướt qua một mớ lộn xộn rồi lại phục hồi tinh thần đem càn khôn trạc thu vào..

- Đa tạ tiền bối, sau này gặp lại ta nhất định không phụ lòng kỳ vọng…! Tôn Dương kiên định nói...

- Vậy được rồi ngươi bảo trọng, ta trở về trước, hi vọng đến lúc gặp lại ngươi đã ở một độ cao đủ khiến cho ta bất ngờ…!

-Ca ca huynh không đi cùng thật sao, muội không muốn xa ca ca…! Nhược Hi thấy sắp rời đi, nàng quay qua nhìn Tôn Dương vẽ mặt mếu máo như muốn khóc nói...

-Nhược Hi ngoan muội trước tiên theo Võ Tiền bối về trước, đợi ca ca tăng lên thực lực có thể bảo vệ muội an toàn, đến lúc đó ca ca sẽ mang muội bên mình mà không sợ bất cứ kẻ nào nữa…! Tôn Dương sợ cô nàng này lại oà lên mà khóc nên khuyên nhủ hứa hẹn, quả nhiên cô nàng nhỏ nghe xong sắc mặt liền thay đổi kiên định nói...

-Ca ca hứa rồi đấy nhé? Sau này không cho phép ca ca nuốt lời để Nhược Hi một mình đâu đấy...

-Được ta hứa với muội... Bảo trọng…! Tôn Dương gật đầu đáp ứng, từ sâu trong đáy mắt hắn hiện lên sự cô độc cùng bất đắc dĩ....

-Ngươi cũng bảo trọng... Nhân Môn cũng có vài đệ tử đặc biệt đang lịch luyện bên ngoài, sau này ngươi hành tẩu có gặp bọn họ thì nên chiếu cố lẫn nhau một chút, quy cũ của tông môn là nghiêm cấm nội đấu, nên ngươi phải chú ý…! Nói xong lão lật tay, trong tay liền xuất hiện một khối thạch màu xám rồi ném ra không gian trước mặt, lấy viên đá làm trung tâm mở ra một khe hở rồi lớn dần như một cái hố đen xoay tròn, Võ Chính bế Nhược Hi vẽ mặt vẫn đang không tình nguyện bước vào trong đó và biến mất, khe hở khép lại rồi cũng tiêu tán đi...

Tôn Dương phiền muộn thở dài một hơi quay người bước vào trong miếu, tìm một chỗ ngồi xuống ổn định lại tâm tình, sau đó lấy những thứ mà Võ Chính đưa cho hắn ra xem, có một số lượng lớn khoảng năm trăm Tiên nguyên thạch, cũng được xem là một mức tài phú lớn, nhưng hắn cũng không quá chú ý đến, chỉ lướt qua rồi lại chuyển sang mười bình đan dược giống lúc trước mà Võ chính đưa cho mình, là Trị liệu đan và Ngưng huyết đan còn có hai bình Hồi khí đan. Tôn Dương lật qua lật lại xem một hồi lại lấy ra ba quyển võ kỹ trung cấp, xem quyển đầu tiên là Nhất Chuỷ Toái Diệp, là kỹ năng trung cấp có tính công phá cực mạnh, quyển thứ hai ở đoạn đầu có ghi rõ hai chữ Yêu Quyết Nhất Chủy Thông Thiên.

Tôn Dương đọc lẩm nhẩm hình như là chỉ dẫn về cách rèn luyện cái gì đó.

Tôn Dương lại lật xem quyển thứ ba kỹ năng trung cấp gọi là Quyền Ảnh Phân Thân là kỹ năng công kích cự ly gần, luyện đến đại thành thì thân pháp biến ảo, một người phân ra nhiều tàn ảnh đồng loạt công kích...

“Không hổ là tông môn lớn, tuy chỉ là kỹ năng trung cấp nhưng uy lực có lẽ vượt xa kỹ năng trung cấp bình thường…”

Tôn Dương đem những thứ khác thu lại, chỉ để lại Nhất Chủy Toái Diệp và Quyền Ảnh Phân Thân để nghiên cứu lĩnh ngộ, còn Nhất Chủy Thông Thiên hắn tính từ sẽ luyện sau, bây giờ Huyền Trân vẫn chưa trở lại, hắn ngồi tại đây đợi nàng, tiện thể đem hai môn võ kỹ cùng Pháp Tắc Không Gian ra lĩnh ngộ, Tôn Dương cứ ngồi như vậy vừa chờ đợi vừa tu luyện đói thì lại ra ngoài bắt đại một con thú về nướng lên ăn rồi lại tu luyện, suốt một tháng trôi qua Huyền Trân vẫn chưa trở lại, Tôn Dương vẫn cứ như vậy lặp đi lặp lại, chìm đắm trong lĩnh ngộ kỹ năng, dần dần cũng quên luôn mình đang đợi cái gì? Cũng không có cảm giác đói khát, hắn cũng không biết mình ngồi bao lâu, chỉ bất động như một pho tượng trong miếu hoang, thời gian trôi qua rất lâu rồi cũng không thấy hắn động đậy thân hình nửa.

Lĩnh Ngộ Kỹ Năng