Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 155: Lòng Tham

Chương 155: Lòng Tham


Hằng trăm thậm chí là hàng chục người liên tục hùa nhau chửi giống như là một bầy c·h·ó vậy, sau khi một người khơi mào chửi, sau khi một con c·h·ó sủa, cả đàn c·h·ó sủa theo.

Hàng trăm cái miệng cùng nói, hàng trăm cái miệng cùng chửi, liên tục chửi, chửi như tát nước, chửi chẳng có một chút kiêng nể gì cả, nhưng trưởng làng vẫn đứng ở đấy sắc mặt lạnh tanh chẳng đổi, sau khoảng hơn ba mươi phút lặng yên chỉ lắng nghe người dân chửi thôi, khi những âm thanh mắng chửi bắt đầu biến mất trưởng làng với sắc mặt lạnh lùng, chậm rãi nói:

“Các vị đã thoái mái rồi chứ gì, lão già này cũng thừa nhận với các vị ma nữ mà các vị thấy từng là một người dân trong làng này và khi còn trẻ ta cùng nàng có mối quan hệ yêu đương, đáng tiếc rằng đến hôm nay mới biết, nếu không ...”

Nói đến đây giọng nói của trưởng làng khe khẽ đổi nhưng nhanh tróng hóa bình tĩnh, lạnh lùng trở lại:

“Nhưng các vị hãy tự đặt trong lòng mình một câu hỏi các vị không muốn sao? Khi mà ma nữ đ·ã c·hết rồi và ngài đệ tử không còn có thể chiến đấu, đã b·ất t·ỉnh các vị tự hỏi lòng mình các vị không muốn sao?”

“Làm người sống trên đời các vị có muốn mình thấp kém hơn người khác không? Các vị có muốn con cháu mình thấp kém hơn người khác không? Tại sao cùng là cha mẹ giao cấu với nhau, cùng là cha mẹ kết hợp với nhau rồi sinh ra mà họ thì cao quý chúng ta thì đê tiện? Tại sao cùng là như thế nhưng con cháu họ thì sung sướng còn con cháu chúng ta phải làm nô?”

“Trưởng làng ông làm người chứ đâu phải là con s·ú·c· ·v·ậ·t, ông định xui bọn ta lấy oán báo ơn hay sao, ông bảo bọn ta thử hỏi tâm mình thế ông có thử hỏi tâm mình xem ông đang là người hay là thú chưa?” Một người trong đám đông nghe vậy thì không nhịn được mà nói.

“Cứ cho ta là thú đi.” Trưởng làng nghe vậy vẫn một sắc mặt lạnh tanh đáp lời, sau đó không để tâm đến người vừa lên tiếng nữa mà quay sang hướng đám đông chậm rãi nói tiếp:

“Vậy ta hỏi các vị có ai ở đây muốn sống đê tiện, cứ cho là làm thú đi, cứ cho việc ta nói là vô ơn đi nhưng ta hỏi các vị trong số các vị ở đây có ai muốn con cháu mình phải làm nô, con cháu mình phải sống hèn mọn, phải quỳ rạp dưới chân của người khác, mạng sống của mình thì không do chính tay mình nắm, mọi sự vui, buồn, sướng, khổ mà chúng có được thì đều không phải là do chúng tự quyết định, thậm chí cho dù có b·ị h·iếp d·âm, có bị hạ nhục, có bị g·iết, chúng chỉ có thể cam chịu số phận mà chẳng làm gì được, ta hỏi các vị có muốn cuộc sống như vậy không? Có muốn con cháu của mình phải như vậy không? Hãy tự hỏi tâm mình, hãy suy nghĩ đi và trả lời ta CÓ MUỐN NHƯ VẬY KHÔNG?”

“MẸ NÓ TRƯỞNG LÀNG NÓI ĐÚNG ĐẤY.” Một người trong đám đông sau khi nghe nhưng lời của trưởng làng thì kích động nói, những người còn lại cũng hưởng ứng kích động hò hét theo.

“ĐÚNG VẬY, THÀ BẤT NHÂN, BẤT NGHĨA MỘT LẦN CHỨ KHÔNG ĐỂ CHO ĐỜI CON CHÁU CHỊU KHỔ.”

“ĐÚNG HUYNH NÓI ĐÚNG THÀ BẤT NHÂN, BẤT NGHĨA MỘT LẦN CHỨ KHÔNG ĐỂ CHO CON CHÁU MÌNH PHẢI KHỔ, PHẢI LÀM NÔ LỆ CHO NGƯỜI KHÁC.”

“ĐÚNG KHÔNG ĐỂ CHO CON CHÁU PHẢI KHỔ BẤT NHÂN, BẤT NGHĨA CÙNG ĐƯỢC, THIÊN HẠ MẮNG CHỬI CŨNG ĐƯỢC, TA THÀ HI SINH CHỨ KHÔNG ĐỂ CON CHÁU PHẢI CHỊU KHỔ.”

“…”

Vô số những lời hò hét hưởng ứng của đám người dân trong làng, họ kích động, họ hò hét, họ vui sướng, còn trưởng làng sau một vài câu nói đã từ một cái bia để cho người ta mắng chửi nay đã trở thành người anh hùng của ngôi làng này, được vô vàn người dân hướng nhìn với một con mắt ngưỡng mộ, kính phục.

Còn người nam tử ấy đang nằm ở kia hắn đã tỉnh rồi, hắn vốn đã tỉnh từ lúc trưởng làng dẫm lên người của hắn rồi nhưng hắn chẳng thể cử động được nên chỉ có thể chấp nhận nằm yên ở đấy thôi, lắng nghe hết toàn bộ sự việc hắn quay sang nhìn những ánh mắt ngưỡng mộ của người dân rồi bật cười và thầm nghĩ ở trong lòng:

“Cho dù vạn pháp có đổi con người vẫn chẳng đổi, nhưng vậy cũng được rồi.”

Ánh mắt hắn hướng về những người dân nhìn thấy ánh mắt sung sướng vui mừng mà chẳng thể che dấu nổi của những người dân ấy hắn trong lòng hắn lại bật cười và thầm nghĩ:

“Nhưng kẻ này ai ai cũng đều sớm đã thèm nhỏ dãi những do đấy chỉ là suy nghĩ trong lòng nên không ai dám nói ra vì sợ bị giống như trưởng làng ban nãy, bị mắng là bất nhân bất nghĩa, bị kỳ thị, … thứ họ cần chính là một liều kíp nổ, một người đủ sắc sảo để nói ra điều ấy, một người đủ tinh tế để kéo ra lòng tham đang được ẩn náu bên trong mỗi con người và trưởng làng lại là người phù hợp, giờ đây dưới lá cờ của việc không để con cháu phải chịu khổ, không để con cháu phải làm nô lệ họ sẵn sàng g·iết ta, t·ra t·ấn ta, vị ân nhân của họ, để ta phải đưa ra những thứ khiến cho họ cường đại như ta, để ta phải đưa ra những thứ có thể thỏa mãn thứ lòng tham vô đấy trong họ.”

“Rất nhanh thôi họ sẽ cầm đao, cầm kiếm, rất nhanh thôi họ sẽ g·iết c·hết vị ân nhân của họ, nếu như theo đúng tiến độ này thì chuẩn bị sẽ có một vài kẻ trở nên lo lắng, sợ hãi và sau khi kíp nổ trấn an xong thì họ sẽ vác dao, vác kiếm lên mà g·iết ân nhân của họ, không có một chút lòng người nào.”

Bỗng ở trong đám đông một người trở nên có chút lo lắng mà hỏi:

“Thế nếu chúng ta g·iết c·hết người của Ngự Lang tông ở đây nhỡ may đối phương biết rồi cử người đến g·iết lại chúng ta thì sao?”

Trưởng làng nghe vậy vẫn một sắc mặt lạnh tanh chẳng đổi mà nói:

“Điều này thì các vị sợ gì chúng ta g·iết người ở đây xong đốt xác hoặc là vứt nó đi, có gì nếu người của Ngự Lang tông đến họ sẽ cho là nam tử ấy đồng quy vu tận với ma nữ mấy ai sẽ nghĩ những kẻ như chúng ta có gan dám g·iết một người trong Ngự Lang tông.”

“Hơn nữa sau khi lấy đồ xong thì cũng là cao chạy xa bay thôi chứ chẳng nhẽ lại ở lại đây, lúc đó nếu không ra khỏi đảo thì cũng chạy sang nam đảo, đông đảo hoặc là tây đảo, khi đã trốn chạy được rồi người của Ngự Lang tông có muốn g·iết chúng ta cũng đừng có hòng mà g·iết được, vì bá chủ của đảo này đâu phải là Ngự Lang tông, nên tay làm sao mà vươn dài như thế được.”

“Ngài trưởng làng nói đúng đấy, khi đã cao chạy xa bay rồi thì đám ngự lang, ngự c·h·ó gì đấy làm sao mà đuổi được.” Một gã đàn ông nghe trưởng làng nói xong thì cười rồi nói.

Có một vài người nghe vậy thì cũng phụ họa theo cười nói:

“Đúng đấy, cái đám ngự lang, ngự c·h·ó gì gì đấy khi chúng ta đã cao chạy xa bay rồi thì đừng mơ mà đuổi được, không cẩn thận mấy chục năm sau vật đổi sao dời ông lại quay lại ông dã cho.”

“Đúng đúng, mà kể cả có cho là đuổi được đi chăng nữa thì cái đám ngự ngự gì gì đấy cũng chẳng dám đuổi đâu, vì chúng ta chỉ là một đám người phàm mất công mất sức đi g·iết chúng ta sau đó lại quay sang gặp rắc rối với những thế lực khác, cái đám ngự ngự đấy mà làm thế thật thì ta dù có c·hết cũng mỉm cười.”

“Mà nghe nói đàn bà ở tây đảo ngon lắm con nào con nấy, chẹp chẹp chỉ kể thôi đã chảy nước dãi rồi, nam đảo thì có vẻ ưa phong cách nóng bỏng, thiếu vải, quyến rũ, còn đông đảo nghe nói là ưa thích phong cách thư sinh, nghiêm túc nên đàn bà, đàn ông ai ai cũng một gu ăn mặc nếu không phải là dung mạo khác biệt có lẽ còn nhầm.”

Chương 155: Lòng Tham