Vạn Cổ Đại Bí!
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Ngọc Thụ Lâm Phong, Chuyên Gia Xảo Quyệt - Đổ Thánh!
Lê Thuận ngây ngốc tại chỗ. Mẹ nó, còn ngộ ra được chân lý nhân sinh, thật đúng là nhân tài. Cái này đặt ở hiện đại chắc có lẽ đã bị người ta chê cười c·hết rồi. Không phải hắn nói chứ, kẻ này sợ rằng tám phần đã bị c·ờ· ·b·ạ·c làm cho mù quáng, cứu chữa không được!
Lê Thuận hờ hững giải thích: "Lần này bổn Đổ Thánh trốn sư phụ xuống núi, gấp gáp, quên đem theo Lam Tinh!"
"Ừm!" Lê Thuận gật đầu: "Đúng rồi, ngươi còn Lam Tinh đó không!?"
"Có rồi! Có rồi! Tiểu nhân đột nhiên nhớ tới bản thân còn có một người đệ đệ đang làm quan sai tại nha môn, hiện tại có thể thử tới đó mượn hắn một ít!" (đọc tại Qidian-VP.com)
...
"Đứng dậy trước rồi nói!" Lê Thuận bực bội kéo lấy người nọ đứng lên. Nói đùa, một ông chú già mặt mày họm hẹm quỳ lạy dưới chân, chưa nói đến sự tình bị người bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ hắn không kính già yêu trẻ, sợ rằng chỉ bằng vào việc người này nếu như tiếp tục quỳ thêm chút nữa, nói không chừng hắn thực muốn tổn thọ c·hết mất.
"Lợi hại như thế!?" Lê Thuận nghe xong liền lâm vào kh·iếp sợ.
"Cái gì? Ngài còn có sư phụ nữa hay sao!?" Điểu gia lần thứ hai kh·iếp sợ. Đây tuyệt đối là thiên hạ đại bí. Nếu như truyền ra ngoài, rất có khả năng khiến cho lục quốc nhấc lên sống to gió lớn.
Hai bóng người, một già một trẻ trước sau đi lại trên phố. Đi vào một con hẻm nhỏ, người nọ bỗng nhiên quay đầu, lộ ra b·iểu t·ình hung ác.
"Công tử... không, đại sư, ngài thật đúng là thánh nhân tái thế, một lời nói ra liền tựa như thiên địa chân ngôn, lập tức khiến tiểu nhân rơi vào đốn ngộ. Xin ngài hãy nhận tiểu nhân một lạy, tiểu nhân nguyện ý tùy tùng bên cạnh của ngài, vì ngài bưng trà đổ nước!"
"Đó là tất nhiên, nếu không ngươi nghĩ một thân bản lĩnh trên người bổn Đỗ Thánh là từ đâu mà có!?" Lê Thuận khinh thường liếc mắt.
Lê Thuận nhìn xem tiểu tình của người nọ, trong lòng có chút giật mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 16: Ngọc Thụ Lâm Phong, Chuyên Gia Xảo Quyệt - Đổ Thánh! (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhận ngươi không phải là không thể, chỉ là..." Lê Thuận giả vờ bày ra dáng vẻ do dự.
"Sao ngài không trực tiếp xuất thủ cho nhanh!?" Điểu gia lộ ra b·iểu t·ình khó hiểu.
Điểu gia vui mừng há miệng: "Đại nhân nói vậy chẳng lẽ là muốn nhận ta làm đồ đệ hay sao!?"
"Thì ra là thế! Chỉ là tiểu nhân vừa rồi thua sạch Lam Tinh cho đám người ở đỗ phường. Hiện tại cái gì cũng không còn." Điểu gia xấu hổ cười gượng.
"Chẳng lẽ đại thúc thật sự cam tâm hay sao!?" Lê Thuận vội vàng chất vấn: "C·ờ· ·b·ạ·c, người không chơi là người không bao giờ thắng, người thua là người chưa thắng. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Còn thở là còn gở, dừng lại là thất bại, thua chỗ nào all in chỗ đó!"
Điểu gia kích động: "Đương nhiên nghe qua, ngài chính là thần tượng của ta nha. Thanh danh của ngài vang vọng khắp lục quốc, ngay cả văn sĩ đứng đầu Mạc quốc là Lữ Trung Kiên cũng phải cảm thán, vì ngại sáng tác một đoạn thi từ vang danh thiên cổ!"
Điểu gia nghe thấy người nọ không phải muốn nhận bản thân làm đồ liền có chút ảm đạm. Nhưng mà, sau khi biết được Lê Thuận chuẩn bị đối Đỗ Thạch Phường xuất thủ liên trở nên hưng phấn dị thường.
"Đúng, Đỗ Thánh đại nhân nhất định phải khiến đám khốn kiếp kia trả giá thật đắc. Một đám chuột nhắt làm ăn không có lương tâm. Mấy năm qua, rất nhiều người lương thiện đều bị bọn chúng hại thảm."
"Đúng! Vậy hiện tại chúng ta đánh thẳng qua đó luôn hay sao đại nhân!?" Điểu gia tò mò hỏi.
Trùng hợp như thế? Chẳng lẽ trên đời còn có người gọi Đỗ Thánh!? Không lý nào nha!
"Được rồi được rồi, không nói mấy chuyện này, trở lại vấn đề chính sự!" Lê Thuận xấu hổ di chuyển chủ đề: "Bổn Đỗ Thánh thực ra còn có một đám sư huynh đệ đồng môn, trong đó có một người so với ta tuyệt đối không hề kém cạnh, hắn chính là sư đệ của ta, gọi là Đỗ Thần! Lần này, bổn Đỗ Thánh xuống núi mục đích quan trọng chính là để tìm tới hắn!"
"Cái gì? Ngài chính là Đỗ Thánh trong truyền thuyết!?" Điểu gia kh·iếp sợ nhảy dựng lên.
Lê Thuận sững sờ dừng lại. Lập tức mỉm cười làm lành: "Thúc thúc, bình tĩnh, đều là người một nhà!"
Điểu gia cau mày, lặng lẽ rơi vào trầm tư.
"Chưa được!" Lê Thuận ngưng lại: "Sự tình này ta không thể ra tay, trước tiên cần tìm đến Đỗ Thần, hắn sẽ thay ta đòi lại công đạo cho ngươi!"
Qua một lúc, hắn đột nhiên vỗ đùi thốt lên.
"Khụ khụ... là thế này!" Lê Thuận ho khan mở miệng: "Đại thúc có muốn gỡ lại số tiền đã mất hay không!?"
"Được được, làm phiền đại nhân ở đây chờ đợi một lát, tiểu nhân đi sẽ về ngay!"
"Còn thở là còn gỡ... mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên... dừng lại là thất bại... " Hắn dường như điên dại lẩm bẩm. Sau đó, gương mặt thoáng chốc đỏ lên, ngửa đầu lên trời gào to: "Hay, hay, hay cho câu còn thở là còn gở, hay cho câu mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Mặc dù không hiểu thua chỗ nào all in chỗ đó có nghĩa là gì, nhưng nghe vào lại khiến ta có cảm giác ngộ ra chân lý nhân sinh, đây đúng thiên địa chân ngôn mà!"
"Thế thì còn đợi gì nữa, mau đi đi!" Lê Thuận hưng phấn thúc giục.
Lê Thuận gật đầu: "Vốn dĩ chuẩn bị rời đi, không ngờ trên đường lại gặp phải ngươi. Vừa nhìn liền biết bị người hãm hại thua bạc không còn một cắt. Thấy ngươi cốt cách kinh kỳ, trên thân còn có hảo vận quấn quanh, đây chính là tướng mạo của thần bài tương lai. Nổi lòng yêu tài, bổn đỗ Thánh mới theo sau ngươi, quyết định trợ giúp ngươi một phen!"
"Thì ra là thế!" Điểu gia chợt hiểu: "Vậy hiện tại chúng ta đi gặp Đỗ Thần đại nhân sao!?"
"Nghĩ hay lắm!" Lê Thuận khinh bỉ phất tay: "Bổn Đỗ Thánh nói giúp ngươi có nghĩa là sẽ thay ngươi đòi lại số Lam Tinh đã thua. Đám người Đỗ Thạch Phường làm ăn bất chính, khiến biết bao anh hùng trong thiên hạ bị hãm hại thê thảm. Hôm nay, bổn Đỗ Thánh nhất quyết thay trời hành đạo, để bọn chúng phải vì hành động của mình mà trả giá thật đắc!"
Một tay đổ thạch định thiên hạ.
"Hừ, thật đúng là ô danh ngành đổ thạch của chúng ta. Hôm nay, Đổ Thạch Phường nhất định phải táng gia bại sản!" Lê Thuận hùng hồn mở miệng.
"Ai là người một nhà với ngươi!?" Điểu gia trợn mắt: "Mau nói, ngươi có âm mưu gì!?"
"Ồ! Nói ra nghe thử." Lê Thuận bày ra vẻ mặt hiếu kỳ.
"Cái gì? Ngài còn có sư huynh đệ!?" Điểu gia trợn lên hai mắt tràn đầy khó tin.
"Thật sự không dối gạt ngươi, ta ngả bài, ta chính là ngọc thụ lâm phong, chuyên gia xảo quyệt - Đỗ Thánh!" Lê Thuận xoay người, hai tay chắp sau lưng, mặc cho bạch y bị cuồng phong thổi bay lất phất. Một loại khí chất duy ngã độc tôn như ẩn như hiện, nhìn vào rất có cao nhân phong phạm.
Dẹp xuống xao động trong lòng, thiếu niên hắng giọng dò hỏi: "Ngươi từng nghe qua danh hào của ta hay sao!?"
"Từ từ đã! Nghe tiểu đệ nói một câu." Lê Thuận vội vàng đuổi theo.
"Chỉ là cái gì?" Điểu gia gấp gáp.
Không cam lòng, hắn lần nữa gặng hỏi: "Ngươi thử nghĩ kỹ lại xem, chẳng lẽ không còn một viên Lam Tinh nào hay sao!?"
Lúc này, Điểu gia đột nhiên kích động bắt lấy tay hắn.
Điểu gia mất hết kiên nhẫn nộ rống: "Có hết hay không? Ngươi còn không tránh ra đừng trách nắm đấm của lão tử vô tình!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đổ Thánh không ra ai tranh bá? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong, hắn phất tay bỏ đi.
"Thằng nhóc con, đi theo sau lưng Điểu gia nãy giờ rốt cục có m·ưu đ·ồ gì!?"
Sự tình diễn biến có chút khác xa dự tính ban đầu. Lê Thuận lấy lại tinh thần, vội vàng mở miệng: "Ngươi làm cái gì đó? Mau đứng dậy rồi nói."
"Không, ngài không đồng ý tiểu nhân sẽ không đứng dậy!" Điểu gia ăn vạ nói.
Lê Thuận xạm mặt lại, b·iểu t·ình có chút khó coi. Mẹ nó! Chẳng lẽ âm mưu còn chưa thành công liền phải đổ sông đổ biển hay sao!?
Điểu gia híp mắt: "Đừng tưởng lại có thể lừa gạt lão tử! Chiêu trò này của đám người các ngươi lão tử đều thuộc nằm lòng hết rồi! Cút đi!"
"Tiểu nhân không có... " Điểu gia yếu ớt hỏi: "Chẳng lẽ ngài quên mang Lam Tinh hay sao!?"
Lê Thuận thở dài: "Sự tình phải kể đến nửa năm trước. Bổn Đỗ Thánh cùng sư phụ lão nhân gia ông ta đánh cuộc với nhau. Trong vòng mười ván nếu không thể chiến bại ông ấy ba lần thì bổn Đỗ Thánh một năm không được đụng vào c·ờ· ·b·ạ·c. Đáng tiếc, cuối cùng lại thua tại một ván cuối cùng."
Điểu gia nghe xong liền trở nên cứng đờ, hai mắt dại ra.
Ngôn xuất kim từ loạn càn khôn.
"Đó là đương nhiên, còn không xem Đỗ Thánh ngài là ai? Chỉ cần Đổ Thánh ngài ra tay, nhật nguyệt ảm đạm, phong vân biến sắc. Đừng nói thiên quân vạn mã, cho dù là thiên binh thiên tướng cũng phải cúi đầu quỳ bái." Điểu gia khua tay múa chân nói.
Nhân gian t·à·i· ·x·ỉ·u hắn vi tôn!
"Ngài... ngài chấp nhận nhận ta làm tùy tùng hay sao!?" Điểu gia thấp thỏm hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.