Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 25: Dáng vẻ tươi cười trên mặt nàng vô cùng xán lạn 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Dáng vẻ tươi cười trên mặt nàng vô cùng xán lạn 2


"Điện hạ, có phải nên dùng bữa tối rồi hay không?" Từ Bình nhắc nhở.

Sau khi hai người ăn xong, Mục Liễn thấy bát đũa đã được dọn xong, liền nói: "Tất cả lui ra ngoài đi."

Không có lý do gì lại lệnh tất cả mọi người lui ra, nhất định là hắn có chuyện muốn nói nhưng không thể cho ai biết, Lâm Huệ dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng đoán được khẳng định là liên quan tới yêu tinh, cũng không biết hắn lại tưởng tượng ra cái gì đây.

"Ừ." Mục Liễn mang dư đồ ra khỏi thư phòng.

Xem xong thư, Mục Liễn yên lặng không nói gì.

Kết quả Mục Liễn lại lấy ra một vật nói: "Ngươi đến xem đi."

Thanh Vân quan cách đó không xa, Từ Bình lại cưỡi ngựa tốt, cho nên không mất bao lâu đã đến cửa đạo quán.

"Không ở Đại Lương?" Mục Liễn nhíu mày, "Vậy ở nơi nào?"

"Cái gì?" Lâm Huệ tiến tới, cảm thấy hơi hiếu kì.

"Có bụi. . ." Hắn thu tay lại, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh Lận Ngọc Trừng sờ đầu nàng ở trong mộng.

Lâm Huệ chuẩn bị rửa tai lắng nghe.

Lúc này Mục Liễn mới tiến vào.

Trong lòng Mục Liễn có cảm giác nói không nên lời, không kiềm được đưa tay chạm vào mũi nàng, nhẹ nhàng lau đi lớp bụi.

Sau khi Lâm Huệ phủi sạch sẽ, ánh mắt nhìn về thứ kia một lần nữa, mới phát hiện hóa ra là một dư đồ, lập tức dở khóc dở cười.

[3] Trấn trạch, khu sát, trảm tà: canh giữ nhà cửa, đẩy lui sát khí, chém g·i·ế·t tà ma.

Hứa Vô Phi suy nghĩ một chút, hắn nghi ngờ có thể Mục Liễn đã mơ quá nhiều, bằng không cũng không đến mức phải thúc giục như vậy, hắn đứng dậy đi vào buồng trong lấy ra một vật: "Ngươi giao cái này cho điện hạ." Đồng thời viết một phong thư, "Đưa thư này cho điện hạ xem."

Lúc này Mục Liễn vừa mới ngồi lên kiệu.

Ánh mắt nam tử lạnh lẽo giống như ánh trăng chiếu vào mặt, Lâm Huệ bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, quay trở về bàn: "Những địa danh này rất dễ nhớ, ta nhìn trong hai ngày là sẽ nhớ được thôi."

Từ Bình trình đồ vật lên.

Trong truyền thuyết, Ngọc Hoàng đại đế chỉ ở trêи thiên đình cũng không phải ở trêи ngôi sao kia, sao nàng có thể ở trêи ngôi sao đó được? Có điều, hắn nghĩ tới giấc mộng rất lâu trước đó, Lâm Huệ nói nàng muốn quay về thế giới thuộc về nàng.

Mục Liễn mở dư đồ ra một chút.

"Không phải ngươi nói ăn anh đào ở nơi đó để tu luyện sao?" Mục Liễn nói, "Ta không nhớ rõ có nơi nào gọi là Vân Nhai sơn."

"Vâng." Quế Tâm đáp.

Áo bào màu xanh nhạt mặc trêи người hắn, mang tới cảm giác tươi mát của ngày xuân, có điều nha đầu trong phòng đã sớm không còn cái loại vui mừng phấn khích trước đó. Bởi vì các nàng nhận ra rằng, cho dù Ung vương và vương phi có ở cùng một chỗ, hai người họ cũng không có chút thân mật nào.

Mục Liễn: . . .

Từ Bình cảm thấy kỳ quái, đặc biệt cầu tới, nhưng tại sao lại giấu kĩ ở một nơi như vậy? Rốt cuộc chủ tử đang suy nghĩ cái gì? Trong lúc đang nghi hoặc, lại thấy Mục Liễn đi lòng vòng trong thư phòng, rồi đột nhiên lấy ra một dư đồ cực lớn.

Mặt nàng nhăn lại, nhìn vô cùng đáng yêu.

Đây là muốn mở một khóa dạy địa lý sao?

"Điện hạ không cần phải lo lắng, ta có năng lực bảo vệ bản thân."

Hắn tin nàng cái quỷ.

Không sai, nàng chính là yêu nữ đến từ ngôi sao.

Mục Liễn thấy thái độ của nàng không đứng đắn, thản nhiên nói: "Nếu như ngươi bị phát hiện, có lẽ bản vương cũng không cứu nổi ngươi."

Mục Liễn: . . .

Người này ngoại trừ ngủ chung mỗi ngày ra, thì cũng thường xuyên dùng bữa với nàng, Lâm Huệ thấy hắn đến liền sai người bày cơm.

Vừa mới đến cửa thượng phòng liền nghe thấy âm thanh của Quế Tâm: "Xem ra Lận công tử có một khố phòng tại phố Xuân Lâm, có điều vương phi, người thật sự muốn tới đó sao?"

Nói tu luyện thì tu luyện đi, sao còn phải bịa ra một địa danh chứ, lần này thì tốt rồi, gặp ngay một người có trí nhớ cực tốt. Nàng nhắm mắt nói: "Yêu giới của chúng ta không ở Đại Lương, cho nên Vân Nhai sơn cũng không có trêи dư đồ."

Thấy thần sắc của chủ tử không vui, Từ Bình nói: "Điện hạ có cần tiểu nhân đi thêm một chuyến nữa không?"

Lần này tâm thần (lòng dạ + đầu óc) của Mục Liễn có chút không yên, từ lúc Lận Ngọc Trừng tới vương phủ cho đến nay, thỉnh thoảng hắn lại mơ thấy người này. Trong mộng, Lận Ngọc Trừng luôn luôn xuất hiện cùng với Lâm Huệ, dường như bọn họ luôn có chuyện nói không hết, có một lần hắn vậy mà mơ thấy Lận Ngọc Trừng sờ đầu Lâm Huệ.

Mục Liễn đột nhiên cầm văn án (giấy tờ) trêи tay ném một cái, nói với Từ Bình: "Ngươi lập tức đi Thanh Vân quan, hỏi Hứa Vô Phi một chút rốt cuộc hắn ta đang làm cái gì, hắn ta đã đáp ứng chuyện của bản vương sao bây giờ còn chưa hoàn thành."

Ngoại trừ thư ra, còn có một con dấu nho nhỏ màu xanh, Mục Liễn cẩn thận xem xét, thì phát hiện con dấu này không hề tầm thường, dưới đáy không có khắc chữ, ngược lại bốn phía đều được điêu khắc phù chú phức tạp, khi đặt phù chú kia ở chỗ có ánh sáng, ẩn ẩn phát ra tia sáng màu đỏ như máu.

"Quên đi." Hỏi lại chắc cũng không hỏi ra được nguyên nhân, hắn hoài nghi đạo hạnh của Hứa Vô Phi nói không chừng còn không cao bằng Lâm Huệ.

Chờ đến khi trở lại vương phủ, hắn liền tiến vào thư phòng, sau đó đặt Thanh Huyền ấn trong một cái hộp.

Sao hắn ta có thể sờ được? Nghĩ đến cảnh đó, hắn cũng giơ tay hướng đầu Lâm Huệ, lại bị nàng hất ra, "Ta tự phủi được."

Bởi vì đã lâu không dùng để quan sát, nên bên trong phủ đầy một lớp bụi, bụi bay ra khắp nơi, khiến cho trêи đầu và trêи mặt Lâm Huệ đều dính đầy bụi. Nàng vẫy tay nói: "Đây là vật gì mà đầy bụi vậy? Bay cả vào trong miệng ta luôn."

"Ừ."

Quế Tâm thở dài, yên lặng lui sang một bên.

Hơn nữa, căn bản nàng cũng không phải là yêu tinh!

À, là vì chuyện nằm mơ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đúng lúc Hứa Vô Phi đang ăn trưa, nghe tin Từ Bình tới liền mời hắn cùng dùng bữa. Từ Bình nói: "Tiểu nhân nào còn tâm trí mà ăn, đạo trưởng, người mau giải quyết xong mọi việc đi, tránh cho điện hạ luôn bận lòng." (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế giới kia, rốt cuộc ở nơi nào chứ?

Quả nhiên Mục Liễn bắt đầu: "Ngươi nhìn bức tranh này thật kỹ một lần, " ngón tay chỉ vào kinh đô, "Đây là đô thành Bắc Hoa của Đại Lương, nhất định phải nhớ kỹ, đô thành ở hướng nam, thành trì gần nhất là Vân châu. . ."

Từ Bình nhíu mày: "Đạo trưởng nếu cần người trợ giúp thì cứ nói. . ."

Hứa Vô Phi này thật sự làm việc không tốn sức, rõ ràng hắn muốn tìm hiểu nguyên do vì sao nằm mơ lại trở thành sự thật, thế mà hắn ta lại đưa tới một vật như vậy.

Đương nhiên phải đi rồi, hàng hóa cần phải được kiểm tra cẩn thận, nàng cũng không muốn bị lừa, Lâm Huệ nói: "Giờ Mùi ngày mai nhớ nhắc nhở ta."

Mục Liễn liếc nàng một chút: "Đây là nước Cao Miên."

Nói tới nói lui cũng là vì an toàn của nàng, tâm ý này vẫn nên nhận.

Mục Liễn mở thư ra.

Hắn nhìn thấy khóe miệng Mục Liễn nhếch lên.

Hai người nói thêm một lát, liền bận bịu đi làm việc của chính mình.

Nghe rất gấp, Từ Bình lập tức lên đường.

Lâm Huệ quả thực muốn nện vào đầu mình một phát.

Lời nàng nói, rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả?

Lâm Huệ cứng đờ: "Ngươi làm gì vậy?"

Thật mệt mỏi, căn bản là ở nơi này mỗi lần gội đầu đều quá phiền phức, nếu ban ngày mà trời không có nắng, thì rất khó khô, bởi vì tóc nàng quá dài.

Viên phòng, quả thực trở thành một điều viễn vông.

Cuối cùng cũng không phải tay không mà về, Từ Bình cẩn thận cất kỹ rồi lập tức quay về kinh đô.

"Hả?" Lâm Huệ không hiểu rõ.

Không, chắc chắn là không bằng, không phải lá bùa ban đầu kia nửa điểm tác dụng cũng không có sao.

Lâm Huệ phủi phủi một trận, cuối cùng tro bụi trêи mái tóc cũng rớt xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ở một nơi rất xa, " Lâm Huệ lôi kéo Mục Liễn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Điện hạ có nhìn thấy những ngôi sao trêи trời kia không? Yêu giới ở tại một trong số những ngôi sao đó, thấy không? Ngôi sao sáng nhất ở phía tây kia kìa."

Chương 25: Dáng vẻ tươi cười trên mặt nàng vô cùng xán lạn 2

Tuy nhiên Thanh Huyền ấn này . . . Mục Liễn nghĩ thầm, nếu cầm tới bên cạnh Lâm Huệ, không biết nàng sẽ có phản ứng gì hay không? Nhưng xua đuổi (khu trừ) này là hàng phục, hay là trực tiếp g**t ch*t yêu quái? Trong thư cũng không nói rõ ràng.

Lâm Huệ: Ừ.

Lâm Huệ đổ mồ hôi, ai sẽ phát hiện được chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở trong thư Hứa Vô Phi nói rõ không có cách nào cho hắn một đáp án, vì vậy chỉ có thể giao ra Thanh Huyền ấn mà sư phụ để lại, nói rằng vật này có thể "trấn trạch, khu sát, trảm tà", [3] nếu như hắn vẫn bị giấc mộng quấy nhiễu, có thể thử đeo Thanh Huyền ấn ở trêи người một lần, nếu như thật sự có yêu ma bên người, thì sẽ bị xua đuổi ngay lập tức.

Có điều năng lực này không biết có thể chống đỡ được Thanh Huyền ấn hay không? Mục Liễn nhíu lông mày, đột nhiên hỏi: "Vân Nhai sơn ở chỗ nào?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Mục Liễn "ừ" một tiếng: "Vậy ta để dư đồ lại cho ngươi."

Hứa Vô Phi đặt đũa xuống: "Không phải ta không muốn làm, mà thật sự có lòng nhưng không đủ lực." Bản chép tay mà sư phụ hắn để lại không chỉ nhiều vô số, mà còn hơi khó hiểu với tối nghĩa, đọc một trang mà phải cần mấy canh giờ phỏng đoán thâm ý trong đó, hắn hoài nghi chắc phải xem tới mấy năm mới xong.

Tình trạng? Từ Bình nói: "Điện hạ vẫn như thường ngày." Ngoại trừ việc đột nhiên dọn đến ngủ cùng cùng vương phi ra, thì cũng không có chỗ nào không đúng. Đúng rồi, đột nhiên điện hạ muốn điều tra Lận Ngọc Trừng kia, tuy nhiên người này lại không có bất kỳ liên quan gì đến sự vụ (công việc) của nha môn, nhưng Từ Bình sẽ không nói ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Dáng vẻ tươi cười trên mặt nàng vô cùng xán lạn 2