Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Vẫn còn giữ chiếc áo khoác của người yêu cũ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Vẫn còn giữ chiếc áo khoác của người yêu cũ


Dạng gà mờ như cô trong nhóm cũng được xem như nhân viên gương mẫu rồi.

Ánh mắt giao nhau, Tuyên Dụ nhận ra người đàn ông này, hô hấp ngưng trệ.

Mạnh Thanh Dã ngửi thấy mùi drama nên lập tức xích lại gần hỏi: “Ồ! Cho nên hôm nay chúng ta tới để cầu hôn một người con gái khác nữa của vị giáo sư đó à?”

Đã sắp về đến nhà rồi…… Sao lại đuổi cậu ấy xuống xe chứ, là vì không còn giá trị lợi dụng nữa nên bị ném xuống đúng không?

“Chắc nịch như vậy sao?” Tuyên Dụ hoàn toàn không thèm để ý chuyện liên quan đến Đổng Húc Nghiêu, ngược lại cô chỉ quan tâm đến cách suy nghĩ của em gái.

Mạnh Thanh Dã: “Tiểu Dương nói đây là chuyện tốt, luận văn tốt nghiệp của em vừa hay nghiên cứu văn hóa bên đó còn gì, có ích đúng không?”

Chiếc xe đột ngột giảm tốc độ rồi dừng lại ven đường. Cứ như thế Úc Văn Yến tháo dây an toàn của cậu ấy, lạnh lùng nói: “Xuống xe, tự mình gọi quản gia tới đón.”

“Em biết gì à?” Tuyên Dụ cười.

Đứng trước nhà của giáo sư, Dương Trí bình ổn lại tâm trạng, dặn dò hai sinh viên: “Lát nữa vào phải khom lưng cúi đầu chào giáo sư đấy.”

Lúc này Mạnh Thanh Dã mới nói tới lý do cô ấy gọi tới, giọng điệu khá phiền muộn: “Gần đây Tiểu Dương đang làm một dự án, cần một người cố vấn. Chiều thứ Ba, thầy ấy muốn chúng ta cùng đến thăm một giáo sư, chị nghe nói con trai ông ấy đã làm việc ở Lusagna một thời gian và khá quen thuộc với văn hóa phong tục địa phương. Vừa hay dạo này anh ấy có thời gian rảnh, muốn tới xem có thể mời anh ấy tới tổ hỗ trợ hay không.”

Sờ lên vải vóc lạnh buốt, cô bọc kỹ chiếc áo trong túi nilon rồi để vào một góc sâu trong tủ quần áo, sau đó mới đem quần áo mùa đông đặt gọn gàng vào tủ.

Tuyên Dụ: “Hâm mộ không? Đổi nhé?”

Xe chậm rãi giảm tốc độ rồi dừng lại ở chỗ đỗ xe ven đường, Úc Văn Yến vỗ lên tay lái, thở ra một hơi thở nặng nề đang dồn nén trong lòng ngực. Anh đèn chiếu xuống nơi tối tăm chẳng có tác dụng gì nhiều, không nhìn rõ phía xa, trong một khoảnh khắc anh thậm chí còn không biết mình phải đi tới nơi nào.

Úc Văn Yến hỏi thẳng: “Cậu giới thiệu tên luật sư kia cho Tuyên Dụ?”

“Không hợp.” Trần Tả Ninh không cần suy nghĩ đã có thể đưa ra đáp án.

“Sao thế, cậu chủ Úc?” Đường Phục Tông vừa về tới nhà sau chuyến đi công tác, mệt đến không mở mắt nổi.

Bất chợt, Úc Văn Yến dùng lòng bàn tay to túm lấy quần áo mình, chặn lại hình in phía trước rồi bước nhanh trở về phòng, tiếng “Rầm” chói tai vang lên, cửa phòng bị đóng chặt.

“Đây là hai sinh viên của cháu, hôm nay cùng tới thăm hỏi chú.” Dương Trí lùi bước, nhường chỗ cho Tuyên Dụ và Mạnh Thanh Dã lịch sự chào hỏi giáo sư.

Cô vẫn luôn giữ cái áo khoác da này, sau khi chia tay cũng không vứt bỏ mà để vào nơi sâu nhất trong tủ quần áo.

Dương Trí nói: “Bố của thầy hình như điên rồi, nghe nói sau khi kết thân với vị giáo sư này thì chuyện hôn nhân đại sự của con cái cũng được giải quyết luôn.”

Đụng phải người yêu cũ khi đang mặc đồ đôi họ mua lúc còn yêu nhau khiến Tuyên Dụ ngượng ngùng hơn. Cô lặng lẽ quay đầu, giả vờ như không biết chuyện gì.

“Luật sư? Luật sư nào?” Đường Phục Tông ngồi dậy: “Tôi chưa từng nghe nói cô ấy quen biết luật sư nào mà.”

“Sao lại không nói nữa?” Tuyên Dụ nhìn khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của em gái mình.

Úc Văn Yến vẫn giữ vẻ mặt lạnh lẽo cứng nhắc không trả lời.

Lúc này, sau lưng người đàn ông vang lên một giọng nam khó chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dương Trí hít sâu một hơi, bấm chuông cửa.

“Anh ta là ai?” Úc Văn Yến giả vờ hờ hững, nhưng ngón tay cái đã siết chặt vô lăng đến nổi gân xanh, làn da tái nhợt.

Văn Hòa Sưởng cứ thế bị ném lại ven đường, ngơ ngác ôm cặp sách nhìn chiếc xe chạy đi mất mà khổ không nói lên lời.

Văn Hòa Sưởng không dám nói nữa, lần trước cậu ấy nghe thấy giọng điệu này là lần cậu của mình không vừa lòng với cô phóng viên đặt câu hỏi mang tính chất lừa dối trong một cuộc phỏng vấn. Trong cuộc phỏng vấn hôm đó, anh đã dùng đạo đức được tu dưỡng nhiều năm mới có thể cố hết sức kiềm chế không nổi giận.

Tuyên Dụ tới giúp chia đồ.

Đổng Húc Nghiêu cười nói: “Vậy có nghĩa là anh vẫn còn cơ hội. Ngại quá, đã khiến em khó xử, trở về nghỉ ngơi đi nhé.”

Lúc chuyển vào phòng cho thuê, Trần Tả Ninh đã chủ động ở phòng ngủ phụ, nhường phòng ngủ chính cho Tuyên Dụ. Các phòng trong khu dân cư nhỏ xưa cũ này lại khá rộng rãi, đồ dùng trong nhà sắp xếp xong vẫn còn dư lại một không gian lớn, vali được đặt ngay giữa phòng.

Trần Tả Ninh ngồi trên bàn trà thấp, đối mặt với Tuyên Dụ: “Nếu như chị muốn yêu đương thì Đổng Húc Nghiêu là một lựa chọn tốt. Nhưng nhà chúng ta bây giờ cũng không thúc giục chị kết hôn, có thể sống một cách tùy ý thoải mái. Hơn nữa, chị của em thích là…”

Mạnh Thanh Dã vô cùng hài lòng với nhịp sống nhàn nhã trước mắt, vội vàng từ chối: “Thôi thôi, em cũng biết chị quyết định thi nghiên cứu là vì bị văn hóa tăng ca ở doanh nghiệp dọa sợ còn gì. Chị từ chức ngay trong đêm, quay về trường học vùi đầu vào sách vở, cứ học thêm vài năm nữa, trình độ cao hơn rồi làm việc sau.”

Tuyên Dụ cũng rất có năng lực nhỉ, đàn ông đưa đón nhiều đến mức còn phải luân phiên thay nhau.

“Em biết anh ta muốn theo đuổi chị.” Trần Tả Ninh rót nước cho Tuyên Dụ: “Ai có mắt sáng suốt đều nhìn ra được.”

Đường Phục Tông lại vội vàng lên tiếng: “Chậc! Cái thằng này, cậu không muốn nhìn thấy bên cạnh cô ấy có người khác chứ gì? Chẳng phải nói là không quan tâm à? Thấy xung quanh người ta có những khuôn mặt xa lạ thì bắt đầu lo lắng rồi đúng không, Úc Văn Yến à, cậu đúng là không sửa được……”

Tuyên Dụ nói với bóng lưng cô ấy: “Em yên tâm, chị có kết hôn cũng sẽ mang em theo.”

“Sau đó tìm tới người rảnh rỗi nhất là chị, nhưng vì kỹ năng ứng phó của chị quá kém nên cuối cùng tìm đến em.” Tuyên Dụ nói tiếp: “Nhóm chúng ta cũng được quá đó, tính cả Tiểu Dương là năm người thì đã có bốn người buông xuôi đến đâu thì đến.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mạnh Thanh Dã búng tay, cười nói: “Đoán đúng đấy, giáo sư là bạn thân lâu năm của lão Dương, là người cùng hội thơ ca, nên mới bắt Tiểu Dương đi. Tiểu Dương thì ngại nên mới muốn chúng ta giúp đỡ một chút.”

“Không có con gái, chỉ có một đứa con trai thôi.” Dương Trí đẩy cô ấy ra: “Đừng trêu chọc thầy hướng dẫn của em nữa, làm việc cho tốt vào. Học theo Tiểu Tuyên kia kìa, người trầm ổn ít nói.”

“Ừhm, gặp ở đồn cảnh sát.” Tuyên Dụ treo áo khoác lên giá treo quần áo.

“Em biết rồi, chị nói đi, Tiểu Dương làm sao?” Tuyên Dụ nhớ đến có phần tài liệu chưa xem, cô ngồi trước bàn sách mở âm lượng to hơn.

Điện thoại được kết nối sau vài tiếng chuông.

Cô giữ lại cũng chỉ là do trùng hợp. Có một ngày khi cô ngủ lại nhà anh, hôm sau nhiệt độ hạ thấp, trước khi đưa cô trở về trường học, anh tiện tay lấy một chiếc áo khoác trong tủ cho cô mặc. Tuyên Dụ phát hiện ra quần áo đàn ông rộng rãi, khoác lên rất thoải mái nên muốn giữ lại, anh cũng thích cô thường xuyên mặc quần áo của mình nên đã lấy danh nghĩa trao đổi quần áo, lấy đi một cái áo len retro oversize của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Văn Hòa Sưởng: “Hình như là một luật sư, những thứ khác cháu cũng không biết…”

Tuyên Dụ: “Bà ngoại luôn nói anh ta là người tốt, đáng để sống chung, cũng có thể cân nhắc.”

Úc Văn Yến: Không phải tôi muốn mặc đâu! Hết quần áo rồi!

Dương Trí cũng thở dài theo: “Đều là do bố của thầy chỉ đích danh mua để mang tặng đấy.”

Đường Phục Tông ngừng lại, không ngờ phản ứng đầu tiên của Úc Văn Yến lại là lo lắng điều này, anh ấy im lặng một lát rồi cười nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Tuyên Dụ: Đừng nói nhảm nữa! Anh không nói thì đâu ai biết là đồ đôi đâu!

“Dạ em biết rồi, đi nhanh lên.” Mạnh Thanh Dã sắp không nhấc nổi cái túi nữa.

“Tiểu Dương hỏi em tuần này có thời gian không?” Giọng điệu của Mạnh Thanh Dã có chút không rõ ràng, có lẽ cô ấy đang đắp mặt nạ nên miệng không thể mở to.

Trần Tả Ninh nhìn chăm chú Tuyên Dụ không chớp mắt, cân nhắc lời nói: “Thực ra Đổng Húc Nghiêu cũng không tệ.”

“Mặc dù…… Anh ta thường xuyên tới trường học bọn cháu đưa đón cô giáo Tuyên, cũng bị các bạn học nhìn thấy mấy lần.” Văn Hòa Sưởng xoa xoa lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lên quần.

“Hiếm có nha, em mà cũng rảnh rỗi thế à.” Mạnh Thanh Dã trêu chọc.

Chuyện liên quan đến việc tốt nghiệp khiến Tuyên Dụ động lòng, nếu cứ trì hoãn nữa thì sợ rằng phải tốt nghiệp muộn mất: “Được rồi, gửi thời gian và địa điểm qua cho em đi.”

Đồng tử của Úc Kinh Chí giãn ra, nhìn chăm chăm vào Tuyên Dụ như có điều muốn nói nhưng lại thôi.

Nếu nhớ không nhầm thì cái áo này là đồ đôi của một thương hiệu nào đó mấy năm trước.

Tuyên Dụ hỏi ngược lại: “Em cảm thấy bọn chị hợp à?”

Trần Tả Ninh đưa cốc nước vào tay Tuyên Dụ: “Nhưng chị gái em lại không thích, không thích thì chính là không hợp.”

Xe dừng lại ở tầng dưới của một khu chung cư, Tuyên Dụ thu dọn đồ đạc của mình xong thì mở cửa xe, lịch sự nói lời cảm ơn với Đổng Húc Nghiêu.

“Cũng đâu phải tết, làm long trọng vậy để làm gì ạ?” Mạnh Thanh Dã lau mồ hôi rịn trên trán, liếc mắt về phía Tuyên Dụ, vẫy tay gọi cô tới.

Úc Văn Yến nhíu mày lại: “Đưa đón?”

Sau khi tắm xong vừa nằm xuống thì Mạnh Thanh Dã gọi điện thoại cho cô, Tuyên Dụ bấm nhận xong để bên tai: “Sao vậy ạ?”

“Có phải cô ấy gặp phải chuyện gì nên mới đi tìm luật sư không?” Úc Văn Yến cho xe chạy chậm lại, giọng điệu nghe có vẻ cực kỳ lý trí.

Khi nhìn thấy Tuyên Dụ đứng ngoài cửa, sắc mặt anh càng tối sầm hơn.

Là áo của Úc Văn Yến.

“Anh Húc Nghiêu, cảm ơn anh.” Tuyên Dụ nhìn anh ta, do dự một lát rồi nói rõ ràng: “Trước mắt em cảm thấy mình không hợp để bắt đầu một mối quan hệ tình cảm mới, tạm thời em không có suy nghĩ đó.”

“Ừhm, cậu nói không sai.” Úc Văn Yến ngắt máy, giật tai nghe Bluetooth ném lên ghế lái phụ.

Tuyên Dụ mỉm cười, cô uống nước xong thì quay về phòng sắp xếp đồ đạc.

Úc Văn Yến ngậm miệng không nói nữa.

“Chào chú Úc!” Dương Trí lập tức từ trạng thái mệt mỏi hóa thành hậu bối đầy nhiệt tình.

Ông ấy cười cười, vỗ bả vai Dương Trí khen thầy ấy lớn lên cao to đẹp trai, giống như một người họ hàng thân thiết lâu ngày không gặp.

Cô mở vali ra, trên cùng là một cái áo khoác da màu đen của nam giới, là kiểu dáng của vài năm trước, vải vóc sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra được đã nhiều năm, nhưng có thể thấy được sự dụng tâm cất giữ của chủ nhân.

Trước khi đi, Tuyên Dụ vẫn khách khí nói thêm một câu cảm ơn, sau đó xuống xe rời đi, bước chân càng lúc càng nhanh.

Đường Phục Tông ở đầu bên kia điện thoại ngơ ngác, anh ấy chỉ muốn khích Úc Văn Yến một chút thôi mà, sao lại phản ứng lớn như vậy chứ?!

Trần Tả Ninh khẽ trừ trước khi đóng cửa lại: “Em không trẻ con như thế đâu. Chị bớt lo cho em đi, có thời gian thì ngủ nhiều một chút.”

Văn Hòa Sưởng ngồi ở ghế phó lái thỉnh thoảng lại sờ sờ tay mình. Cậu ấy ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa mà không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ lỡ nói ra câu nào lại chọc tới ông cậu đang cầm lái, người nắm giữ sinh mạng của mình.

Úc Văn Yến im lặng lái xe, không khí trong xe vô cùng nặng nề, ngoại trừ âm thanh định vị thì gần như im lặng đến c·h·ế·t người.

Sau khi vào nhà, Trần Tả Ninh đẩy cửa ngoài ban công đi vào nhà, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Đổng Húc Nghiêu đưa chị về à?”

Đổng Húc Nghiêu đã nhiều lần ám chỉ anh ta có tình cảm với cô nhưng cô luôn giả ngốc lơ đi, lần này cũng thế. Dù sao anh ta cũng đã từng giúp đỡ cô, cô không muốn mối quan hệ này trở nên quá căng thẳng cứng nhắc.

“Không có gì.” Úc Văn Yến đưa tay chuẩn bị tháo tai nghe ra.

Đường Phục Tông hỏi lại: “Úc Văn Yến, sao cậu có thể cam đoan trong những năm chia tay này cô ấy không thay đổi? Sau khi chia tay với cậu, cô ấy đã trở nên thích xã giao, thích kết bạn, trong các lĩnh vực khác cũng phải quen biết ai đó chứ?”

Mạnh Thanh Dã đang kiểm kê quà tặng, phàn nàn: “Tiểu Dương, đồ đạc nhiều quá đấy nhé……”

“Lần này vội quá, lần sau mời em ăn cơm nhé.” Đổng Húc Nghiêu dịu dàng cười nói.

【Tác giả có lời muốn nói 】

Mạnh Thanh Dã chớp mắt, ghé đến bên tai Tuyên Dụ nói nhỏ: “Chị nhớ trong tủ quần áo của em cũng có một cái thế này, là…… Đồ đôi à?”

Tuyên Dụ mở thời khóa biểu ra xem, kiểm tra lịch làm việc trong tuần: “Thứ Hai, Tư, Sáu em phải trực ban, tối thứ Sáu ở học viện có tiệc tối, em và cô giáo Phạm phải tham gia, còn lại đều rảnh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Úc Văn Yến lái xe chạy thẳng một đường về trung tâm thành phố, anh dùng một tay đeo tai nghe bluetooth lên, gọi cho Đường Phục Tông.

Trần Tả Ninh không nói là vì sợ động đến chuyện khiến Tuyên Dụ đau lòng.

Chương 13: Vẫn còn giữ chiếc áo khoác của người yêu cũ

Tuyên Dụ yên lặng chuyển quà, không phải cô ít nói, mà là Mạnh Thanh Dã đã hỏi giúp cô, cô nghe là được.

Sau vài tiếng chuông, một người đàn ông trung niên mở cửa chính, trong mái tóc đen của ông ấy đã lốm đốm vài sợi tóc bạc, khí chất dịu dàng thuộc kiểu người có học thức.

“Cái này à…” Tuyên Dụ cố ý kéo dài âm điệu ra.

Bầu không khí ngưng trệ mất vài giây.

Tuyên Dụ cũng nở một nụ cười: “Nhất định sẽ có cơ hội.”

Mạnh Thanh Dã cười haha ngây ngô: “Em đừng nói ra chứ, mặt mũi của chị không quan trọng nhưng Tiểu Dương thì vẫn cần nha.”

“Em để vali của chị trong phòng, mau đi sắp xếp cho xong rồi còn đi ngủ.” Trần Tả Ninh đút hai tay vào túi quần, xoay người rời đi không thèm quay đầu lại.

“Lão Dương giới thiệu à?” Tuyên Dụ cười nói: “Tiểu Dương chỉ thích tụ tập với những người trẻ, loại chuyện đi thăm giáo sư già này không giống tác phong của thầy ấy.”

Úc Văn Yến: “Vòng quan hệ của Tuyên Dụ tương đối cố định, phần lớn người có quan hệ thân thiết đều là bạn bè từ thời học sinh.”

Ba người bên ngoài nhìn nhau, không khí vô cùng ngượng ngùng.

Úc Văn Yến bước tới bên cửa, kéo cổ áo len retro màu đen, tóc hơi lộn xộn, anh không quen mặc nó cho lắm.

“Bố, bố cho người quét dọn phòng cưới của Thanh Thanh sao lại dọn cả quần áo cũ trong phòng của con đi hết rồi? Trong nhà ngoài bộ này không còn bộ nào khác sao?”

– (đọc tại Qidian-VP.com)

Văn Hòa Sưởng ngơ ngác tự hỏi: “Chẳng lẽ mình phải nói là biết? Nhưng làm sao mình biết được người đàn ông kia là ai chứ? Đúng là kỳ quái……”

Ngay lúc cô muốn xoay người bước đi thì Đổng Húc Nghiêu vẫn không nhịn được mà lên tiếng gọi cô lại sau một lúc trầm ngâm: “Tiểu Dụ này, em đừng vội vàng từ chối anh.”

Lão Dương trong miệng các cô chính là bố của Tiểu Dương, cũng là giáo sư chuyên ngành quan hệ quốc tế ở Đại Học Kinh Bắc, là giáo sư nổi tiếng nhất nhì trong ngành.

Văn Hòa Sưởng xoay đảo tròng mắt, thận trọng nói: “Chắc anh ta chỉ là bạn bè của cô Tuyên thôi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Vẫn còn giữ chiếc áo khoác của người yêu cũ