Vạn Cổ Đại Bí!
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Rời Khỏi Sư Hồng Quan!
Mấy người lấp lánh hai mắt giày vò túi gấm không bỏ.
Doanh Gia!
Nói xong, hắn hướng hai người Diệp Văn Lợi hô lên: "Hai đứa mày giữ thằng Thiện lại!"
"Mẹ nó! Vô liêm sỉ!" Thiện nhịn không được mắng chửi.
"C·hết mẹ mày với tao rồi!"
"Ai nha..."
"Tiểu Phi, lần này ngươi làm gia gia rất thất vọng!"
"Má, oan uổng, thật sự là b·ị c·ướp mà, tụi mày phải tin tao chớ." Thuận khóc lóc nói.
"Chúng mày từ từ, nghe tao giải thích. Có ông chú Hải làm chứng, đợi nghe xong mà còn không tin thì hai đứa tao có thể theo bọn mày trở về hỏi thử, như vậy có được hay không!?" Thuận gấp gáp đưa ra ý kiến.
"Vậy thì mỗi đứa mua thêm ba bộ đi. Hôm nay tao bao!" Khanh hào sảng phất tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Má, bọn mày h·iếp người quá đáng!" Thuận không phục thét lên.
"Tốt, biết khôn!" Khanh cười tủm tỉm nói.
Thuận xụ mặt: "Vô liêm sỉ! Tin hay không tin thì liên quan gì tới việc mày chiếm đoạt hết số Lam Tinh của tụi tao!?"
Đám người cúi đầu, không ai dám nói thêm nửa lời.
"Chỉ là Túi Không Gian thôi mà, làm như chưa thấy sự đời vậy, quá ô uế mặt mũi của chúng ta."
"Gia gia, là chất nhi phụ sự kỳ vọng của ngài!" Doanh Phi quỳ xuống, bình thản mở miệng.
"Khai không!?
"Ngoan cố mất khôn! Dùng tuyệt chiêu!"
"Con mẹ nó! Làm gì? Mưu sát bằng hữu phải không!?" Lê Thuận lớn tiếng gào thét.
"Còn dám già mồm phải không!?" Khanh cười lạnh: "Chuộc một thằng, bỏ lại ba thằng. Uổng công mày cũng làm được! Hôm nay mày không c·hết thì tao vong!"
"Trong áo!" Thuận bất lực mở miệng.
Thiện túm chặt cổ áo Lê Thuận chất vấn.
"Không khai!" Thuận cứng rắn lắc đầu.
"Không phục cũng không tác dụng. Mày hôm nay phải khai!" Đám người hùng hổ bao vây.
"Để coi miệng mày cứng tới đâu! Anh em, lên!"
"Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng!"
... (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tiếp tục đánh!"
"Trong nhà, ngươi là đứa trẻ có thiên phú tốt nhất, vốn dĩ còn trông chờ Doanh gia tương lai sẽ nhờ vào ngươi đông phương tái khởi. Hiên tại xem như đã bị một trận t·ai n·ạn cảnh tỉnh." Doanh Nhất lặng lẽ thở dài, gương mặt già nua tựa như phù dung sớm nở tối tàn, tùy thời có thể dập tắt.
Vừa gặp mặt, Phạm Hồng Khanh liền hùng hục xông lên túm cổ Lê Thuận đè xuống dưới đất ma sát.
Ông lão chậm rãi chuyển dời ánh mắt về phía Doanh Phi.
"Chuyện này không cần bàn nữa, cứ như thế quyết định đi. Mấy năm qua ta bỏ mặc các ngươi tự mình kinh doanh, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm chắc phải tự biết. Một số sản nghiệp đã bị các ngươi làm cho dơ bẩn, ngày thường ta dạy dỗ các ngươi thế nào? Doanh gia mặc dù xuống dốc, nhưng quá khứ đã từng là danh môn chính tộc, tổ huấn còn đó, các ngươi làm sao học tập!?"
"Tuổi thọ của ta đã không còn nhiều, Doanh gia nếu như còn không chấn chỉnh, tương lai ắt đại họa lâm đầu!"
"Giờ có tiền nhiều thế hay là mua thêm mấy bộ đồ nữa đi, mỗi đứa một bộ mặc gì đủ!?" Bảo phấn khích nói.
Doanh Nhất ngồi ở vị trí gia chủ lạnh lùng quét mắt xuống dưới nhìn xem đám người.
"Mày thì biết con mẹ gì!? Đây mới thần kỳ, cái túi này gọi là Túi Không Gian, bên trong túi rất lớn, có thể đựng được rất nhiều thứ!" Thuận lộ ra thần sắc khinh bỉ giải thích.
Thiện cùng Thuận thành thật lắc đầu.
"Thứ đồ này thật thần kỳ!"
"Chơi? Chơi nội tổ sư nhà mày! Anh em tụi tao cực khổ đổ mồ hôi, sôi nước mắt đi kiếm từng đồng bạc lẻ để chuộc chúng mày, vừa cứu xong liền đè tao ra vu khống, con mẹ nó! Thử hỏi thiên lý ở đâu!?" Thuận oan ức mắng chửi.
"Tin mày? Tin mày tụi tao bị bán lúc nào cũng không biết." Thiện nhe răng nói.
Đám thiếu niên trong vòng một đêm chơi sạch Sư Hồng Thành. Thậm chí ngay cả Lệ Xuân Lâu cũng bị năm người dạo qua một vòng. Trăm ngàn Lam Tinh giống như nước chảy, trắng trợn tiêu phí hết bảy tám thành.
"Khai không!?"
"Thích ý kiến gì không!?" Ba người Phạm Hồng Khanh cười như không cười híp mắt.
Khanh mặt dày mày dạng nhếch miệng: "Sao lại không liên quan!? Thứ này hiện tại là tang vật, tạm thời tịch thu. Đợi sau khi làm rõ rồi tính!"
"Bớ người ta, phi lễ!" Thiện ủy khuất khóc rống.
"Điêu làm c·h·ó! Thật sự chính là như thế, số tiền kiếm lời tao còn mang theo trong người đây này! Định mang ra để bọn mày thỏa thích mua sắm, còn chưa kịp nói được câu nào thì đã bị bọn mày hội đồng muốn tắt cmn thở." Thuận tức hổn hển nói.
Chương 24: Rời Khỏi Sư Hồng Quan!
Khanh nhếch miệng: "Hai đứa mày đều cùng một giuộc!"
"Có c·hết cũng không khai!"
"Á à, còn dám phản kháng?" Lợi nhấc tay, một chiêu Như Lai Thần Chưởng hướng bộ đồn thiếu niên vỗ xuống.
"Khụ khụ... Là thế này... "
"Đúng nha, thế giới này còn rất nhiều thứ thần kỳ hơn nữa, chỉ là mấy thứ đồ rác rưởi cũng khiến tụi nó kh·iếp sợ đến thế."
"Không khai!"
"Đúng là đồ nhà quê! Thật mất mặt."
"Nói! Mày làm sao lại biết rõ Lệ Xuân Lâu như thế!? Có phải đã đi qua rồi không!?
...
"Một túi nhỏ xíu thế này mà mày đựng được trăm ngàn Lam Tinh? Mày lừa bố à!?" Khanh gằn giọng.
Khanh nheo mắt: "Trước tiên bỏ qua một bên, thật hay giả tính sau. Quan trọng là số Lam Tinh mày để ở đâu!?"
"Đúng, cmn, một lũ khốn nạn! Không biết biết ơn còn vu khống người tốt." Thiện bất bình không thôi.
"Má, từ từ, những gì tao nói đều là thật. Trời đất có thể chứng giám. Không tin mày hỏi thằng Thiện, tao có nói điêu nửa câu làm c·h·ó!" Thuận khó thở nói.
...
"Việc làm ăn bên Đổ Thạch Phường tạm thời đình chỉ."
Đám con cháu xung quanh thì kh·iếp sợ không kịp phản ứng.
Bốp!
"Yên tâm, một đứa cũng chạy không được!" Lợi tràn đầy quang mang nguy hiểm, vô thanh vô tức ghì chặt Nguyễn Đức Thiện đè bẹp xuống dưới sàn nhà.
Ông lão nói xong đứng dậy, phất tay rời đi.
"Tao thấy hợp lý!" Lợi đồng ý kiến.
"Haizzz... Chỉ có anh em mình mới có điểm khí chất thân sĩ. Thật hối hận khi chơi với chúng nó!"
Bẹp!
"Tiểu Phi, trở về chuẩn bị đi, ba ngày sau gia gia mang ngươi trở về tổ địa một chuyến!"
Khanh vươn tay xuyên qua vạt áo thiếu niên thò vào. Mày mò một lúc cuối cùng lấy ra một túi gấm nhỏ.
"Mẹ nó! Tao cảm thấy rất có khả năng là sự thật nha!" Thiện vỗ đùi nói.
...
"Thật thần kỳ, cái này mang theo bên người vậy thì khác gì một chiếc nhà kho di đông!?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hảo huynh đệ! Không biết lần chia tay sẽ là thiên trường địa cửu, hay vĩnh thế cách biệt! Vi ngươi cầu chúc bình an!"
"Má, vô liêm sỉ!"
"Ôi vãi lòng, thật nhiều Lam Tinh, sáng mù mắt!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tổ địa..." Doanh Phi lâm vào trầm mặc.
"Tiểu phu bắt bướm!"
"Tự nhận đi, đừng để bọn tao phải dùng b·ạo l·ực!"
Nói thật, phản ứng của bọn hắn trước đó sau khi biết đến Túi Không Gian cũng không khá hơn là mấy. Trở ngại mặt mũi, cho nên lúc này dù thế nào cũng phải tỏ ra hiểu biết một đợt.
"Mày không nói điêu!?" Đám người nghi ngờ nhìn Thuận.
"Không!"
"Được! Đừng bảo là tao không cho tụi mày có hội. Mày có ba phút, nói đi!" Khanh cho phép nói.
Một ngày cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Phạm Hà Việt Bảo cũng đánh xì dầu theo sau. Lấy thịt đè người ngồi lên trên lưng thiếu niên.
Đám người nghe xong liền sáng tỏ.
"E hèm! Được rồi! Xem như tạm tin tụi mày năm mươi phần trăm." Khanh thu hồi túi gấm hắng giọng.
Mẹ nó, đêm qua vui quá lại quên mất tự kiềm chế, thật không ngờ bị lòi cái đuôi để bọn nó túm được.
"Cứu mạng!"
Đinh Hùng người mặc ngân giáp, tay cầm trường thương đứng trên tường cao. Hai mắt cô tịch trông ngóng phương xa.
Doanh Gia! Ngàn năm trước, đã từng là gia tộc hùng mạnh.
Mẹ nó! Quân tử co được thì giãn được. Hai đánh ba tạm thời bất lợi. Nhẫn nhịn, mối thù này sau này tính sổ!
Sáng sớm, Trần Dư Hải dắt theo xe ngựa cùng năm tên thiếu niên ra khỏi cổng thành.
"Nội tổ, Đổ Thạch Phường thu nhập không nhỏ, nếu như đình chỉ e rằng..." Một tên thiếu niên ăn vận thanh y ý đồ đứng ra khuyên ngăn.
"Trên thế gian lại có thứ đồ vật như thế!?" Khanh nhướng mày nghi hoặc. Vội vội vàng vàng kiểm tra túi gấm.
Doanh Nhất nghiêm nghị gằn giọng. Từng câu từng chữ ẩn chứa vô biên lửa giận.
"???" Thiện với Thuận.
Tổ địa chính là cấm kỵ trong lòng các vị tộc nhân.
...
"Đúng nha, đêm qua tao cũng thấy kỳ lạ, thằng này có gì đó giấu giếm anh em mình!" Lợi híp mắt.
Hai người Diệp Văn Lợi cùng Phạm Hà Việt Bảo cũng tò mò xúm lại.
Thiếu niên thổn thức thốt lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người kẻ tung người hứng lầm lầm lầu bầu không ngừng.
"Hầu tử hái đào!"
Trần Dư Hải lắc đầu cười cười, tiếp tục đánh lấy xe ngựa băng băng chạy.
"Con mẹ nó! Một đám khốn nạn, ăn cháo đá bát. Thả bố mày ra!" Thiện tức nổ phổi vùng vẫy thét lên.
Khanh ngồi đối diện lập lòe hai mắt cơ trí: "Tao hoài nhi việc nó mất trộm là giả!"
"Hai anh em mày đi chơi cả buổi, để ba đứa tụi tao ở đây chịu khổ. Bây giờ mới nhớ tới cứu người có đúng hay không!?" Khanh cười lạnh chất vấn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.