Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: “Úc Văn Yến, tôi muốn gặp anh.”
Không nghĩ nhiều về Tuyên Dụ và Úc Văn Yến nữa, dù sao việc có thể giúp cô ấy cũng đã giúp rồi, tiếp theo phải xem số phận của bọn họ thôi.
“Thật không?”
“Tôi say rồi, anh tới đón tôi đi.” Giọng điệu của Tuyên Dụ rất bình thường, nghe không ra được là cô có đang say hay không.
Trần Tả Ninh đẩy cửa kính ở ban công ra nhưng vẫn đứng trong phòng: “Em đi cùng chị.”
“Nếu không thành đôi thì có thể thành bạn bè, có câu nói rất hay đó là: nhiều bạn bè nhiều con đường.” Lý Tô Tô an ủi hai chị em: “Tối nay cứ chơi thoải mái đi, toàn bộ tính cho tớ.”
Lý Tô Tô cầm lấy ly rượu của Tuyên Dụ rồi rót đầy whisky vào ly của cô: “Được được được, tớ nói lung tung. Cậu uống bia hay đồ uống khác thì cũng vậy, uống rượu đi!”
“Tại sao em phải chạy?” Úc Văn Yến hỏi lại.
Tuyên Dụ buông vòi hoa sen xuống, khẽ cười: “Không thể nói là thần rượu được, cùng lắm cũng chỉ được được tính là quỷ rượu thôi.”
Tuyên Dụ nhìn theo bóng lưng của anh đã đi xa rồi mới đuổi theo mấy bước, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Tiếng bước chân của anh biến mất ở đầu cầu thang, cô rời đi bằng một lối đi khác.
Úc Văn Yến im lặng một lúc, yên tĩnh đến mức cô còn cho rằng anh đã tắt máy rồi.
Tuyên Dụ há to miệng, im lặng vài giây rồi mạnh mẽ nói: “Úc Văn Yến, tôi muốn gặp anh.”
Từ chức? Úc Văn Yến muốn từ chức ở Bộ Ngoại Giao?
Cô ấy nhận được một ánh mắt sắc như dao từ Tuyên Dụ: “Em đang nối giáo cho giặc đấy à.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay vào lúc cô đang phân vân có nên hay không thì đột nhiên nghe thấy âm thanh giận dữ của Úc Kinh Chí vang vọng khắp đại sảnh tầng một.
“Là chị đá anh ấy.” Tuyên Dụ nhỏ giọng nói.
“Tả Ninh, em thấy mấy lời này có rất quen không?” Lý Tô Tô hỏi.
Lý Tô Tô: “Không phải à? Không phải Úc Văn Yến là kiểu người như thế sao? Đẹp trai, hài hước, có năng lực, anh ấy có lợi thế là quen biết cậu sớm hơn, kiểu người xuất sắc thế này nếu ở trường cấp ba thì trên dưới khối đều sẽ có người thầm mến ba năm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuyên Dụ chớp chớp mắt: “Có sao?”
Tuyên Dụ đối mặt với cô ấy vài giây, sau đó bất đắc dĩ thở dài.
“Là tôi, Tuyên Dụ.” Tuyên Dụ nắm chặt góc áo.
“Chị, sao chị đã về rồi?” Trần Tả Ninh xuất hiện ở đầu cầu thang, trong tay còn xách theo bánh ngọt từ tiệm bánh gần đó.
Mấy ngày tiếp theo, Tuyên Dụ cũng không biết có phải là do tác động từ tâm lý hay không, nhưng cô luôn lấy cớ bận rộn công việc để từ chối tất cả lời mời của Úc Văn Yến.
“Làm công chức ngoại giao không phải là chuyện anh muốn làm nhất sao? Tại sao anh lại muốn từ bỏ!” Tuyên Dụ không hiểu tại sao anh cực khổ làm việc ở nước ngoài ba năm để lấy được lý lịch xuất sắc, đến khi được điều về Trung Quốc để có sân khấu bộc lộ tài năng thì anh lại từ bỏ tất cả giữa chừng.
Quán vừa mở có rất nhiều chuyện phải làm nên mới ngồi được một lúc Từ Hướng Vinh đã vội vàng rời đi. Tiến tới thêm bạn wechat với Tuyên Dụ, anh ấy cũng cố gắng nói nhiều hơn để tăng hảo cảm, còn tặng cả đồ miễn phí và voucher giảm giá nữa.
Từng lời từng chữ đều chạm vào nỗi đau.
Úc Văn Yến nhìn dãy số xa lạ, giọng nói càng lạnh hơn: “Cô Tuyên còn có điều gì chỉ giáo?”
Đại Ly Tử: Thế mà anh đã đi rồi?
“Chị. . . . . . Đang nghĩ tiết mục cho tiệc mừng năm mới ở học viện, không có việc gì đâu.” Tuyên Dụ vẫn bàng hoàng với những gì đã nghe được nửa tiếng trước.
Úc Văn Yến sải bước đuổi theo, anh nắm lấy tay cô rồi xoay người cô lại đối diện anh.
“Chị muốn tới quán bar à?” Trần Tả Ninh nhàn nhạt thản nhiên hỏi.
“Cậu có đi hay không! Tớ tới đón cậu.” Lý Tô Tô nũng nịu: “Lâu lắm rồi người ta chưa gặp cậu, nhớ cậu lắm.”
Trước đây mỗi ngày trôi qua đều là cuộc sống như vậy. Nhưng Úc Văn Yến chỉ xâm nhập ngần ấy thời gian rồi dứt áo ra đi, vậy mà lại khiến cô cảm thấy khó mà quen được.
“Chị. . . . . .” Trần Tả Ninh có chút lo lắng cho trạng thái của Tuyên Dụ.
Trần Tả Ninh: “Em đang giúp đỡ người có ước mơ.”
Tuyên Dụ cũng không có việc gì làm, để bản thân nhàm chán thì cô sẽ lại nhớ tới một đống chuyện mất.
Cúp điện thoại, Tuyên Dụ quay người thì đụng phải Trần Tả Ninh, trong ánh mắt cô ấy tràn đầy ý tìm tòi nghiên cứu.
Úc Văn Yến buông cô ra, lui về sau một bước, cười tự giễu: “Cho nên sau khi em biết rõ mình muốn cái gì thì lập tức vứt bỏ tôi, trái tim của em đúng là ủ cũng không ấm lên nổi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Những cây xương rồng như đang tắm mình trong ánh nắng ấm áp của mùa đông.
Tuyên Dụ thu dọn xong thì nhận lấy điện thoại cô ấy đưa tới, tưởng là học sinh nào gọi vì là số lạ nên cô nhanh chóng nhận điện thoại rồi áp bên tai: “Xin chào, Tuyên Dụ nghe.”
Cho nên sau khi phát hiện ra tính tình của cô, sau này mỗi khi hai người cãi nhau, cô không muốn gặp anh thì anh sẽ tra thời khoá biểu của cô rồi đi thẳng đến phòng học chặn người, nhất định phải nói rõ ràng tại chỗ.
Tuyên Dụ nhìn dãy số xa lạ trên màn hình: “Sao lại là cậu?”
Rất lâu sau Tuyên Dụ mới bình tĩnh lại được, hai chân cô run lên, có một loại tâm trạng phức tạp khó lý giải đang nổ tung trong lồng ng.ực. Khi cô nghe được chuyện Úc Văn Yến muốn từ chức, trong lúc nhất thời cô khó mà tiếp nhận được, cũng rất bất lực, không thể nói rõ được tâm trạng phức tạp này xuất phát từ đâu.
“Thằng nhóc này có phải con quen thói tự làm theo ý mình rồi đúng không? Nói đi Lusagna là đi, khiến mẹ và bà ngoại cả ngày đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ con ở bên kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Còn con thì giỏi lắm, đi một lần là đi luôn ba năm, ngày lễ ngày tết bận đến không có thời gian về nhà. Về Kinh Bắc làm việc cũng là vội vàng tạt qua, đến cửa nhà cũng chẳng thèm vào, người nhà đều cho rằng con xem công việc thành vận mệnh cả đời rồi đấy.” Úc Kinh Chí ý thức được mình có hơi lớn tiếng nên hạ giọng xuống một chút: “Bây giờ lại muốn từ chức? Nói không làm là không làm, lý do là gì? Con đến ba mươi tuổi mới bước vào thời kỳ phản nghịch à?”
Như Úc Kinh Chí đã nói, Úc Văn Yến rất đam mê công việc ngoại giao, tại sao anh lại muốn từ bỏ giữa chừng? Chẳng lẽ chuyện năm đó làm anh canh cánh trong lòng? Nhưng chắc là anh không biết. . . . . .
“Không phải! Là anh họ của lão Từ mở, nghe nói cậu uống xong một tháp rượu nhỏ cũng không thay đổi sắc mặt nên nhất định bảo tớ phải mời cậu tới để đánh giá một phen.” Lý Tô Tô cười nói: “Sau này chúng tớ muốn ra mắt nhãn hiệu rượu Tuyên Tuyên nữa đó.”
“Tuyên Dụ, em giỏi lắm.”
Trong ống nghe là tiếng cười của Úc Văn Yến: “Em sẽ uống say à? Đổi lý do có độ tin cậy cao một chút đi.”
Úc Văn Yến im lặng không nói gì.
“Ừm, lúc nào đến thì báo với tớ, để tớ xuống lầu.” Tuyên Dụ đồng ý.
“Được rồi.” Nghĩ đến Úc Văn Yến, trên mặt Tuyên Dụ lại phủ lên một tầng tịch mịch, cô quay đầu nhìn ngựa xe như nước trên đường phố.
Trần Tả Ninh đã nói gần đây cô ấy được phân tới khoa cấp cứu nên lúc nào cũng có thể phải về bệnh viện, nên cô ấy không uống rượu, chỉ uống đồ uống thông thường thôi. Cô ấy ở bên cạnh ngồi nghe hai người nói chuyện rồi ngắt lời: “Chị Tô Tô, chị gái em thích Úc Văn Yến chứ không phải kiểu người như Úc Văn Yến.”
Trần Tả Ninh đẩy vai cô vào nhà: “Tan làm rồi thì đừng suy nghĩ nữa, chị nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Hả?” Trần Tả Ninh dừng lại.
Nghe được hai chữ ‘Thầm mến’ tim Tuyên Dụ bỗng đập lỡ một nhịp, cô lại uống một hớp rượu: “Cậu đừng có nói lung tung.”
Lúc về đến nhà, Tuyên Dụ đứng ở cửa thở hổn hển vài phút. Sau đó cô bấm chuông cửa vài lần nhưng vẫn không có ai trả lời nên cô mới lấy chìa khóa từ trong balo ra.
Cô nghĩ đến một số việc trong quá khứ, buồn bã cúi đầu co rúm trong chăn.
“Chị, chị không cần kiềm chế chính mình như thế.” Trần Tả Ninh giúp cô lau sạch nước mắt trên mặt: “Có thể anh Yến cũng giống chị, c*̃ng hối hận ngày đó không lựa lời nói, thật ra chỉ cần nói chuyện rõ ràng là được rồi.”
Tuyên Dụ phiền muộn thở dài: “Có thể hai chúng tớ thật sự không có duyên phận, cứng rắn tiến tới cũng không có kết quả.”
Trong phòng.
“Chị, điện thoại của chị đang kêu kìa.” Trần Tả Ninh ở phòng khách gọi cô.
“Nhân tài đi rồi.” Lý Tô Tô lập tức lại gần hỏi: “Thế nào? Khuôn mặt rất thanh tú, tính cách cũng vui tươi hài hước, là kiểu cậu thích đó.”
Trần Tả Ninh nghiêng đầu tới: “Chị Tô Tô, nếu biết chủ ý của chị là thế này thì em sẽ không để chị của em đi.”
Chương 27: “Úc Văn Yến, tôi muốn gặp anh.”
Úc Văn Yến nhìn thật sâu vào mắt cô: “Cũng đã từng là việc mà em muốn làm nhất, không phải sao?”
Úc Văn Yến (cực kỳ lớn tiếng): cô ấy nói cô ấy muốn gặp tôi! ! ! ! ! Cậu có biết không hả! ! ! !
“Ừ, chị. . . . . . Đi ngủ một giấc.” Tâm trạng của Tuyên Dụ đang không được tỉnh táo, không muốn để Trần Tả Ninh lo lắng nên cô lấy cớ về phòng nghỉ ngơi.
Thần rượu là uống một vò rượu ngon thì có thể sáng tác được một bài thơ lưu danh thiên cổ, còn cô chỉ có thể cắm đầu uống rượu thôi.
–
“Cuộc sống của cậu đã rất tốt rồi.” Tuyên Dụ cười cười, hâm mộ cuộc sống hiện tại của cô bạn thân, có một kho báu nhỏ, một hạnh phúc nhỏ, c*̃ng thật lòng mừng cho cô ấy.
“Được rồi, tôi làm sai cái gì em cứ nói thẳng.” Úc Văn Yến hơi cúi người xuống.
“Cậu ấy đang chuẩn bị tiếp nhận công ty à?” Tuyên Dụ hỏi.
Úc Văn Yến thích đánh bóng thẳng, từ trước tới giờ không thích quanh co.
Tuyên Dụ chỉ muốn giải sầu nên c*̃ng không so đo nữa.
Chủ đề xoay chuyển một cách cố ý. Tuyên Dụ cũng đổi nhạc theo: “Tớ không muốn trả lời.”
“Anh Yến chọc chị không vui à?” Trần Tả Ninh cẩn thận tính toán câu từ từng li từng tí: “Em cũng không nói gì với anh ấy. Trước kia đúng là anh ấy đã chia tay với chị rồi, khi gặp lại lại nói muốn theo đuổi chị, tạo cho chị nhiều phiền phức như vậy. Nếu như không phải nhìn vào tình cảm trước kia của anh ấy thì em cũng không muốn nói chuyện với anh ấy đâu.”
“Được. . . . . . em vất vả rồi.” Tuyên Dụ quay về phòng.
Sau khi đứng dậy, cô ấy gửi cho Trần Tả Ninh một ám hiệu, muốn cô ấy an ủi Tuyên Dụ một chút.
Cô lo nếu Úc Văn Yến không nhận được tin nhắn từ tài xế sẽ nghi ngờ nên không dám dừng lại nữa mà quay người chạy ra khỏi khu dân cư, ngồi tàu điện ngầm về nhà.
Lý Tô Tô vui vẻ nói: “Đây là số điện thoại cố định trong nhà, tớ gọi điện thoại cho cậu là muốn hỏi cậu có muốn tới quán bar mới mở ngồi một chút không?”
“Ừ.” Tuyên Dụ thừa nhận: “Tôi trốn tránh anh, không. . . . . . tôi chỉ tránh mặt anh thôi.”
Tuyên Dụ thất thần, giọng nói hơi run rẩy: “Ừ. . . . . . ừ . . . . . Chị về rồi.”
Trần Tả Ninh gật đầu, đây là điều Quý Hành thường nói với cô ấy. Có vấn đề phải nói ra, nhận ra bản thân mình sai thì phải dũng cảm thừa nhận để giải quyết vấn đề.
Nói xong, Úc Văn Yến dứt khoát quay người rời đi, nếu còn tiếp tục nữa anh sẽ trở nên càng buồn cười hơn.
Tuyên Dụ nói dối: “Tôi . . . . . tôi sợ bị người ta nhìn thấy.”
Nhìn thấy anh ở trong trường học, cô cũng chỉ kinh ngạc mười giây rồi sau đó không chút do dự quay người đi lên.
Một tiếng ‘Chị’ này khiến sau lưng Tuyên Dụ đổ mồ hôi lạnh.
Bây giờ cũng giống vậy, Tuyên Dụ căn bản trốn không thoát, chỉ có thể đối mặt.
Lý Tô Tô cảm thán: “Cái này không phải vừa hay sao, bài phát biểu lần trước của cậu trong hôn lễ đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho anh họ của lão Từ. Anh ấy rất muốn làm quen với cậu, kết giao bạn bè.”
Lý Tô Tô: “Tớ không nói nữa, tớ xuống dưới xem có gì ngon không, để bảo họ mang lên.”
“Kiểu? Tớ thích kiểu nào?” Tuyên Dụ nhấp một ngụm bia, chính cô còn không biết mình thích kiểu nào.
Trần Tả Ninh ngồi ở chỗ ngồi phía sau, Tuyên Dụ ngồi ở ghế lái phụ.
Một giây sau, Tuyên Dụ cầm điện thoại lên, bấm dãy số cô đã thuộc lòng rồi ấn gọi đi.
“Tối nay cậu hẹn tớ là muốn giới thiệu đối tượng cho tớ à?” Tuyên Dụ xem như đã hiểu rõ bạn thân đang tính toán điều gì.
“Dừng lại, hai người có thôi đi không, cứ ở trước mặt tớ hát hí khúc vậy? Nếu còn nói tiếp về chuyện này thì tớ sẽ đi đấy.” Tuyên Dụ ngắt lời các cô ấy.
Không thể không bội phục Trần Tả Ninh, cô ấy lúc nào cũng có thể sử dụng khuôn mặt ngọt ngào này và giọng nói nhàn nhạt thản nhiên để thuyết phục người khác, cũng không biết cô ấy có ma lực mê hoặc lòng người gì không.
Tuyên Dụ biết hiện tại bản thân cô không làm gì là tốt nhất, cùng lắm thì sẽ giống như khoảng thời gian chia tay với Úc Văn Yến. Nhưng hôm nay khi nghe được những lời này thì ý nghĩ muốn nói chuyện cứ không ngừng hiện lên trong đầu cô, làm cách nào cũng không thể ép nó xuống được.
“Alo?”
“Chị. . . . . .” Trần Tả Ninh hiếm khi thấy Tuyên Dụ khóc, cô ấy nắm chặt tay chị gái mình: “Đúng là em có hơi tức giận, sao anh ấy lại có thể đối xử với chị như vậy chứ.”
Chỉ tút tút vài tiếng, đối phương đã nghe máy.
Tại sao vậy chứ . . . . . .
Trần Tả Ninh cướp lời đáp: “Anh Yến nói muốn theo đuổi chị gái em.”
Úc Văn Yến cau mày: “Đừng chơi trò vòng vo với tôi, không được hỏi lại, chúng ta nói chuyện chỉ được phép dùng câu khẳng định.”
“Ngày đó anh ấy đã tới trường học tìm chị, chị cũng không muốn gây gổ với anh ấy, nhưng vì chị quá vội vàng nên đã nói vài lời hơi khó nghe.” Tuyên Dụ nói xong, nước mắt lã chã rơi xuống, cảm xúc đã cố nén thật lâu từng chút từng chút tràn ra bên ngoài.
Vốn cô muốn nói là ‘không được à’, nhưng Úc Văn Yến không cho hỏi lại nên cô chỉ có thể đổi thành câu khẳng định, giọng điệu nói ra đúng là có hơi làm tổn thương người khác.
Nhưng thật ra cô không biết phải đối mặt với anh thế nào.
Tuyên Dụ cười khổ trong lòng, ngay lúc này người đầu tiên cô nghĩ tới lại là Úc Văn Yến.
Lý Tô Tô lặng lẽ nhìn Trần Tả Ninh một chút rồi hỏi Tuyên Dụ: “Các cậu thế nào rồi?”
“Tuyên Tuyên!” Giọng nói của Lý Tô Tô xuyên thấu ống nghe truyền đến.
Tuyên Dụ đi tiến thoái lưỡng nan, cô không chắc mình có nên đi theo nghe lén hay không, nhỡ mạo muội quấy rầy Úc Văn Yến chắc anh sẽ tức giận nhỉ? Nếu anh muốn cho cô biết thì đã không đặc biệt dặn dò tài xế đưa cô về nhà trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên mặt Tuyên Dụ hiện rõ vẻ bối rối nhưng cô vẫn không quên kiểm soát âm lượng của mình: “Sao anh lại tới đây?”
“Em cố ý trốn tránh tôi?” Úc Văn Yến bước tới hỏi thẳng.
Giọng nói lạnh lùng mệt mỏi của người đàn ông không mặn không nhạt.
“Quán bar?” Tuyên Dụ chất vấn: “Không phải là khai trương có siêu khuyến mãi nên muốn rủ tớ đến quậy phá đấy chứ?”
Từ nhỏ Lý Tô Tô đã không ưa một người ‘Con nhà người ta’. Cái người ‘Con nhà người ta’ này có mở một quán bar, khai trương có siêu khuyến mãi, nếu uống hết một tháp rượu thì sẽ được tặng một chiếc xe Ferrari sang trọng. Lý Tô Tô kéo cô đi quậy phá quán, mới uống được một nửa thì đối thủ một mất một còn của cô ấy đã chạy tới tự mình tiếp đãi, nói với cô ấy hết lời ngon ngọt nên cô ấy cũng không gây chuyện gì quá to tát.
Ngay vào lúc Tuyên Dụ sắp không còn ôm tý hy vọng nào nữa thì Úc Văn Yến gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tuyên Dụ, em thắng rồi, gửi địa chỉ cho tôi.”
“Thật mà.”
Trần Tả Ninh không ngờ Tuyên Dụ sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho Úc Văn Yến.
Trần Tả Ninh: “Em đi nấu bữa tối, chắc là tối qua chị ngủ không ngon rồi, chị đi nghỉ trước đi.”
Tuyên Dụ mím chặt môi, né tránh ánh mắt của anh.
“Em biết rồi? Ai nói vậy?” Sắc mặt Úc Văn Yến trở nên nghiêm túc hơn, trong đầu đã lướt qua những người mà anh có thể nghĩ tới.
Bỗng nhiên cô cảm thấy mình cũng khá giống với cây xương rồng này, biết dùng sự im lặng để ngụy trang chính mình, bình thường không đáng chú ý, nhưng không hề yếu đuối. Dù không được chăm sóc tốt vẫn có thể dựa vào chính mình để sống trong vài ngày, đợi đến khi có người nhớ tới và tưới nước cho cô, ánh mặt trời và chất dinh dưỡng cô có thể tự đi tìm, trôi qua một khoảng thời gian từ từ sống lại. Nhưng nếu như không được nhớ tới, cô chỉ có thể tiêu hao hết chất dinh dưỡng trong mình rồi khô héo mà c·h·ế·t đi.
Tuyên Dụ cho là tinh thần cô sẽ chỉ sa sút trong vài ngày ngắn ngủi thôi rồi sinh hoạt sẽ lại quay về trạng thái ban đầu. Nhưng càng ngày cô lại càng thấy mỏi mệt, mọi thứ đều trở nên âm u hơn.
Lý Tô Tô lắc đầu: “Trên anh ấy còn có một anh trai nữa, bọn tớ cũng không có ý muốn tranh giành, sắp xếp làm gì thì làm cái đó, cứ sống tốt từng ngày là được rồi.”
Cô ấy chào hỏi vô cùng tự nhiên, chẳng mảy may quan tâm đến chuyện Trần Tả Ninh đi cùng chứ không được mời.
Có một mệnh lệnh vang lên trong đầu cô, nói cô không nên đuổi theo. Cô có nói nhiều hơn nữa, giải thích thế nào đi nữa cũng không thể sửa chữa sự thật là cô đã làm tổn thương người ta.
Đinh——
—— Vậy ai sẽ nhớ tới cô đây?
Cô ngồi xổm trên mặt đất, sờ vào những cây xương rồng đã năm ngày không được tưới nước rồi tưới thêm nước vào những phần đất đã khô cứng đóng thành mảng.
Tuyên Dụ lại đổ đầy ly whisky, hoàn toàn không để tâm, uống được là được.
. . . . . . Khoảng cách cũng khó mà vượt qua được.
“Thật ra. . . . . .” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sao em lại đứng sau lưng chị vậy?” Tuyên Dụ đặt tay lên lồng ng.ực ở vị trí tim, thở hắt ra.
Lý Tô Tô vui không kiềm được, nụ cười luôn nở trên mặt: “Rất lâu rồi không tụ tập với các cậu, sau khi kết hôn tớ và lão Từ còn phải đi chào hỏi thân thích bốn phương, phiền muốn c·h·ế·t, mấy ngày trước mới được rảnh rỗi.”
Cô tự nhủ với chính mình là bỏ đi, đừng suy nghĩ nữa. Cô đã làm tất cả những gì có thể rồi, nếu như mọi chuyện vẫn phát triển không theo sự kiểm soát của cô thì cô cũng không thể làm gì được.
Tuyên Dụ sửng sốt.
Trần Tả Ninh nhìn bóng lưng của Tuyên Dụ, hơi nhíu mày: “Lạ thật, thất thần nghiêm trọng thế này, chẳng lẽ là cãi nhau với anh Yến?”
Tuyên Dụ nhìn anh, không ngờ anh lại xuống nước nhanh như vậy, cô sửng sốt một chút rồi do dự hỏi: “Anh. . . . . . Tại sao lại muốn từ chức?”
Trần Tả Ninh: “Em cũng muốn tới quán bar chơi, chị có thể dẫn theo em đi được không?”
【Tác giả có lời muốn nói】
“Tuyên Dụ.” Sắc mặt anh buồn bã, dường như có thêm vài phần u oán.
Trong khoang xe bỗng trở nên yên tĩnh.
Tuyên Dụ nằm xuống nhưng cũng không buồn ngủ, cô trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, lật qua lật lại mấy lần, đầu óc rối bời.
“Tả Ninh, em không nên nói như vậy, cũng không cần giận anh ấy. Úc Văn Yến không nợ chúng ta, anh ấy đã làm tất cả những gì có thể vì chị rồi.” Tuyên Dụ lau nước mắt: “Là chị không tốt.”
Đi vào quán bar, anh họ Từ Hướng Vinh của Từ Hướng Hàng tự mình tiếp đón bọn họ, dẫn bọn họ tới phòng có tầm nhìn rất rộng, có thể nhìn thấy cả sàn nhảy phía dưới.
Lý Tô Tô cười ha hả nói: “Xem ra sắp có chuyện tốt rồi!”
Lý Tô Tô tự mình lái xe tới đón, nhìn thấy Trần Tả Ninh cô ấy vô cùng vui vẻ, nụ cười đặc biệt rạng rỡ: “Tả Ninh, tới đây! Mau lên xe.”
Úc Văn Yến cau chặt lông mày, Tuyên Dụ nói một cách vô lý: “Anh cũng không cho tôi hỏi lại mà!”
“Không phải, vẫn luôn không phải.” Tuyên Dụ phản bác: “Khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy anh theo đuổi cái gì thì tôi nên theo đuổi cái đó.”
Tuyên Dụ: “Ngày đó tôi không rời đi mà lặng lẽ đi theo anh, rồi nghe bác Úc nói.”
Lý Tô Tô: “Đây là. . . . . . Sao vậy?”
Trần Tả Ninh ngồi xuống bên cạnh Tuyên Dụ, nhưng cô ấy còn chưa mở miệng nói chuyện Tuyên Dụ đã uống trọn một ly rượu, viên đá hình vuông vẫn chưa tan được bao nhiêu.
Tuyên Dụ: “Ừ. . . . . .”
“Cậu đừng tùy tiện dán cho tớ cái mác đó.” Tuyên Dụ phủ nhận, nhìn chất lỏng màu nâu trong ly rồi bỏ thêm vào hai viên đá: “Rượu có mạnh đến mấy thì cũng chỉ là đồ uống thôi.”
Trần Tả Ninh gật đầu: “Trước kia sau khi bọn họ cãi nhau, chị gái em cũng sẽ nói câu này.”
Tuyên Dụ ngửa mặt lên, đáy mắt phiếm hồng: “Chị nói là chị đá anh ấy, anh ấy chẳng làm gì sai cả.”
“Chị sẽ đi cùng mấy người Tô Tô, không có chuyện gì đâu, hiếm khi có một ngày nghỉ em ngủ bù đi.” Tuyên Dụ cười có chút lấy lòng.
Tuyên Dụ thấy Trần Tả Ninh tức giận thì nỗi chua chát và đau đớn trong lòng bắt đầu lớn hơn.
Trần Tả Ninh cho là Tuyên Dụ đã nghỉ thông rồi, đã nghỉ xong lần sau gặp Úc Văn Yến sẽ nói gì.
Nói xong, Trần Tả Ninh cũng tự thấy hơi tức giận, cảm thấy mình đã cho chị gái ăn trái đắng.
Thang máy xuống đến tầng một, tiếng chuông nhắc nhở ngắt lời Úc Kinh Chí, bọn họ đi vào thang máy nên cô không nghe được sau đó Úc Văn Yến đã trả lời thế nào.
Tuyên Dụ bất đắc dĩ mỉm cười che giấu sự đau lòng, cô bày ra dáng vẻ là mình đã biết trước rồi: “Trước đây chỉ là vài lần cãi vã nhỏ, nhưng sau khi gặp lại chúng tớ xảy ra vài chuyện thật sự khó coi.”
Chiều thứ Sáu sau khi tan học, Tuyên Dụ bị Úc Văn Yến chặn lại ở đầu cầu thang.
Mà Tuyên Dụ không như thế, cô thích nói chuyện quanh co nên đã từng bị Úc Văn Yến trêu chọc rằng cô nói một cũng phải rẽ mười tám lần. Anh còn gọi đùa là kỹ thuật kể chuyện mười tám ngã rẽ trên đường núi của Tuyên Dụ.
Trần Tả Ninh nhìn Tuyên Dụ mấy lần rồi mới lấy chìa khóa ra, c.ắm vào ổ khóa và xoay mở cửa: “Chị xảy ra chuyện gì à? Sao lại thất thần như thế?”
Trần Tả Ninh từng bước ép sát, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Tuyên Dụ, khí chất bẩm sinh của cô ấy quá đỗi lạnh lùng: “Chị.”
Tuyên Dụ ngừng lại ở chỗ rẽ gần thang máy, không biết rõ nội tình mà đã đi nghe lén như vậy, trong lòng cô thực sự thấy băn khoăn, hay là vẫn nên thôi nhỉ.
“Đi thôi, cùng đi.” Tuyên Dụ trở về phòng thay quần áo.
Đầu Tuyên Dụ bên kia đều là âm thanh huyên náo và tiếng DJ, hẳn là cô đang ở quán bar, nhưng tuyệt đối không thể nào uống say.
Âm thanh từ động tác kịch liệt giữa bọn họ vang vọng trong hành lang, Tuyên Dụ sợ bị nghe thấy nên ngoan ngoãn đứng bất động trong góc nhỏ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.