Vạn Biến Hư Ảo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 259: Chia Tay
Nhìn bộ dạng buồn bực, bất đắc dĩ của hắn, Diệp Minh Châu bật cười xinh đẹp khiến vạn vật xung quanh nhất thời ảm đạm, Dương Tuấn Vũ bắt gặp cảnh này không khỏi ngơ ngẩn.
Hai người mặc dù thường xuyên yêu nhưng mỗi lần đều cực kỳ điên cuồng hoang dại, ở bên ngoài Vân Tú hiền thục đoan trang, thậm chí còn lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng khi ở bên người mình yêu, cô có thể lột bỏ tất cả những áp lực, sẵn sàng hòa mình vào những hành động nguyên thủy, cuồng dã nhất.
Con bé này lúc nào làm việc cũng nóng nảy, bộp chộp, nếu nói em đã tỉnh lại sợ rằng nó sẽ bỏ mặt tất cả trốn về đây thì hỏng bét. Nói gì thì nói, hiện giờ nó cũng là diễn viên, ca sĩ nổi tiếng và chủ tịch một tập đoàn giải trí rồi, đau thể muốn làm gì thì làm.
Mặt Vân Tú càng đỏ, cô cắn môi lắc đầu:
Vân Tú đột nhiên nhào lên người hắn, bộ dạng vừa hờn giận vừa quyến rũ:
- Em nói gì cơ? Anh không nghe rõ.
Yêu?
Minh Châu gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy mong đợi nhìn thấy người bạn, người chị em tốt đã 10 năm không gặp.
Diệp Minh Châu rất háo hức hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cũng chính là khi hắn ra đi như thế, cô mới biết bản thân sau rất nhiều năm vẫn chẳng thể quên được người con trai ấy.
Diệp Minh Châu chưa nói xong đã bị hắn đột nhiên cúi xuống hôn lấy, đôi môi mềm mại bị hắn đè ép không thương tiếc, mãi tới khi ánh mắt cô mơ hồ, miệng lưỡi đều tê dại, sắp ngạt thở thì mới được hắn luyến tiếc buông ra, nhưng cơ thể vẫn bị nam nhân ấy ôm chặt:
Nhưng nếu hắn cứ chìm đắm mãi trong cảm xúc cá nhân để tuột mất dấu vết lần này thì không biết sau bao nhiêu năm nữa mới có cơ hội phát hiện ra nơi tồn tại của nó.
Người ta nói niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi Dương Tuấn Vũ đang được nếm trải những ngày tháng bên cạnh những người yêu thương thì có tin tức truyền tới nói đã phát hiện ra dấu hiệu của khối lập phương khiến hắn vô cùng lưỡng lự.
Vân Tú nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt đầu trìu mến vuốt ve gò má hắn.
- Nhanh thế nào thì tùy anh, nhưng làm gì cũng nhớ ở nhà luôn có em và con chờ anh về.
- Em không muốn anh ở lại sao?
- Nhớ đợi anh trở về. Trong thời gian này, mong em sẽ chọn được quyết định đúng đắn nhất. Anh biết việc chia sẻ tình cảm với người khác rất khó khăn, nhưng Vân Tú không phải là một người tính tình khó chịu, anh tin cô ấy và em sẽ có chung tiếng nói. Hãy thử mở lòng ra được không?
Dương Tuấn Vũ rưng rưng, ôm lấy cô gái trước mặt vào lòng:
- Cảm ơn em vì đã luôn ở bên cạnh anh những lúc anh khó khăn nhất, Tú Tú à, mọi việc trong nhà khi anh đi vắng đành nhờ vào em rồi. Tuy vậy, không được làm việc quá khuya, ăn uống nghỉ ngơi phải thật đầy đủ. Anh sẽ cố gắng giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể.
- Ai dậy em chiêu trò quyến rũ như vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Được, được. Anh cũng không cần thân phận cao thấp, chỉ cần có thân phận là chồng của em.
- Ở bên em cũng không nên nghĩ nhiều quá, đừng ngủ vội, hôm nay có phải anh còn việc nên làm hay không?
Trả lời cho sự bá đạo của hắn chính là một nụ hôn có chút non nớt kinh nghiệm nhưng vô cùng nồng cháy.
...
Minh Châu trừng mắt:
- Đừng làm bộ mặt đó với em, mỗi người đều có ước muốn của mình. Em không rõ ràng thứ đó có lợi ích gì, nhưng nếu anh đã phải đắn đo lựa chọn thì chắc chắn anh rất cần nó.
Chúng ta vốn không thể thiếu nhau, tình cảm sâu nặng ra sao đã là điều không cần nói ra nữa.
Dương Tuấn Vũ đau khổ nào kém, chưa lần nào hắn rời xa người thân mà không phải đấu tranh rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Anh...! Anh vô lại, ai muốn làm vợ anh ... Ưm ...
Nguy hiểm trong mỗi chuyến đi chắc chắn là có, nhưng hắn vẫn quyết định liều mạng bước tới, và kết quả thu được hắn đều cảm thấy rất đáng giá.
- Không có ai dạy cả. Anh đừng đánh trống lảng. Anh ...
- Anh! ... Em nói là anh ở trong nhà thân phận không chỉ kém mà là vô cùng kém, chính xác hơn là không có thân phận gì cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tuyết Yên sắp về rồi?
- Được. Nếu vậy ngày mai anh sẽ qua nói chuyện với Minh Châu, hi vọng cô ấy sẽ hiểu cho anh.
- Có câu nói này của em là đủ rồi, ở nhà nhớ chú ý sức khỏe, em mới khỏi bệnh đừng làm việc gì quá sức. Tuyết Yên mấy hôm tới là trở về từ tua lưu diễn Châu Âu rồi, em sẽ bớt cô đơn hơn.
Cho nên, em dù có muốn hay không nhất định cũng sẽ thuộc về anh, và chỉ anh thôi.
Mồi lần như vậy xong, cô lại thầm mắng mình ngu ngốc. Nhưng không thể phủ nhận rằng việc này quả thực là một trong những lý do lớn nhất khiến cô dần mở lòng với các nữ nhân của anh.
Tuy nhiên, mỗi lần như vậy, cô đều cảm thấy toàn bộ sức lực mất hết, nhưng hắn vẫn sinh long hoạt hổ, càng lúc càng mạnh mẽ khiến cô nhiều lúc bất đắc dĩ nghĩ tới việc có thêm chị em cùng chiến tuyến là việc vô cùng đúng đắn. Mình cô không đủ hạ gục người đàn ông mạnh mẽ này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh yên tâm, trong thời gian anh đi vắng, em sẽ cùng cha mẹ qua lại với bên đó, để hai nhà dần dần gần gũi hơn, dễ chấp nhận nhau hơn.
Mặt khác, mục đích của anh cuối cùng vẫn là muốn được cùng mọi người sống an toàn, hạnh phúc, vì thế, việc đi lấy phần còn lại của khối lập phương là không thể từ bỏ.
- Được rồi, được rồi. Hai người còn chưa thấy mặt nhau đã đồng tâm hiệp lực áp bức anh rồi, sau này sẽ không biết thành cái dạng gì, trong gia đình này anh chắc chắn là có thân phận thấp kém nhất.
Để anh đi như vậy cô rất không muốn, nhưng ai chẳng có việc cần phải làm, cô không rõ thứ này sẽ đem lại điều gì, có điều anh đã nghiêm túc nói ra thì cô cảm thấy mình không nên ngăn bước tiến của hắn.
- Ừ. Con bé vừa gọi điện mắng anh rằng em tỉnh lại hơn một tháng rồi sao hôm nay mới gọi điện báo. Cái này đâu thể trách anh, nó theo tua đi diễn thì phải làm hết trách nhiệm với người hâm mộ và ban quản lý chứ.
- Tuyết Yên ngày càng xinh đẹp lại giỏi giang như vậy, anh thật có phúc mới có cô em gái như thế, đừng có mà cằn nhằn chứ. Nhìn cô ấy thành công như vậy, em thực sự rất cao hứng.
Tuấn Vũ, giữa anh và em quả thực không cần nói nhiều, em luôn ủng hộ quyết định của anh.
Cô đâu chỉ yêu hắn, dù có bắt mình một lần nữa phải lựa chọn giữa sự bình an của anh và mạng sống của mình, cô vẫn sẽ lặp lại hành động của 10 năm về trước.
Đôi lúc hắn cũng muốn vứt quách cái trách nhiệm gian khổ này đi, nhưng cứ nhìn thấy nụ cười trên môi của cha mẹ, vợ con, hắn lại càng phải thôi thúc bản thân cố gắng nhiều hơn nữa.
Quả đúng như lời Vân Tú nói, Diệp Minh Châu khi nghe hắn nói về khối lập phương thì thậm chí còn chủ động khuyên hắn sớm chuẩn bị tốt để đi, điều này làm Dương Tuấn Vũ có chút cạn lời.
Hai người rất dứt khoát chào tạm biệt nhau, để rồi lúc quay đi đều nước mắt tuôn rơi.
Chưa kể, hai người hiện giờ chính là đang ngập ngừng không dám xác định chính thức mối quan hệ, cả anh và cô ấy đều cần thêm thời gian, mà lần này chính là một cơ hội rất tốt.
Giữa tình cảm đang trong giai đoạn mấu chốt nhất mà hắn lại rời đi, sợ rằng Minh Châu sẽ khó chấp nhận được.
Anh là người có chí lớn, là người luôn cố gắng để những người xung quanh được sống tốt đẹp hơn, em không thể ích kỷ, vì tình cảm cá nhân mà níu chân anh được.
Dương Tuấn Vũ nhìn vợ bằng ánh mắt biết ơn vô hạn, hắn ôm lấy Vân Tú thật chặt, trong lòng rất nhẹ nhõm:
Cô còn chưa kịp nói hết đã bị hắn mạnh mẽ kéo xuống, hai người trao cho nhau nụ hôn cháy bỏng. Mùi hương ngọt ngào, thân thể mềm mại cực kỳ xinh đẹp của Vân Tú khiến Dương Tuấn Vũ hai mắt giăng đầy tia máu, hắn điên cuồng hôn khắp cơ thể cô, mơn trớn tới khi Vân Tú toàn thân run rẩy cầu xin thì hắn mới chịu nhập cuộc.
- Em biết hiện tại anh rất phân vân, nhưng nếu tin em thì anh cứ đi tìm kiếm khối lập phương, còn việc của Minh Châu em nghĩ anh nên trực tiếp giải thích với cô ấy. Minh Châu là một cô gái thông minh, hơn nữa đâu phải ngây thơ như hồi cấp ba? Anh nên nhớ cô ấy đã phải một mình chống chọi với rất nhiều sóng gió từ khi được cứu sống lúc rơi xuống vực cho tới những ngày tháng ở Zero.
Em đã về rồi cũng sẽ không chạy loạn, thời gian này em muốn bù đắp lại tình cảm với mẹ và ông bà.
Dương Tuấn Vũ bị cô véo một cái đau điếng mới tỉnh lại, nhìn bộ dạng tức giận của người con gái trước mặt, hắn gãi đầu gãi tai:
Dương Tuấn Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mặt xụ xuống:
Chương 259: Chia Tay
- Này! Này! Anh có nghe em nói gì không đó?
Vân Tú nhận ra sự nỗi lo lắng của chồng không khỏi cười an ủi:
Dương Tuấn Vũ nhìn gương mặt yêu kiều đang đỏ lựng lên thì nhe răng cười dài:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.