Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 45: Chủ động nhón chân hôn anh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Chủ động nhón chân hôn anh


“Hả?” Ngụy Tiểu Sùng không phản ứng kịp.

Sau khi xe dừng, Tuyên Dụ c*̃ng tỉnh táo lại, cô nghĩ có suy nghĩ nhiều nữa cũng vô ích, chỉ có thể đối mặt thôi.

“Là em.” Giọng nói của Tuyên Dụ vẫn bình thường, không có bất kỳ cảm xúc nào khác.

Điện thoại của Úc Văn Yến reo lên, anh nhấc máy rồi chỉ nói sẽ tới ngay rồi tắt máy, sau đó anh ra khỏi ban công trước Tuyên Dụ, rồi bước nhanh về phía thang máy.

Tuyên Dụ run rẩy đặt tay sau lưng anh: “Xác định anh vẫn ổn, nên em đi không nổi nữa, toàn thân như nhũn ra.”

Về sau, Tuyên Dụ đã không đứng lên nữa, chỉ hỏi anh ấy: “Tiểu Dương, thầy đói không? Em đi nấu ít đồ ăn.”

“Em không sao, thầy đi nghỉ ngơi đi.” Tuyên Dụ xoay tay nắm cửa, trở về phòng.

Toàn bộ quá trình Úc Văn Yến đều nhìn cô chằm chằm, so với trước kia, động tác đã xa lạ hơn trước.

Người bị thương khá nhiều, nguồn lực và nhân sự eo hẹp, nên mới bận đến bây giờ. Bác sĩ Hạ cởi áo khoác trắng đặt lên thành ghế.

Tuyên Dụ: “Không phải anh nhất quyết dạy em à?”

“Tuyên Tuyên, đi thôi.” Dương Trí đi tới, vòng tay qua bả vai Tuyên Dụ, an ủi cô tựa như một người cha già, “Không sao, chỉ là một tai nạn thôi.”

Không có tín hiệu.

Buổi tối, 7 giờ theo giờ địa phương, họ dùng bữa ở nhà hàng trên tầng hai của khách sạn.

Từ lúc đi dạo ở vườn hoa, cô đã chú ý tới có một người đàn ông trên ban công, hút không dưới ba điếu thuốc, và tầm mắt anh thẳng tắp rơi trên người cô, không hề sợ sẽ bị phát hiện.

Từ không khí giương cung bạt kiếm giữa bọn họ để phán đoán, hẳn là ở giữa đã có một đoạn tình cảm…… thoáng qua?

Ngồi trên xe tới bệnh viện, Tuyên Dụ chú ý tới ven đường có không ít người cũng đi lánh nạn, trong bóng tối sáng lên chỉ là ánh lửa, quang cảnh vô cùng hỗn loạn

Trên xe cứu thương được đẩy tới có vài người bệnh, đẩy lướt qua bên người cô, bác sĩ quỳ gối trên giường cố gắng hồi sức tim phổi, trước mắt trừ màu trắng thì chính là màu máu, khiến đầu óc cô trở nên choáng váng, suýt nữa đứng không vững.

Tuyên Dụ lấy điện thoại di động chỉ còn có năm phần trăm pin, rồi cắm sạc, chỉ cầm vội chiếc túi vải rồi xuống lầu.

Chương 45: Chủ động nhón chân hôn anh

“Làm sao anh biết em không mất kiểm soát?” Tuyên Dụ nghẹn ngào, trái tim phập phồng, kể từ khoảnh khắc cô lao xuống tầng, cô đã mất kiểm soát rồi.

Bả vai cứng đờ của cô từ từ sụp xuống.

“Vâng, em tới đây.” Một ánh mắt Tuyên Dụ cũng không cho Úc Văn Yến, cô bước nhanh chạy về phía Dương Trí.

Động tác của Tuyên Dụ chậm lại, cô lấy điện thoại di động ra xem ——

Tuyên Dụ cúi đầu cảm ơn.

“Tiểu Dương, điều thầy muốn nói quá sâu sắc rồi, trình độ của em vẫn không nhìn ra sơ hở, vẫn là để thầy lên đi.” Tuyên Dụ vẫn chưa thể viết bài luận ở trình độ hội nghị quốc tế được, cô chưa có cái trình độ đó.

Bác sĩ Hạ mỉm cười: “Giáo sư Dương khách sáo rồi, anh còn đi nhiều hơn tôi.”

Úc Văn Yến nói: “Ngày mai sẽ phải đi rồi, anh đưa em đi dạo nhé?”

Trong đầu Tuyên Dụ chỉ toàn là câu ‘nhân viên chính phủ ở tiền tuyến bị thương’, tinh thần cao độ cảnh giác, không khí như bị nén lại, khiến cô khó khăn hơi thở, rồi đẩy cửa ra ngoài.

“Tuyên Tuyên em đi đâu vậy?” Dương Trí đi theo phía sau cô.

Tuyên Dụ nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm con nhỏ chạy trốn ở ven đường, vẻ mặt cô như c·h·ế·t lặng, nghĩ thầm một quốc gia thế này, thì sao lại là tình huống có xác suất nhỏ được chứ.

Dương Trí lòng nguội như tro: “Được rồi, lên sân khấu khoe khoang vậy.”

“Em đừng đi lung tung nữa, Giáo sư Dương đi đâu thì em cứ đi đó.” Úc Văn Yến không thể nói nhiều quá nhiều.

Dương Trí đẩy Tuyên Dụ ra, dặn dò: “Hộ chiếu và giấy tờ cá nhân nhất định phải cầm theo, giữ cho cẩn thận, vào thời điểm quan trọng còn thế cứu mạng mình.”

Dương Trí ra đến hành lang, nhìn thấy Tuyên Dụ thì sợ hết hồn: “Tuyên Tuyên, em đứng đó làm gì vậy?”

Dương Trí nắm tay anh không ngừng nói cảm ơn.

Chính trong khoảnh khắc đó, cô đã tìm thấy hình bóng mà trong trái tim mình.

Ngụy Tiểu Sùng lấy tay che miệng, nhỏ giọng hỏi: “Anh Yến, anh và chị dâu trước khi kết hôn, có phải rất hay ‘trêu ong dụ bướm’ không.”

Tuyên Dụ đi theo Dương Trí đến mái hiên phía trước.

Tuyên Dụ đi đến bên cạnh anh, rút điếu thuốc sắp cháy hết trên đầu ngón tay anh, dụi nó vào gạt tàn thuốc, cầm lấy hộp thuốc lá lấy ra một điếu mới, đặt bên môi, che lại rồi châm lửa, sau khi ánh lửa bùng lên thì đưa cho Úc Văn Yến

Cô ý thức được có tình huống đột xuất, hơn nữa nhất định là rất gấp rất nguy hiểm, nhìn bóng lưng anh, trong lòng cô bỗng thấy trống rỗng.

Trời đã sáng rồi, sự việc kinh khủng đêm qua cũng đã kết thúc, cả tòa thành c*̃ng yên tĩnh trở lại, Tuyên Dụ đứng bên cửa sổ nhìn thấy tia nắng đầu tiên cùng khói lửa, chiếu sáng đống đổ nát ở trung tâm thành phố, cảm thấy cảnh tượng trước mắt vừa hoang đường lại vừa buồn thảm.

Xe buýt dừng lại ở khách sạn nơi bọn họ nghỉ ngơi, Dương Trí đứng lên nhìn về phía ghế sau xe, thấy đôi tình nhân nhỏ đã bị ngăn bởi một lối đi nhỏ, nhưng dường như xa cách hàng ngàn cây số, nhìn dáng vẻ có lẽ vẫn chưa làm hòa được.

Tuyên Dụ cười ông cụ non này, để lại một câu chúc may mắn rồi chuẩn bị rời đi, nhưng Dương Trí lại gọi cô lại.

Tuyên Dụ hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt anh.

Đột nhiên anh quay lại, kéo cô vào trong lòng ngực mình, ôm thật chặt: “Chăm sóc chính mình thật tốt.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên này bác sĩ Hạ phải tới bệnh viện, Úc Văn Yến cũng bước tới, Ngụy Tiểu Sùng đưa hai thầy trò đi nhận phòng, giới thiệu với bọn họ một vài phong cảnh và đồ ăn ngon gần đó.

Úc Văn Yến chán nản ậm ừ: “Không bình yên.”

Tuyên Dụ mím môi, lông mày hơi hơi nhướng lên, dời ánh mắt đi không nhìn anh, cố ý để lộ sự khinh thường lên mặt.

Sau này, khi Tuyên Dụ hồi tưởng lại tâm tình lúc đó, có thể cơ thể vì bảo vệ cô, nên đã xóa nỗi sợ ra khỏi ký ức, cô chỉ cảm thấy anh vẫn ổn, thật may vì tất cả đều sống sót sau tai nạn.

“Được rồi, nghề nghiệp của bọn họ là như vậy, em phải chuẩn bị tâm lý trước đi.” Dương Trí vẫy vẫy tay, “Đi nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều.”

Ngụy Tiểu Sùng bị kẹt ở giữa khiến trái tim cậu ấy thình thịch nhảy loạn lên, giống như phát hiện được bí mật gì đó, sau khi quan sát một lúc, cậu ấy cũng không lên tiếng hoà giải, thầm nghĩ chuyện này cậu ấy không thể xen vào, đứng nhìn từ xa là được rồi.

Úc Văn Yến nhíu mày: “Đầu óc cậu hỏng rồi à?” Nghĩ cái gì không biết.

Úc Văn Yến đi theo phía sau cô, toàn bộ tầm mắt đều rơi lên bóng dáng trước mắt.

Bác sĩ Thương nói: “Tôi đi trước lấy xe, năm phút nữa gặp ở dưới tầng.”

Sắc mặt Dương Trí trở nên rất khó coi: “Thầy nghe bọn họ thảo luận, hình như là vài phần tử cực đoan chơi trò nã s·ú·n·g ở trung tâm thương mại, khiến nhiều người bị thương, còn cho nổ bom ở vài toà cao ốc. Có một nơi là ở sân vận động tổ chức hội nghị, may mà không phải ngày tổ chức hội nghị, thật là quá kinh khủng, chúng ta coi như là trốn được một kiếp. E là sẽ chọn một quốc gia khác để tổ chức hội nghị, sau khi có tín hiệu thì chúng ta sẽ đặt chuyến bay sớm nhất về nước.”

Mặt Tuyên Dụ bình thản, hỏi: “Anh còn muốn nhìn bao lâu nữa?”

“Bệnh viện đưa tới rất nhiều người, máu thịt be bét, không cẩn thận nhìn thấy, nên ăn không vào.” Dương Trí vẫy tay, ngồi trên ghế sofa, kiểm tra điện thoại trong tay, cố gắng tìm tìm tín hiệu trong phòng.

Tuyên Dụ hỏi: “Em đến đây anh không vui à?”

Sau một giờ, xe dừng lại trên đồng bằng, bao la bát ngát, chỉ có gió thổi cỏ lay và tàn dư của ánh hoàng hôn.

Chưa tới ba giây, tiếng thang máy đến vang lên, anh buông cô ra, quay người chạy đi mà không thèm nhìn lại.

Bữa tối giữa hai bên là cần thiết, bên phía đó sẽ có lãnh đạo cấp cao mời cơm, mấy người bọn họ cũng không thể vắng mặt, Dương Trí để Tuyên Dụ về trước ngủ một giấc.

Mấy người Ngụy Tiểu Sùng đợi tài xế dỡ hành lý, thầm nghĩ chẳng lẽ công việc tiếp đón chính là chạy việc vặt sao? Hình ảnh nâng chén cùng chúc mừng, hài hòa ăn bữa tối thịnh soạn trong tưởng tượng của cậu ấy hoàn toàn bị phá nát.

Nhìn thấy anh hoàn hảo không chút tổn thương đứng trước mặt mình, linh hồn cô như đã trở lại trong thân thể, dường như cô vừa thật sự sống lại, dứt bỏ tất cả tạp niệm, chủ động nhón chân hôn anh.

Tuyên Dụ nhìn quang cảnh đường phố ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng gật đầu rồi im lặng.

Dương Trí nói: “Cũng nhờ mọi người chúng tôi tới bệnh viện lánh nạn, vất vả rồi. Chúng tôi dự định sẽ về nước sớm, mọi người thì sao?”

Dương Trí hít sâu một hơi, phát hiện Tuyên Dụ có gì đó không bình thường, “Tuyên Tuyên em sao thế?”

“Ừhm.”

Sau 2 phút im lặng, Tuyên Dụ nhìn đồng hồ rồi vội vàng nói: “Anh vẫn có thể liên hệ với Đường Phục Tông, nhưng gửi cho anh một tin nhắn lại khó đến thế à?”

“Hai người vẫn chưa làm hòa à?” Dương Trí quan tâm hỏi.

Tuyên Dụ hỏi: “Thầy đã hỏi chuyện gì xảy ra chưa?”

Thời gian không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi. Úc Văn Yến nói xong thì thu tay lại.

Không biết chờ đợi bao lâu, Dương Trí ra ngoài nghe ngóng tin tức mấy lần, lần nào Tuyên Dụ cũng đứng lên nghênh đón, nhưng anh ấy chỉ khẽ lắc đầu.

Úc Văn Yến tự mình lái xe đưa bọn họ trở về khách sạn, ngày mai lại đến đón bọn họ.

Không đợi bọn họ nói được hay không, Dương Trí đã đi đến bên cạnh Tuyên Dụ, nói: “Em qua đây một lát, bác sĩ Hạ có chuyện muốn nói với em.”

Úc Văn Yến trầm ngâm chốc lát, mới nói: “Xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, nửa tháng trước mới xử lý được. Anh thấy tin nhắn, nhưng không biết phải trả lời thế nào, cảm giác là nói gì cũng đều sẽ khiến em không vui.”

“Bên ngoài thành phố có một đồng bằng, không có người qua lại, mặt trời lặn ở đó rất đẹp.” Úc Văn Yến mở định vị, nói “Chúng ta đến vừa kịp lúc.”

“E là cậu ấy còn có việc phải làm.” Dương Trí lo lắng cô sẽ để ý chuyện sau tai nạn bạn trai lại không tới an ủi mình, nhưng Úc Văn Yến có chức trách ở đây, anh phải đại cục làm trọng.

Úc Văn Yến ôm cô chặt hơn vài phần: “Anh còn tưởng em sẽ không kiểm soát được khi nhìn thấy anh ở trong bệnh viện, nhưng người mất kiểm soát trước lại là anh.”

Trong lúc chờ nhận phòng, Dương Trí vẫn lôi kéo Tuyên Dụ và bác sĩ Hạ nhiệt tình trò chuyện, cố gắng cho cô có cơ hội đi dạo cùng đội ngũ điều trị, mở mang tầm mắt.

Úc Văn Yến đi tới, vượt qua cô và nói chuyện với Dương Trí, nói bọn họ đã nhận được tin tức của anh ấy, cũng sẽ máy bay ngày mai đưa bọn họ về nước.

Đẩy cửa ra, cô nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

Dương Trí vừa đưa tay muốn đỡ Tuyên Dụ, thì cô đã tiếp tục tiến lên phía trước, mỗi khi đi ngang qua một người bệnh nào cô cũng nhìn một cái, thầm nghĩ tuyệt đối không được nhìn thấy anh.

Tuyên Dụ vẫn còn có chút hoảng hốt, ngồi yên ở đầu giường không biết qua bao lâu, đến tận khi điện thoại di động vang lên mới kéo suy nghĩ của cô về.

Một mũi tên đâm trúng Ngụy Tiểu Sùng, khiến trái tim anh ấy đau nhói, không dám hỏi thêm gì nữa.

Đã nhìn thấy tin nhắn rồi, vậy trả lời cũng khó đến vậy sao? Tuyên Dụ nói đến đây thì bắt đầu tức giận.

Ai cũng đứng lặng, cứ như vậy yên tĩnh nhìn đối phương tới gần một phút.

Bác sĩ Hạ và bác sĩ Thương đi ra từ gian phòng, chạm mắt với bọn họ.

Mắt thấy Tuyên Dụ sắp vào cửa, Dương Trí gọi cô lại: “Tuyên Tuyên này, bài luận cho hội nghị sáng mai. . . . . .”

Là Úc Văn Yến gọi tới.

Úc Văn Yến ngồi đối diện cô, có thể do bữa ăn tối nay là trường hợp chính thức, nên anh mặc một bộ âu phục màu xám trắng thẳng thớm, cài tới nút áo trên cùng, còn thắt cà vạt theo tiêu chuẩn. Sau khi sửa soạn chỉn chu, khí chất của anh thật sự nổi bật, so với ban ngày thì không khác gì từ một gã thô lỗ biến thành một quý ông.

“Yên tâm đi, ở bệnh viện rất an toàn, tôi cũng đã nói chuyện với viện trưởng rồi, đã sắp xếp cho hai người sẵn một văn phòng.” Bác sĩ Hạ liếc thấy khuôn mặt tái nhợt của Tuyên Dụ thì lên tiếng an ủi.

Tuyên Dụ cúi đầu ‘Vâng’ một tiếng.

Tuyên Dụ cũng không suy nghĩ nhiều, từ sân bay đến khách sạn, tâm tình cô đã bình tĩnh lại, anh không nói thì cô cũng không hỏi, mục đích cô tới Luchen Linia rất đơn giản, xác nhận anh vẫn bình yên vô sự, bây giờ cô đã gặp được người rồi, cũng không có ý kiến gì khác,vì muốn hoàn thành nhiệm vụ và thuận lợi kết thúc điều tra cho nghiên cứu thôi.

Khi cô lảo đảo đi tới cửa, thì tứ chi đã run rẩy kịch liệt, một lần lại một lần đi qua bệnh nhân, như thể trái tim cô sẽ ngừng lại bất cứ lúc nào.

Ngụy Tiểu Sùng làm một động tác ngậm miệng, không nói nữa, tốn công mà không có kết quả, cứ có chuyện rồi nói sau vậy.

Dương Trí đi tới, kéo cô vào cửa, đóng chặt cửa ban công rồi nói: “Đúng là xui xẻo, trong thành phố đang rất loạn lạc, tạm thời vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, hội nghị ngày mai đã bị hủy bỏ, mau trở về phòng trốn đi.”

Cánh cửa lâu người không được bảo dưỡng khẽ phát ra tiếng cót két làm phiền anh, khiến anh phải quay đầu lại rồi nghiêng người để lộ ra điếu thuốc trên tay, gió thổi khiến ảnh lửa lập lòe sáng, khói trắng lượn lờ xung quanh.

Tuyên Dụ kinh ngạc: “Em cũng đi ạ? Không tiện lắm đâu.”

“Hả? Loạn lạc?” Tuyên Dụ vẫn cảm thấy không thật, từ nhỏ đã sống ở một quốc gia hòa bình, đây là lần đầu tiên cô nghe đến loạn lạc, chiến tranh, máu trong người như chảy ngược, toàn thân lạnh như băng.

“Bác sĩ Hạ, có một nhóm thương binh mới đến, Bác sĩ Thương tạm thời không qua được.” Một y tá trẻ cùng đội gõ cửa nói: “Còn có mấy nhân viên chính phủ ở tiền tuyến bị thương, chuẩn bị được đưa đến bệnh viện, anh phải đến xem.”

Lúc Tuyên Dụ và Úc Văn Yến yêu đương rất hiếu kỳ, anh không đồng ý cho cô hút thuốc, nên cô đi học châm thuốc, che chở cho anh châm thuốc nhưng không cháy được nên cô dứt khoát châm xong rồi mới đưa cho anh.

Anh chú ý tới ánh mắt của cô, nên nhìn sang.

Úc Văn Yến nghiêng người dựa vào quầy phục vụ, một tay tỳ lên bàn đá cẩm thạch, thu hết tương tác và hành động giữa bọn họ vào đáy mắt, sau đó lại liếc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm trên người, hỏi Ngụy Tiểu Sùng đang trao đổi với về chuyện nhận phòng với người phục vụ: “Bàn là của cậu đâu?”

“Vậy anh đợi em dưới lầu.”

“Mau thu dọn đồ đạc rồi cùng chúng tôi tới bệnh viện.” Bác sĩ Hạ nói, “Trước mắt vẫn chưa rõ tình hình, nhưng ở bệnh viện tương đối an toàn.”

Dương Trí đi phía sau Tuyên Dụ, ngăn cách Úc Văn Yến và Ngụy Tiểu Sùng đang đi theo phía sau, dáng vẻ bao che con nhỏ, xuống đến đất bằng, anh ấy chỉ huy bọn họ như chuyện đương nhiên: “Vali màu xanh đậm là của Tuyên Tuyên , vali màu đỏ sậm là của tôi, làm phiền các cậu hỗ trợ sắp xếp cho đúng.”


“Hỏi ít thôi, rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi viết thêm vài phần tài liệu chuyên môn nữa đi, rèn luyện thêm cho kỹ năng văn thư còn chưa bằng ai ấy?” Úc Văn Yến vốn đang tích tụ ấm ức trong lòng, ai đến đáp lời cũng bị mắng cho vài câu.

“Tiện chứ, nếu cô muốn đi thì cứ nói với tôi một tiếng.” Bác sĩ Hạ vô cùng hoan nghênh Tuyên Dụ đi cùng bọn họ, vừa hay họ đang thiếu người, có thể làm cộng tác viên tình nguyện.

Tuyên Dụ hỏi: “Còn Úc Văn Yến thì sao?”

“Vậy tại sao em không ôm anh?” Giọng nói của Úc Văn Yến tràn đầy từ tính, âm cuối vương vấn, dán lên vành tai cô, hơi thở ấm áp phả lên gương mặt cô.

Dương Trí đã chuẩn bị xong, đứng ở cửa thúc d·ụ·c: “Đừng lấy những đồ đạc lớn, chúng ta ưu tiên tránh đi trước đã, sau này còn có thể trở về sau.”

Tuyên Dụ lườm anh một cái, nhanh chóng lùi lại, rồi bị anh kéo vào trong lồng ng.ực, ôm chặt.

Bác sĩ Hạ đẩy cửa phòng ra, cấp cứu người bị thương cả đêm, mãi mới được nghỉ ngơi thì lại đi tìm bọn họ ngay.

“Chúng tôi chắc chắn là không đi được, tôi sẽ liên hệ với bên công ty hàng không thay giáo sư, để mọi người ngồi chuyên bay sớm nhất trở về.” Bác sĩ Hạ cười khẽ, anh ấy đã từng làm bác sĩ ở chiến trường, tình huống hôm nay đối với anh ấy mà nói cũng coi như là tình huống nhẹ nhàng nhất, trước mắt bệnh viện thiếu nhân lực, nên bọn họ phải ở lại.

“Ừm. . . . . . Được.” Tuyên Dụ ép buộc chính mình tỉnh táo lại, lấy từ trong vali ra giấy tờ tùy thân, nhét trong túi áo khoác, sau đó mang theo ít đồ ăn ấm bụng.

Úc Văn Yến khẽ cười một tiếng, trái tim được câu nói này lấp đầy, mềm giọng nói bên tai cô: “Chiến tranh lạnh kết thúc, anh sai rồi.”


Sau khi đi vào phòng nghỉ, Tuyên Dụ mới phát hiện điện thoại không có tín hiệu, giờ phút này cô đã hiểu được tâm trạng của Úc Văn Yến sau khi tìm được tín hiệu nóng lóng muốn liên hệ với cô thế nào.

Tuyên Dụ nhìn thấy màu đỏ nổi bật trên vải trắng xóa, trong mắt cô thoáng qua sự hốt hoảng.

Dương Trí không rõ công tác của bọn họ, nhưng bây giờ chắc chắn là bận tối mày tối mặt: “Trước hết em cứ bảo vệ chính mình cho tốt đã, thầy sẽ liên hệ với sứ quán, chúng ta mau chóng về nước.”

Một cô gái nhỏ lại phải trải qua những chuyện thế này, Dương Trí thấy mà đau lòng.

Sau khi tan cuộc, Tuyên Dụ tiếp tục đi dạo cùng Dương Trí ở sau vườn hoa đến tận 10 giờ đêm mới trở về phòng.

Tuyên Dụ chưa từng thấy qua những cảnh tượng này, cô luôn cho là những chuyện này rất xa xôi nhưng nó lại đang hiển hiện ngay trước mắt, bản thân cô cũng không hề mạnh mẽ như mình nghĩ, vẫn còn rất sợ hãi.

“Mười phút.” Úc Văn Yến liếc nhìn đồng hồ màu xanh lá cây trên cổ tay.

Tuyên Dụ kéo căng áo sơ mi trên người, quay đầu ra nhìn ngoài cửa sổ, chỉ để lại cho bọn họ cái gáy.

Úc Văn Yến nhận lấy điếu thuốc, cắn thẳng lên dấu son môi trên đầu mẩu thuốc lá, cười nói: “Sau này đừng làm thế nữa.”

“Anh Yến, cô giáo Tiểu Tuyên còn chưa chia tay bạn trai, chúng ta không thể làm loạn được.” Ngụy Tiểu Sùng nhắc nhở.

Dương Trí cảm kích nói: “Cảm ơn bác sĩ Hạ, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi có thể sẽ kẹt lại ở khách sạn đợi người tới giải cứu rồi.”

Úc Văn Yến không chỉ đổi xe, mà còn đổi sang một bộ quần áo bình thường sạch sẽ, hẳn là anh vừa tắm rửa xong, trên người còn thoang thoảng mùi xà phòng mùi thơm ngát.

Úc Văn Yến: “Cho tôi mượn.”

Sau khi Dương Trí vào cửa, Tuyên Dụ mới rút chìa khoá ra, đi về ban công ở cuối hành lang.

“Em. . . . . . Hít thở chút thôi.” Tuyên Dụ lấy lại tinh thần, hỏi: “Sao vậy? Thầy còn chưa ngủ?”

Tuyên Dụ nhìn những món ăn trên bàn, may mà họ ăn đồ phương Tây, nếu không thì chắc chắn cô sẽ vác bụng đói về khách sạn.

“Cầm đi.” Tuyên Dụ không hài lòng khi anh ngẩn người.

Tuyên Dụ ngồi vào ghế phụ lái, c*̃ng không hỏi đi đâu.

Ngụy Tiểu Sùng không nghĩ ra, nghi ngờ sao anh lại đột nhiên trở nên cẩn thận như vậy, ngài đại sứ đã không ít lần nói anh ăn mặc quá tùy ý, nhưng anh cũng không quan tâm, chẳng lẽ bây giờ là thực sự muốn ra tay với cô gái Tiểu Tuyên à? (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh hút hơi hơi thuốc rồi dập nó đi, anh lo cô hít phải khói thuốc, không tốt cho sức khỏe.

“Được, tôi tới ngay.” Bác sĩ Hạ mặc lại áo khoác trắng, cùng y tá xuống lầu.

“Buổi tối chúng tôi sẽ sắp xếp bữa tối, đến lúc đó sẽ tới đón hai người.” Ngụy Tiểu Sùng để lại câu này rồi quay về cơ quan làm việc.

Úc Văn Yến bước xuống từ xe cấp cứu, anh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơmi, bên trên nhuốm màu khói bụi đen xám, bẩn thỉu, vừa ngẩng đầu, anh đã nhìn thấy Tuyên Dụ đang đứng phía xa.

Tuyên Dụ ngồi bên cạnh Dương Trí cũng là lần đầu tiên cô ngồi gần vị trí chủ vị như vậy, những người ngồi ở đây đều là nhân vật lớn, nên cô cũng không dám trốn tránh, nghiêm túc ngồi nghe bọn họ nói chuyện.

Tuyên Dụ trừng mắt nhìn anh, gọi cô lại chỉ muốn nói với cô những điều này thôi à? Vậy cô thà rằng anh cái gì cũng đừng nói, cũng sẽ không có chờ mong, lại càng không thất vọng.

Tuyên Dụ hơi đẩy vali, nhìn chằm chằm vào thảm lông rực rỡ trên mặt đất: “Chúng em cơ bản là chưa nói, anh ấy có thể đang làm chuyện không thể nói với người ngoài, nên phải có ý thức bảo mật đến cùng, em cũng không thể bám theo anh ấy truy hỏi được, phải chú ý đến vấn đề ý thức.”

“Cho nên anh nghĩ thế nào, muốn chia tay à?” Tuyên Dụ hỏi anh.

Dương Trí: “Mấy ngày tới bọn họ sẽ tới phòng khám, em cũng cùng tới đi?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuyên Dụ mở cửa, ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, tâm tình khẽ buông lỏng, lúc này cô mới phát hiện ra thần kinh vẫn luôn căng thẳng, hiện tại mới được thả lỏng.

Sau khi sắp xếp cho thầy trò hai người họ, bác sĩ Hạ dẫn đoàn đi hỗ trợ, bây giờ bệnh viện đang cần nhân nhân lực.

“Lần đầu ra nước ngoài đã gặp phải chuyện lớn như vậy, thế mà em vẫn rất bình tĩnh.” Úc Văn Yến đi đến bên cạnh cô, khuấy động không khí, nói đùa: “Khả năng chịu đựng căng thẳng rất tốt.”

Dương Trí thiên vị, ngạo nghễ hất cằm lên: “Tuyên Tuyên đi thôi.”

Đường Phục Tông dạy cô cách nộp đơn học lên tiến sĩ theo diện bảo mẫu, nhưng tổng giám đốc một công tư như anh ấy không thể rảnh rỗi đến mức đó được, người chỉ điểm sau lưng ngoại trừ Úc Văn Yến thì cô không thể nghĩ ra được người thứ hai là ai, nên Đường Phục Tông nói gì cô cũng không từ chối, đáp ứng vô điều kiện.

Tuyên Dụ đứng ngẩn tại chỗ, chưa bao giờ nghĩ đến cái ôm đầu tiên sau khi gặp lại vội vàng như thế, thậm chí còn không cảm nhận được nhiệt độ của anh, thì trước người đã mát lạnh.

“Bác sĩ Hạ đã đi qua rất nhiều quốc gia, giao lưu với nhiều người, em nên học hỏi nhiều từ anh ấy.” Dương Trí rất nhiệt tình.

Tuyên Dụ vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, cảm thấy mọi chuyện đang xảy ra thật khó tin.

“Các chuyến bay đã bị ngừng lại, chúng ta chỉ có thể chờ đợi tin tức từ đại sứ quán.” Dương Trí cũng có chút hoảng sợ, anh ấy cố gắng duy trì sự bình tĩnh, một lát sau còn nói đùa: “Hiếm khi em ra ngoài học tập, kết quả lại gặp phải sự kiện có xác suất nhỏ thế này, sau khi về nước đi khoe khoang thì ai cũng sẽ ngưỡng mộ cho xem.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuyên Dụ nghe được câu nói phía trước, thì giật mình kinh hãi, cô không hỏi nữa, xoay người muốn đi thì lại bị anh nắm cổ tay.

Ngụy Tiểu Sùng: “Anh không có à?”

Không ai nói gì nữa, khiến không gian phía sau xe rơi vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng nói trò chuyện của vài người phía trước.

“Hỏng rồi, vẫn chưa mua cái mới.” Úc Văn Yến vỗ vỗ bụi bặm vô tình dính phải trước người.

Tuyên Dụ gật đầu, hiển nhiên là tâm trạng cô đang rất tệ.

Dương Trí đưa Tuyên Dụ về phòng, trước khi tách ra còn không ngừng dặn dò: “Trong vòng sáu tiếng đều không được ngủ, biết chưa?”

Một âm thanh đột nhiên vang lên, Tuyên Dụ cảm thấy tòa nhà đều rung chuyển, cô sợ hãi nắm lấy tay Dương Trí. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuyên Dụ chưa quen địa hình, nên đi nhầm mấy lối mới tìm được bậc thang xuống lầu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Chủ động nhón chân hôn anh