Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 33: “Trong nhà em không có bao cao su.”

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: “Trong nhà em không có bao cao su.”


Hợp lý đến mức khiến anh đau lòng.

Úc Văn Yến nhướng mày: “Không cần quá cảm động, em cầm thìa đi.”

Bên đường cái ven sườn núi không người, vạn vật yên lặng, bọn họ như một đám lửa lộng lẫy bùng cháy dữ đội trong đêm.

Trần Tả Ninh chột dạ, tối qua cô ấy và Quý Hành đã chiến đấu cả đêm, sáng sớm còn phải tới tụ tập với giáo viên và bạn học, không hề nghiêm túc tăng ca.

Ăn điểm tâm xong, Úc Văn Yến chủ động thu dọn bàn ăn, nói với cô: “Em quay lại ngủ thêm đi.”

“Xem như thế đi.” Tuyên Dụ hiếm khi xuất hiện ý cười hạnh phúc tràn ra từ đáy mắt.

Lại còn tự dát vàng lên mặt mình nữa. Tuyên Dụ cười quá dữ dội nên đã ho mấy lần.

Tuyên Dụ uống nước xong, no bụng khiến cảm giác buồn ngủ ập đến, cuối cùng cô vẫn khuất phục cơn buồn ngủ, trở về phòng bổ sung phần còn thiếu.

Sau lưng cô truyền đến tiếng thảo luận.

Tuyên Dụ ngượng ngùng nói: “Em ngủ muộn quá, hôm nay lại còn là ngày nghỉ, nên mới muốn ngủ nướng.”

Ánh mắt Úc Văn Yến dần trở nên tĩnh lặng.


Úc Văn Yến: “Quá hợp lý.”

Trải qua sự kiện bắn pháo hoa hoành tráng đêm giao thừa, dường như thành phố đã được nhấn nút tạm ngừng, bỗng trở nên yên tĩnh, khiến người ta có ảo giác trời đã muộn rồi.


Thiên đạo có luân hồi, cuối cùng cô lại trở thành bạn học ‘Tiểu x’ trong miệng mọi người, sau đó hẳn là sẽ có 10 phiên bản tin đồn lan truyền. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuyên Dụ đã đến phòng học đa phương tiện bật thiết bị lên trước, sao chép giáo án, mở nó ra, lúc ngẩng đầu lên thì mới phát hiện sinh viên đều đang nhìn cô, cô sửng sốt một chút.

Dựa vào nét mặt của cô, Úc Văn Yến cũng đã đoán được ý của người trong lòng, anh ghé đến bên tai cô, trầm giọng nói: “Trong nhà em không có bao cao su.”

Úc Văn Yến mở mắt ra, giấc ngủ của anh rất nông, ý thức khôi phục rất nhanh, lộ ra vẻ mặt cảnh giác.

Tất cả các giác quan của cô đều bị tình cảm mãnh liệt của anh vây lấy, trái tim đang đập loạn trong lồng ng.ực cô, phản ứng vang dội rất mạnh mẽ.

“Không đến mức yêu nhau mà làm rớt tín chỉ đâu, Tiểu Tuyên rất giỏi mà.” Nữ sinh A phản bác.

“Cậu nói xem, tại sao bọn họ lại ở bên nhau?”

Tuyên Dụ ngạc nhiên về cách nhìn vấn đề của anh, cô nghĩ anh sẽ không hài lòng, sẽ tức giận, sẽ khó có thể giải thích được vì sao cô lại đắn đo cân nhắc nhiều như vậy, muốn cô thoải mái trả lời anh, nhưng anh không làm vậy, anh vẫn luôn suy xét vấn đề từ vị trí của cô, hiểu được cô bị những thứ gì ngăn trở.

Anh thả Tuyên Dụ xuống, đút hai tay vào túi quần thong thả đi xuống tầng.

Tuyên Dụ chọc chọc trán cô ấy: “Trong cái đầu này toàn nghĩ những thứ gì vậy?”

Tuyên Dụ đột nhiên nghĩ đến một chuyện —— điện thoại di động của cô để đâu rồi?

Chúa Giêsu không độ người nghiên cứu khoa học:【Đang bận hiệu đính những cuốn sách đã xuất bản của Tiểu Dương, sắp không kịp rồi, deadline sắp g·i·ế·t tôi đến nơi rồi.】

Nếu quả như xảy ra chuyện gì thật thì Tuyên Dụ c*̃ng đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Điểm cuối của nghiên cứu khoa học là huyền học:【Chị Tuyên Tuyên, công việc trợ giảng vốn là của em, nhưng gần đây em mới xin nghỉ phép, ngại quá.】

Việc đầu tiên Úc Văn Yến làm sau khi lên xe là bật máy sưởi lên mức tối đa, sau đó lấy chăn đắp lên chân cô.

Chương 33: “Trong nhà em không có bao cao su.”

Chân rời khỏi mặt đất, khiến Tuyên Dụ hoảng sợ vội ôm lấy cổ anh.

“Tôi cảm thấy hai năm Tiểu Tuyên không học nghiên cứu sinh chính là vì tên đàn ông cặn bã kia làm chậm chễ, bây giờ đã cải tà quy chính, nhất định là không còn ở bên nhau nữa.”

Úc Văn Yến dừng lại một hồi lâu mới phát hiện khóe môi anh đang cong lên cười vui vẻ.

Tuyên Dụ bị mất ngủ một lúc, nằm ở trên giường nghĩ đến cái hôn suýt cướp cò tối nay, gương mặt lại nóng lên, trong đầu dường như chứa đựng cả vũ trụ, vô cùng hoảng loạn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Úc Văn Yến chen vào hành lang, khép cửa lại, cưng chiều cười nói: “Anh mua cho em rồi.”

Tuyên Dụ cố gắng giảm cảm giác tồn tại của chính mình, dù sao thì thân phận cô cũng là cố vấn học tập và trợ giảng, nên cố gắng không tạo thành áp lực cho mọi người.

Tuyên Dụ hiểu lầm anh nói cô quá cứng rắn, đang nghĩ ngợi xem phải giải thích thế nào mới tốt.

Lên xe. Úc Văn Yến bế Tuyên Dụ đặt vào ghế lái phụ, sau đó mới vòng qua thân xe chạy đến ghế lái.

Phát hiện tiếng cười của mình có chút không bình thường. Tuyên Dụ nói: “Những chuyện anh nói em đều cảm thấy rất buồn cười.”

“Anh. . . . . . Sao anh tới đây?” Tuyên Dụ lập tức tỉnh ngủ.

“Em cứ vui vẻ một chút, anh không muốn em ở cùng anh, mà vẫn mang cái dáng vẻ âm u này.” Úc Văn Yến thầm nghĩ a Dụ của anh đã rất khổ rồi, anh muốn mang đến cho cô nhiều niềm vui hơn.

Trước khi s·ú·n·g cướp cò, anh mới khẽ buông cô ra, âu yếm nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô, không nỡ rời bỏ một tí, chống lên trán cô, cẩn thận ôm vào lòng, nghẹn ngào nói không nên lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuyên Dụ biết anh mạnh miệng, nên chỉ cười cười.

Sự thật mật đột ngột như vậy khiến cơ thể Tuyên Dụ lập tức trở nên cứng ngắc, tay chân không biết để chỗ nào, ngơ ngác đến mức khiến anh bật cười.

“Nhớ em đó.” Tuyên Dụ ôm chầm lấy cánh tay cô ấy: “Vất vả rồi, bận đến bây giờ.”

Trần Tả Ninh có vẻ hơi thất vọng: “Em còn tưởng rằng hai người đã có tiến triển rồi chứ.”

Úc Văn Yến mỉm cười: “Vấn đề này em cứ giữ lại, chờ đến ngày nào đó em cần phải đưa ra lựa chọn, lúc đó hãy nói cho anh đáp án.”

Bây giờ Úc Văn Yến chỉ ở nhà, nên mỗi ngày đều đến tìm cô để cùng ăn cơm, Tuyên Dụ không muốn anh theo cô tới trường, vì thân phận của anh và gương mặt kia thật sự quá thu hút.

“Anh bẩn c·h·ế·t đi được, xuống!” Tuyên Dụ đau lòng vì anh ngủ không ngon, nhưng tuyệt đối không được chưa thay quần áo mà đã bước lên giường cô.

Tuyên Dụ thiếu chút nữa là bật cười ra tiếng, sao lại lưu truyền đến phiên bản này vậy, Úc Văn Yến sao lại trở thành tên côn đồ chơi bời lêu lổng rồi.

Trần Tả Ninh cũng cười, nhưng nụ cười có chút ưu sầu.

“Hai giờ.” Tuyên Dụ chột dạ, dừng một hồi lâu: “Không phải đi ăn sáng sao? Em đi thay quần áo.”

“A. . . . . . Thật là đáng tiếc, Tiểu Tuyên của chúng ta dịu dàng như vậy, mỗi lần tôi muốn xin nghỉ phép cô ấy đều rất nhẹ nhàng, tôi hận không thể để cô ấy làm cố vấn học tập cho mình.”

—— Đây là điều cô có thể đọc được trong đôi mắt anh.

Tuyên Dụ: có đôi khi nghe tin đồn của mình c*̃ng thật thú vị. . . . . .

Tuyên Dụ đoán được nguyên nhân khiến anh mất ngủ, hỏi: “Tại sao?”

Tuyên Dụ cũng tò mò, cô hơi lùi lại phía sau một chút, muốn nghe rõ hơn.

Úc Văn Yến thừa dịp Tuyên Dụ phân tâm nên kéo cô vào trong ngực mình, vùi vào hõm cổ, ôm cô thật chặt.

Pháo hoa đã kết thúc, nhưng nụ hôn vẫn còn tiếp tục.

“Anh đói không? Đi ăn sáng thôi.” Tuyên Dụ cứng rắn chuyển sang đề tài khác, muốn trốn tránh vấn đề này.

Úc Văn Yến: “Anh vốn rất hài hước vui tính nhé.”

“Lên đi, anh ở dưới lầu chờ em vào nhà.” Úc Văn Yến nắm tay cô.

Lúc quay lại phòng ăn, Úc Văn Yến đưa thìa cho cô.

“Mấy giờ em ngủ?” Úc Văn Yến hỏi.

Tuyên Dụ không thở nổi, Úc Văn Yến vén mớ tóc rối loạn trên trán cô ra, ánh mắt nhẹ nhàng vu.ốt ve khuôn mặt cô.

Trần Tả Ninh ôm Tuyên Dụ, đặt cằm lên đầu vai cô, không muốn nói thêm câu nào nữa

“Mau đi rửa mặt đi.” Úc Văn Yến giục cô.

Tuyên Dụ cau mày: “Lúc về đến nhà không uống thuốc rồi ngủ ngay phải không?”

Úc Văn Yến:【Tuyên Dụ em mắng chửi người khác càng ngày càng giỏi rồi nhỉ? 】

Anh rất quan tâm đến cô. . . . . .

“Hả? Em quay lại ngủ?” Tuyên Dụ thấy khá ngạc nhiên, Úc Văn Yến thật sự chỉ là đến tìm cô ăn điểm tâm sáng thôi à?

Úc Văn Yến bắt lấy tay của cô, xoa xoa trong lòng bàn tay theo thói quen: “Không biết.”

Tuyên Dụ nhìn dáng vẻ có phần chậm chạp của anh, chỉ lặng lẽ mỉm cười.

“Chị mới vất vả đấy! Tối nay để em làm bữa tối.” Trần Tả Ninh đỡ Tuyên Dụ lên lầu, lấy lòng cô.

Tuyên Dụ giật lấy, ngồi xuống húp cháo: “Anh đừng tự dát vàng cho mình nữa.”

Không dám chắc kết quả có tốt hay không.

Ngược lại đã khiến Úc Văn Yến bật cười, rồi anh ôm cô vào trong lòng.

Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu, cô bắt được nó ——

Không phải, chị gái cô ấy rất quan tâm mối tình cảm, cô ấy không biết rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà cứ nhất định phải chia tay, nhưng nhiều đêm khuya cô ấy đều có thể nghe được chị gái nức nở trong im lặng.


Lúc này, trái tim anh tràn ngập là cô, anh thành kính hôn lên đầu ngón tay cô, như một đệ tử sùng đạo đã vượt ngàn dặm đường, bôn ba khắp núi sông, cuối cùng cũng tìm được ngôi đền, hôn lên đầu ngón tay của vị thần.

Đưa mắt nhìn anh đến tận chỗ rẽ, Tuyên Dụ đang định quay trở về phòng thì lại thấy anh lùi lại hai bước: “A Dụ, em không tiễn anh xuống lầu à? trước đây em đều làm thế mà.”

“Anh không sợ. . . . . . em sẽ lại phụ lòng anh sao?” Tuyên Dụ thừa nhận bản thân mình cũng thấy sợ.

Tuyên Dụ chính thức trở lại trường học là mồng ba, Tuyên Dụ tạm thời phụ trách một nhiệm vụ, Dương Trí tham gia một khóa học chuyên ngành, gần cuối kỳ quá bận rộn nên muốn cô giúp một tay.

Sau khi nói xong, cô vội vàng chạy đi.

Vô cùng, vô cùng, vô cùng quan tâm!

Tuyên Dụ suýt nữa thì bật cười ra tiếng.

Tuyên Dụ quay người đi lên lầu.

Úc Văn Yến vội vàng buông cô ra, đang muốn cởi áo khoác của anh để mặc lên cho cô thì lại cảm thấy hình như anh rất ngốc, không phải trong xe rất ấm áp hay sao?

Úc Văn Yến gửi cho Tuyên Dụ một tin nhắn:【Anh tới trường rồi, em đang làm gì vậy?】

“Tối qua anh ngủ bao lâu?” Tuyên Dụ hỏi anh, ngón tay đè lên phần dưới mí mắt anh, có khoảng thâm đen mờ nhạt, còn rõ ràng hơn của cô.

“Tối nay nhất định phải ăn một bữa thật ngon! Chúc mừng một chút!” Trần Tả Ninh thả Tuyên Dụ ra rồi mang giày để tới siêu thị.

Khuôn mặt Tuyên Dụ đỏ rực lên, cô vùng vẫy một hồi, lại chạm tới phía dưới của anh, mới không dám lộn xộn nữa.

Tuyên Dụ cười theo: “Được!”

Nói xong, cô đang muốn quay người thì lại bị Úc Văn Yến kéo về.

Lúc hôn cô trong bệnh viện, anh đã kiềm chế rất nhiều, lúc này cũng thế, muốn nhưng lại sợ sẽ dọa cô, càng không ngừng kéo lý trí của mình lại, tự nhủ mình phải dịu dàng hơn, dịu dàng hơn một chút, cô sợ đau.

Hiểu lầm anh muốn làm gì đó khiến trái tim Tuyên Dụ nhanh chóng đập loạn lên, không thể chống cự nổi.

【Tác giả có lời muốn nói 】

Thì Úc Văn Yến đã an ủi bên tai cô: “A Dụ em thả lỏng một chút, đừng tự mình gánh vác hết mọi thứ nữa.”

Sao bỗng nhiên lại long trọng như vậy?

Bảy giờ sáng anh đã cho gọi điện thoại Tuyên Dụ, nhưng giọng nói máy móc không thể kết nối được của tổng đài viên cứ vang lên, gửi vài tin nhắn wechat, nhưng vẫn mãi không thấy có tin nhắn trả lời, lúc này anh mới tìm tới nhà.

“Ừ.”

Úc Văn Yến hôn lên mặt cô một cái: “Đi đây, không làm phiền em gái Tả Ninh của chúng ta nữa.”

Úc Văn Yến cười một lúc rồi mới yên tĩnh lại, cọ cọ lên hốc cổ của cô, hoàn toàn vừa vặn.

“Tới đây thôi.” Tuyên Dụ dừng bước: “Trên đường về cẩn thận một chút.”

“Ừm, vậy lần sau tới nhà anh.” Úc Văn Yến ôm lấy cô, nhấc lên một chút.

Tuyên Dụ nghiêm túc dò xét dáng vẻ nhàn hạ của anh, có một cảm giác như khi bọn họ còn học đại học, có ảo giác đang ở nhà anh cùng ăn bữa sáng.

“Tối qua anh Yến ở nhà mình ạ?” Con ngươi Trần Tả Ninh hiện lên ánh sáng lấp lánh .

“Không phải anh Yến muốn theo đuổi chị à, vậy cũng nên biểu hiện một chút chứ.” Một người cảm xúc ổn định như Trần Tả Ninh đã gấp đến độ phát bực lên rồi.

Nhưng ——

Tuyên Dụ muốn nói là, đêm nay vốn không định sẽ nói, là vì không muốn phá hoại không khí, nhưng cô suy nghĩ rằng sớm muộn gì cũng phải thẳng thắn, nên kiên trì nói: “Nhưng chúng ta đã chia cách bốn năm rồi, cả hai đã thay đổi rất nhiều, so với lúc trước đâu có giống nhau nữa, không biết chúng ta có thể đi được bao xa, đi đến bước nào.”

Úc Văn Yến thở dài: “Sợ em sẽ đổi ý nên vẫn chờ tin nhắn của em, kết quả thì hay rồi, một tiếng cũng không có.”

Tuyên Dụ trêu ghẹo trả lời:【Em vừa nghe các học sinh thảo luận về thời đại học của mình, nói năm ba đại học ở bên một tên đầu đường xó chợ, còn là loại đàn ông cặn bã lòng lang dạ sói.】

Tuyên Dụ vừa tiễn Úc Văn Yến đi thì đúng lúc Trần Tả Ninh về tới.

Nụ hôn của anh cực kỳ nóng bỏng, càng ngày càng kịch liệt, khi ý thức được có thể sẽ làm tổn thương cô, anh đã đổi thành m.út thật dịu dàng.

Úc Văn Yến thấy cô sờ loạn ở trên giường thì vén chăn lên nằm vào: “Đừng tìm nữa, em ngủ thêm một chút đi.”

“Xin lỗi Úc Văn Yến, có phải đã khiến anh thất vọng rồi không.” Tuyên Dụ mím chặt môi.

“Anh có thể dần dần nói cho em biết về bốn năm qua của anh, cũng có thể chậm rãi tìm hiểu những trải nghiệm của em.” Úc Văn Yến nắm chặt tay Tuyên Dụ, nhàn nhạt cười: “Chúng ta có thể bù đắp.”

Học thuật sống tạm bợ:【Có thể sẽ phải hoãn +1, Tiểu Dương nói nếu chúng ta còn bị hoãn tốt nghiệp thì sẽ bị đuổi khỏi trường mất.】

“Cũng không còn sớm nữa, quay về thôi.” Tuyên Dụ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Anh nhớ lần đầu tiên em theo anh về nhà, gan rất to mà.” Úc Văn Yến trêu chọc.

Lề mà lề mề gần mười phút, Tuyên Dụ cuối cùng cũng đưa được cậu chủ Úc ra ngoài.

Ba giờ chiều thì Trần Tả Ninh về nhà, trước hai rưỡi Tuyên Dụ đã kéo Úc Văn Yến từ trên giường dậy.

“Ừ.”

“Cô Tiểu Tuyên, hôm nay cô dạy bọn em ạ?” Có bạn học nhận ra cô nên hỏi xem.

Úc Văn Yến không nhúc nhích, ngửi được mùi dầu gội đầu trên gối, giống mùi hương trên mái tóc cô: “Anh đã nằm vào rồi, dù sao cũng phải thay mà.”

Hồi còn đi học, động lực duy nhất khiến cô dậy sớm trước tám giờ chính là tới tiệm điểm tâm sáng mua bánh bao và cháo nóng hổi.

Toàn thân cô nóng lên, loại cảm giác khó cưỡng đó đang bùng nổ trong lòng, tay cô yếu ớt đặt lên vai anh.

Biểu hiện trong vô thức này của anh làm cho Tuyên Dụ đau lòng, hẳn là vì quanh năm sinh sống ở những quốc gia hỗn loạn đã thành thói quen, bởi vì không biết ban đêm sẽ đột nhiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên anh không dám ngủ quá sâu, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn.

Úc Văn Yến xách theo cái túi đi đến phòng ăn, bày điểm tâm sáng ra, nói: “Anh tiện đường mua thôi.”

Tuyên Dụ rụt bả vai, anh lại dùng cằm ngăn cô lại, hôn lên động mạch quanh cổ cô.

Về đến nhà, Trần Tả Ninh bỗng nghĩ tới lúc đi vào từ cổng, có một chiếc xe đã đi lướt qua, biển số xe rất quen. . . . . .

Úc Văn Yến hài lòng mỉm cười, dắt cô xuống lầu.

Cuối cùng Tuyên Dụ cũng đã dám thoải mái đưa tay đáp lại cái ôm của anh, đặt lòng bàn tay của mình lên lưng anh, ôm lấy một lúc, rụt cổ một cái, nói: “Trời lạnh quá.”

Lần này bọn họ sẽ có kết quả tốt.

Úc Văn Yến đưa Tuyên Dụ trở lại khu dân cư, dừng ở nơi cô yêu cầu, sau đó đưa cô tới tận tầng dưới tòa chung cư.

Tuyên Dụ hỏi trong nhóm nhỏ:【Tại sao trợ giảng là em, mọi người bận rộn cái gì vậy?】

Tuyên Dụ ngừng viết tài liệu điểm danh, bất lực giật giật khóe môi.

Mặc kệ dù có khó chịu thế nào, mỗi ngày chị gái đều giả vờ mạnh mẽ để đương đầu với những chuyện không hay, dần dần, đừng nói những người khác, ngay cả chính cô ấy cũng đã quên mất tính tình vui tươi hay cười của chị gái mình.

Rất nhiều người cho rằng cô ấy quá bảo vệ chị gái mình, không thích những người đàn ông kia theo đuổi chị gái, nhưng cô ấy hiểu rõ trong lòng Tuyên Dụ vẫn không quên được Úc Văn Yến, cô ấy chỉ đang dùng hành động để thể hiện sự ủng hộ đối với chị gái mình, dù sao những thứ cô ấy có thể làm được cho chị mình thật sự không nhiều.

“Hả? Vậy tại sao Tiểu Tuyên không thi đỗ nghiên cứu sinh? Sao lại đi làm hai năm rồi mới thi?

Hô hấp của anh vừa nặng vừa nóng bỏng, dường như có một đôi tay vô hình đang ve vuốt những điểm nhạy cảm trên người cô.

Tuyên Dụ mở cửa, nhìn thấy Úc Văn Yến sầm mặt đứng bên ngoài.

“Chị. . . . . .” Trần Tả Ninh nhìn thấy khóe môi không thể đ.è xu.ống nổi của Tuyên Dụ, cô ấy lập tức xích lại gần ui vẻ hỏi: “Thành rồi?”

“Nghe nói thành tích đại học của Tiểu Tuyên vô cùng tốt, ba năm liên tục đều nằm trong Top 3.”

Tuyên Dụ nhịn cười, nghe tin đồn của chính mình thật thú vị.

Ánh sáng trong phòng ngủ ấm áp, chiếu rọi đáy mắt đang lặng lẽ trở nên ham mu.ốn của anh.

Tuyên Dụ không nhìn nổi dáng vẻ tùy ý lười biếng này của anh, nên cô nhón chân, dùng tay giúp anh chỉnh lại mái tóc: “Tả Ninh là con gái, anh cứ nghênh ngang đi lại trong nhà, con bé sẽ cảm thấy không được tự nhiên.”

Tuyên Dụ ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài phòng học, Úc Văn Yến mặc áo len và áo khoác lông vũ màu đen đứng cách đó không xa, đội mũ lưỡi trai, cằm hơi hếch lên, ánh mắt kiêu ngạo lại lạnh nhạt, nhìn cũng rất giống. . . . . . tên khốn khó trêu chọc.

Tuyên Dụ thở dài, xem xét lại thì đúng là chỉ có cô đang rảnh.

Câu nói này khiến Tuyên Dụ thích thú, cô hơi ngửa ra sau bật cười ra tiếng, Úc Văn Yến đưa tay đỡ lấy eo cô, tránh cô ngã xuống.

Tuyên Dụ cười ra tiếng, đặt tay lên cánh tay anh, nhưng cũng không cưỡng chế đẩy ra: “Sẽ không.”

Cuối cùng cô ngồi dậy làm việc, viết luận văn hai tiếng đồng hồ, còn nhận một công việc phiên dịch, đến bốn giờ sáng mới ngủ được.

Úc Văn Yến ôm mặt Tuyên Dụ, dùng ngón tay cái của mình xoa lên quầng thâm dưới mí mắt cô, “Quầng thâm dày như vậy, phải là rạng sáng bốn năm giờ em mới đi ngủ.”

Nghe xong những lời này, mặc dù anh có chút mất mát, nhưng cũng cảm thấy hợp với lẽ thường.

Nhưng anh bóp lấy eo cô, ôm cô ngồi lên nắp capo, đứng gi.ữa hai chân cô, giữ chặt lấy phần sau gáy, khiến nụ hôn càng thêm sâu.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Giọng nói của Tuyên Dụ nhỏ như muỗi.

Úc Văn Yến:【Nhưng thật đáng tiếc, đối tượng của em, người đàn ông cặn bã lòng lang dạ sói đã đến rồi.】

Nữ sinh B: “Nghe nói đối tượng không phải là người đứng đắn, là côn đồ đầu đường xó chợ, là một tên khốn hèn hạ.”

“Để anh ôm một lát là được rồi.” Úc Văn Yến cũng không dám động đậy, khi đối mặt với cô, anh luôn không có đủ sự kiềm chế.

Úc Văn Yến:【?】

“Tiểu Tuyên thật là giỏi, vừa là cố vấn học tập, vừa làm trợ giảng, còn tham gia thật nhiều hoạt động, cô ấy không cần ngủ sao?”

Trên đời này, trừ Úc Văn Yến ra, không có ai tình nguyện đi lý giải một quyển sách phức tạp như Tuyên Dụ.

Úc Văn Yến cầm đĩa đi vào bếp rửa, dùng bóng lưng để trả lời cô.

“Yên tâm, anh sẽ không làm gì đâu.” Úc Văn Yến li.ếm vành tai cô.

“Tuyên Dụ, nếu tiếp tục hôn, có thể anh sẽ c·h·ế·t vì tim đập quá nhanh mất.”

“Tuyên Dụ, anh có hơi không vui.” Úc Văn Yến nói ra những lời đã nhẫn nhịn trong lòng cả đêm: “Tối hôm qua em nói những lời kia, anh vẫn rất quan tâm.”

Tuyên Dụ bị hôn đến mức thở hổn hển, run chân đứng không vững, còn cho rằng anh sẽ bỏ qua cho cô.

“Nói chuyện.” Tuyên Dụ rút ra tay.

Úc Văn Yến nghiến răng nghiến lợi nói: “Sợ em đổi ý, nên muốn hẹn em ra ngoài ăn sáng.”

“Cái biểu cảm này là sao?” Tuyên Dụ hỏi.

“Đặc biệt mua cho em sao?” Tuyên Dụ đưa tay nhận lấy, nhưng bị anh ngăn lại.

Ngủ trễ dẫn đến ngày hôm sau cô không nhận điện thoại của Úc Văn Yến, đến tận khi tiếng đập cửa đánh thức cô dậy.

Lúc này Tuyên Dụ mới chú ý bữa sáng anh đang cầm trong tay, nhìn đến tên cửa tiệm trên bao bì, là tiệm điểm tâm sáng mà cô thích, nằm ở gần làng đại học. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Tả Ninh bối rối: “Chị xuống lầu đợi em đấy à.”

Tuyên Dụ xụ mặt, anh đúng là khó chơi thật đấy: “Trước đây anh cũng đau có đồng ý cho em tiễn, nói là bên ngoài rất lạnh.”

Úc Văn Yến nhìn Tuyên Dụ thật lâu.

Tuyên Dụ nép vào trong ngực anh, mỉm cười.

Tuyên Dụ từ từ nhắm hai mắt lại, hồi lâu sau mới mở ra. Bởi vì đang ngồi trên nắp capo, khung xe khá cao, nên cô đang cao hơn anh một chút, từ phía trên nhìn xuống.

Cô suy nghĩ lại một lượt, đột nhiên nhớ ra đó là xe của Úc Văn Yến.

Anh tự nhủ trong lòng.

Tương lai rất khó mà chắc chắn sẽ thế nào, nhưng bây giờ cô chỉ muốn ở bên anh.

Úc Văn Yến táo bạo nắm lấy tay cô đặt nó vào vị trí của trái tim mình.

Tuyên Dụ còn đang muốn đẩy anh ra, nhưng suy nghĩ lại thì, thôi vậy cô không so đo với bệnh nhân nữa.

Cảm giác mất đi rồi lại có được quá mãnh liệt, khiến anh vĩnh viễn không muốn buông tay.

Đôi mắt đào hoa gợn sóng kiều diễm, hiện lên từng ánh sáng vụn vặt, Úc Văn Yến nghiêng người, hôn lên đôi mắt cô.

Ngủ một giấc đến tận một giờ chiều, Tuyên Dụ xoay người trong chiếc chăn ấm áp, chú ý tới Úc Văn Yến đang dựa bên giường, vươn tay ra là đụng phải anh.

Đến chỗ ngoặt đầu tiên, cô bỗng quay người chạy xuống, nói với anh: “Chúc mừng năm mới! Vừa rồi quên đáp lại anh rồi.”

Mạng tôi do tôi, không do thầy:【Luận văn, nếu không chăm chỉ hơn một chút tôi sẽ phải hoãn tốt nghiệp mất!】

“Em đang nói đùa đấy à?” Úc Văn Yến hoảng hốt hỏi lại: “Sẽ không ngủ một giấc tỉnh dậy là không thừa nhận nữa đấy chứ?”

Tuyên Dụ quay về phòng rửa mặt, đứng ở trước gương do dự rất lâu, cuối cùng lựa chọn vẫn mặc quần áo ở nhà, từ bỏ suy nghĩ muốn ăn diện một chút.

Tuyên Dụ rụt về phía sau, Úc Văn Yến đứng dậy, đứng ở phía trước cô, tay chống bên hai tay cô.

Tuyên Dụ không muốn nhớ lại tai nạn xấu hổ đó nữa: “Im miệng ngủ đi, không thì lăn ra khỏi phòng em.”

Tuyên Dụ liếc nhìn thời gian trên màn hình điều hướng, đúng là đã không còn sớm nữa, một năm mới bắt đầu rồi.

Sau khi hai người bọn họ chia tay, cô ấy đã từng đi nghe ngóng, ai cũng nói là Tuyên Dụ bỏ rơi Úc Văn Yến, nói Tuyên Dụ bẩm sinh đã bạc bẽo, không biết tốt xấu.

“Chúng ta cũng đâu phải yêu đương vụng trộm.” Úc Văn Yến kéo khóa áo jacket, tiện tay vuốt lại mái tóc.

Nghe được những lời này, tim Úc Văn Yến như nhảy lên tận cổ: “Không nghe những lời phía sau.”

Nói tới nói lui, Tuyên Dụ vẫn cầm lấy chìa khóa trong ngăn tủ, đóng cửa thật kỹ, rồi chạy về phía anh.

Úc Văn Yến còn chưa tỉnh táo hẳn đã bị đẩy ra khỏi cửa, sắc mặt rất tệ, giận dỗi rời giường.

“Nghe nói năm cuối Tiểu Tuyên yêu đương nên mới rớt tín chỉ.”.

Tuyên Dụ không ngờ Trần Tả Ninh sẽ hưng phấn như vậy, nhưng nhận được một lời chúc phúc khiến cô rất vui vẻ.

Em buộc phải thừa nhận là em đã ôm loại tâm trạng này khi tái hợp cùng anh.

Tuyên Dụ ngồi vào hàng ghế thứ nhất: “Cô là trợ giảng, đợi một chút nữa giáo sư Dương sẽ đến.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: “Trong nhà em không có bao cao su.”