Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 149: Khiêu Vũ

Chương 149: Khiêu Vũ


Thế nhưng lấy số lượng đè chất lượng, bát phương tám hướng vây công vị đệ tử trẻ ban đầu còn đang ở thế thượng phong nay lại dần dần bị dồn vào thế phải phòng thủ.

Những người bên ngoài đứng xem họ nào có hiểu gì đâu, chỉ thiếu mỗi việc hai người bay lên trời thôi chứ còn trong mắt họ bây giờ đây chính là hai vị thần tiên đang đánh nhau, bởi vì họ thậm chí còn chẳng thể nhìn thấy cánh tay ra đòn của vị đệ tử trẻ, thứ duy nhất họ nhìn thấy là tàn ảnh của tóc ma nữ khi ra đòn và âm thanh giống như là kim loại va vào nhau.

Nhưng đấy là người ngoài còn đối với người trong cuộc Vân nhi nàng có chút hoảng thậm chí là biến thành điên thành cuồng rồi.

“Đây rốt cuộc là tốc độ gì? Đây rốt cuộc là thứ ma đạo gì?” Trong đầu nàng lúc này đang liên tục tự hỏi.

Vì ở trước mặt nàng bây giờ đang được vây quanh trong biển tóc nó không còn là con người nữa, nó không còn là một con người bình thường nữa, nó là một con quái vật, một con quái vật đúng nghĩa.

Mặc dù người ngoài nhìn thấy vị đệ tử trẻ đang ở thế hạ phong bị vây quanh bởi biển tóc, bát phương tám hướng, trên trời, dưới đất không có lỗ hổng, không có lối thoát và đúng sự thật là vậy thế nhưng chỉ có nàng mới biết được đây là một quái vật bởi vì không có một vị Tẩy Trần cảnh ngũ giai nào mà có cái tốc độ như này cả, đây nó giống như là một vị Tẩy Trần cảnh ngũ giai tăng tốc độ của bản thân lên hết cỡ rồi nhân nó lên hai lần vậy, với cái tốc độ này nó không phải là một người bình thường hay một vị Tẩy Trần cảnh ngũ giai có thể làm được nữa mà đây là quái vật, quái vật thật rồi.

Trong quá khứ mặc dù chỉ là may mắn, mặc dù chỉ là phục kích, mặc dù chỉ là đánh bất ngờ, thế nhưng với chiến thuật biển tóc này nàng đã từng lấy tu vi Tẩy Trần ngũ giai vượt cấp g·iết Tẩy Trần cảnh lục giai cao thủ, thế nhưng hôm nay nhìn thấy điều này nó không phù hợp cho dù là vị Tẩy Trần cảnh lục giai mà nàng từng g·iết cũng không thể có được tốc độ như thế này.

Tóc đánh tới được vị đệ tử trẻ nhẹ nhàng hóa giải đánh lui, mặc cho xung quanh là biển tóc, thậm chí nếu có sợi tóc nào may mắn xuyên qua được vùng kiếm đi thì đều đâm vào một lớp khí dày đặc cứng rắn sau đó bị kiếm chém đứt.

Khác với kỹ thuật áo giáp khí, bao bọc quanh người nhưng nếu b·ị đ·âm vào hỏng chỗ nào thì sẽ phải dùng khí để hồi phục nếu không là chỗ đấy sẽ không an toàn, nguy cơ sẽ bị đối phương công vào lần nữa và rất tốn khí thì kỹ thuật mà vị đệ tử trẻ đang dùng an toàn, chắc chắn và đỡ tốn khí hơn, khi chỉ cần kết hợp bốn kỹ thuật cùng lúc là phóng, khống, tụ và rắn để tạo một khối khí cứng rồi canh thời gian khi tóc đâm đến, xác đinh được vị trí tóc đâm tới thì dùng nó sẽ đỡ cho mình thôi.

Nhìn cái vẻ mặt điềm nhiên mặc cho biển tóc vây lấy của vị đệ tử trẻ, trong lòng nàng bây giờ cái cảm giác hoảng sợ, cái cảm giác khó chịu, cái cảm giác lo âu nó cứ tăng lên, vì nhìn hắn bây giờ cứ giống như là một thanh gươm đang được cất trong vỏ, một con mãnh thú đang ngắm nghía con mồi và chỉ cần đối phương sơ hở thôi cho dù chỉ là một khoảng khắc là sẽ c·hết vậy, điều này khiến cho nàng càng thêm điên loạn lấy gần như hết đống tóc đang làm giáp ra để t·ấn c·ông hắn mặc cho điều này sẽ tốn rất nhiều năng lượng và khiến cho nàng sơ hở.

Để bình tĩnh trong một trận chiến đã là một điều khó rồi, để bình tĩnh và lý trí trong một trận chiến nó khó hơn, không bình tĩnh thì khó mà lý trí được, không lý trí được thì ắt sẽ loạn, mà loạn thì sơ hở, mà sơ hở thì dễ c·hết.

Vân nhi bây giờ rõ ràng không những là loạn mà lại còn để lộ ra vô số sở hở thế nhưng với một lượng tóc nhiều như thế, nếu như ban nãy vị đệ tử trẻ còn giống như dạo chơi nhân gian thì bây giờ đang liên tục bị tóc đâm tới, cũng may có áo có quần tốt nó đỡ cho thế nhưng những nơi quần áo không che đến lại liên tục bị tóc đâm qua, tóc cắt qua da, xé qua thịt, máu tươi ồ ạt chảy ra nhưng ngay sau đó thì bị khí bọc lại, vị đệ tử trẻ không có nổi một cái nhíu mày đang liên tục vung kiếm.

Là cấm thuật đã làm mất đi cảm giác đau hay là đã biến cơn đau đủ để nhận biết.

Bỗng vị đệ tử trẻ đang từ khuôn mặt điềm nhiên lộ ra một nụ cười tà mị, con mắt trái dường như có chút gì đấy khác khác, nó bỗng đổi màu rồi phát ra thứ ánh sáng hồng hồng khó hiểu.

Và khi nàng kịp nhận ra thì kiếm đã chém tới, mặc dù tốc độ của hắn lại tăng lên thế nhưng lần này nàng đã tránh được, là may mắn, là bản năng hay là trình độ không quan trọng vì khi kiếm vừa chém xuống nó lại không xuống hết mà lập tức vòng lên chém bay ngực trái của nàng

Nhảy lùi lại, hai tay nàng theo bản năng giữ chặt lấy nơi ngực vừa mất.

Sinh tử chiến là thế đấy ngươi đặt mệnh ngươi vào, ta đặt mệnh ta vào kẻ thắng quyết định số phận của kẻ thua, thế nên để bình tĩnh và lý trí trong một trận chiến bình thường đã vô cùng khó rồi, để bình tĩnh và lý trí trong cái ván cược, ngươi c·hết ta sống này nó còn khó nữa, vì cho dù chỉ là một giây thôi đối phương cũng không cho bạn suy nghĩ, chỉ cần một giây, một tíc tắc thôi cũng đã đủ để đoạt mạng nhau rồi.

Nhanh như chớp, sắc như kiếm, cứng như thép, ngay cái giây phút mà nàng còn hoảng loạn, ngay cái giây phút mà nàng nhận ra được con mắt đấy là gì, ngay cái giây phút mà nàng mới ngỡ ra được từ khi trận chiến bắt đầu, từ khi nàng bắt đầu nhìn vào hắn, từ khi tóc của nàng t·ấn c·ông hắn, nàng đã vô tình khiêu vũ theo điệu nhạc của hắn rồi, ngay cái giây phút nàng ngỡ ra đấy hai ngón tay trái của hắn đã đâm thủng mắt phải của nàng.

Mắt b·ị đ·âm thủng nàng thét lên trong đau đớn, cái cảm giác này nó còn đau đớn hơn là khi ngực bị cắt xuống, tóc nàng t·ấn c·ông loạn xạ nhưng dễ dàng bị hắn tránh được, thế nhưng sau đó hắn lại chẳng t·ấn c·ông nàng, sau khi nàng mở đôi mắt còn lại ra thì thấy trước mặt nàng là một cậu thiếu niên đang lặng ngắm nhìn về phương xa nơi căn nhà bị cắt làm đôi, nơi một lão già đang đứng lặng ở đấy quan sát trận đấu này.

“Vân cô nương thật tốt, thành thực mà nói tại hạ cũng mất một hai giờ mới làm quen được với mắt mới đấy xong cũng phải mất thêm một tiếng nữa để tập đổi mắt về màu như cũ, nay cũng là mạn phép được thử với Vân cô nương nào ngờ lại hiệu quả thế, thôi thì tại hạ cũng có chuẩn bị ba món quà cô nương phải nhanh lên không thời gian đi mau lắm.” Vị đệ tử trẻ sau khi thấy nàng mở mắt xong thì vẫn khuôn mặt cùng với cái giọng điềm nhiên nhưng lại pha thêm chút tinh nghịch nói.

Nghe vị đệ tử trẻ nói, lúc này nàng nào có tâm trạng để đấu khẩu, một bên mắt, cùng một bên ngực chỉ trong giây lát bất cẩn b·ị c·hém mất, bị chọc thủng, từ khi bắt đầu trận chiến đến mãi tận bây giờ đối phương mới sử dụng mị thuật của mình, nàng trong lòng cũng tự hỏi nhiều điều tuy không muốn nói thế nhưng nàng vẫn nói, với một cái giọng có chút khó chịu, bực dọc nhưng lại trầm:

“Ngài đệ tử quả là không biết đau đớn ha.”

Chương 149: Khiêu Vũ