Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 38: “Úc Văn Yến đã chọn em rồi.”

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: “Úc Văn Yến đã chọn em rồi.”


Mười phút sau y tá gọi họ vào phòng khám, thông báo cần phải truyền dịch, Tuyên Dụ lúc này mới biết bệnh của mình hơi nghiêm trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nửa đêm sau khi truyền dịch xong sẽ sốt cao kéo dài một lúc, Úc Văn Yến nửa bước không rời, luôn trông nom cô. Giường bệnh bên cạnh cũng đổi hai lượt bệnh nhân rồi, Tuyên Dụ mới hạ sốt, bác sĩ kiểm tra nói cơ thể của cô đã ổn. Nhưng sau khi ăn xong cô lại ngủ, giữa chừng gọi thế nào cũng không tỉnh lại, tựa như công chúa Bạch Tuyết chìm vào giấc ngủ say, yên lặng nằm ở đó, không có tiếng động.

Pin đã đầy, chắc chắn là Úc Văn Yến đã giúp cô sạc.

Ngồi xe cả một ngày, Úc Văn Yến rất mệt mỏi, nếu thật sự cãi nhau anh có thể sẽ mất ngủ, còn cô thì ngủ ngon lành bên cạnh anh. Anh không muốn rước lấy mệt mỏi vào người nên cho qua chuyện này.

Từ lúc cô tỉnh lại cho đến bây giờ, anh không hề hỏi cô một câu nào về chuyện cô chạy đến trường, trong lòng Tuyên Dụ càng lo lắng, có phải anh đang đợi cô chủ động nói rõ hay không?

Úc Văn Yến lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tuyên Dụ nằm trên giường đánh chữ, cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ nói: “Tuần sau là giao thừa, bây giờ em mà ra khỏi nhà là sai, bố mẹ em tương đối bảo thủ với những chuyện như thế này, cảm thấy em nên ở nhà vì sắp đến tết rồi. Em ở nhà thì có thể làm gì chứ, ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chán muốn c·h·ế·t.”

Tuyên Dụ ôm lấy cánh tay của Úc Văn Yến, dựa vào anh mà ngủ.

【Hả? Những người hóng chuyện không chê chuyện lớn, học viện cũng đưa ra trừng phạt, việc này cho thấy chính Sư Hạo Ba là người gây chuyện trong diễn đàn vào ngày hôm qua, tại sao người ta vẫn bàn tán sau lưng về cuộc sống riêng tư của em vậy chứ?】

Trải qua chuyện ngoài ý muốn lần trước, Trần Tả Ninh đã cứu được một số y tá ở khoa cấp cứu. Mọi người trong khoa đều rất biết ơn cô ấy, cũng biết chị của Trần Tả Ninh là Tuyên Dụ, nhưng họ rất ngạc nhiên khi thấy chủ nhiệm Tần xuất hiện, chẳng lẽ Trần Tả Ninh được lãnh đạo bệnh viện coi trọng như vậy sao?

Úc Văn Yến hỏi ngược lại: “Trong tuần thi mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng, sức đề kháng của cơ thể giảm xuống. Nhiệt độ ngày và đêm ở Vân Đô chênh lệch lớn, em không giữ ấm cẩn thận nên bị nhiễm lạnh. Em nói xem tại sao em lại bị bệnh?”

Nghĩ đến chuyện cô chạy một mạch tới, mở cửa xe nhào lên ôm chặt lấy anh, trí nhớ chồng lên nhau, anh tự hỏi có phải đã có hiểu lầm hay không.

Lúc mặt trời mọc, anh đứng dưới những lá cờ cầu nguyện đung đưa trong gió, nhìn ánh sáng vàng nhạt và những đám mây trắng thấp ở phía chân trời, để cho lá cờ cầu nguyện trong tay anh lay động trên bầu trời xanh ở phía xa, thành kính xin cho cô có thể sớm ngày bình phục.

“Cậu đi cầu phúc cho cô ấy đi, thành tâm thành ý một chút, các vị thần sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của cậu.” Bà cụ nói với anh như vậy.

Úc Văn Yến là con trai của cô chủ lớn nhà họ Văn, viện trưởng cũng không dám thờ ơ, vừa nghe tin anh tới bệnh viện, chủ nhiệm Tần dĩ nhiên muốn đích thân tới một chuyến.

Dương Trí cũng để lại lời nhắn cho cô:【Mới vừa về nước đã thấy những chuyện bực mình này, Tuyên Tuyên em yên tâm, thầy đã cố gắng hết sức để bảo vệ em trong cuộc họp thảo luận nội bộ tối qua, tuyệt đối không nhượng bộ, dựa vào đâu mà để cho học sinh của thầy chịu tủi thân.】

Úc Văn Yến thấy cô mở mắt ra thì thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, ôm cô một lúc lâu, tiếp đến gọi điện thoại báo bình an cho Trần Tả Ninh.

Bà cụ lặng lẽ nói chuyện với Úc Văn Yến, chắc hẳn là Tuyên Dụ vô tình đi đến chỗ nào đó trên núi, dính phải thứ không sạch sẽ, có thể có thần tiên muốn nhận cô làm tín nữ, muốn gặp cô trong mơ, cho nên cô mới ngủ mãi không tỉnh.

Tài xế cười nói: “Thế này đã là trái mùa rồi, vào mùa cao điểm con đường này sẽ bị kẹt xe ít nhất hai tiếng đồng hồ.”

“A Dụ, dậy đi.” Úc Văn Yến vỗ vỗ vào người Tuyên Dụ đang cuộn thành một cục.

Tuyên Dụ mở tấm thiệp mời màu đỏ in chữ vàng ra, phát hiện bên trong còn có một tấm khác.

Cô ngồi vững vàng vào vị trí của mình, Úc Văn Yến bưng cháo lên: “Anh đút em.”

Úc Văn Yến không trả lời, nghĩ thầm, ngốc nghếch thì ngốc nghếch, có trời mới biết khi quay về nhìn thấy cô ngồi trên giường mỉm cười với anh thì lòng anh phấn khích đến mức nào, cho dù có leo núi thêm ba trăm lần nữa, anh vẫn sẽ cam tâm tình nguyện treo một vòng cờ cầu nguyện, chỉ cần cô có thể tỉnh lại, có thể khỏe mạnh.

Anh ta nói lại những lời vừa nói với Trần Tả Ninh cho Úc Văn Yến nghe.

“Sao lại nhìn em như vậy?” Tuyên Dụ vừa mới tắm rửa xong đi vào, nhận ra Úc Văn Yến nhìn cô bằng ánh mắt là lạ, lau mặt một cái: “Bị bẩn ở đâu sao?”

Úc Văn Yến: “Chuyện này anh cũng có lỗi.”

Tiếng điện thoại cắt đứt cuộc nói chuyện, Trần Tả Ninh đặt điện thoại bên tai, giọng điệu trở về lạnh lùng như ban đầu: “Một ca phẫu thuật khẩn cấp cần tôi phải có mặt sao? Được, bây giờ tôi sẽ đến phòng phẫu thuật để chuẩn bị.”

“Sao chị em lại đột nhiên bị sốt cao vậy?” Trần Tả Ninh vẫn còn mặc áo blouse trắng, có lẽ đã chạy từ khoa ngoại tim mạch trên lầu xuống, đi quá nhanh nên thẻ làm việc trên ngực quay ngược về phía sau.

Tiếng tiếng xin lỗi này, là nói cho Úc Văn Yến nghe.

Hai chị em trò chuyện từ Kinh Bắc tới Vân Đô, bàn bạc với nhau nên khai báo thế nào, sợ bị phát hiện.

Tuyên Dụ nghiêm túc cắt ghép video, không thèm để ý nói: “Chụp hình mới cởi ra, nãy giờ vẫn luôn mặc mà.”

Trần Tả Ninh: “Trong bốn năm qua, chị em ngày nào cũng làm việc quên cả sức khoẻ, mỗi ngày đều vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, thân thể dần trở nên không tốt, một khi có chút bệnh vặt thì rất dễ trở nặng. Cho nên em rất lo lắng chị sẽ thật sự xảy ra chuyện…… Em chỉ có một người chị này thôi.”

Trần Tả Ninh dừng một chút, nói: “Anh Yến, nếu anh quan tâm chị của em thì sau này hãy giám sát chị ấy nhiều hơn, đừng bỏ qua những vấn đề quan trọng liên quan đến sức khỏe của chị ấy.”

Hai người dùng chung một cái vali trong chuyến đi này, hai phần ba đồ trong đó là của Tuyên Dụ, anh chỉ đem theo một ít quần áo đơn giản để thay.

Ai cũng từng vì thích một người mà làm ra những chuyện ngốc nghếch, Úc Văn Yến cũng vậy nhưng anh không cho rằng đó là chuyện ngốc nghếch, có điều Tuyên Dụ thì có.

Sau đó anh cũng thừa nhận, cô nói thế nào thì là thế đó.

Là anh không đủ tốt sao?

“Em không nói rõ với cô chú sao?” Úc Văn Yến hỏi cô.

Dương Trí:【Không kéo thì không kéo, Đại học Ngoại ngữ đã mời thầy với mức lương cao, bất quá thì tôi nhảy việc. Dù sao chuyện này, chúng ta sẽ không chịu ấm ức đâu!】

Mặc dù bình thường cô học rất tốt, nhưng rất sợ thi trượt, mắc phải chứng lo âu trước khi thi, có chứng mất ngủ nhẹ nên dứt khoát không ngủ, thức dậy tiếp tục học tập. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuyên Dụ đang muốn nói rõ một hoặc hai điều với Úc Văn Yến.

Sau khi rời khỏi homestay, không khí lạnh lẽo tràn vào trong phổi, Tuyên Dụ cảm thấy lục phủ ngũ tạng lạnh đến phát run, Úc Văn Yến dùng khăn che mũi miệng cô lại, cô trực tiếp biến thành đồ trang sức trên người anh, rõ ràng đã mặc rất nhiều đồ, vậy mà vẫn lạnh đến phát run.


Dựa theo kinh nghiệm của anh, Tuyên Dụ hơn phân nửa là lười biếng ở góc nào đó của khu danh lam thắng cảnh rồi.

Tuyên Dụ phân tích theo lý trí: “Bây giờ công khai ngay quả thật có thể giải quyết vấn đề, nhưng sẽ dễ đẩy dư luận lên cao tới mức không thể kiểm soát được, gây ra nhiều ý kiến trái chiều,còn dẫn đến những rắc rối không cần thiết.”

Úc Văn Yến nhìn cô ăn xong, lại rót nước ấm cho cô, sau đó nói phải về nhà một chuyến, bảo cô đợi y tá tiêm thuốc cho cô.

“Ồ, phản ứng dây chuyền.” Tuyên Dụ lẩm bẩm: “Cũng không thể trách em được, không thức khuya học bài em sẽ rớt môn, em học chậm, phải cố gắng nhiều hơn một chút.”

“Ăn no đi, đừng kêu đói giữa chừng.” Úc Văn Yến thúc giục cô ăn nhiều hơn một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh không giận sao?” Tuyên Dụ nghiêng người nhìn anh.

Úc Văn Yến: “Anh ủng hộ tất cả các quyết định của em.”

Úc Văn Yến lấy tay vuốt mái tóc đen dài như mực xõa trên chiếc giường trắng: “Anh giận cái gì?”

“Tôi hỏi thử rồi, không phải vấn đề lớn, chú ý nghỉ ngơi vài ngày là được.” Chủ nhiệm Tần vỗ vai Trần Tả Ninh một cái, cười đi về phía Úc Văn Yến.

“Không muốn, không báo cho họ biết có thể tránh khỏi việc cãi vã, sao em phải nói ra để bị mắng chứ.” Tuyên Dụ xoay mình đưa lưng về phía anh: “Anh đừng nói gì nữa, cẩn thận lát nữa em sẽ cãi nhau với anh đấy.”

“Chỉ thiếu mỗi dùng loa gọi em thôi.” Úc Văn Yến có hơi chột dạ, gọi được một lúc thì anh cũng dao động rồi.

Nhưng anh không yên lòng, ngồi ở trong bệnh viện vô cùng lo lắng bất an.

“Chủ nhiệm Tần, chị tôi không có sao chứ?” Trần Tả Ninh thấy chủ nhiệm Tần xuất hiện thì rảo bước tiến lên hỏi.

Một loạt tin nhắn về các bài viết, cô thực sự nghi ngờ rằng Mạnh Thanh Dã xem một bài viết thì gửi cho cô một nhắn, sau đó báo cáo nó?

Tuyên Dụ: “Anh gọi lúc nào? Tiếng gọi của anh cũng giống như tiếng muỗi kêu phải không?”

Chương 38: “Úc Văn Yến đã chọn em rồi.”

“Không phải trước khi đi em đã nói với anh là hôm nay không được cho chị ấy ra ngoài sao?” Trần Tả Ninh nghiêm nghị hỏi ngược lại, trong lúc nhất thời không khống chế được cảm xúc.

Trần Tả Ninh và Úc Văn Yến đều có tâm trạng giống nhau, đều đang nghĩ đến Tuyên Dụ, không có tâm tư đối phó, nhưng đối phương là người có cấp bậc cao, cô ấy chỉ có thể kiên nhẫn lắng nghe.

Cho nên, có thể công khai, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.

“Chuyện bé xé ra to.” Tuyên Dụ lần nữa nằm xuống, phàn nàn với Úc Văn Yến đang đứng bên cạnh.

Úc Văn Yến: “Anh… chưa từng nghĩ như vậy.”

“Không phải em muốn trang điểm sao?” Úc Văn Yến hỏi bên tai cô.

Nói xong bắt đầu ho khan.

Dương Trí:【Gây chuyện thì sao? Không phục à? Cẩn thận thầy sẽ nói cho bố của thầy đấy!】

Cô ấy cúp điện thoại, nói với Úc Văn Yến: “Tan làm em sẽ qua đây, anh Yến phải vất vả rồi.”

Chủ nhiệm Tần để tỏ lòng coi trọng, lại giải thích cho Trần Tả Ninh một số thứ cần chú ý.

“Đi rửa mặt đi, sau đó quay lại ăn sáng.” Úc Văn Yến thúc giục cô.

Trên đường đi đến khu danh lam thắng cảnh, Tuyên Dụ thấy xe ngoài đường, thở dài nói: “Bây giờ không phải là thời điểm du lịch trái mùa sao? Sao lại đông người như vậy.”

Chiều hôm qua cô giáo Phạm đã nhắn:【Tuyên Tuyên em yên tâm đi, chuyện Sư Hạo Ba đã điều tra xong, trường học cũng đã xử phạt, nếu như cậu ta không sửa được sẽ bị đuổi học. Em đừng lo lắng, vấn đề về mối quan hệ cá nhân nếu không vi phạm quy định làm việc của cố vấn thì không thể sa thải em.】

Những chuyện vặt vãnh thế này, cũng chỉ có Úc Văn Yến làm vì cô, cả người ấm áp, phải thừa nhận anh luôn có thể nắm bắt được trái tim của cô trong từng chi tiết nhỏ.

Không ít người nhìn qua bên này.

Lúc đầu Úc Văn Yến tưởng cô chỉ đang ngủ mê, chờ đến khi truyền xong ba chai nước thuốc, anh gọi thế nào cô cũng có phản ứng thì hoảng hốt chạy đi tìm bác sĩ.

Tuyên Dụ hoàn toàn ngủ mê mang, không hề biết mình sốt nghiêm trọng đến như vậy, ngượng ngùng cười một tiếng.

Úc Văn Yến đến gần, cười nói: “Đừng giả bộ ngủ, anh thấy hết rồi.”

“Không được, sẽ làm chậm trễ việc ăn uống của em.” Tuyên Dụ nhận lấy, húp một ngụm nhỏ, vị rất ngon, gật đầu khen ngợi.

【Đây là ý kiến thống nhất của lãnh đạo học viện.】

“Em đi đi, anh sẽ ở lại đây.” Úc Văn Yến đứng dậy tiễn Trần Tả Ninh.

Buổi tối hôm đến nơi, Tuyên Dụ đột nhiên sốt cao, Úc Văn Yến đưa cô đến một bệnh viện gần đó để tiêm vào lúc mười giờ đêm.

Tuyên Dụ đàng hoàng ăn xong một ổ bánh mì, cô không quá thích mùi vị khô khốc của nó nên quyết định buổi trưa sẽ ăn một bữa ngon.

Mạnh Thanh Dã lập tức trả lời:【Được! Em đi đi! Chị sẽ mắng bọn họ trên diễn đàn, yên tâm đi cả nhóm chúng ta đều ủng hộ em.】

Anh có thể hiểu được cách làm của cô, cũng đồng ý rằng cách làm của cô giúp giảm thiểu tổn thất cho tất cả các bên.

Người chị mà cô ấy yêu thương và quan tâm nhất.

Đến năm giờ Tuyên Dụ mới thức dậy, lúc ăn sáng không ngừng than thở trong lòng, không thể trang điểm được.

Sau khi đến nơi, vào khách sạn, Tuyên Dụ vẫn luôn nhắn tin với Trần Tả Ninh, mỗi lần ra ngoài đều nhờ cô ấy che giấu giúp, không để bố mẹ phát hiện ra chuyện này.

……

Mạnh Thanh Dã:【Ủa…… Sao chị lại nhìn thấy bức ảnh này chứ? A a a a Tuyên Tuyên em mau ra đây, nói cho chị biết chuyện gì đang xảy ra vậy, người đàn ông này thật sự là cậu của Văn Hòa Sưởng sao?】

Úc Văn Yến sờ mặt cô cẩn thận quan sát, cười nói: “Ngày mai không trang điểm, mặt mộc cũng rất đẹp.”

Không gian yên tĩnh một lúc, Trần Tả Ninh đứng dậy điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho Tuyên Dụ, ngồi xuống, lại mở miệng: “Năm đó, sau khi chị em đề nghị chia tay với anh thì bị bệnh nặng, mệt mỏi uể oải cả một tuần. Chị ấy không dám nói cho bố mẹ biết, em vẫn luôn trông nom chị ấy, chăm sóc chị ấy, có mấy lần chị em khóc rồi tỉnh dậy, sốt đến mê sảng, miệng thì luôn nói xin lỗi.”

Thân phận của bố Dương Trí không đơn giản, thường đại diện cho Bộ Ngoại giao tham gia các hội nghị ngoại giao quan trọng trên thế giới.

Bận rộn làm mọi thứ trong vài giờ, đến tận khi trời sáng mới kết thúc.

Hồi Tuyên Dụ học đại học thì mỗi một kỳ nghỉ bọn họ đều đi du lịch, họ đến Vân Đô vào kỳ nghỉ vào năm thứ hai hẹn hò.

“Không được! Như vậy thì em sẽ không thể chụp ảnh.” Tuyên Dụ muốn chụp ảnh sau đó đăng lên vòng bạn bè. (đọc tại Qidian-VP.com)

【Em là cố vấn bán thời gian, xảy ra chuyện dĩ nhiên phải đến hiện trường, làm tốt công việc của mình là có tội à? Nếu cứ như vậy thì sau này còn có người lao động nào tận tâm không?】

【Đệch! Chị đã thấy ảnh chụp màn hình của diễn đàn rồi, người đăng bài này có bệnh phải không, em được thiên vị à? Nếu em được thiên vị một chút thôi, sao có thể trở thành người đứng đầu nghiên cứu khoa học, trực tiếp thăng lên thành người hướng dẫn tiến sĩ rồi!】

【Các bài đăng đều đã bị xóa, hẳn là do học viện đ.è xu.ống, thông báo mới đã được đưa ra, học viện đã trừng phạt Sư Hạo Ba, cậu ta bị phạt rất nặng.】

Bọn họ ở khu danh lam thắng cảnh cả buổi sáng, Úc Văn Yến luôn cầm máy ảnh chụp ảnh, Tuyên Dụ thì chạy khắp nơi tham quan.

“A Dụ, cho dù bên ngoài có nói như thế nào đi chăng nữa.” Úc Văn Yến tiến tới ôm cô vào trong lòng, dịu dàng nói: “Úc Văn Yến đã chọn em rồi.”

Tuyên Dụ nắm cái kẹp ở bên trong thiệp, trái tim cảm thấy ấm áp.

Người đẹp mềm mại thơm ngát chủ động quay sang ôm lấy anh, giữa lựa chọn tiếp tục đánh thức cô và ôm cô ngủ thì Úc Văn Yến chọn vế sau.

Trần Tả Ninh nhắc tới chuyện cũ, cô ấy là nhân chứng của tất cả mọi chuyện, cảm thấy trong lòng rất khó chịu, vô cùng nặng nề: “Anh Yến, em chưa bao giờ trách anh, ngoại trừ nhắc lại chuyện cũ, chủ yếu là vì chị em nói với em rằng anh chưa bao giờ có lỗi với gia đình bọn em, anh đã làm mọi thứ có thể cho bọn em sau vụ tai nạn, là chị ấy có lỗi với anh.”

“Vậy thì không công khai.” Úc Văn Yến không đợi cô nói ra giải pháp tiếp theo đã trực tiếp đồng ý.

Cô cảm thán không hổ là thành phố du lịch.

【Tuyên à…… Em thật sự hẹn hò với người lớn tuổi hơn mình à?】

Bà cụ bên cạnh là người bản xứ, nhìn Úc Văn Yến bận bịu trước sau, tán gẫu một lúc biết bọn họ tới đây du lịch, đột nhiên phải nhập viện, chỉ đành hủy bỏ lịch trình tiếp theo.

Trước đó đã xảy ra một sự việc không hay, đột nhiên công khai sẽ hoàn toàn ngược lại. Hơn nữa điều cần quan tâm nhất bây giờ là hành vi trái luật của Sư Hạo Ba, nếu như cô công khai thì sẽ chuyển hướng chú ý, để cho Sư Hạo Ba dễ dàng trốn thoát, thoải mái trốn sau lưng bọn họ thoát được một kiếp, hoàn toàn lẫn lộn đầu đuôi.

Sau hai ngày lưu trú ngắn ngủi, đổi xe đi đến Shangri-La.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói cô vẫn bình thường, có thể khoảng thời gian này quá mệt mỏi, cộng thêm bệnh tình nghiêm trọng nên mới ngủ say như vậy.

Úc Văn Yến bất lực nói: “Không nói nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Ánh mắt của anh khi nhìn em khiến cho tim em cảm thấy hồi hộp lắm.” Tuyên Dụ chạm vào vị trí của trái tim mình, di chuyển chậm rãi.

Cô để ý thấy Mạnh Thanh Dã cũng đề cập đến việc trường học đã trừng phạt hành động của Sư Hạo Ba, cô mở giao diện trò chuyện với cô giáo Phạm lên.

Úc Văn Yến cười cười, đắc ý nói: “Lúc em ngủ, cô giáo Phạm đã gọi điện thoại tới, nghe nói em đã thẳng thắng thừa nhận quan hệ của chúng ta, anh rất hài lòng.”

Mạnh Thanh Dã:【Chị bế quan viết luận văn thôi mà sao lúc ra ngoài thế giới bên ngoài lại thay đổi rồi? Tuyên Tuyên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?】

Hai người đối mặt nhau không nói gì, qua một lúc lâu mới có người nói chuyện.

Úc Văn Yến nhìn cái miệng nhỏ của cô húp cháo, dịu dàng nói: “Anh đặc biệt về nhà nấu, em luôn nói cháo ở ngoài không ngon.”

Tuyên Dụ nói:【Chuyện nhỏ, đừng kéo ông xuống nước.】

Úc Văn Yến lấy áo khoác ra mặc cho cô, liên tục dặn dò: “Không thể cởi ra, miếng đệm đầu gối cũng phải đeo cho kỹ.”

Tuyên Dụ không ngờ anh lại biết, mặt hơi đỏ lên, cố ý đùa giỡn: “Vậy sao? Không phải anh từ chức sao, em đã chấp nhận chuyện bạn trai mình là người vô công rỗi nghề rồi.”

Lúc đo nhiệt độ cơ thể, Tuyên Dụ dựa vào Úc Văn Yến lầm bẩm: “Em tò mò quá, hai ngày trước còn vui vẻ chạy nhảy, sao mà nói bệnh là bệnh, em không chấp nhận.”

Nhưng, nếu thích thì tại sao phải nói chia tay……

Tuyên Dụ xem xong trả lời:【Em mới vừa tỉnh dậy, chị chờ một chút, em sẽ kiểm tra tin nhắn của cô giáo Phạm, chị bớt giận đi.】

Nói xong cô giơ điện thoại di động hướng về phía Úc Văn Yến: “Phong cảnh bên này rất đẹp, hay là chụp cho anh một tấm nhé.”

Tuyên Dụ còn muốn nằm một lát, nhưng đối diện với đôi mắt đen láy của Úc Văn Yến, cô chán nản chạy vào phòng tắm.

Cô chọc chọc Úc Văn Yến nói: “Sao anh không gọi em dậy?”

“Anh sẽ.” Úc Văn Yến cầm lấy tay của Tuyên Dụ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Úc Văn Yến cầm áo khoác và túi xách của cô trên tay: “Không chụp, đi thôi.”

【A a a, chị không nhìn nổi bọn họ nói về em như vậy nữa rồi, Tuyên Dụ chịu trách nhiệm về giá trị nhan sắc trong nhóm của chúng ta, nhân phẩm là tốt nhất, những người này há mồm ra là dùng lời lẽ khó nghe bêu xấu em, chắc là ghen tị với em rồi!】

Úc Văn Yến cầm lấy bàn tay khẽ duỗi ra của cô: “Tuyên Dụ, đừng quên chuyên ngành của anh, anh học chuyên ngành quan hệ quốc tế, anh là một nhà ngoại giao.”

Tuyên Dụ:【Được rồi, lần sau em sẽ mang trà rót nước và bóp vai cho thầy.】

Tuyên Dụ xoay người ôm cổ anh, lẩm bẩm nói: “Úc Văn Yến anh ồn ào quá, yên lặng ngủ đi……..”

Úc Văn Yến lấy cháo từ trong cốc giữ nhiệt ra, nói: “Sốt tới bốn mươi độ, vậy mà là chuyện bé xé ra to à?”

Trần Tả Ninh đưa chủ nhiệm Tần đi, trở về cạnh giường bệnh, kéo rèm, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

“Nếu vậy, anh có cảm thấy khó chịu với những gì em nói không?” Tuyên Dụ hỏi.

“Lần này em phục rồi nhỉ.” Úc Văn Yến ấn cô xuống: “Đừng nói nữa, ngủ một lát đi.”

“Chị em luôn cảm thấy mình ngốc, cho nên làm chuyện gì cũng giống như một con chim kém sợ bay không kịp nên phải bay trước, người khác dùng ba phần sức lực, chị ấy sẽ dùng bảy phần sức lực, muốn trở nên ưu tú, cho nên chị ấy ngoan cường, cố gắng, kiên nhẫn học tập.” Trần Tả Ninh ngồi ở một bên khác trên băng ghế, đối mặt với Úc Văn Yến.

“Chuyện ở trường học……” Tuyên Dụ đang đợi anh tiếp lời, thám thính xem anh biết được bao nhiêu.

Bệnh tình của cô quá nghiêm trọng, bác sĩ kê đơn thuốc tận hai ngày, cô sẽ được xuất viện sau khi truyền hết hai chai thuốc cuối cùng.

Thật ra, ngày hôm đó khi cô gõ cửa nhà anh, lúc cô ngửa đầu nhìn anh, câu thứ ba cô nói không phải là ‘Chúng ta chia tay đi’, mà là câu mà hôm nay cô đã nói ‘Em thích anh, vô cùng thích’ .

“Tả Ninh, cám ơn em đã nói những chuyện này với anh.” Úc Văn Yến nhìn Trần Tả Ninh cười nhẹ: “Anh hiểu ý của em.”

Úc Văn Yến ngồi ở mép giường, khuyên nhủ: “Dù sao cũng đi khá xa, nói một tiếng đi.”

Tuyên Dụ bật dậy ngồi xếp bằng: “Vậy chẳng lẽ em sẽ phải dậy lúc bốn giờ để trang điểm à?”

Tuyên Dụ cũng đói, nghe lời đi rửa mặt trước.

Có hàng trăm tin nhắn trên wechat, nhìn những con số trên chấm đỏ, trán cô hơi đau.

Úc Văn Yến cảm thấy cơ thể lạnh lẽo, anh kịp thời nắm lấy góc chăn nên mới không bị cô kéo đi.

Tuyên Dụ nhận ra có mấy người trò chuyện ở nhóm nhỏ, đều ủng hộ cô.

Tuyên Dụ: “Không được, thật sự rất đẹp đó, anh phải chụp.”

Úc Văn Yến áy náy: “Trường học xảy ra chuyện, cô ấy vội đi xử lý.”

“Sao lại cởi áo khoác ra?” Úc Văn Yến lấy chiếc áo khoác đang đặt trên băng ghế rồi khoác lên người cô.

“Anh gọi rồi, em có tỉnh không?” Úc Văn Yến nhét miếng bánh mì vào miệng cô.

Úc Văn Yến hơi không để ý một chút thì đã không biết Tuyên Dụ chạy đi đâu rồi.

“Tiếc quá đi!” Tuyên Dụ kêu r.ên: ” Bỏ đi, chỉ cần đeo kính râm thì ai có thể nhận ra em không trang điểm chứ, tô son là được rồi.”

Một mình Mạnh Thanh Dã gửi mấy chục tin nhắn, đứng ở đầu danh sách, nghĩ là có chuyện khẩn cấp nên Tuyên Dụ mở tin nhắn của cô ấy trước.

“Chị ấy làm như vậy là vì………” Trần Tả Ninh nhìn Úc Văn Yến, giọng ngập ngừng.

Úc Văn Yến chỉ có thể để áo khoác lên băng ghế bên cạnh, chỉ cầm chiếc túi xách dây xích đựng đồ có giá trị.

Trên đường trở về, Tuyên Dụ cảm thấy nóng, cũng chỉ mặc một chiếc áo: “Nắng gắt quá, nếu không có kính râm chắc em mù mất thôi.”

“Tối nay ngủ sớm, sáu giờ sáng mai phải ra ngoài.” Úc Văn Yến giúp cô cởi giày.

“Ừ, vậy thì trang điểm đi.” Úc Văn Yến kéo cô đứng dậy: “Đi tắm.”

Úc Văn Yến xin một phòng bệnh cho cô, sau khi đến phòng bệnh, cô vừa ngủ thì không tỉnh nữa.

Tuyên Dụ tìm điện thoại di động khắp nơi, cuối cùng phát hiện nó ở dưới đáy ngăn kéo.

Úc Văn Yến lúc này đang ngồi ở trước giường bệnh, tâm trạng giống hệt như lúc ban đầu.

Tuyên Dụ cảm thấy thoải mái hơn sau khi nhìn thấy câu cuối cùng, cô cũng chỉ là một cố vấn bán thời gian nhỏ, gây ra dư luận lớn như vậy, trực tiếp sa thải thì có thể tránh khỏi một loạt mâu thuẫn, mà lãnh đạo của học viện và giáo viên đều đồng ý tin tưởng cô, đứng về phía cô, trong lòng cô thấy rất cảm kích.

Kéo rèm ra, Úc Văn Yến quay đầu nhìn, Trần Tả Ninh hơi thở d.ốc, vẻ mặt lo lắng, vốn đã lạnh lùng, bây giờ lại càng lạnh lùng hơn.

Tuyên Dụ cười đáp:【Tiểu Dương, thầy đừng gây chuyện khiến lãnh đạo bất mãn nữa.】

Tuyên Dụ yếu ớt ừm một tiếng, xoay người cuộn chăn lại ngủ tiếp.

Úc Văn Yến lấy một lá thư mời trong túi ra, đặt vào tay cô: “Sắp hết năm rồi, đơn vị tổ chức tiệc mừng.”

Nói thì dễ, nhưng rạng sáng ngày hôm sau khi đồng hồ báo thức vang lên ba lần, Tuyên Dụ phớt lờ mọi thứ mà trùm chăn che kín đầu ngủ tiếp, Úc Văn Yến không chịu nổi, cau có thức dậy tắt điện thoại di động.

Cô ấy biết Úc Văn Yến không sai, cũng biết anh căn bản không ngăn được quyết tâm muốn ra ngoài của Tuyên Dụ. Chỉ là cô ấy sốt ruột, tức giận, tâm trạng hỗn loạn khiến cô ấy cảm thấy bất lực, giống như đấm một đấm vào bông.

Tuyên Dụ quả thực không nghĩ ra: “Em rất khỏe mạnh, sao lại có thể bị bệnh chứ?”

Úc Văn Yến không muốn phân tâm xã giao, qua loa mấy câu tìm lý do tiễn khách.

Sau đó Tuyên Dụ biết chuyện này, còn cười anh ngốc. Cô có nghĩ thế nào cũng không tin rằng, có một ngày anh sẽ vì cô mà làm những chuyện ngốc nghếch như vậy.

Úc Văn Yến đưa mắt nhìn Trần Tả Ninh đi xa, xoay người nhìn Tuyên Dụ đang ngủ trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, hô hấp không đều, vô cùng tiều tụy.

Úc Văn Yến vỗ vỗ vị trí trước mặt, tỏ ý muốn cô ngồi xuống.

【Buộc học viện phải thanh minh…… Mấy em trai em gái ở đây có thể đọc thêm sách không, cho dù em đang có một mối tình xế chiều với một ông già (chị đang cường điệu ẩn dụ), bọn em trai chưa vợ gái chưa chồng, quan hệ yêu đương bình thường, vấn đề đạo đức cá nhân của em không hề vi phạm đến quy tắc công việc của em, học viện không có tư cách đưa ra bất kỳ hình thức trừng phạt nào với em, càng không thể sa thải em, họ coi đó là điều hiển nhiên, họ là người quyết định, nội quy trường học là để trang trí à? Đây là một trò đùa sao? 】

Chủ nhiệm Tần vốn đang ở phòng làm việc, nghe có người nói Úc Văn Yến đưa chị gái của Trần Tả Ninh sang đây khám bệnh, liền đích thân tới kiểm tra tình hình.

“Cháo và canh anh nấu ngon hơn bên ngoài nhiều.” Tuyên Dụ không gượng ép, những lời này đều xuất phát từ trong lòng.

Trần Tả Ninh xoay người lại, vừa mới hoàn thành một ca phẫu thuật, có chút mệt mỏi không còn sức lực, đỡ đỡ trán, hít sâu một hơi đè nén cơn giận trong lòng.

Rạng sáng ngày tiếp theo, Úc Văn Yến đi mua cờ cầu nguyện theo chiến lược mà anh thức đêm vạch ra, tự lái xe mấy chục cây số, một mình leo núi treo cờ.

Úc Văn Yến biết lời này rất không đáng tin, bác sĩ lúc trưa kiểm tra phòng nói với anh có thể là nghỉ ngơi quá ít, lên cơn sốt hao tổn sức khỏe cơ thể, cho nên mới ngủ li bì như vậy, nếu có thể tỉnh lại ăn uống bình thường thì không cần hoảng sợ, sau khi hạ sốt sẽ ổn thôi.

【Bị bệnh à bị bệnh à bị bệnh à, cái gì mà người xấu xí thích xinh đẹp chứ, chị nhìn người ta bình luận mà thấy trong lòng bứt rứt.】

Tuyên Dụ không hôn mê hai ngày, sau khi hạ sốt thì tỉnh.

Dương Trí:【Chị Phạm nói em bị bệnh, em cứ dưỡng bệnh đi, thầy cũng sẽ nghỉ ngơi vài ngày, đi công tác mệt c·h·ế·t tôi rồi.】

【Không phải chứ không phải chứ, còn có người thật sự tin vào tin tức ngu ngốc này. Cuộc sống của họ phải tăm tối đến mức nào chứ.】

Tuyên Dụ: “Em cũng đem đồ trang điểm tới rồi, không dùng thì anh uổng công vác vali rồi.”

Tuyên Dụ rời khỏi giao diện trò chuyện, Úc Văn Yến đúng lúc trở lại, cô có tật giật mình cất điện thoại di động đi như một tên trộm.

“Còn nhớ anh đã nói gì với em không?” Úc Văn Yến lấy thiệp ra: “Thường thì thiệp mời gửi cho chúng ta là ‘1 + 1’, khách mời mang theo bạn đời đi cùng, tấm còn lại trong này là dành cho em.”

Anh sờ lên trán cô, miếng dán hạ sốt đã nóng lên, anh thay miếng mới.

Anh đi tới khu vực nghỉ ngơi, thấy Tuyên Dụ mặc áo áo hoodies cặp mỏng và quần jean, đeo kính râm, dùng tay che ánh mặt trời chói mắt.

Sau khi chụp ảnh xong, Úc Văn Yến vừa mới nói không muốn chụp còn đăng lên vòng bạn bè để khoe khoang.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: “Úc Văn Yến đã chọn em rồi.”