Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Gần như công khai sắp có tin vui
“Hôm nay chị Mạn Tri vừa kết bạn với em.” Trần Tả Ninh xới cơm rồi đưa cho Tuyên Dụ.
“Đúng rồi, chúng ta còn phải mua ít quà cho dịp Tết, để chị lên danh sách…….” Tuyên Dụ đứng dậy tìm điện thoại của mình.
Tuyên Dụ nhận ra người ở Bộ Ngoại Giao rất giỏi ăn nói, họ có vốn kiến thức rộng rãi, chỉ riêng chuyên ngành và nghề nghiệp của cô thôi đã có thể thay đổi nhiều chủ đề tán gẫu. Mới trò chuyện vài phút mà mặt Tuyên Dụ đã cứng đơ vì cười quá nhiều.
Giả Trí Hiên đặt cốc xuống: “Không có.”
Giả Trí Hiên càng cười rạng rỡ hơn: “Nếu không có gì thay đổi thì người nào đó sắp trở về tăng ca rồi, cô sẽ đỡ vất vả hơn.”
–
Tuyên Dụ buông tay ra: “Không được cười!”
Tuyên Dụ cầm bộ váy dài kiểu tây màu vàng nhạt bên cạnh lên: “Bộ này thì sao?”
“Đừng lo lắng.” Úc Văn Yến nắm tay cô rồi nhẹ giọng trấn an: “Còn có anh.”
Giọng anh quá lớn, người phụ nữ đang định bước vào phòng khách đối diện đã xoay người lại.
Tuyên Dụ khẽ thở phào, mấy nhà ngoại giao đều là chính trị gia lão luyện, ăn nói thâm sâu lời lẽ trơn tru. Cô chỉ là một tay mơ chưa đủ trình, rất dễ bị họ dắt mũi.
Phàn Gia chán nản ăn trái cây, nhìn dáng vẻ thể hiện ân ái phát cơm c·h·ó, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã thấy ngọt ngào không chịu được.
Tuyên Dụ sửng sốt.
Úc Văn Yến: “Xem ra đêm nay sẽ có rất nhiều người hâm mộ anh.”
“Vậy ạ, dễ thôi mà!” Trần Tả Ninh cười mỉm, “Lúc rảnh chúng ta có thể tới nơi làm việc của chị ấy tham quan. Em nhớ chị Mạn Tri có tay nghề chế tác sườn xám tuyệt lắm.”
“Cục trưởng Lam cố ý đó.” Úc Văn Yến nói với vẻ bất lực, “Nhưng biết làm sao, ông ấy cũng gọi em là ‘Em dâu’ mất rồi. Hồi đó anh luôn ghen tị chuyện ông ấy gọi người nhà của đồng nghiệp là em dâu, chị dâu, cuối cùng cũng tới lượt anh rồi!”
Lâm Mạn Tri cầm cốc cà phê đặt trên bàn lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Đây là phòng thiết kế của chị, phần lớn thời gian chị đều may quần áo ở đây, còn phòng tiếp khách và trưng bày ở bên cạnh.”
Khi Úc Văn Yến nắm tay cô bước vào, đã có không ít ánh mắt nhìn sang. Tuy không mạo muội tiếp cận, nhưng họ lại xì xầm to nhỏ với đồng nghiệp kế bên.
Ba người nhìn nhau vài giây rồi đồng thanh thốt lên: “Ai thua phải bao nồi lẩu Tứ Xuyên!”
Đám đồng nghiệp độc thân cùng lứa có lập một nhóm chat nhỏ, ngoài việc bàn chuyện ăn uống còn tám chuyện tầm phào. Chủ đề buôn dưa của cả nhóm trong mấy ngày qua đều xoay quanh chuyện Tuyên Dụ là ai.
Lâm Di Lộ không đồng tình: “Cậu nhìn xem, mắt anh Yến chưa rời khỏi cô giáo Tuyên một giây nào, hai người họ chắc chắn là tình yêu đích thực, Bạch Nguyệt Quang lại sáng!”
Đợi xe chạy vào đường chính, Úc Văn Yến mới giới thiệu sơ về buổi tiệc mừng năm mới cho Tuyên Dụ nghe: “Những buổi họp mặt của đơn vị mấy năm qua đều được tổ chức vào kỳ nghỉ Đông, chẳng những chiếm mất một ngày nghỉ mà những đồng nghiệp ở tỉnh ngoài cũng không về kịp. Nên giờ đổi sang trước Tết theo nguyện vọng của mọi người. Em yên tâm, chỉ có đồng nghiệp trong Bộ đến thôi.”
“Cục trưởng Lam, đây là Tuyên Dụ, bạn gái tôi.” Úc Văn Yến giới thiệu Tuyên Dụ với vẻ tự hào, “Đang học nghiên cứu sinh năm hai tiếng Linia tại Đại học Kinh Bắc.”
nên tôi tự liên hệ luôn.” Lâm Lộ Di hồi tưởng lại
–
Có thể cảm nhận được sự lo lắng và bất an của người con gái, Úc Văn Yến vẫn một mực che chở và cho cô cảm giác an toàn.
Lam Khâm chắp tay sau lưng, cười hỏi: “Tiểu tử, cậu dẫn người ta tới đây gặp mặt, để chúng tôi chuẩn bị tâm lý uống rượu mừng của cậu à?”
“Nghe nói chị bận rộn nhiều việc, chị ấy ngại làm phiền chị nên tìm em. Khi chị ấy biết bây giờ em ở bệnh viện trực ban liên tục, còn bận bịu hơn chị nữa nên chị ấy không nói gì cả.” Chính vì Lâm Mạn Tri chưa nói gì, nên Trần Tả Ninh mới kể chuyện này cho Tuyên Dụ nghe.
Lâm Mạn Tri ngồi lên sofa ra hiệu cho hai chị em ngồi chung rồi nói bằng giọng tự hào: “Úc Văn Yến biết cô hẹn tôi đi mua quần áo, ban đầu anh ấy định đích thân đưa cô đi, nhưng sau đó lại cho rằng mắt thẩm mỹ của tôi tốt hơn nên nhờ tôi lo liệu hết.”
Lâm Mạn Tri nói: “Màu sắc quá trầm sẽ khiến người ta lầm tưởng em cứng nhắc và nghiêm túc, gam màu nhạt sẽ tạo cảm giác dễ gần.”
Tuyên Dụ ngồi lên ghế phụ, mới phát hiện chiếc xe này không phải chiếc thường ngày anh hay lái, có hơi khiêm tốn kín đáo nhưng phù hợp với thân phận làm ở Bộ Ngoại Giao của anh.
Tuyên Dụ chỉ vào bộ vest màu xanh nhạt tương đối lịch sự nhã nhặn.
Phía trước có đèn đỏ, Úc Văn Yến dừng xe lại chuẩn bị sang số. Tuyên Dụ hiểu lầm nên tóm lấy tay anh, anh bật cười.
Lâm Di Lộ càng thấy kỳ quặc, đột nhiên nhớ đến sự kiện nào đó mới hỏi: “Không phải trước kia có lời đồn, sau khi anh Yến bị người yêu cũ đá thì chẳng còn lòng dạ yêu đương, một lòng cống hiến xương máu đời mình cho sự nghiệp ngoại giao hay sao?”
“Ừm, em làm việc của mình đi.” Giọng Úc Văn Yến có âm điệu cuối uể oải lơ là, giọng khàn đục nặng nề vì thiếu ngủ.
Chương 40: Gần như công khai sắp có tin vui
“Thôi đi nha!” Mặt Tuyên Dụ nóng bừng, lắc lắc cánh tay anh, “Anh đã đến họp mặt tiệc mừng năm mới rồi, nếu xin nghỉ thì giống như đến ăn chực uống chùa vậy.”
Tại sao không thể nghĩ là người ta đang tò mò xem cô là ai, hay hoài nghi về mối quan hệ giữa hai người?
“Ghi hóa đơn cho anh ấy?” Tuyên Dụ không hiểu.
Tuyên Dụ: “Nhưng em đừng vạch trần chuyện đó trước mặt người ta chứ.”
“Lão Lam, anh phải làm theo điều lệ đó.” Lục Hòa Tự nói với Úc Văn Yến, “Trước tiên phải nộp báo cáo kết hôn.”
Tuyên Dụ đứng lên: “Em vào nhà vệ sinh một lát.”
Úc Văn Yến hỏi cô: “Em đang nhìn gì đó?”
Khi đến khách sạn nơi tổ chức buổi tiệc mừng năm mới, Úc Văn Yến xuất trình thiệp mời. Còn Tuyên Dụ vì lo lắng mà lục tìm trong túi xách hồi lâu mới lấy được tấm thiệp ra, làm bốn góc thiệp nhăn nhúm trông hơi xấu xí.
anh Yến, sau đó thư ký văn phòng lại nói
“Anh Giả này, sao em có cảm giác anh Yến đang đắc ý lắm nhỉ?” Phàn Gia nhỏ giọng hỏi.
“……Nói vớ vẩn gì đấy.” Mặt Tuyên Dụ ửng hồng.
Lâm Mạn Tri giải thích: “Cô đến đó với thân phận là bạn gái của anh ấy, không nên ăn mặc quá già dặn và khuôn mẫu. Chân váy dài cạp cao có thể tôn lên vòng eo của cô, vừa kín đáo lại vừa thu hút, hoàn toàn phù hợp với hình tượng một cô gái trẻ đẹp chưa chồng.”
Tuyên Dụ từ chối ngay, cô chỉ định trang điểm nhẹ nhàng không quá cầu kỳ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Tả Ninh nói bằng giọng thản nhiên: “Em không nói bừa, chỉ có mình chị cam lòng đùa giỡn với anh ấy, vu.ốt ve anh ấy mấy câu rồi lại làm anh ấy buồn, nắm gọn anh ấy trong lòng bàn tay.”
“Ơ? Anh làm gì nữa đó?” Tuyên Dụ muốn rụt tay về, đêm nay cô và anh ngồi sát vào nhau như thế, có phải sẽ bị những người xung quanh anh để ý nhớ mặt không?
Vừa dứt lời, vài nhân viên bán hàng mặc đồ tây đã đẩy giá treo quần áo đi vào. Trang phục họ mặc không giống nhau, có lẽ họ đến từ các nhãn hàng khác nhau.
Tuyên Dụ không tinh tế đến nhường này, chỉ thấy màu sắc kiểu này ổn, dáng đầm cũng không khó coi.
Giả Trí Hiên ngồi xuống, anh chia sẻ kinh nghiệm công tác cho Phàn Gia nghe: “Những người làm công việc này như chúng ta cần có người nhà đi cùng trong một số dịp. Nếu thường xuyên thay đổi người đi cùng sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của đơn vị và tác phong cá nhân. Nếu hai người chỉ đang hẹn hò, chưa đến mức bàn chuyện cưới xin thì tốt nhất đừng nên dẫn theo, để sau khi chia tay có thể giảm bớt những rắc rối không cần thiết. Hôm nay cậu ấy đưa cô ấy đến đây chính là muốn nói với mọi người rằng, cô gái này là vợ sắp cưới của cậu ấy rồi.”
“Chào Cục trưởng Lam, cảm ơn ông chỉ đường cho tôi lần trước.” Tuyên Dụ mỉm cười, gật đầu tỏ ý biết ơn.
Tuyên Dụ nói: “Quần áo bình thường là được rồi.”
“Em thật đẹp.” Úc Văn Yến vốn định mở cửa xe cho cô, nhưng vừa thấy Tuyên Dụ thì anh đã không thể rời mắt, bèn bước tới nắm tay cô.
Một giọng nam bất ngờ xen vào, cả hai quay lại nhìn thì giật mình khi thấy khuôn mặt to oành của Cáo Khải đang phóng đại trước mắt.
Nghe được lời này của anh, Tuyên Dụ yên lòng hơn, cô trở tay lại nắm chặt tay anh.
“Chỉ là…… chị ấy thật kiêu kỳ, đây là lần đầu em thấy có người mang phong thái đại tiểu thư nhưng không hề đáng ghét mà rất đáng yêu!” Trần Tả Ninh thích cái cách Lâm Mạn Tri hất cằm khi nói chuyện, không hề có cảm giác áp bức, mà ngược lại giống như đang làm nũng.
Cả bàn ăn nhanh chóng lặng như tờ, chỉ chờ Úc Văn Yến mở miệng.
Phàn Gia cũng nhận ra điều này, cô ấy hơi lo lắng cho cái ví của mình. Xem ra chầu lẩu kế tiếp sẽ do cô ấy trả tiền rồi.
Phòng làm việc của cô ấy nằm trong một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, nhân viên tính cả Lâm Mạn Tri chỉ có 7 người, trong đó có 3 người là thợ thêu.
Nói rồi Lan Khâm xoay người rời đi: “Đêm nay chơi vui nhé.”
“Vậy anh cười cái gì?” Phàn Gia không biết mấy tên cáo già này đang toan tính gì trong đầu.
Trần Tả Ninh ngắt lời: “Chị, ý em là nhà họ Văn chứ không phải nhà họ Úc.”
Úc Văn Yến chủ động nắm tay cô: “Lát nữa anh giới thiệu em làm quen với mấy đồng nghiệp. Em chỉ cần chào hỏi thôi, chuyện khác để anh.”
“Lên xe rồi anh nói với em.” Úc Văn Yến che đầu cô cho cô bước vào xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đột nhiên Tuyên Dụ nhớ đến chuyện đi chơi suối nước nóng không thành kia: “Cô ấy tìm em làm gì?”
“Thảo nào ai nấy đều khách sáo với cô giáo Tuyên……” Phàn Gia hãy còn là tấm chiếu mới, không rõ ý nghĩa sâu xa, chỉ nghĩ Úc Văn Yến dẫn bạn gái đến giới thiệu với mọi người vì muốn thể hiện ân ái. Anh không hổ là nhà ngoại giao, mọi cử chỉ hành vi đều thâm thúy.
Phàn Gia gật đầu.
Tuyên Dụ tưởng bộ này không đủ trang nhã và phù hợp, nhưng lý do của Lâm Mạn Tri lại là: “Váy quá ngắn, sẽ lạnh.”
Mất một lúc lâu sau Phàn Gia mới hiểu được ý anh ấy.
“Chị Mạn Tri, đây là phòng làm việc của chị ạ?” Trần Tả Ninh hỏi điều Tuyên Dụ đang thắc mắc.
Úc Văn Yến bước nhanh theo sau nhắc nhở cô: “A Dụ, đi bên này, không phải ngoài đó đâu.”
Lâm Mạn Tri biết cô đang lo lắng không biết nên mặc gì đi dự tiệc, bèn chọn chỗ làm việc làm nơi hẹn. Vừa khéo Trần Tả Ninh cũng đang được nghỉ nên cũng đi cùng.
Lâm Mạn Tri đặt chiếc cốc sứ màu trắng có hoa văn cổ điển xuống, bước đến trước bộ quần áo, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên cô ấy tham dự tiệc, nên chọn màu nhạt một chút sẽ tốt hơn, cũng dễ cho người ta ấn tượng tốt.”
Dẫn bạn gái đến gặp mặt lãnh đạo cấp cao và đồng nghiệp thì đã gần như công khai sắp có tin vui. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Quan tâm chị ít thôi, nghĩ về bản thân em đi.” Tuyên Dụ gạt tay Trần Tả Ninh ra rồi véo mặt em gái, “Đừng trêu chọc người lớn.”
“Mọi người ở đây đều là đồng nghiệp cùng văn phòng với anh.” Úc Văn Yến cũng giới thiệu về họ cho Tuyên Dụ.
Tuyên Dụ đặt đồ xuống, thấy hơi hoa mắt chóng mặt: “Tôi nên chọn bộ nào đây?”
Xài tiền để đối phương an tâm, giữ gìn gia đình hòa thuận, đây là lần đầu Tuyên Dụ nghe chuyện như này.
“Cô định chọn kiểu thế nào?” Lâm Mạn Tri để Tuyên Dụ chọn thử một bộ tham khảo.
Úc Văn Yến luôn nở nụ cười trên môi, hôm nay Tuyên Dụ xinh đẹp vô cùng, dáng người cô lả lướt, khí chất tao nhã, nụ cười dịu dàng động lòng người. Cô như một tách trà hương vị nhẹ nhàng thoang thoảng, nhưng dư vị lại mạnh mẽ đến mức khiến người ta không thể thoát ra.
Úc Văn Yến biết rõ tính cách dè dặt cẩn thận của cô, bèn nắm tay Tuyên Dụ thật chặt không cho cô cơ hội tránh thoát.
Trần Tả Ninh cực kỳ tán đồng, giục Tuyên Dụ đi mặc thử xem thế nào.
“Dạ!” Tuyên Dụ nhanh chóng đáp lời. Trong những dịp thế này cô nghĩ tốt nhất mình nên ít nói cho lành, chỉ sợ sơ ý nói điều gì không nên lại gây rắc rối cho Úc Văn Yến.
Úc Văn Yến giới thiệu chi tiết về Tuyên Dụ như thế cốt để mọi người biết cô là ai, từ đó cư xử đúng mực với cô hơn.
Cô bước đến hỏi: “Em sao thế?”
Tuyên Dụ đang lo không biết ngày kia nên mặc gì, cô nghĩ mình có thể hỏi ý Lâm Mạn Tri xem sao. Cô ấy biết rõ nên ăn mặc thế nào vào những dịp quan trọng hơn Tuyên Dụ.
Tuyên Dụ cười: “Có qua có lại mới toại lòng nhau, hôm nay anh cũng đẹp trai lắm.”
Giọng Úc Văn Yến mệt mỏi: “Ừm, em thế nào? Thử quần áo xong chưa?”
Tuyên Dụ đứng ở cửa, hơi lúng túng.
Lam Khâm đi ngang qua, chú ý đến Tuyên Dụ bên cạnh Úc Văn Yến thì dừng lại rồi bước đến: “Này! Cô chính là cô gái trong thang máy hôm đó phải không?”
Hình tượng của anh trong lòng cô kém đến vậy sao?
chi tiết của ngày hôm đó, “Tôi còn tưởng anh Yến
Cô ấy nói: “Anh Giả này, đây là lần đầu tiên em được nhìn thấy hình tượng một anh Yến dịu dàng ấm áp như gió xuân đấy.”
không thích cô giáo Tuyên, vì anh ấy
“Bà…… nói sao?” Vẻ mặt Tuyên Dụ hơi tinh tế, thận trọng hỏi.
“Hả……” Phàn Gia sờ đầu, “Có phải để thu hút sự chú ý và cố tình ghi điểm không?”
“Bộ này thì sao ạ?” Trần Tả Ninh lấy ra một chiếc váy tây màu xanh sẫm từ giá quần áo khác.
Phàn Gia vừa ra khỏi nhà vệ sinh, bước nhanh về phía này giữ chặt Lâm Di Lộ hóng hớt: “Đó là cô giáo Tuyên mà mọi người đã thảo luận trên diễn đàn à?”
Tuyên Dụ tạm biệt anh xong thì cúp máy ngay, nếu không anh phải tán gẫu thêm mười phút nữa mới chịu ngừng.
“Ờ thì……” Tuyên Dụ hỏi với giọng bất an, “Khách mời gồm những ai thế?”
Cô ấy nói: “Bộ này đi.”
Úc Văn Yến nhìn Tuyên Dụ chằm chằm mất một lúc lâu, thấy phản ứng của cô kỳ lạ nhưng không lý giải được là lạ ở chỗ nào, “Bà ngoại nói rằng, nếu anh bỏ cuộc giữa chừng thì sẽ phụ lòng mong mỏi của người khác. Anh không hiểu lắm, anh phụ lòng ai chứ? Mẹ bận làm việc nên chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của anh. Trong mắt ông ngoại chỉ xem thư pháp là báu vật. Ban đầu bà ngoại cũng không thích anh ghi danh vào Bộ Ngoại Giao.”
Tuyên Dụ chỉ nhìn thoáng qua, tầm nhìn thẳng không hề liếc ngang ngó dọc. Trong lòng cô thầm nghĩ may mà mình nghe lời Lâm Mạn Tri chọn trang phục màu nâu nhạt, vừa không phô trương lại phù hợp với không khí mừng năm mới.
Lâm Mạn Tri đi đi lại lại trước bốn giá treo quần áo gần năm phút, rồi rút ra một bộ vest phong cách Chanel màu nâu nhạt, áo khoác ngắn phối với chân váy cạp cao.
Lâm Mạn Tri đáp: “Đúng rồi, là thiết kế mới cho quý sau, còn đang lên ý tưởng.”
“Rồi ạ, anh yên tâm nhé.” Tuyên Dụ muốn hỏi anh đã có chuyện gì, nhưng lời đến bên miệng lại không nói được. Cô bèn chuyển chủ đề, giục anh: “Xong việc rồi thì đi ngủ một lát đi, đừng để em vừa xuất viện thì anh lại nhập viện.”
Qua khóe mắt, Tuyên Dụ chú ý thấy ba người đứng trước cửa thường xuyên nhìn về phía mình.
Tuyên Dụ: “Lần sau nếu em rảnh vào cuối tuần thì có thể chủ động hẹn cô ấy đi chơi. Mạn Tri không phải người ở đây, cũng không học ở Kinh Bắc nên chẳng có mấy bè bạn để đi chơi cùng. Cô ấy đối xử tốt với chúng ta, nên lui tới mới phải.”
Tuyên Dụ lùi bước về sau, đụng vào lồng ng.ực của Úc Văn Yến. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừm, đúng là cô ấy rồi. Năm ngoái tôi từng gặp cô ấy một lần lúc tổ chức hội nghị. Chính anh Yến chỉ định đích danh cô ấy đến làm phiên dịch, khi đó tôi đã cảm thấy mối quan hệ của hai người họ không hề đơn giản” Lâm Di Lộ khoanh tay, vuốt cằm ra vẻ bí hiểm. “Không lẽ …… Cô còn nhớ hoạt động làm đại sứ trường học hồi năm ngoái không?”
Khi Tuyên Dụ ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt cô trong veo, nở nụ cười dịu dàng: “Có sao? Nếu chị không thích người thân của anh ấy thì sao lại đồng ý đến nhà anh ấy đón giao thừa, ăn cơm tất niên chứ?”
Phàn Gia lại hỏi: “Không phải vẫn hay bảo anh ấy có một cô người yêu cũ quyến luyến không quên à? Sao vừa quay đầu đã rơi vào bể tình rồi?”
“Có nhân viên bảo chị ấy đừng tiêu tốn, chị Mạn Tri lại nói chị ấy tiêu nhiều tiền thì anh Trần mới thấy yên tâm, chuyện này có lợi cho việc duy trì hạnh phúc hôn nhân.”
Trần Tả Ninh lại nhìn Tuyên Dụ với vẻ hứng thú.
Ngày họp mặt mừng năm mới, đúng 5 giờ chiều Tuyên Dụ đi xuống lầu.
“Ấn tượng tốt? Có quy tắc gì ở đây không ạ?” Trần Tả Ninh tò mò hỏi.
Tuyên Dụ bước đến trước chiếc váy cô ấy đang làm dở, “Đây là đầm dài kiểu Trung à?”
Tuyên Dụ không tự mặc được, nên kéo Trần Tả Ninh vào phòng thay đồ chung với mình.
“Úc Văn Yến, có phải lúc ở cơ quan anh kiêu ngạo quá nên mối quan hệ với đồng nghiệp mới trở nên căng thẳng không?” Tuyên Dụ hỏi.
“Có bình thường quá không?” Tuyên Dụ rất thích nhưng lại sợ không đủ trang trọng.
“Cô xem, còn dẫn đi gặp Cục trưởng Lam nữa. Ý đồ quá rõ ràng.”
Anh mỉm cười: “Đây là bạn gái tôi, Tuyên Dụ, nghiên cứu sinh năm hai của giáo sư Dương Trí, khoa Ngoại ngữ Đại học Kinh Bắc. Tuyên Dụ cũng là trợ giảng chưa chính thức của khoa Ngoại ngữ.”
Cáo Khải vòng tay qua vai hai người, ghé đầu sát vào rồi thấp giọng: “Theo nguồn tin uy tín trong nội bộ, cô gái mà anh Yến đã gọi lại vào ngày cuối của hội nghị chính là cô ấy. Tôi còn cố tình nhìn kỹ mấy lần để xác nhận, không nhầm đâu.”
“Tôi đồng tình.” Phàn Gia giơ tay lên.
Úc Văn Yến đỡ cô đứng vững, ngẩng đầu nhìn thấy người phụ nữ đứng đối diện thì bất ngờ kêu lên: “Bà ngoại?”
Nhân viên phục vụ kiểm tra thông tin xong thì giúp hai người cất áo khoác, mỉm cười: “Tiệc được tổ chức tại sảnh Tử Khí Đông Lai tầng ba ạ.”
“Nói chuyện coi!” Tuyên Dụ không thích chơi trò đoán mò với em gái.
“Có khách nước ngoài đến không?” Tuyên Dụ sợ mình thất lễ sẽ làm Úc Văn Yến mất mặt.
“Có thể có mùa xuân thứ hai mà.” Cáo Khải nói, “Dù sao Bạch Nguyệt Quang chỉ là Bạch Nguyệt Quang, vẫn phải sống qua ngày để gặp gỡ nốt chu sa* thôi.”
“Mấy hôm nay tôi không tiện ra ngoài, nên đã nhờ trợ lý liên hệ với vài cửa tiệm bảo họ gửi hàng đến đây.” Lâm Mạn Tri dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Hôm nay sẽ ghi hóa đơn dưới tên Úc Văn Yến, cô thích cái nào cứ lấy tùy thích.”
Cô ấy không còn tâm trí để nghĩ về chuyện của mình, được sống chung và vui vẻ bên chị gái là tốt nhất.
Tần Ý lại chú ý đến một chi tiết, hỏi: “Cô học tiếng Linia, chả nhẽ Tiểu Úc muốn đến Lusagna là vì cô?”
Rồi không để Úc Văn Yến có cơ hội từ chối, Lan Khâm vỗ vỗ bả vai anh, cũng nói với Tuyên Dụ: “Em dâu khuyên nhủ cậu ấy nhiều vào nhé, thành người có gia đình cả rồi, phải chững chạc hơn!”
Bề ngoài tán gẫu nhiệt tình hăng say, nhưng thực tế Lâm Di Lộ rất tò mò về chuyện của hai người.
Giả Trí Hiên: “Cô không thấy biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt cậu ấy khi tôi yêu cầu giới thiệu sao, vẻ mặt cậu ấy kiểu đang chờ ai đó hỏi thôi.”
Giả Trí Hiên cười: “Chuyện tốt.”
Lam Khâm cười ha ha: “Còn không phải tôi sợ nhân tài bị mai một hay sao, chúng ta ở đây có gì tốt đâu chứ.”
Bữa tiệc mừng năm mới do đơn vị tổ chức, không nên ăn mặc quá nổi bật.
“Đúng thế, nộp đơn một lần nhưng bị Cục trưởng Lam từ chối.” Úc Văn Yến cười khẽ, “Tôi cho rằng cửa lớn Cục các anh cao lắm, không vào nổi.”
Úc Văn Yến đáp: “Sẽ có hoạt động chúc Tết đối ngoại, hôm nay chỉ họp mặt trong nội bộ thôi.”
Trên đường về nhà, Tuyên Dụ hỏi Trần Tả Ninh: “Trước mặt Lâm Mạn Tri mà em cười gì thế?”
Phàn Gia nhìn bóng lưng của Úc Văn Yến và Tuyên Dụ, lắc đầu.
“Chốt kèo!”
mở miệng ra toàn châm chích thôi.”
Trần Tả Ninh cười vui vẻ.
Tuyên Dụ xua tay từ chối: “Mọi người trò chuyện đi, em đi một mình được mà.”
Trợ lý gõ cửa, Lâm Mạn Tri đứng dậy: “Đi thôi, dẫn hai người đi thử quần áo.”
Úc Văn Yến nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên bả vai Tuyên Dụ, cử chỉ không quá thân mật lại có phần lịch sự, đủ để cho thấy mối quan hệ giữa hai người có phần thân thiết hơn những người khác.
“Tiểu Phàn à, về sau đừng nhắc lại mấy lời này nữa.” Giả Trí Hiên hỏi: “Cô có biết, hôm nay cậu ấy đưa cô giáo Tuyên đến đây là có ý gì không?”
Chọn quần áo xong, Lâm Mạn Tri mời hai chị em đi ăn cơm trưa, cô ấy rất cảm kích khi hai chị em đến chơi cùng cô ấy. Để bày tỏ lòng cảm kích, Lâm Mạn Tri muốn sắp xếp chuyên gia trang điểm đến nhà để làm tóc và make up cho Tuyên Dụ vào hôm đó.
“Không…….. em chỉ hơi bị sốc thôi.” Trần Tả Ninh nói, “Chị Mạn Tri mua một lúc mười bộ đồ, rồi tặng hết cho trợ lý và nhân viên.”
Giả Trí Hiên vừa đến, thấy một người phụ nữ lạ mặt đang ngồi cạnh Úc Văn Yến thì cười hỏi: “Lão Úc, không định giới thiệu quý cô này với mọi người à?”
“Tuyên Dụ, em nỡ nói bạn trai mình thế sao?” Úc Văn Yến đưa cô trở lại bàn ăn, “Bà ngoại cũng mới nói anh đây, nhức đầu quá.”
không liên lạc được với cô ấy, thời gian gấp gáp
Tuyên Dụ cũng sững sờ: “Ừ…… vợ chồng chung sống kiểu này có hơi lạ.”
Tuyên Dụ mỉm cười: “Ăn cơm đi, nghĩ ngợi nhiều quá.”
“Đến rồi à?” Lâm Mạn Tri sửa lại vị trí chiếc áo, ghim lại chiếc ghim rồi hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía hai chị em.
(*Nốt chu sa: Có được rồi nhưng không biết trân trọng nên để mất rồi nhớ đến hết đời.)
Trong ấn tượng của cô, văn phòng của các nhà thiết kế thường trưng bày đầy tác phẩm đẹp mắt, phong cách độc đáo khác biệt văn phòng người bình thường, mang nét đặc trưng riêng. Lâm Mạn Tri đã hoàn toàn đảo ngược nhận thức của Tuyên Dụ, căn phòng chất đầy ma-nơ-canh lớn nhỏ, tủ chứa vải vóc đầy đến nỗi không thể đóng cửa lại được, kim chỉ lộn xộn trên bàn làm việc, ở mỗi góc phòng đều có thể nhìn thấy những bản phác thảo hãy còn dang dở.
Lâu rồi không thấy anh mặc vest, trông vừa thân quen vừa xa lạ. Tuy anh có gu thẩm mỹ nên có mặc thường phục cũng rất đẹp, nhưng sâu tận đáy lòng Tuyên Dụ vẫn cho rằng anh hợp với quần áo trang trọng nhất. Cô thích vẻ ngoài đầy khí phách của anh.
“Bộ này không được.” Lâm Mạn Tri lắc đầu.
Xe đến đúng giờ dừng trước mặt cô. Úc Văn Yến bước xuống từ ghế lái, anh mặc bộ vest màu xám thắt cà vạt màu đen có hoa văn ẩn, chiếc kẹp cà vạt chính là món quà cô đã tặng trước đây. Viên đá quý màu đỏ sậm thu hút ánh nhìn của Tuyên Dụ ngay lập tức, cô nghĩ thầm mình đã không tặng sai quà. Vì người khác chỉ cần nhìn sơ một lần là thấy nó ngay, và tò mò về câu chuyện đằng sau chiếc kẹp cà vạt.
“Không làm phiền mọi người nữa, bọn tôi tìm chỗ ngồi trước.” Úc Văn Yến nắm tay Tuyên Dụ đi thẳng, không cho Lâm Di Lộ cơ hội hóng chuyện.
Tuyên Dụ thay đồ xong, bước ra thấy Trần Tả Ninh đang đứng ở phòng tiếp khách không chịu vào.
Tuyên Dụ nói: “Đã lâu không gặp.”
Lâm Di Lộ vui vẻ: “Không ngờ sẽ được gặp lại cô. Khi anh Yến báo tên trên thiệp mời, tôi còn tưởng trùng tên trùng họ đấy.”
Tuyên Dụ khẽ bảo anh nhìn về phía cửa, Úc Văn Yến nhìn theo, ba người kia giật mình khi bắt gặp ánh mắt của anh.
Sau đó cả ba vội vàng tản ra.
Tuyên Dụ hỏi: “Không đến cửa hàng sao?”
Tần Ý và Lục Hòa Tự đang đồng hành cách đó không xa, Úc Văn Yến khoác tay Tuyên Dụ bước lên tán gẫu với hai người họ.
Đang bước vào thì Úc Văn Yến gọi điện tới, cô bảo Trần Tả Ninh chờ mình rồi sang phòng bên nghe điện thoại.
“Chuyện tốt gì ạ?” Phần Gia rót trà cho anh, “Đại ca có kinh nghiệm gì truyền lại cho đàn em không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dài quá.” Lâm Mạn Tri gợi ý, “Độ dài của váy không nên vượt quá mắt cá chân, để lộ một chút cổ chân, phối với giày cao gót, về mặt thị giác có thể kéo dài tỷ lệ cơ thể, khiến người mặc trông cao hơn.”
Tuyên Dụ khựng lại, rồi quay lại: “Em nghĩ quá nhiều rồi, chị chỉ biết ông nội Úc và chú Úc. Thậm chí chị còn chưa thấy mặt mũi mẹ của Úc Văn Yến trông thế nào. Lúc nãy chị định giữ Úc Văn Yến ở lại ăn tối, nhưng trông anh ấy hơi vội nên chị ngại không dám giữ lại.”
Trần Tả Ninh vẫn nhìn Tuyên Dụ hồi lâu, sau khi xác nhận cô không có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, em tưởng đâu chị có tâm sự.”
Tuyên Dụ vội vã bỏ đi, cũng không biết nhà vệ sinh ở đâu, cô đẩy cửa sảnh tiệc ra.
“Em sao thế? Không khỏe sao?” Úc Văn Yến giữ lấy cô.
Trần Tả Ninh nói: “Chị, em nghĩ mình đã hiểu vì sao anh Yến không thể sống thiếu chị rồi.”
Đừng vì vẻ ngoài hiểu lễ nghĩa, biết tiến lùi của Úc Văn Yến mà bị đánh lừa. Vừa nãy lúc giới thiệu Tuyên Dụ, gặp ai anh cũng nói một câu: “Tuyên Dụ là bạn gái tôi.”, chính lời nói đã vạch trần ý đồ thật sự của anh.
Tuyên Dụ nhìn Úc Văn Yến, không biết có nên nói hay không, sợ làm ảnh hưởng đến hình ảnh cá nhân của anh.
Khi bọn họ đến nơi, Lâm Mạn Tri mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng nhạt, chân đi dép lê, để mặt mộc tự nhiên, mái tóc búi hờ cố định bằng chiếc kẹp tóc to. Cô ấy đang may quần áo, cầm bảng màu trên tay so sánh với màu sắc của mẫu thiết kế, toàn thân toát lên vẻ thư thái.
Ban đầu người liên lạc với cô giáo Tuyên là
Hai lãnh đạo còn lại cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, vừa châm chọc bộ phận của mình vừa khen ngợi lẫn nhau, tạo nên bầu không khí thoải mái.
Bàn tay đang châm trà của Úc Văn Yến khựng lại, khóe môi anh giật giật: “Em chỉ nghĩ được thế thôi à?”
Vừa đúng lúc Phàn Gia đi ngang chỗ hai người, bị Úc Văn Yến nhìn bằng ánh mắt hình viên đ·ạ·n thì nở nụ cười vô tri, nhưng trong lòng đã sớm đầm đìa mồ hôi lạnh. Không lẽ anh Yến thính tai đã nghe được những lời tám nhảm sau lưng của bọn họ.
Tuyên Dụ quả là ngôi sao may mắn của văn phòng bọn họ! Úc Văn Yến đi làm lại, đồng nghĩa với việc cô không cần phải thức đêm chạy deadline nữa, có người gánh việc rồi!
Tuyên Dụ không thể nhớ được nhiều cái tên trong thời gian ngắn mà chỉ nhớ được họ. Cô chào hỏi từng người một, người ta chủ động bắt chuyện cô cũng có thể nhạy bén tiếp lời.
“Anh đi với em nhé?” Úc Văn Yến đứng dậy trước.
Tuyên Dụ ngơ ngác, tự hỏi sao lại nói sang chuyện rượu mừng rồi.
“Anh xong việc chưa?” Tối qua Tuyên Dụ không đợi được tin nhắn của anh nên đã đi ngủ, không biết chuyện gì xảy ra sau khi anh về nhà.
Úc Văn Yến ghé sát tai Tuyên Dụ nói nhỏ: “Cục trưởng Lam của Cục Lễ tân.”
Tả Ninh cười khẽ, Tuyên Dụ bèn huých nhẹ vào tay em gái, nhắc em mình chú ý phép lịch sự.
Trần Tả Ninh nhìn chằm chằm Tuyên Dụ và không có ý định bỏ qua chủ đề này.
Tần Ý và Lục Hòa Tự đi trước, Lam Khâm cố ý ở lại, không tránh mặt Tuyên Dụ mà nói với Úc Văn Yến: “Năm nay cậu làm tốt lắm, tôi vẫn có ý định giao công tác bên đó cho cậu, lần biểu dương cuối năm nay nhất định không thể thiếu phần cậu!”
“Anh Yến, cô giáo Tuyên!” Lâm Di Lộ nhanh chân bước qua, trên mặt mang theo nụ cười.
Tâm trạng của Lâm Mạn Tri đang rất tốt, cô ấy nói: “Nếu đã vậy, lần sau tôi mời hai người đến dinh thự suối nước nóng chơi nhé.”
Tối đó Tuyên Dụ chủ động liên lạc với Lâm Mạn Tri, muốn hẹn gặp cô ấy cùng đi mua sắm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.