Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 253: Cô Gái Nhỏ Năm Ấy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 253: Cô Gái Nhỏ Năm Ấy


Vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy, phong thái tự tin không nép vế dưới bất cứ ai, không chỉ vậy, Vân Tú còn là một con người có tinh thần tự tôn dân tộc cao, hết lòng vì đồng bào mà hỗ trợ, không t·hiên t·ai nào không giúp đỡ, không nơi nào đói nghèo thiếu dấu chân cô đi qua. Người con gái đẹp người, đẹp nết lại tài giỏi xuất chúng mà không một nữ nhân nào không cảm thấy thần tượng. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Tổng giám đốc ... anh ... anh có vợ rồi?

Gia đình mới được êm ấm không lâu, hai bên cha mẹ phải tận lực mới chấp nhận được điều này, nhất là mẹ vợ hắn. Mà bản thân Vân Tú cũng đã hy sinh vì hắn quá nhiều rồi, mang về cho cô ấy một người chị em nữa, chắc cô ấy sẽ xé xác hắn ra mất.

Khi đã đả thông tư tưởng, Linh Khả Nhi lập tức quay trở lại bộ dáng vui vẻ hoạt bát trước kia. Thấy cô nhanh chóng biến hóa như vậy, Dương Tuấn Vũ cũng cảm thấy vui mừng. Hiện tại như thế này là tốt nhất, hắn muốn làm chút gì đó bù đắp cho cô, âu cũng là để giúp lòng hắn cảm thấy thực sự nhẹ nhõm, kể từ khi được sống lại tới bây giờ.

- Không chỉ quen biết, anh ấy còn hứa sau này em lớn sẽ lấy em làm vợ.

Lúc trước, cô đã nghe theo quyết định của cha mẹ và bạn bè, thử chấp nhận mở lòng ra với Thẩm Giang, bọn họ vốn đã có một đám cưới, cô vốn dĩ định để mặc cho cuộc sống sắp đặt, nhưng sự phụ bạc của người con trai đó khiến cô triệt để mất niềm tin vào chuyện yêu đương nam nữ.

- Ơ. Ai chơi như vậy.

- Sếp tổng? (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Nhược Khê gắp miếng đuôi bạch tuộc vào miệng vừa nhai vừa ồ lên coi như chấp nhận lời giải thích của hắn.

- Không thể nào lại trùng hợp như vậy.

Lần này tới phiên Linh Khả Nhi trợn tròn mắt khó tin, Dương Tuấn Vũ thì mồ hôi đã đầy đầu, đối với cô bé này, hắn quả thực rất bất đắc dĩ:

- Anh là tổng giám đốc Dương?

Hai người đi tới một quán đồ ăn đêm ở gần một cái hồ nhỏ giữa trung tâm thành phố Yên Phú, gió mát hiu hiu thổi qua khiến người ta tỉnh táo hơn:

Bản thân cô cũng tôn sùng Vân Tú, nhưng cô vạn vạn lần chẳng thể ngờ người đàn ông thần bí vẫn hay được mọi người đồn đoán là cha đẻ của Gia Hân lại là anh, vị tổng giám đốc với năng lực kỳ diệu cứu cô khỏi quỷ môn quan, người mà cô thầm thương trộm nhớ.

Dương Tuấn Vũ nháy nháy mắt tỏ ý cô tạm thời đừng làm con mèo nhỏ này nháo thêm nữa, Khả Nhi khẽ gật đầu cười giúp hắn giữ bí mật.

Chưa kể Linh Khả Nhi lại biết việc này, nếu hắn mở lòng với con bé, cô ấy sẽ nghĩ sao? Chuyện tình cảm thực sự phức tạp mà.

Nước mắt Lâm Nhược Khê giàn giụa, theo bản năng tự động nhích ra xa một chút khỏi cô gái bên cạnh.

- Cô muốn ăn gì? Thịt nướng, hay hải sản nướng?

- Cứ coi là anh rất bận đi, nhưng sau này phải thường xuyên liên lạc với em.

Hai người bước đi dưới ánh đèn đường sáng dìu dịu, Linh Khả Nhi ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra nghi vấn trong lòng, dù bản thân cô đã khẳng định chắc chắn, chẳng qua trong lòng vẫn còn những ý định cố chấp không muốn tin điều này là sự thật.

- Xin lỗi, thời gian vừa rồi anh thực sự quá bận, ra nước ngoài thoáng cái đã hơn năm năm trôi qua. Em thấy đấy, ngay cả khi anh nhậm chức tổng giám đốc ở đây, gần hai năm vừa rôi cũng không có mặt tại công ty. Hôm nay chính là vừa về tới đây, dù đã muộn nhưng vẫn muốn quay lại công ty nhìn một chút, tình cờ gặp chị Khả Nhi của em làm việc quá sức ngủ gục trên bàn mới gọi đi ăn khuya đó.

- Đúng vậy, em thấy anh không ra dáng giám đốc sao?

- Anh biết cô bé này sao?

Nhưng người ta là tổng giám đốc một công ty lớn, còn cô chỉ là một nhân viên thấp kém nhất, làm sao dám với cao? Linh Khả Nhi tự ti, trong lòng rối bời, nhưng chẳng ai không thể tự cho bản thân mình mơ ước một chút.

Dương Tuấn Vũ thở dài đọc ra dãy số điện thoại của mình, Lâm Nhược Khê gật gật cái đầu nhỏ hài lòng, cô còn cẩn thận lập tức gọi sang, thấy điện thoại trong tay hắn rung lên mới tin.

Cả hai người cùng đồng thanh hỏi, hỏi xong lại quay sang nhìn nhau.

Dương Tuấn Vũ nhìn bộ dạng ủy khuất của cô bé thì bật cười, Linh Khả Nhi cũng ôm bụng cố nén cười.

- Như vậy ... chúc mừng anh ...

- Cái này... Nhược Khê em đừng hiểu lầm. Chị với tổng giám đốc không có gì.

Thực ra, không chỉ có Lâm Nhược Khê kinh ngạc, bản thân Dương Tuấn Vũ cũng dở khóc dở cười. Theo như cách nói của Linh Khả Nhi, không ngờ cô gái này lại tới Trung Tâm Vũ Trụ làm.

Nhìn vẻ mặt mất mát của cô, Dương Tuấn Vũ có chút bối rối, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh của hai người, hắn vẫn chọn lựa giữ lại một phần khoảng cách nhất định với Linh Khả Nhi.

- Anh biết, nhưng ... có những thứ rất khó để nói rõ.

Linh Khả Nhi chọc chọc môi nghĩ ngợi:

Linh Khả Nhi lắc đầu, có những thứ sai trái, tốt nhất không nên nói ra thì hơn. Bản thân cô coi như đã có một đời chồng, mặc dù còn chưa chính thức cưới xin, nhưng nếu tìm hiểu một chút sẽ biết cô đã tổ chắc ăn hỏi rồi.

- Không phải thì tốt rồi. Tức là em vẫn còn cơ hội.

- Thời gian qua ổn chứ?

- Cảm ơn. Vậy còn cô thì cô thì sao? Gần 2 năm qua đã tìm thấy anh chàng nào tốt chưa?

- Nhược Khê? Em làm gì ở đây?

Hai người Dương Tuấn Vũ cùng Linh Khả Nhi vừa nói chuyện, vừa tận lực né tránh chủ đề tình cảm và gia đình tới cuối bữa ăn. Đợi khi đưa cả hai trở về nhà, Dương Tuấn Vũ hắn mới ngả người thở ra một hơi dài.

- Anh làm như vậy sẽ khiến con bé tiếp tục mơ mộng mà thôi.

Dương Tuấn Vũ nhăn mày, bóp trán, chẳng biết làm sao cho phải:

Chương 253: Cô Gái Nhỏ Năm Ấy

Cả hai lại bất đắc dĩ cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Vì sao lâu như vậy anh không có tới thăm em? Có phải đã quên em rồi không?

Dương Tuấn Vũ nghe giọng nói thanh thúy có chút quen thuộc này thì chợt ngẩn người, hắn với Linh Khả Nhi quay lại thì lập tức nhận ra người quen.

Linh Khả Nhi nhìn Dương Tuấn Vũ lại nhìn con bé, môi mấp máy không biết có nên nói ra sự thật không.

Nhận ra điều đó, Linh Khả Nhi vội giải thích:

- Ừ.

Lâm Nhược Khê nói với mấy người bạn ngồi cùng bàn rồi nhanh chân bước qua, Linh Khả Nhi chu đáo đã kéo chiếc ghế bên cạnh để cô ngồi xuống, nghe cô bé nói vậy mặt hơi đỏ lên nhưng lập tức lắc đầu:

- Vâng, hôm nào cũng rất đông khách, bác Châu có lần nói với em tới 3h sáng mới hết khách.

Để giải vây cho cô bé, Khả Nhi liền lái sang hướng khác:

Linh Khả Nhi và Dương Tuấn Vũ đều lắc đầu, thấy vậy cô bé lập tức bĩu môi rồi lau nước mắt, nhìn qua giống như một con mèo ngốc nghếch lem luốc khiến người ta dễ mủi lòng yêu thương:

Hắn trừng mắt: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ăn hải sản đi, quán này nổi tiếng là hải sản nướng. Bác Châu, cho chúng cháu thêm nhiều cua, tôm và mực nướng nhé.

- Ừm...

Cô bé buồn nhanh, vui cũng nhanh, vừa biết thế lập tức ý ới hỏi hết chuyện này tới chuyện kia khiến hai người được một phen hoa mắt chóng mặt. Mãi tới khi thức ăn thơm phức được bác chủ quán mang lên, mới ngăn được cái miệng liến thoắng của cô nàng.

- Vâng.

Có điều, sau khi cô biết vợ của anh lại là cô gái nổi tiếng nhất cả nước, thường xuyên xuất hiện ở những chương trình tiêu điểm của chính phủ và sóng truyền hình- Nữ chủ tịch của siêu tập đoàn đa công nghệ- Trần Vân Tú, một người con gái cực kỳ xuất sắc.

Dương Tuấn Vũ nhẹ nhàng gật gật, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh người vợ xinh đẹp của mình.

Dương Tuấn Vũ cười cười.

Nếu đã không thể có gì với nhau, cô quyết định làm một nhân viên tốt, và biết đâu, hai người thực sự còn có thể là bạn bè, bởi vì dù sao anh cũng rất gần gũi thân thiện, khác xa với các vị giám đốc mà cô đã từng làm việc những năm qua.

Hai người còn định nói gì đó thì đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng kêu:

Lần này tới phiên Lâm Nhược Khê ngẩn ngơ, trong đầu lập tức nghĩ tới vị trí tổng giám đốc gần hai năm trời không tới công ty vẫn được mọi người bàn tán.

Lâm Nhược Khê lập tức làm bộ dạng kinh ngạc, rồi đau khổ, nước mắt không ngờ thực sự chảy ra, miệng tu tu khóc làm hắn càng cuống quýt.

- Thi thoảng em cũng tới đây ăn cùng các anh chị trong công ty.

- Này này. Em đừng nó làm loạn. Mọi người cười cho đấy.

- Thôi nào. Khi đó em quá cuốn lấy anh nên anh mới nhất thời lỡ miệng, em cũng lớn rồi, đừng nghĩ nó là thật chứ?

Lâm Nhược Khê đang dứ dứ nắm đấm nhỏ uy h·iếp, vừa gật đầu đáp.

- Anh có khi nào hứa như vậy?

- Làm sao lại khó? Chẳng lẽ một ngày nhắn tin, gọi điện một chút cũng không được? Em không tin. Anh đọc số điện thoại đi.

- Em quen cô bé này?

Có điều, nếu giống như kiếp trước, cô bé này phải là tiếp viên hàng không chứ? Vì sao lại làm việc ở đây? Dù có làm cho Thịnh Thế, thì cũng nên tới công ty Hàng Không mới phải.

- Ồ. Chứng tỏ quán này rất được.

Dương Tuấn Vũ nhìn kỹ, hình ảnh cô bé tinh nghịch ngày nào lại hiện về, nhìn cô hiện giờ đã trưởng thành, rất xinh đẹp rạng ngời, y như hồi hắn gặp trên chuyến bay định mệnh. Nghĩ tới lời hứa trước lúc m·ất m·ạng, hắn bất đắc dĩ không biết phải làm sao mới phải.

Cô đã rất sốc, nhưng rồi dần dần cũng chấp nhận sự thật này, cũng đúng thôi, chỉ có một người xuất sắc như chị Vân Tú mới xứng đáng với người đàn ông đấy. Và lời khẳng định của anh ta vừa rồi, đã khiến tâm tư cô hoàn toàn thông suốt.

- Nếu không tin mai em sẽ nhận được đơn thông báo đình chỉ công tác.

- Không. Đàn ông đều phụ bạc.

- A. Chị Khả Nhi? Anh Tuấn Vũ? Hai người ... hai người ... là một đôi?

Và rồi, trong lúc khó khăn nhất, anh lại xuất hiện, một người thần kỳ đã giúp cô chữa khỏi căn bệnh mà thế giới không thể. Chẳng biết từ bao giờ, mỗi lúc thất thần cô lại nghĩ tới anh, trong lòng lại cảm thấy ấm áp vui vẻ. Như vậy là yêu sao? Sao lúc trước mình không cảm thấy điều tương tự như vậy ở bạn trai cũ?

- Nếu có gì không ổn cô cứ nói.

- Thì ra em là khách quen ở đây.

Triệu Cơ chợt nói:

- Kệ bọn họ. Rõ ràng ngày đó em nói sau này lớn lên anh phải cưới em, anh đã đồng ý. Người ta đã chờ bao nhiêu năm, đi tìm anh khắp nơi mà không thấy. Nay vừa gặp vốn rất vui mừng, không ngờ anh lại vì chị Khả Nhi mà bỏ rơi em. Em thực sự ... thực sự cảm thấy rất tổn thương.

- Cái này ... sợ rằng khó.

Thấy Dương Tuấn Vũ ôm đầu không nói, Triệu Cơ cũng chỉ biết im lặng để mặc hắn tự giải quyết chứ cô cũng không có cách nào tốt hơn.

Lâm Nhược Khê cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cái đầu nhỏ lắc lắc:

- Ra là vậy.

- Mọi việc đều rất tốt.

Linh Khả Nhi vừa đi vừa cúi đầu, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì làm Dương Tuấn Vũ phải nói tới lần thứ hai cô mới tỉnh lại vội vàng đáp:

- Nhược Khê, em đừng nói bậy, anh ấy là sếp tổng của chúng ta đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Em và tổng giám đốc quen nhau sao?

- Ha ha.

Dương Tuấn Vũ định nói hắn và cô bé đã từng hứa với nhau lúc cuối đời, dù là ở kiếp trước nhưng không phải nói quên là quên được. Hắn cảm thấy nếu không thực hiện lời hứa thì lòng không yên, còn thực hiện thì làm rất nhiều người khó xử.

- Hai người ... thực sự không phải một đôi?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 253: Cô Gái Nhỏ Năm Ấy