Vạn Biến Hư Ảo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 273: Chiến Thuật Biển Tiền
Đương nhiên, tham vọng bành trướng của Trung Quốc khiến bản thân họ gặp phải sự chống đối rất mạnh mẽ từ mọi quốc gia láng giềng xung quanh mà Việt Nam chỉ là một trong số đó.
Hiểu rõ điều này không phải chỉ mình Dương Tuấn Vũ, nhưng muốn thay đổi tình hình cuộc chiến vào thời điểm hiện tại tuyệt đối không dễ dàng chút nào.
Nếu nhìn được bao quát cục diện sẽ thấy rằng, hạm đội trên biển của đối phương đang cực kỳ hỗn loạn, không biết nên đi hay ở, tách ra hay co cụm lại phòng thủ, nhưng dù làm thế nào thì chúng cũng đang b·ị b·ắn phá liên tục từ mọi hướng.
Mọi người bị lệnh của Dương Tuấn Vũ làm bất ngờ, nhưng không ai dám hỏi lại mà chỉ có thể nhanh chóng hạ lệnh xuống bên dưới.
Việt Nam trong mấy năm trở lại đây có tài lực kinh tế hùng mạnh, sức mạnh quân sự mà đặc biệt là Hải quân đã tăng rất rõ rệt, điều này đương nhiên sẽ làm cho một số kẻ không vừa mắt.
Việc tiêm kích hạ thấp độ cao xuống thấp như vậy có lẽ chưa từng được áp dụng ở các cuộc chiến trước đây, khi mà độ cao giảm xuống, các đầu đ·ạ·n từ những trục hạm có thể bắn rơi chúng rất dễ dàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Các hòn đảo này vốn là nơi chim chẳng thèm ỉa huống chi là để cho con người có thể sống, nhưng điều quan trọng là có được nó tương đương với ranh giới lãnh thổ trên biển sẽ được mở rộng đáng kể, mà dưới biển là kho tài nguyên rất lớn, đáng để bọn họ nảy sinh t·ranh c·hấp suốt nhiều năm qua.
Lần này, việc c·hiến t·ranh xảy ra ở vùng vịnh, nói về khía cạnh nào cũng sẽ gặp phải sự chống trọi gay gắt, và sự lên án từ phía Trung Quốc.
Chương 273: Chiến Thuật Biển Tiền
Nói thì lâu nhưng với tốc độ siêu thanh của các tiêm kích, chỉ trong vài giây đổi hướng đã khiến nó di chuyển được một quãng đường rất xa, kéo theo đó là những màn bắn phá dội bom từ những điểm cực kỳ khó phòng thủ.
Mọi cách đều được quân địch áp dụng tối đa, nhưng những đầu t·ên l·ửa vẫn dần dần oanh tạc trên những chiếc t·àu c·hiến tối tân của chúng.
Chúng ta đúng là đang trong giai đoạn bùng nổ kinh tế, chính trị, quân sự, nhưng cũng là thời điểm phát triển vô cùng n·hạy c·ảm.
Và việc rút quân khỏi nơi này, tập trung chiến sự với Việt Nam chắc chắn sẽ khiến Trung Quốc mất trắng những nỗ lực bành trướng từ xưa tới nay. Chưa kể, sức ảnh hưởng của Việt Nam trên trường quốc tế vào thời điểm hiện tại không cho phép Trung Quốc muốn là có thể khai hỏa.
Trong khi đó, tiêm kích đối phương sẽ không thể ngờ được nước đi này của họ, nhất thời sẽ bị bỏ lại phía trên cao, mở ra một thời gian ngắn an toàn cho phi đội Mắt Rồng, đây chắc chắn là cơ hội không thể tốt hơn.
- Toàn bộ tàu ngầm, tàu sát thủ nghe lệnh: Phóng ngư lôi lần 1! Bắn! Lần 2: Bắn! ... Lần 6: Bắn!
Vốn dĩ nếu t·ấn c·ông bất ngờ, Hải quân Việt Nam chắc chắn sẽ gặp phải t·hương v·ong rất lớn, nhưng đen cho chúng đã bị Dương Tuấn Vũ phát hiện trong thời điểm cực kỳ mấu chốt.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, nước cờ tiếp theo họ đánh thế nào thì chỉ có họ mới biết được. Cho nên, cuộc chiến trên biển lần này nếu được thì cần hạn chế t·hương v·ong tới mức tối đa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Tuấn Vũ áp dụng chiến thuật đánh nhấp nhả từ nhiều phía, mục đích làm đối phương r·ối l·oạn trận hình, chỉ có như vậy mới hy vọng phá vỡ được dàn chắn phòng ngự của chúng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàn Quốc, Nhật Bản, Nga, Phillipin, Indonesia những quốc gia này đều có q·uân đ·ội thường trực trên biển, để sẵn sàng đối phó với các cuộc x·âm p·hạm lãnh hải.
Lực phá hủy của các đầu t·ên l·ửa này là không cần bàn cãi, đừng nói ba bốn quả rơi vào một t·àu c·hiến thì sẽ ra sao, chỉ cần một quả trúng đích cũng đủ sức đánh chìm một chiến hạm rồi.
- Tổ đội 1-3 tiến hành giáp công từ hai phía, tiến hành vây hãm kẻ địch trong Vịnh. Bắn phá q·uấy n·hiễu, tiến lùi hợp lý, giữ hỏa lực để ngăn chặn kẻ địch liều mạng phá vây rút lui.
Nếu đối phương lơi dụng sự n·hạy c·ảm chính trị này mà hạ lệnh c·hiến t·ranh trên biển thì chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.
Thủ lĩnh q·uân đ·ội xâm lược có nằm mơ cũng không nghĩ đối phương lại có nhiều t·ên l·ửa như thế, so với lần đầu bắn phá hơn 45 quả, lần này con số tăng đột biến chắc phải lên tới hơn 400 quả. Đây hoàn toàn là hành động điên rồ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Do đó, nếu Trung Quốc dồn toàn bộ hỏa lực xuống Vịnh Bắc Bộ cũng như Biển Đông, thì chắc chắn sẽ gặp phải những đe dọa từ những hòn đảo mà họ đang t·ranh c·hấp với các quốc gia nói trên.
Lúc này, Bộ trưởng Lê Quân đã chuẩn bị đáp xuống, ông ta nhìn ra phía biển bằng ống nhòm trong lòng không khỏi giật mình. Ông ta hoàn toàn không nghĩ rằng hỏa lực của tổ chức nằm trong tay Dương Tuấn Vũ lại lớn như vậy, nhất thời không biết phải làm sao cho phải. Chẳng qua kết cục sắp phân định, sự tập trung của ông ta đã nằm lại ngoài khơi xa.
Dưới tiếng thét của chỉ huy, hàng loạt đợt công kích được phóng ra trong một thời điểm ngắn khiến cả bầu trời trên biển nhất thời đỏ rực.
Khi mà tiền tài chưa thể lập tức chuyển giao thành công nghệ và tăng cường số lượng cũng như chất lượng q·uân đ·ội, nếu xảy ra c·hiến t·ranh ở thời điểm này sẽ làm cho sự phát triển của chúng ta bị chững lại, thậm chí tụt lùi nếu gặp phải c·ấm v·ận kinh tế.
Khi đối phương đã bại lộ vị trí, Dương Tuấn Vũ sắc mặt âm trầm nhanh chóng hạ lệnh:
Trận chiến này dù bên nào thắng cũng bị tổn hại rất lớn về chiến lực. Trong thời điểm căng thẳng leo thang, đây rất có thể sẽ dẫn tới hậu quả khôn lường.
Chẳng qua, Dương Tuấn Vũ hạ lệnh như thế không phải là để tự diệt phi đội của mình, đơn giản là do các hạm đội của đối phương vào thời điểm hiện tại ốc còn chưa lo nổi mình ốc, phòng thủ còn chưa xong làm sao còn thừa hỏa lực đề bắn phá các phi cơ. Ngược lại, phi cơ khi hạ thấp độ cao, hỏa lực như t·ên l·ửa, s·ú·n·g laser, bom dội xuống có thể nói là như mưa rào.
Đúng vậy, Dương Tuấn Vũ thực sự đang rất điên, hắn muốn làm rõ thái độ của mình với chính phủ cũng như những phe phái, tổ chức bên ngoài rằng bọn họ hoàn toàn có thể hủy diệt mọi đối thủ.
Tới thời điểm này, số lượng quân địch đại khái đã có thể thống kê, 500 t·àu c·hiến, 3 tàu sân bay, 40 phi cơ, 20 tàu ngầm. Số lượng này tuyệt đối đủ để hủy diệt Hải quân của một quốc gia.
Cái Dương Tuấn Vũ lo ngại chính là điều này, hắn không nghĩ kẻ địch lại dám manh động như thế, chỉ sợ phía sau nhận được sự khích bác hoặc một lời hứa hẹn cực kỳ hấp dẫn nào đó từ một trong những bên đang góp mặt trong cuộc chiến biển đảo.
Phạm Văn Quý muốn chửi thề một câu vì hành động lỗ mãng của tên thủ lĩnh Mắt Rồng, nhưng cuối cùng cũng không thể thốt ra, vì ông biết dù có nói gì bây giờ cũng đã muộn, đ·ạ·n đã ra khỏi nòng thì sao thu hồi được.
- 3 .... 2.... 1 .... Bắn! 3 .... 2... 1.... Bắn! 3.... 2.... 1 .... Bắn!...
Cảm thấy thời gian có lẽ đã đủ, Dương Tuấn Vũ tiếp tục hạ lệnh:
- Tiêm kích: Chuyển chiến thuật hạ thấp độ cao xuống 500m, hỏa lực công kích trục hạm.
Ai mà nghĩ được, trong lúc tình hình chiến sự trên biển Đông đang có dấu hiệu chững lại, kẻ địch lại hung hãn tới mức trực tiếp đem quân t·ấn c·ông chúng ta.
Để chống đỡ được đầu đ·ạ·n t·ên l·ửa từ mọi phía, hạm đội kẻ địch bắt buộc phải tung ra mọi thủ đoạn phòng ngự, trong đó hơn 200 quả t·ên l·ửa vội vàng bắn ra đáp trả, những ngón nghề làm nhiễu tín hiệu được tung ra ngập tràn không gian trên biển.
Có điều, đây cũng là một sự may mắn, khi mà các t·àu c·hiến này vừa khéo được huy động ra Bắc để nâng cấp, nên mới trong thời gian ngắn như vậy kịp triển khai đội hình vây công.
Nhưng nói gì thì nói, may mắn cũng là một phần của thực lực. Khi mà kẻ địch bất chấp rủi ro mà đánh hỏa tốc vào Vịnh Bắc Bộ thì bọn chúng phải có suy nghĩ liều mạng rồi.
- Toàn bộ ba tổ đội hải quân thay đổi phương án tác chiến, tập trung hỏa lực công kích từ ba phía, trong thời gian 10 giây phải khai hỏa toàn bộ đầu đ·ạ·n t·ên l·ửa.
Nói thế nào đi chăng nữa, dù mấy năm nay Việt Nam vẫn hỏa tốc sản xuất ra một số lượng lớn phương tiện c·hiến t·ranh, thậm chí có những công nghệ ưu việt hơn bọn họ, nhưng xét về số lượng, chúng ta còn kém không ít.
Nếu lần này kẻ địch t·ấn c·ông vào miền Nam hoặc miền Trung, hoặc đánh trực tiếp vào tổng bộ ở Cam Ranh thì Dương Tuấn Vũ chỉ có thể nuốt hận lui quân.
Trên đời này không có sự phòng thủ nào là toàn diện, hoặc ít nhất hiện tại là không thể có.
Nếu quả thực chúng có thể c·hiếm đ·óng Vịnh Bắc Bộ, sau đó đổ bộ q·uân đ·ội lên đất liền thì chỉ trong thời gian ngắn có thể chạy tới đầu não chính trị của Việt Nam ở Hà Đô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.