Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 121: Nguyền Rủa Thuật

Chương 121: Nguyền Rủa Thuật


“Mà thôi chúng ta sẽ không bàn về chuyện đấy nữa.” Tên đệ tử trông có vẻ già dặn sau khi nói xong câu kia thì lập tức thay đổi thái độ vui vẻ trở lại rồi nói.

Ngắm nhìn cây kiếm trong tay hắn chẳng giấu được nổi ánh mắt như si như mê của mình, cái cách mà tên đệ tử già ôm thanh kiếm lúc này giống như thể là hắn đang ôm người phụ nữ đẹp nhất vào lòng vậy, phải giữ cho thật chặt để nàng không bay đi mất, phải cẩn thận nếu không sẽ làm cho nàng đau, phải nâng niu nàng giống như là nâng niu một đứa trẻ.

Nhìn thấy cảnh tượng đấy tên đệ tử trẻ đã thôi hết vẻ kinh sợ vẫn còn từ ban nãy mà thay vào đó là một nụ cười rồi nói:

“Mặc dù ta biết là huynh yêu thích thanh kiếm này thật nhưng làm sao mà lại phải đến mức này chứ.”

“Khà, khà, biết nói thế nào được nhỉ.” Tên đệ tử già đang ôm thanh kiếm nghe vậy thì bật cười rồi nói, sau khi im lặng khoảng chừng một hai giây nhưng trên môi thì vẫn không giấu nổi nụ cười tên đệ tử già lại nói tiếp:

“Việc được ôm thanh kiếm trong câu chuyện ngày xưa nội kể lại giống như thể là được cầm lấy cây đũa phép trong những câu chuyện cổ tích ngày nay vậy.”

Tên đệ tử trẻ sau khi nghe những lời tên đệ tử già vừa nói, bây giờ hắn giống như thể là bị cuốn vào dòng cảm xúc của tên đệ tử già vậy, không nhịn được mà hỏi:

“Thế nên có tên không?”

“Có chứ.” Tên đệ tử già nghe xong liền đáp, sau đó hắn lại chậm rãi nói tiếp nhưng mắt vẫn không lìa nổi thanh kiếm đang ôm ở trong lòng:

“Tuy không biết lục trưởng lão gọi thanh kiếm này là gì nhưng nghe nội ta kể sau khi chứng kiến toàn bộ sự kiện ngày hôm đó anh phu xe liền lập tức xuất khẩu thành thơ, một bài thơ về thanh kiếm đấy và nội ta nghe xong thì nhớ mãi.”

Vẫn ôm thanh kiếm trong tay tên đệ tử già ngập ngừng một hai giây để nhớ lại rồi sau đó bắt đầu chậm rãi đọc thơ:

“Kiếm cắt qua thịt, hoa đào tung bay,

Huyết cùng với hoa, hóa thành huyết đào.

Tung bay trong gió, giống phi đao sắc,

Vô thanh vô tức, đoạt lấy mạng người.”

Sau khi đọc xong bài thơ tên đệ tử già lại từ tốn nói:

“Nghe nội nói sau khi đọc xong bài thơ thì anh ta lập tức đặt tên cho thanh kiếm này và gọi nó là huyết đào, huyết đào kiếm.”

Tuy miệng thì từ tốn nói nhưng tay của tên đệ tử già thì vẫn nắm chặt thanh kiếm như thể sợ ai đó c·ướp lấy nó khỏi mình vậy.

Tên đệ tử trẻ sau khi nghe xong bài thơ cùng với những lời của tên đệ tử già thì nói:

“Cụ phu xe đấy chắc là sợ quá hoa mắt rồi chứ đệ đã làm ở luyện khí đường cũng đã được một thời gian làm gì có loại nguyên liệu nào sau khi rèn thành kiếm có thể cắt qua thịt rồi biến ra cánh hoa đào được.”

“Đệ nói đúng, trên đời này đúng là chẳng tồn tại thứ nguyên liệu nào như vậy cả.” Tên đệ tử già nghe vậy thì đồng tình đáp, nhưng sau đó thì lại nói:

“Nhưng mà ông cụ phu xe thì cũng không hoa mắt đâu.”

“Ý huynh là sao?” Tên đệ tử trẻ nghe vậy thì hỏi.

Tên đệ tử già nghe thế thì thản nhiên từ tốn đáp:

“Bởi vì cánh hoa không được tạo ra từ thanh kiếm mà cánh hoa được tạo ra từ lời nguyền trên thanh kiếm.”

Sau khi nghe xong câu nói ấy tên đệ tử trẻ mới còn vui vẻ chưa được bao lâu nay đã trở lại vẻ mặt kinh sợ rồi nhưng lần này thậm chí còn kinh sợ hơn lần trước nữa, chỉ với hai chữ “lời nguyền” đơn giản thôi cũng đã khiến cho vẻ mặt vui vẻ biến mất, thay vào đó là kinh sợ, cảnh giác và sợ hãi.

Không ai biết rốt cuộc trong đầu của tên đệ tử trẻ đã nghĩ tới điều gì nhưng trong vô thức chân của cậu đã lùi lại một bước.

Bỗng tên đệ tử già liền giơ thanh kiếm lên trước mặt định đưa cho tên đệ tử trẻ, thanh kiếm vốn ban nãy còn được tên đệ tử già giữ khư khư trong lòng nay chẳng rõ vì sao lại được giơ ra đưa cho một cách dễ dàng như thế.

“Đây cầm lấy đi.” Tên đệ tử già chậm rãi nói.

Vốn có đến cả ngàn lý do để từ chối ở trong lòng nhưng chẳng biết vì lý do gì hay là vì có một cái lực gì thôi thúc khiến cho tên đệ tử trẻ mặc dù trong lòng cảnh giác nhưng vẫn bước đến để cầm kiếm.

Cầm lấy thanh kiếm vào trong tay bỗng có một cái cảm giác lạ từ thanh kiếm truyền từ cánh tay sau đó là lan khắp cơ thể của tên đệ tử trẻ, một cảm giác kỳ lạ khó nói, khó tả.

“Cảm nhận được rồi chứ.” Sau khi nhìn thấy biểu cảm của tên đệ tử trẻ thay đổi sau khi cầm kiếm tên đệ tử già liền nói.

“Đây là nguyền rủa lực lượng?” Sau khi một cái cảm giác kỳ lạ lan khắp cơ thể, tên đệ tử trẻ vẫn không quên cảnh giác mà hỏi.

“Đúng vậy.” Tên đệ tử già gật đầu rồi đáp, sau đó lại từ tốn nói tiếp:

“Nhưng đừng hoảng vì nó không gây hại đâu.”

“Tại sao nó lại không gây hại? Nguyền rủa vốn là thứ bị cấm tại sao lại không gây hại.” Tên đệ tử trẻ nghe thế liền có chút nhăn mặt tay nắm chắc cây kiếm càng thêm cảnh giác nói.

“Chậc, chậc, nói thế nào để cho đệ hiểu được nhỉ.” Tên đệ tử già tuy thấy tên đệ tử trẻ nhăn mặt cau mày, hơn nữa còn cảm nhận được một luồng khí tức nhẹ từ tên đệ tử trẻ cũng thoáng đẩy lên nhưng tên đệ tử già vẫn không hoảng mà nói.

Sau khi ầm, ừ một lúc tên đệ tử già từ tốn giải thích nói:

“Trên thế gian này có hai loại nguyền rủa thuật, một ta không biết rõ nhưng nghe người ta nói là loại yểm lên người, lên động vật, sinh vật, gây ra c·ái c·hết, sự điên loạn cho những người bị yểm, … còn loại thứ hai thuộc một nhánh của đoán tạo sư chuyên dùng để yểm lên các đồ vật, binh khí, … để tạo ra các hiệu ứng, loại này nếu mà nói là nguyền rủa thuật thì cũng chẳng đúng cái tên đúng hơn ta nghĩ phải gọi là trận pháp trên binh khí hay những cái tên tương tự thì đúng hơn nhưng nếu gọi như vậy thì lại không đúng với nghĩa gốc thế nên cái tên nguyền rủa thuật người ta gọi là hợp lý rồi.”

Nói đến đây khí tức vốn đang đẩy lên của tên đệ tử trẻ lại bắt đầu có giấu hiệu giảm xuống nhưng trong tay vẫn nắm chắc cây kiếm, không biết đã để ý được chuyện này hay chưa tên đệ tử già lại tiếp tục từ tốn giảng:

“Không giống như là loại một thì nguyền rủa thuật loại hai không bị cấm nhưng nếu bảo nó không nguy hiểm thì cũng không đúng bởi vì chúng có hiệu ứng phụ, tuy không biết nguyền rủa thuật loại một như thế nào nhưng nguyền rủa loại hai không có phẩm cấp nhưng nó chia ra làm hữu hiệu và không hữu hiệu, nếu như những loại nguyền rủa càng hữu hiệu trong chiến đấu, như sắc bén, độc, khó lành, … thì sẽ có hiệu ứng phụ càng mạnh, càng nguy hiểm, còn đối với những loại nguyền rủa không hữu hiệu như cắt thịt tạo hoa của thanh kiếm này,… thì gần như là chẳng có hiệu ứng phụ hay là nếu có thì cũng chẳng nguy hiểm là bao.”

“Giống với khảm ngọc thuật sao?” Tên đệ tử trẻ nghe tên đệ tử già nói vậy thì hỏi.

Đồng thời khí tức của tên đệ tử trẻ lúc này đã giảm xuống đến còn gần như là biến mất hoàn toàn vậy, nhưng một tay thì vẫn nắm chắc thanh kiếm.

Tên đệ tử già nghe vậy thì gật đầu rồi nói:

“Ừm, giống với khảm ngọc thuật, bởi vì trong những sách lý thuyết người ta thường nói hai cái đấy cùng đẳng cấp với nhau nhưng nhiều người không đồng ý và cho nguyền rủa thuật là cao hơn vì nguyền rủa thuật sau khi nguyền xong thì phải phá vỡ binh khí thì hiệu ứng mới mất được, còn đối với khảm ngọc thì nếu đối phương phá vỡ viên ngọc thì mọi hiệu ứng sẽ mất, mặc dù là cả hai cái đấy đều như nhau dù là ngọc hay nguyền rủa đều không có phẩm cấp và cái nào càng hữu hiệu thì hiệu ứng phụ càng mạnh nhưng nhiều người vẫn cho nguyền rủa là mạnh hơn.”

Chương 121: Nguyền Rủa Thuật