Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 148: Bình Tĩnh

Chương 148: Bình Tĩnh


“Không, không” Đằng sau lớp khói bụi mù mịt có tiếng ma nữ vọng ra nói, từ giọng nói của nàng chẳng biết sao lại khiến người ta tưởng tượng ra được nụ cười rạng rỡ đang nở trên khuôn mặt nàng.

“Tóc tiểu nữ thì đúng là cần phải hồi phục thế nhưng từ nãy đến giờ thì cũng đã hồi đủ rồi, chẳng qua tiểu nữ sớm nghe nói trước giờ chỉ có nam nhân nhường nữ nhân nên hôm nay tiểu nữ muốn lấy thân là nữ nhường cho nam nhân một lần xem thử cảm giác ra sao thôi.”

“Tha thứ cho sự ngu dốt của ta.” Vị đệ tử trẻ nghe vậy thì điềm nhiên nói.

“Nếu Vân cô nương đã nhường thì ta nhận.”

Nói xong vị đệ tử trẻ lập tức lấy thanh kiếm cắt đứt ngón tay út bên bàn tay trái của mình, ngón tay vừa rụng xuống rơi giữa không trung thì bị vị đệ tử trẻ bắt được rồi lập tức bỏ vào miệng, Thủy nhi ở gần đó vốn đang khóc rất to nhìn thấy cảnh đấy nàng lập tức hét lên trong sợ hãi.

Người dân trong làng tuy đứng ở xa không nghe được cuộc trò chuyện nhưng họ lại nghe thấy tiếng hét của Thủy nhi từ trong đống khói bụi, thế nhưng chẳng ai dám tiến đến cả.

Mặc dù ở đây chân của ai cũng rất muốn đi vì tò mò, vì nghĩa hiệp, … nhất là những thanh niên trẻ, ai mà chẳng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đặc biệt Thủy nhi lại còn vô cùng xinh đẹp, thế nhưng có lẽ nỗi sợ đã khiến cho chân của họ cứng lại mà không thể chạy tới được và cũng có lẽ chẳng có mấy ai ngu mà đi liều mạng chạy vào đống khói bụi mù mịt nơi mà ma nữ cùng vị đệ tử trẻ đang giao tranh.

Ở trong đống khói bụi.

Sau khi kiếm vừa cắt đứt ngón tay, máu tươi chưa kịp chảy ra thì đã bị khí nhanh chóng bịt vào, cắm thanh kiếm xuống đất, nuốt chửng ngón tay xuống, hai tay chắp vào, hai mắt nhắm lại, miệng khẽ thì thầm:

“Cấm Thuật”

“Tốc Chiến Tốc Thắng”

Nói xong, từ trong miệng vị đệ tử trẻ thở ra một luồng khói trắng thật dài, thật dài mà thậm chí mắt người thường có thể nhìn thấy được, hai mắt mở ra, tay phải nắm lấy thanh kiếm vị đệ tử trẻ bỗng ngay trước mặt của Thủy nhi biến mất.

Cùng lúc này, phía bên kia lớp khói bụi, Vân nhi nàng đang đứng lặng bất động chẳng làm gì cả, tóc cứ thế mọc ra dài thật dài, bỗng linh cảm của nàng mách bảo điều gì đó không ổn, nàng lập tức hành động, một phần của tóc bao phủ lấy cơ thể, những phần còn lại tụ lại với nhau thành những cây kiếm khổng lồ đâm xuyên qua khói bụi thẳng đến vị trí mà vị đệ tử trẻ đang đứng.

Đi nhanh như bay, tóc xuyên qua lớp khói bụi đâm thẳng đến chỗ mà Thủy nhi đang quỳ, nó nhanh đến mức Thủy nhi nàng còn chẳng kịp phản ứng gì cả thì tóc đâm xuyên thủng qua bụng rồi, tóc xuyên qua bụng tạo thành một cái lỗ lớn ở trên thân của nàng, sau đó nó nhấc nàng lên không trung, ngoe nguẩy giống như một cái đuôi rồi quăng thật mạnh cái xác của Thủy nhi vào một căn nhà ở gần đó.

“UỲNHHHHHHHHH”

Tiếng động của cú va chạm ấy lớn đến nỗi mà những người ở ngoài lớp khói bụi kia còn nghe được, nhưng không tìm thấy mục tiêu cần tìm tóc ngay lập tức thu về, co lại phủ kín nàng bằng một lớp tóc dày đặc, giống như một cái kén bọc lấy Vân nhi nàng.

Trong lòng nàng lúc này đang có chút hoảng sợ, lo lắng, lớp khói bụi được nàng tạo ra vốn là dùng để khiến cho nàng có thể thuận lợi tấn công từ mọi hướng với tóc của nàng thế nhưng bây giờ nó lại khiến cho nàng hoảng sợ, khí liên tục dò xét xung quanh thế nhưng vị đệ tử trẻ giống như là biến mất khỏi thế gian vậy cho dù khí của nàng có phủ khắp ngôi làng thì cũng chẳng thấy nổi một cái bóng của vị đệ tử trẻ ở đâu cả và điều này càng khiến cho nàng hoảng sợ.

Cố gắng đều hơi thở để giữ lấy bình tĩnh, nhưng cái cảm giác này mà vị đệ tử mang lại nó khiến cho nàng khó mà giữ bình tĩnh được.

Để giữ bình tĩnh trong một trận chiến đã bao giờ là việc dễ, khác với những bộ phim, nhưng câu chuyện khi hầu như những nhân vật trong đấy thường bình tĩnh, không chút lo sợ, thường lý trí biết phải làm gì, biết phải làm sao, thì thực tế có chút khác, đâu phải ai cũng giữ được bình tĩnh trong một trận chiến đâu, điều này là tùy người, có những sinh ra là những chiến binh giỏi, với ánh mắt sắc bén, với cái đầu lạnh, với đôi tay quyết đoán, không ngần ngại, có những người chỉ kinh qua vài trận chiến là gần như vô cảm, còn có những người cả đời cho dù kinh qua vô số trận chiến khi bước vào chiến đấu vẫn khó mà bình tĩnh được, cái cảm giác bồi hồi, cái cảm giác lo lắng, cái cảm giác sợ hãi, cái cảm giác hồi hộp, cùng vô số cái cảm giác khác nữa nó trộn lẫn vào nhau tạo thành một cái cảm giác khó có thể tả được.

Đấy chỉ là những trận chiến bình thường đa số đánh lâu dần thì chai, còn đối với những trận chiến sinh tử thì nó khác lắm, sinh tử chiến giống như là đánh bạc vậy, ngươi đặt mệnh ngươi vào, ta đặt mệnh ta vào, kẻ thắng quyết định số phận của người thua, sinh tử chiến chính là vậy đấy.

Đối với Vân nhi kể từ mấy chục năm trước đạt được cơ duyên tạm gọi là bước vào giới tu hành, tính đến nay nàng mới chỉ trải qua năm cho đến sáu trận chiến sinh tử và mỗi trận chiến đấy nó đều khiến cho nàng ám ảnh, khiến cho nàng đến tận cả bây giờ kể cả trong những cái giấc mơ nàng còn sợ hãi khi mơ thấy những cái cảnh tượng ấy, nó khác với việc g·i·ế·t một con kiến không thể chống lại mình hay là việc g·i·ế·t một con thú chỉ có thể la hét hoặc là gào khóc lắm, cái cảm giác mà chỉ cần một chút nữa thôi là đi rồi nó ám ảnh lắm.

Cố thở đều để được bình tĩnh, cố gắng trấn an bản thân ở trong đầu thế nhưng ngay cái giây phút nàng vừa bình tĩnh lại thì kiếm vị đệ tử trẻ đã chém một đường thẳng, cắt qua lớp áo giáp tóc, mạnh mẽ rạch một đường thẳng mở toang kén bị đóng kín.

Ngay khi nàng còn ngạc nhiên chưa kịp phản ứng gì thì kiếm đã đâm tới, nếu không phải là giáp tóc không cần lệnh, chỉ cần thấy nguy hiểm là bảo vệ thì lúc này nàng đã đi rồi, tóc bao phủ cuốn chặt lấy thanh kiếm, thế nhưng ngay giữa mũi kiếm, một luồng khí trắng giống viên đ·ạ·n được bán ra và lại một lần nữa giáp tóc đã cứu mạng nàng.

Rút kiếm không được chân của vị đệ tử trẻ đạp tới, tốc độ tuy nhanh đến chóng mặt thế nhưng đã bị giáp tóc bắt được, nó nhấc vị đệ tử trẻ cao thật cao lên bầu trời rồi quật xuống mặt đất nhanh đến nỗi khi khói bụi tan đi thứ người dân thấy chỉ có thể là tàn ảnh.

Nó đập vị đệ tử trẻ xuống, biến mặt đất giống như cao su vậy, vị đệ tử trẻ sau khi bị quật xuống thì miệng phun máu, tay cầm kiếm người bật nảy lên.

Thế nhưng ngay lập tức như không có việc gì vậy lao tới công đến đang lại một lần nữa cố lấy tóc bọc lại ma nữ.

“Keng, Keng, KENG.”

“KENG, KENG, KENG.”

“KENG, KENG, KENG.”

Mỗi sợi tóc sau khi đỡ những đòn, những chiêu kiếm đang ngày một cứng hơn, kiếm đối tóc, tóc đối kiếm, nam đối nữ, nữ đối nam, kẻ bình tĩnh, người điên loạn.

Thế công của vị đệ tử trẻ ban đầu mãnh liệt như vũ bão, ép cho ma nữ đứng không nổi, ngồi không xong liên tục bị dồn vào thế phòng thủ.

Chương 148: Bình Tĩnh