Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 147: Rồng, Bùn?
Đằng sau lớp khói bụi đang càng ngày càng thêm dày đặc ấy lại phát ra tiếng cười của nữ nhân sau khi chàng đệ tử trẻ nói.
“Là tiểu nữ thất trách không ngờ ngài đệ tử lại có “kiến thức” ở cái mảng đấy như vậy, thế còn việc sao ngài biết được thân phận bà cô của ta cùng thân phận của Thúy nhi là một ngài có thể nói cho tiểu nữ biết được không.”
Vị đệ tử trẻ nghe vậy vẫn rất điềm nhiên nhưng lại sảng khoái nói:
“Được chứ, chỉ cần là chuyện Vân cô nương muốn biết thì ta nào có thể chối từ.”
Sau khi vị đệ tử trẻ nói xong thì đằng sau lớp khói bụi lại phát ra tiếng cười, nhưng vẫn điềm nhiên vị đệ tử trẻ lại bắt đầu nói:
“Từ ban đầu ngay cái ngày đầu tiên khi mà vừa nhìn thấy Thúy cô nương chắc là vì cô nương đẹp quá thế nên ta đã nghi ngờ rồi và ngay lúc đấy ta mới tự hỏi là tại sao không thấy hai người xuất hiện cùng một lúc? Có lý do gì? Vì sao? … Nghi ngờ được sinh ra thế nên sau khi mà khéo hỏi trưởng làng, rồi khéo thử Thúy cô nương và trong ngày thứ ba với chút kiến thức mọn may mắn nhận ra được Thúy cô nương giả thì lúc đó ta đã biết Thúy cô nương cùng bà cô là một người rồi.”
“Vì hai điểm thứ nhất là lúc ta khéo thử mặc dù đã thay màu của bình hồ lô rồi ấy vậy mà khi ta lấy cái bình đấy ra bà cô ấy lần đầu tiếp xúc lại biết được đấy là nước hoa quả, tại sao lại không nói đấy là rượu vì bình thường mấy ai đựng nước hoa quả trong hồ lô đâu, nên chỉ có thể là người đã ngửi qua cái mùi nước hoa quả đấy thì mới biết được trong hồ lô đấy là nước hoa quả, mặc dù đáng nghi ngờ nhưng điều này chưa chắc chắn vì nhỡ đâu là Thúy nhi đã kể hay ai đó đã kể rồi thì sao, thế nhưng không cần ta phải thử tiếp thì cái hành động mím môi sau khi uống xong của Vân cô nương đã nói cho ta biết rồi.”
Đằng sau đống khói bụi lại phát ra tiếng cười của ma nữ.
“Đúng là tiểu nữ thất trách mấy cái thói quen thuận miệng rồi mím môi sau khi uống nước xong đúng là khó bỏ thật, thế nhưng tiểu nữ muốn hỏi nhỡ đâu đấy chỉ là trùng hợp hoặc từ ban đầu nếu tiểu nữ cẩn thận không làm vậy thì ngài đệ tử sẽ làm sao?”
“Thế nên ta mới sinh ra phương án ba.” Vị đệ tử trẻ nghe vậy thì chậm rãi nói.
Khói bụi lúc này đã bay ngập trời che phủ cả ánh trăng thế nhưng nó không làm động được chàng đệ tử trẻ, vẫn thản nhiên, tay trái chắp sau lưng, tay phải thì cầm kiếm từ tốn nói:
“Cô nương còn nhớ đêm qua lúc chúng ta “giao lưu” chứ.”
“Không thể nào.” Từ đằng sau lớp khói bụi ma nữ bỗng có chút mất bình tĩnh mà nói.
“Ta đã kiểm tra hết hai cánh tay, cổ tay, môi, lưỡi, miệng, tất cả những chỗ ngươi chạm vào không thể nào ngươi dùng lưu mà ta không biết được.”
“Cô nương nói đúng.” Vị đệ tử trẻ điềm nhiên nói.
“Đúng là những chỗ đấy thì không có thật, thế nhưng chỗ đó thì lại có đấy.”
“Kể cả chỗ đấy ta cũng đã kiểm tra không thể nào có được.” Đằng sau lớp khói bụi tuy giọng nói của ma nữ thì đã điềm tĩnh lại nhưng ngữ khí lại có chút lành lạnh mà nói.
“Chỗ đó thì đúng là không có.” Vị đệ tử trẻ nghe vậy thì nói.
“Thế nhưng cô nương thân là nữ nhi có phải là chỉ có một lỗ đâu.”
“VÔ SỈ”
Tiếng của ma nữ thẹn quá hóa giận từ đằng sau lớp khói bụi mà nói, nhưng ngay sau đó lại có tiếng cười dài của nữ nhân.
Nàng cứ liên tục cười, cười mãi, cười mãi, cười đến điên, cười đến loạn, đến khoảng chừng một hai phút sau nàng mới ngừng cười mà chậm rãi nói:
“Đúng là chỗ đấy tiểu nữ chưa có kiểm tra qua thật nhưng ngài đệ tử cho tiểu nữ thắc mắc là dù ngài đệ tử có mạnh đến mấy thì tại Tẩy Trần cảnh sao ngài có dùng lưu liên tục trong hai mươi mấy tiếng đồng hồ được, mà kể cả ngài có thể chất đặc biệt đi thì làm sao mà có thể dùng lưu cùng với ẩn liên tục mà ta không nhận ra được.”
“Đúng, là cô nương liên tục sử dụng khí của mình để rà soát bên ngoài cơ thể thật và ta cũng chẳng có thể chất đặc thù gì thế nhưng có một giây phút mà cô nương không thể sử dụng khí mà cũng chẳng thể sử dụng năng lượng thì giây phút đấy ta đã thu lại khí của mình.” Vị đệ tử trẻ điềm nhiên nói.
“Là cái giây phút ngươi tự dưng hôn cánh tay ta.” Ma nữ nghe vậy thì nói, sau khi nói xong thì nàng lại cười, giống như lần trước, lại cười đến điên, cười đến loạn, nhưng lần này thì cười khoảng một phút rồi ngừng, nói:
“Khó trách, khó trách.”
“Nếu không phải là chiều nay ta mới nhận được tình báo thì có lẽ đến tận bây giờ ta vẫn còn đang bị ngài đệ tử lừa, ngài đệ tử diễn giỏi quá, ngài đệ tử diễn giỏi quá.”
“Thảo nào ta cũng có chút nghi ngờ, tự hỏi tại sao, đêm đầu tiên thì cũng thôi đi, thế nhưng ngày thứ hai giữa ban ngày ban mặt khi mà khí của ngài đệ tử trẻ bao phủ khắp ngôi làng ấy vậy mà khi ta g·iết người, lúc đó ta cũng chẳng ẩn đi khí tức vậy mà ngài đệ tử lại chẳng hề hay biết, hóa ra là thí mạng à.”
“Vân tiểu thư đừng nói nhưng lời như vậy.” Vị đệ tử trẻ nói.
“Đêm đầu tiên khi ta đến cái làng này Vân cô nương có thể thần không biết, quỷ không hay, vô thanh vô tức, ngang nhiên ngay trước mặt ta g·iết người rồi rời đi mà không ai hay biết lúc đó có thể làm được như thế tu vi của ma nữ ắt phải từ Tẩy Trần cảnh trung kỳ trở lên thế nên trong lòng ta cũng có chút không nắm chắc.”
“Còn ngày thứ hai khi mà Vân cô nương ngang nhiên ban ngày ban mặt đi g·iết người tuy lúc đấy ta biết được tu vi của Vân cô nương cũng chỉ ngang ngang ta đều là Tẩy Trần cảnh ngũ giai cả, thế nhưng khi nhìn thấy cô nương có thể chất đặc thù khống chế được tóc chuyên dùng cho chiến đấu thì trong lòng ta lại có chút không nắm chắc cần phải đi chuẩn bị đôi chút để hôm nay mới có thể chiến đấu với Vân cô nương.”
Sau khi vị đệ tử trẻ nói xong thì ma nữ lại bật cười thế nhưng không giống như lần trước lần này chỉ cười một chút rồi lại ngừng mà nói:
“Sớm nghe trong tình báo có khen ngợi hết lời đối với ngài đệ tử ta còn có chút không tin, nay được diện kiến quả là rồng ẩn dưới bùn, quả là rồng ẩn dưới bùn.”
Ma nữ nói xong rồi lại cười, nghe vậy nhưng vị đệ tử trẻ vẫn điềm nhiên nói:
“Rồng gì ẩn ở dưới bùn, chỉ có giun đất mới ẩn ở dưới bùn thôi, Vân cô nương ngợi khen ta nhận, nhưng cũng chẳng dám tự xưng là rồng.”
Ma nữ nghe vậy thì ngừng cười mà nói:
“Đọc trong tình báo thì thấy là ngài đệ tử là người kiệm lời ít nói, thế nhưng nay được diện kiến thì lại thấy ngài đệ tử dẻo miệng và nói nhiều quá chẳng nhẽ là tình báo sai, hoặc là tiểu nữ đoán chiêu thức ban nãy tuy uy lực lớn nhưng cũng đi kèm tác dụng phụ không kém, nhìn tay trái của ngài đệ tử đến tận bây giờ vẫn chưa hết run không biết tiểu nữ có nói đúng không.”
Nghe vậy vẫn không hoảng vị đệ tử trẻ vẫn điềm nhiên nói:
“Cô nương quả thực là có con mắt tinh tường khói bụi như thế mà vẫn có thể nhìn thấy được tay trái ta run thế nhưng cô nương với ta thì cũng như nhau thôi, ăn chọn một đòn Liệt Phong Trảm có lẽ đến bây giờ tóc của cô nương vẫn chưa mọc lại hết.”