Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Thái Tử Sùng Văn

Tam Thái Tử Sùng Văn


Ở các nơi sâu trong Hoang Nguyên giới bây giờ đã hiện rõ một mảnh đặc sắc. Người càng lúc càng đông đảo hỗn tạp.

Tiếng v·a c·hạm đánh g·iết vang lên khắp nơi, nguyên lực kích phóng bừa bãi, ngoài ra còn có hai nguồn năng lượng khác mà không phải là nguyên lực cũng xen lẫn vào góp thêm phần đặc sắc nào nhiệt....

Hai thứ năng lượng này hiển nhiên là đến từ hai thế giới khác..... " Một là Linh lực của Địa Cầu thế giới..".." Còn một nguồn khác là Ma Pháp ngũ hành của Ngũ Hành thế giới.."

Người của ba thế giới càng tiến vào sâu thì càng chạm mặt đánh đá nhau càng nhiều. Một mảnh trời dưới sự xung kích của ba nguồn năng lượng khác nhau, bùng nổ đủ màu sắc.

Đỗ Cẩm Linh và Thiên n xui xẻo, lúc vừa nghe tiếng hú của Oán Linh thì đã cùng nhau không hẹn mà chạy trước mặc kệ những người còn đứng đó mà kinh ngạc, thế nhưng lại xui xẻo một điều là con Oán Linh này không biết là chấp niệm của vị D·â·m Đế D·â·m Thánh cường đại nào. Suốt cả chặng đường chỉ đuổi theo Đỗ Cẩm Linh.

Nàng rẽ trái thì nó rẽ trái, nàng rẽ phải thì nó cũng rẽ phải, làm cho nàng xấu hổ đỏ bừng cả mặt càng thêm tăng tốc mà chạy thục mạng.

Kết quả là lúc đầu một đuổi hai, bây giờ thành Oán Linh đuổi phía sau Đỗ Cẩm Linh, Thiên n thì bị vứt lại sau cùng chạy muốn đứt hơi vì lo cho sự an toàn của Đỗ Cẩm Linh...

- Bà nó.... Đã c·hết trăm vạn năm rồi mà vẫn háo sắc như vậy..? Thiên n thở hồng hộc mắng một tiếng...

..... Úuuuuu....... Úuuuuuu.... Úhuhùuuuuu......!

- Cái đồ biến thái này.... Ngay cả tiếng kêu cũng d·â·m loạn như vậy..? Đỗ Cẩm Linh chạy ở phía trước nghe tiếng hú đằng sau mà nổi cả da gà, mặt đỏ như táo chín...

Nàng cũng không biết mình chạy đã bao xa, con sắc quỷ này đã bám theo nàng suốt ba ngày không ngừng nghỉ. Một mạch đâm đầu chạy thẳng, có lẽ đã cách vị trí của Tôn Dương đã rất xa rồi, sợ là đã lạc mất hắn rồi.

..." Cũng không biết hắn có xảy ra chuyện gì không? Tại sao đi lâu như vậy còn chưa trở ra... Đã nửa tháng rồi..." . nàng bất chợt nhớ tới Tôn Dương mà lo lắng nhất thời phân tâm, bị Oán Linh kéo gần khoảng cách, nó định đưa tay chụp lấy nàng...

Đỗ Cẩm Linh sực tĩnh lại, khuôn mặt xanh lét cả kinh. Nàng A lên một tiếng vừa tăng tốc phóng lên, ở đằng trước phía đối diện nàng bỗng dưng lại xuất hiện một cái lằng bụi giống y hệt của nàng, nhưng mà tốc độ thì nhanh hơn nàng đến mấy lần.

Nếu có Tôn Dương ở đây thì may ra còn có thể so với tốc độ này...

" Tránh ra.... Người phía trước mau tránh ra... Bản Thái Tử đang gấp a...." Người phía trước tự xưng mình là Thái Tử từ khoảng cách xa đã la lớn cảnh báo.

Khi khoảng cách rút gần lại, Đỗ Cẩm Linh nhìn người thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi bằng nàng đang lao tới kia, tuy là đang vội vã nhưng trên người vẫn toả ra đậm chất nét tôn quý, cộng thêm cách ăn mặc thì vừa nhìn đã biết là Vương Tôn, Quý Tử rồi.... Khuôn mặt trắng trẻo cực kỳ tuấn mỹ, ánh mắt tà mị dưới đôi chân mày rậm rất thu hút, thần thái sáng lạn chất chứa đầy tự tin và phóng thoáng...

Mà điều làm làm Đỗ Cẩm Linh phải trợn mắt chính là thiếu niên kia hiện tại tốc độ đang rất nhanh, nhưng hắn không có hoạt động tí nào cả, mà là hắn đang đạp trên lưng một con Rùa vàng lớn phóng đi như tên bắn... Tốc độ đó là do con Rùa này chạy bằng bốn chân y hệt một con báo săn đang rượt đuổi bắt mồi...

Cẩm Linh nhìn một màn này đầu như muốn phát điên.." Có cái loại Rùa quái dị nào mà lại biến thái như vậy chứ... Điên rồi điên rồi...."

" Người phía trước không nghe ta nói sao? Không tránh ra lở x·ảy r·a t·ai n·ạn bản Thái Tử không chịu trách nhiệm đâu a... y... Là một mỹ nhân..... Woa... Thật xinh đẹp... Chậc chậc thật không thua kém Linh Cơ chút nào... Mà hình như nàng ta cũng đang bị Tà Linh truy đuổi thì phải...."

Thiếu niên kia lại lên tiếng cảnh báo, nhưng khi nhìn rõ lại diện mạo của Đỗ Cẩm Linh thì cũng kinh dị, hai mắt sáng lên như nhìn thấy báu vật...

Đỗ Cẩm Linh thấy đối phương đã đến gần, lại lên tiếng nhắc nhở... Nàng cũng đang định rẻ đi để tránh đường thì một cái bóng đã xẹt qua ôm lấy eo nàng mà phóng đi, tốc độ cực nhanh, con Oán Linh đuổi theo Đỗ Cẩm Linh thấy mục tiêu của mình đã bị kẻ khác hớt đi, nó nhất thời tức giận ngửa mặt lên trời rú dài một tiếng...

.... Úu..... Vút... Rầm....! Nó vừa cất tiếng còn chưa kịp hú thì đã bị con Rùa ủi thẳng vào người làm nó bay theo một quỷ tích như đ·ạ·n pháo bay ngược về sau. Nó bay sợt qua đỉnh đầu Thiên n đang chạy phía sau, rồi rầm rầm rơi xuống đất..

Thiên n đứng ngơ ngác nhìn theo hướng thiếu niên và con Rùa đã chạy tít mù kia mà lẩm bẩm..." Chân mệnh Nghịch Thiên.... Còn có hơi thở của lôi kiếp đang rình rập bên cạnh hắn. Thật đáng sợ.."

Con Oán Linh tội nghiệp từ dưới đất bò dậy, đang định đuổi theo quái thú ghê tởm kia, nhưng còn chưa kịp chạy thì đã bị một đầu Oán Linh to lớn gấp bốn lần nó phóng qua, đem nó lại dẫm bẹp xuống móp méo cả hình dáng...

Con Siêu cấp Oán Linh này là đang đuổi theo nhân loại ghê tởm đằng trước, mấy ngày trước là nhân loại ghê tởm này, đem con quái thú vàng khè kia dụ nó ra khỏi ổ rồi hắn nhân cơ hội mà hốt trọn nguyên một ổ mấy vạn viên Nguyên Khí đan của nó, còn tham tới nỗi một viên nhỏ xíu bị tới vãi ra hắn cũng quay lại nhặt cho bằng được rồi mới chịu đi... Bảo sao nó không nổi trận lôi đình mà t·ruy s·át cho được cơ chứ...

Bên này thiếu niên kia ôm lấy Đỗ Cẩm Linh bỏ chạy quanh co qẹo trái qẹo phải để cắt đuôi tên to đầu đằng sau, nhưng mà thực lực của nó quá khủng bố cho nên rất khó để lừa gạt cắt đuôi nó...

- Bỏ ta xuống... Bỏ ta xuống... Ngươi là ai tại sao lại bắt ta...! Đỗ Cẩm Linh dãy dụa đưa tay bấu véo tay thiếu niên kia. Thiếu niên này mặc dù tuấn mỹ cao quý, nhưng nàng lại không có một chút cảm giác nào giống như lúc tên kia ôm mình bỏ chạy.... Ngược lại lại hoang mang hoảng sợ...

- Vị tiểu thư này nàng an tâm... Hắc hắc bản Thái Tử không phải là người xấu.... Ta chỉ trộm của cải bảo vật chứ không có trộm sắc.... Ta là muốn giúp nàng thoát khỏi con Tà Linh kia thôi...! Thiếu niên nghe Nàng dãy dụa hoảng sợ, trên mặt hiện lên tia tiếu ý nói...

- Tà Linh.... Nó là Oán Linh mà...? Ngươi là người của thế giới khác sao? Cẩm Linh nghe thiếu niên kia nói tà tà mị mị nhất thời yên lặng lại tò mò hỏi..

- A... Nàng cũng là người của thế giới khác sao? Là thế giới nào vậy?... Thiếu niên kia hỏi...

- Ta ở Lục Địa thế giới...! Cẩm Linh ngắn gọn đáp...

- À... Hoá ra là Lục địa thế giới.... Gần với thế giới của ta... Hắc hắc nàng nhớ cho kỉ, ta là ở Địa Cầu thế giới... Thuộc Đông Phương đại lục là Tam Thái Tử " Sùng Văn của Văn Lang Đế Quốc...

- Thì mặc kệ ngươi, liên quan gì tới ta...! Cẩm Linh phủ phàng bỏ cho hắn một nắm muối nói...

- Ách... Phần giới thiệu của ta nghe không kêu tí nào sao...? Sùng Văn cứng họng hỏi... Cô nàng này quá thẳng, mỗi câu nói ra đều cụt đầu cụt đuôi như vậy thì làm sao mà đỡ...

- Kêu cái gì mà kêu... Bây giờ ngươi mang ta đi đâu vậy..?

- Sao nàng muốn đến nơi nào sao..? Sùng Văn thấy có cơ hội liền bắt nhịp hỏi.

- Ta và hắn bị lạc mất rồi... Vậy ngươi có thể mang ta đến Sa Mạc Hoang Nguyên không? Nàng hiện tại đã mất phương hướng, vậy chỉ đành đến Sa Mạc Hoang Nguyên chờ Tôn Dương, theo lời Thiên n nói thì hắn nhất định sẽ đến đó...

- Hắn... Hắn là ai vậy? Sùng Văn chột dạ hỏi..

- Hừ... Là ai thì liên quan gì tới ngươi... Ngươi tốt nhất không nên có chủ ý gì với ta, nếu không hắn sẽ không tha cho ngươi...! Đỗ Cẩm Linh hừ một tiếng rồi doạ dẫm nói, nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy, kiểu giống như ma xuôi quỷ khiến tựa như muốn nàng phải ỷ lại vào hắn vậy, thế nhưng rõ ràng giữa nàng và hắn vốn chẳng có mối liên hệ nào với nhau cả...

- Ha ha ha... Vậy tốt... Có thể khiến cho một mỹ nhân ỷ lại như vậy chắc hẳn cũng không phải hạng tầm thường rồi.... Khửa khửa có dịp phải lĩnh giáo một phen mới được a...! Sùng Văn nghe nàng nói cũng không phật lòng, mà còn hưng phấn nói...

- Hắn sẽ bóp c·hết ngươi...!

- Hì hì..... Câu này đã có rất nhiều cường giả nói với bản Thái Tử rồi, nhưng chưa có ai làm được a... Ta cũng rất trông chờ đó.... Nào nào để ta đưa nàng đến đó tìm hắn để hắn bóp c·hết ta nha... Hì hì... Tiểu quy nó đến rồi, tăng tốc thêm đi...

Sùng Văn vừa ra lệnh con Rùa vàng lập tức hoá thành một đạo kim quang v·út đi... Để lại một lằng khói bụi xa xa cho con Siêu Cấp Oán Linh hít ngửi mà rú giận...

Bạn đang đọc TUYỆT THẾ PHÀM NH N sáng tác bởi PTX1994

Tam Thái Tử Sùng Văn