Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

G·i·ế·t Thiên Lang

G·i·ế·t Thiên Lang


Tôn Dương vốn dĩ cũng không định nhúng tay vào những chuyện thị phi như thế này, nhưng khi nghe đối phương xưng là người của Thiên Lang Bang thì hắn lại thay đổi chủ ý, từ sâu trong lòng hắn giấy lên cảm giác chán ghét, dù sao cũng đã gây thù g·iết nhiều người của đối phương, hắn không tìm bọn họ thì bọn họ vũng sẽ không tha cho hắn. Bây giờ g·iết thêm hai người nữa cũng chẳng sao cả...

Thế nên hắn đã không do dự mà ra tay, còn về phần cô nàng kia hắn đã quan sát và phát hiện, riêng về thực lực nàng đã dư sức đối phó hai tên này. Nhưng lúc nãy nàng phản chiêu, vẫn chưa từng vận dụng đến nguyên lực, mà sức mạnh phát ra hoàn toàn là nhờ vào thanh kiếm màu tím trên tay nàng ta.

Một món binh khí có thể phát ra lực lượng mạnh mẽ như vậy mà lại nằm trong tay một tiểu cô nương nắm giữ, điều này chứng tỏ nàng là người có thân thế... Chỉ tiếc mấy tên kia đều là não tàn, không chịu quan sát...

-hì hì... Thật thú vị... Thật không ngờ ta vừa xuất môn đã gặp phải một tên... Hổ già giả mèo bệnh… Ta là Đỗ Cẩm Linh... Ngươi tên gì vậy..? Đỗ Cẩm Linh cười hì hì chạy lại gần Tôn Dương hỏi...

- Dừng... Dừng đứng yên ở đó, đừng có qua đây... Ta gọi là Tôn Dương... Lát nữa sẽ lại có người tìm đến, ngươi tốt nhất không nên lại gần ta, nếu không bị vạ lây ta không chịu trách nhiệm đâu a...! Tôn Dương xoè tay làm ra tư thế buộc dừng lại, rồi giải thích nói...

-Hừ.... Tới thì lại g·iết, sợ chúng sao...! Đỗ Cẩm Linh dừng lại mất hứng, chu cái miệng xinh xắn, hời hợt nói...

Đám người xung quanh nghe vậy, đầu cũng đầy mồ hôi. Con mẹ nó... một tên tiểu tử biến thái đã đủ rồi. Giờ lại mọc thêm bà nương xinh đẹp này nữa, nàng ta tưởng người ta là heo gà nói g·iết là g·iết sao...

- G·i·ế·t... Ai g·iết... Ta chỉ là một phàm phu bình thường, không chịu nỗi cảnh máu tanh đâu a....! Tôn Dương nhún nhún vai ra vẻ trong sáng thuần khiết nói...

-Phiiiii...( Phiiii)....! Đỗ Cẩm Linh và những người xung quanh nghe hắn nói lời ghê tởm nhịn không được " phi " một tiếng khinh bỉ...

-Ha ha... Ta là nữ nhân yếu đuối, chân yếu tay mềm, ngươi không g·iết họ bảo vệ ta thì ai làm... Không lẽ ngươi không biết cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân sao....! Đỗ Cẩm Linh cười ha ha, rồi giọng điệu lại nũng nịu nói với Tôn Dương...

Khán giả lại một lần nữa, một trận khinh bỉ... Nếu không phải hai người này vừa mới giới thiệu tên tuổi, sợ là tất cả sẽ nghỉ hai người này là một cặp ăn ý, ghê tởm giống nhau cơ đấy...

-Ách... Anh hùng cứu mỹ nhân... Ta sao...?! Tôn Dương đứng đực người ra, tự chỉ ngón tay vào mặt mình hỏi ngược lại như một tên ngốc...

- Này ngươi là ngốc thật hay là giả vờ ngốc vậy... Nãy giờ là ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi nghĩ ta đang nói với ai hả...?... Hừ tức c·hết ta mất...! Đỗ Cẩm Linh tay chống nạnh thở phì phì nói...

Tôn Dương cảm thấy choáng váng---"Cô nàng này đầu óc có vấn đề sao..?" tự dưng không có chuyện gì lại đi soạn ra trò Anh hùng cứu mỹ nhân, rồi kêu mình giúp nàng g·iết người, đây là cái đạo lý gì?

-À... Mấy chuyện này hay là để đến lúc chúng ta phát d·ụ·c xong rồi hãy diễn đi có được không...! Tôn Dương ngây ngô vuốt vuốt mũi nói, rồi định quay người rời đi...

-Ngươi.... Ngươi..... Đồ sắc lang...! Cô nàng nghe Tôn Dương nói vậy nhất thời cứng họng... Mặt đỏ bừng dậm chân tức giận quay mặt sang chỗ khác mà hậm hực...

Tôn Dương nhún vai xoay người đi, vừa đi được hai bước thì lập tức cảm nhận được một cổ khí thế cực mạnh tập trung trên người mình. Kèm theo đó là một chuỗi âm thanh vang lên từ xa...

-Hừ... Tiểu tử khốn kiếp... G·i·ế·t người của ta xong còn nhởn nhơ như vậy...

Tôn Dương nhíu mày, xoay người lại chỉ thấy phía trước một người trung niên khoác áo choàng đỏ, thân đứng lơ lửng trên không trung nhắm hướng Tông Dương bay tới...

Chỉ vài nhịp hô hấp, y đã bay tới trước mặt Tôn Dương vững vàng hạ xuống. Những người xung quanh vừa nhìn thấy trung niên này, tất cả đều kinh ngạc hô lên.." bang chủ Thiên Lang Bang… Thiên Lang..." hắn vừa lăn không phi hành, không lẽ hắn đã đột phá Tam Linh cảnh rồi sao...?

- Tên Tôn Dương này lần này thảm rồi....! Có người thì thầm bàn tán với nhau.

-Hừ hừ... Tiểu tử g·iết người trong bang chúng ta, ta cứ tưởng là nhân vật tiếng tăm nào lợi hại, hoá ra cũng chỉ là một tên phàm nhân nho nhỏ có chút khí lực...! Thiên Lang cười lạnh khinh miệt Tôn Dương nói...

- Hừ... Tam Linh cảnh thì đáng sợ lắm sao...! Tôn Dương còn chưa lên tiếng thì Đỗ Cẩm Linh đã c·ướp lời nói...

Bên này Tôn Dương thì đã sầm mặt xuống.." bà nương này tại sao lại thích náo loạn như vậy chứ.."... Lần này là cường giả Tam Linh cảnh a, khí thế mạnh mẽ như vậy còn chưa đủ đáng sợ sao...

- Cẩm Linh cô nương, ta đã nói chuyện này là chuyện của ta, ngươi xen vào làm gì...! Tôn Dương trấn định nghiêm túc nói...

- Việc của ngươi thì ngươi cứ làm... Còn ta gây sự với hắn là việc của ta liên quan đến ngươi sao... Cùng lắm thì lát nữa phần ngươi ngươi đánh, phần ta ta đánh...! Đỗ Cẩm Linh ngang bướng nói..

" Hừ... Tên ngốc này cao thủ Tam Linh cảnh ngươi tưởng là hạng yếu ớt như hai tên lúc nãy sao.." nàng thầm nghỉ..

"... Xột... Xoạt....! Đỗ Dương ngươi muốn làm gì... Trong một góc tối, có hai người đang ẩn núp quang sát tình hình bên ngoài, một người trong đó như đang có ý định lộ diện nhưng lại bị người kia ngăn lại.

" Để ta ra giúp tiểu thư xử lý tên rác rưởi kia" . một người trung niên tính khí nóng nãy nói..

" Tình thế vẫn chưa đến mức đó, chúng ta không thể lộ diện."... Cứ yên lặng xem thế nào đã.. Ta cảm giác tên tiểu tử kia rất cổ quái...! Người trung niên còn lại nói...

"Vậy được, đến lúc đó nếu thật sự hai người không đối phó được, ta sẽ ra tay... ! Người trung niên nóng nãy kia nói...

Tôn Dương lắc đầu cười khổ, hắn nghe ý tứ cũng biết cô nàng này là muốn gánh một phần cho hắn. Hắn cũng không biết làm gì hơn, dù sao đối phương cũng là cao thủ hơn mình tới một đại cảnh giới, sức mạnh không thể đo lường được...

-Nếu đã vậy, vậy thì tuỳ ý ngươi... Tôn Dương nói...

-Hừ... Tiểu nương tử, ta đã đối đãi với ngươi đủ khách khí lắm rồi.... Nếu ngươi đã không biết điều vậy thì đừng trách ta...! Thiên Lang nghiến răng tức giận nói...

- Hừm... Ngươi có bản lĩnh đó sao...? Đỡ kiếm... Lăng Hoa Tử Kiếm...! Vừa dứt lời nàng lấy ra thanh kiếm màu tím rồi phát chiêu đằm tới. Trên thân kiếm của nàng phát ra từng sợi tử quang quấn quanh thân kiếm, hoá thành tàn ảnh những cánh hoa màu tím lao nhanh về phía Thiên Lang...

Thiên Lang hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một cây Điểm Thương kích phát ra quang mang màu lam nhàn nhạt, trường kích dài bằng một cánh tay. Hắn cầm trường Kích trực diện đâm tới...

.... Keengggg......! Kích và kiếm v·a c·hạm nhau, lực lượng bùng nỗ, lực xung kích toả ra càn quét xung quanh. Cẩm Linh bị chấn lảo đảo lui về sau mấy bước, cánh tay cầm kiếm run lên, còn Thiên Lang chỉ nhích lui một bước nhưng chỉ trong tích tắc đó hắn còn chưa kịp ổn định thì lại thấy một cái bóng đen lao tới cực nhanh tung ra một quyền nhắm vào ngực hắn.

Tôn Dương nắm bắt thời cơ cực kỳ chuẩn xác, nhưng dù sao cảnh giới cũng chênh lệch quá lớn. Thiên Lang mặc dù là ở thế không phòng bị, nhưng vẫn nhanh tay tung ra một quyền đón đỡ... Lực lượng mạnh mẽ v·a c·hạm, lần này Thiên Lang bị chấn lui về sau ba bước còn Tôn Dương thì lui về bảy tám bước đứng song song với Cẩm Linh.

Cánh tay hắn run rẩy, truyền lại cảm giác đau đớn tê nhứt..." khốn kiếp sức mạnh chênh lệch quá lớn... Tôn Dương thì thầm một tiếng...

- Ngươi không sao chứ...? Cẩm Linh hỏi

- không sao, chỉ là hơi nhứt một chút...

Bên này Thiên Lang cũng thầm kinh ngạc, vừa rồi v·a c·hạm một quyền với Tôn Dương. Hắn cũng cảm giác được cánh tay tê dại, mặc dù bị đẩy lui ba bước, nhưng cái này đã đại biểu cho sức mạnh của một cường giả thua hắn tới một cảnh giới vượt cấp chiến đấu... Mạnh hơn cô nàng kia rất nhiều....

Trong trường hợp này, nếu như là một Địa Linh hậu kỳ bình thường, đừng nói là đẩy lùi ba bước, cho dù muốn nhích một cường giả Tam Linh cảnh đi một tí cũng không có khả năng...

Những người xung quanh, hiện tại cũng kinh ngạc.... Tiểu tử này không ngờ lực lượng lại lớn như vậy...

- Hừ... Coi như các ngươi cũng có chút bản lĩnh.... Bây giờ sẽ đến phiên ta công kích... Tam Lang Truy Kích....! Thiên Lang hét lớn một tiếng kéo trường Kích về sau, lấy đà rồi kích tới. Nguyên lực phóng ra hoá thành ba con cự lang lao đi..

..... Tử Thiên Băng Hà...! Cẩm Linh cũng quát lên một tiếng. Không giang xung quanh nàng nhiệt độ hạ thấp xuống, nguyên lực phóng ra rồi ngưng kết lại thành những mảnh băng nhọn hoắc nhắm một con sói lớn mà bắn đi như mưa...

Bên này Tôn Dương cắn răng điên cuồng vận chuyển Ly Châu truyền ra năng lượng ngưng tụ trên tay. Hắn cũng hét lớn một tiếng .... Quyền Ảnh Phân Thân.... Toàn thân Tạo hoá lực cũng phóng ra rồi lướt đi, có thêm Ly Châu cung cấp lực lượng Quyền Ảnh Phân Thân tách ra thành mười đạo tàn ảnh, quyền kình mạnh mẽ đập lên đầu sói.

Hai nguồn năng lượng cực đại mạnh mẽ xé nát hai con sói ảo ảnh... Cả Cẩm Linh và Tôn Dương đều chưa kịp thở dốc thì lại bị một con sói còn lại lật đuôi quét qua. Đem cả hai người đập ngã ra đất khoé miệng rỉ ra một tia máu.

- Ta sẽ chặn hắn, ngươi mau đi trước, người này rất mạnh chúng ta không thể đánh được...! Tôn Dương vội vàng nói

-Ha ha.... Chạy.... Các ngươi nghĩ chạy thoát sao...! Thiên Lang cười Ha ha nói... Xong hắn lại điều khiển con sói còn lại bổ nhào về phía Cẩm Linh...

Cẩm Linh muốn chống người đứng dậy, muốn tránh né nhưng đã không còn kịp. Mặt nàng trắng bệch ra, nhưng lúc này đột nhiên lại có một loạt bóng mờ lao tới, đứng chắn trước mặt nàng. Ngang nhiên trực diện đối kháng với con sói kia.

Tôn Dương nén lại đau đớn trong người, sử dụng tốc độ nhanh nhất lao tới đứng chắn trước mặt Cẩm Linh. Lại sử dụng Quyền Ảnh Phân Thân nhắm vào đầu con d

Sói oanh xuống, cùng lúc đó hắn cũng đã nhanh tay, dùng ngón tay trái ngưng tụ phóng ra một mũi chuỷ nhỏ.

Thiên Lang vì chặn mũi chuỷ này mà phân tâm, làm cho con sói mất kiểm xoát hơi trì trệ lại. Tôn Dương thẳng đà oanh nát con sói, rồi vô lực khuỵ xuống trước mặt Cẩm Linh. Khuôn mặt tái đi như bị thiếu máu...

-Tôn Dương ngươi không sao chứ...? Cẩm Linh Lo lắng hỏi… Trong lòng nàng thầm nghĩ " C·hết tiệt, nếu không phải cha đã phong ấn gần hết tu vi của mình thì cũng không đến nỗi bị một tên Tam Linh cảnh ăn h·iếp đến mức này…"

-Ta không sao... Chỉ là bị tiêu hao quá thôi....! Tôn Dương trả lời...

Bên kia Thiên Lang dùng Điểm Thương kích chắn ngang người, mũi chuỷ đâm trúng thanh Kích lập tức nổ tung ra. Lực bạo toạt nổ nát áo phía trước ngực hắn, xé ra một mảng thịt tươi làm máu chảy đầm đìa nhìn ghê rợn...

Người vây xem xung quanh chứng kiến từ đầu đến cuối, cảm giác như sắp phát điên... Tên tiểu tử kia rốt cuộc tung ra cái gì mà lại khủng bố vậy chứ...

Hai người núp trong góc tối cũng thầm giật mình...

- Tiểu tử khốn kiếp ta phải g·iết ngươi... Bạo kích.....! Thiên Lang điên cuồng gầm thét lên... Hắn phóng ra nguyên lực bao trùm cây trường kích khiến nó bay lơ lửng giữa không trung. Nguyên lực tuôn ra rót hết vào trong đó, lực lượng càng lúc càng cuồng bạo, mũi kích chĩa thẳng về phía Tôn Dương và Cẩm Linh tựa như một con dã thú đang sắp thịnh nộ.

- Đỗ Cẩm Linh ngươi trước cứ tránh sang một bên đi...! Tôn Dương chống người đứng dậy nói...

-không... Không được, ngươi điên rồi sao.... Hắn đang cuồng bạo...! Cẩm Linh lo lắng nói...

-không sao đâu cứ tin ta, đứng sang một bên đi... Không phải nàng muốn ta diễn cho ngươi vở kịch Anh hùng cứu mỹ nhân sao... Bây giờ ta diễn cho nàng xem...! Tôn Dương cười cười nói...

Vốn Cẩm Linh đang còn muốn từ chối, nhưng khi nàng nhìn vào ánh mắt hắn. Thấy vẽ cố chấp kiên định trong đó, nàng chỉ đành gật đầu lui ra...

Tôn Dương hít vào một hơi thật sâu, hai tay bắt đầu kết ấn. Tạo hoá lục trào ra ngưng tụ lại thành quả cầu trong suốt... Không ai biết hắn đang làm gì, chỉ thấy viên cầu kia to dần bằng nắm tay thì bắt đầu kéo ra thành mũi nhọn rồi xoắn lại như một cái mũi khoan sắt bén bắt đầu dẫn động linh khí xung quanh hút vào trong đó.

Lúc này mọi người xung quanh bắt đầu cảm thấy kinh dị, ai nấy cũng cảm nhận rõ ràng mũi chuỷ kia đang cuồng bạo tăng lên, sức mạnh đè ép không gian vặn vẹo trông thấy...

Thiên Lang hét lớn một tiếng hai tay phóng ra....." đi c·hết đi..".... Thanh trường kích phóng đi cực nhanh, mang theo năng lượng cuồng bạo...

Tôn Dương cũng hét lớn một tiếng... " Đi"... Mũi chuỷ sắt nhọn lao đi, sức mạnh cuồn cuộn xới tung đất đá thành một cái đường rảnh lao tới đâm thẳng vào mũi kích kia...

.... Ầm.... Ầm.... Ầm....... Năng lượng v·a c·hạm kích phát t·iếng n·ổ cuồng bạo cuốn lên một đống khói bụi, thế nhưng chuyện xảy ra ngoài ý muốn của mọi người là mũi chuỷ kia bay xuyên qua khói bụi lao thẳng về phía Thiên Lang. Hắn trợn mắt không thể tin được, cũng không kịp phản ứng gì đã bị mũi chuỷ cắm vào người, lập tức nổ tung ra. Thiên Lang máu thịt xương cốt không còn một mảnh, chỉ để lại nơi đó một cái hố to và đất đá ngổn ngang dưới ánh mắt kinh dị và sợ hãi của mọi người.....

... Khủng bố.... Tên này đúng là khủng bố...! Hiện tại đầy là suy nghĩ chung của tất cả mọi người...

G·i·ế·t Thiên Lang