Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 256: Cô Gái
“Ngài đệ tử uống thuốc giỏi thật.” Nam nhân ấy nhìn hắn cười nói.
“Cô có biết không, người mà cô đang cho uống thuốc bây giờ, người mà thân thiện nói lời cảm ơn cô lại là một tên điên dại lấy người luyện làm ma công tế thiên hạ đúc thành tu vi đấy, hạng người độc ác như thế cô đúng là nhân từ.” Mắt nhìn hắn, miệng vui cười.
Thuốc đã uống hết, v·ết t·hương cũng chẳng có bao nhiêu, dơ bẩn một chút trên người lau qua chút, chưa lau xong bị người bức đi ra ngoài.
Bị đẩy ra ngoài, cửa sắt đóng lại, trong phòng lại phát ra những tiếng kêu la thét gào, cô gái ấy sợ hãi, giống như con mèo nhỏ, nép mình vào trong góc, run rẩy rồi cầu nguyện, mong thời gian trôi nhanh.
Mấy canh giờ trôi qua, cánh cửa sắt mở rộng, nam nhân ấy điên dại chậm rãi bước ra ngoài, mắt như con dã thú, nhìn lấy con mèo nhỏ, điều chỉnh rồi hòa ái, chậm rãi lặng bước đi.
Cô gái trẻ đứng dậy, chậm bước vào phòng nhỏ, trong phòng toàn là máu, ghê tởm đến vô cùng.
Cả người run lẩy bẩy, cô chậm rãi tiến đến, lấy ra những viên thuốc, lặng lẽ chậm lau người.
Lau đi những thứ cần lau, xử lý những thứ cần xử lý, sau một lúc cả người đã sạch sẽ, căn phòng thoáng gọn gàng lại, v·ết t·hương trên người khép lành, cô mới thoáng yên tâm, nhìn hắn lặng quan sát.
Hắn lúc này vẫn tỉnh, thuốc uống không ngủ được, đôi mắt lại nặng chĩu, vì thương tích quá nhiều.
“Từ bỏ đi không được sao?”
“Điên cuồng như vậy đoạn tiếp sẽ là đường c·hết đó, huynh thực muốn vậy sao?”
Cô gái ngồi đối diện nhìn hắn khẽ hỏi.
Hắn im lặng.
Cô gái ngập ngừng, rồi cất tiếng:
“Cha ta từng là một người như huynh, một kẻ điên dại không bình thường.”
“Mẹ ta kể ông mang trong mình những lý tưởng, những lý tưởng không bình thường, ông là một người có tài, rất có tài, đặc biệt có mị lực nữa, vào những năm tháng c·hiến t·ranh, ông nhìn được vương triều loạn lạc, người người lầm than, nên ông đã nảy ra một ý tưởng là tụ chúng tạo phản.”
“Ngu xuẩn phải không, mẹ ta từng nói vậy mỗi khi bà khóc đó.”
“Ông là một người cố chấp, vô cùng cố chấp, ông không tin vào cái gọi là tu hành người, ông không tin người tu hành có lực hơn người bình thường, ông không tin điều đấy và ông chấp vào nó, ông chỉ tin vào v·ũ k·hí trong tay mình cộng với lòng người trong thiên hạ.”
“Trưng binh, tàng trữ v·ũ k·hí, ông dành tất cả tài sản của mình vào những việc này, mị lực rất cao, chí hướng rất lớn, thời buổi loạn lạc, người đi theo ông nhiều hơn kiến tổ, ngày ấy rồi cũng đến, ngày ông phất cờ lên tạo phản.”
“Kế hoạch được tính trước mọi thứ chuẩn bị xong, ông đã tính toán hết, một quận dưới thế công nhanh chóng bị vây hãm, ông chiếm núi làm vua, dẫu sao thì đa số cũng là người bình thường.”
“Đại Phàm Lang triều mà người tu làm quan cũng được, người phàm cũng được, là người không tội tịch cánh cửa làm quan luôn rộng mở, nên nơi đó quan lại là người phàm, cả một quận những người tu đã rời đi hết, ra chiến trường, chốn lên núi, tất cả đều rời đi.”
“Chiếm núi được một tháng chiến sự yên ổn, hoàng triều bắt đầu xử nội loạn, cả nước đâu phải chỉ có một khu, nhưng trong một ngày tất cả đều bị xử lý hết.”
“Người người b·ị b·ắt, người người bị tóm, mỗi nơi chỉ cần một vị tu hành giả, mọi chuyện đều đã xong, những thủ lĩnh b·ị c·hặt đ·ầu, cha ta cũng không ngoại lệ, làm phản b·ị đ·ánh vào tiện tai, ba họ ba đời.”
“Mẹ con ta từ đầu không liên quan, thân xa ngàn dặm, nhưng cũng vì thế mà b·ị đ·ánh vào tiện tịch không nương từ, thế nhưng nơi ta ở từng là rừng núi, nên tiện tịch hay không quan trong gì, mẹ con nương tựa một đời hạnh phúc.”
Nói đến đây nước mắt nàng thoáng chảy.
“Thôi, …”
“Không kể nữa.” Nàng cố mỉm cười rồi nói.
“Ý ta muốn nói là huynh dù sao cũng là người có gia đình rồi, không thể vì cái quyết định của mình mà làm khổ vợ con chứ, con không có cha, vợ không có chồng ở cái thế đạo này ai sướng ai khổ.”
Hắn vẫn im lặng.
“Ta là người chăm sóc huynh sao không biết từ nãy đến giờ mọi thứ đều nghe vào.” Ngồi nhìn hắn im lặng, nàng chầm chậm khẽ nói.
Cánh cửa sắt đóng lại, thân ảnh nữ rời đi.
Mấy ngày nữa trôi qua, đau đớn và cực hình, cô gái ấy rất tốt, kể cho hắn nhiều chuyện, thân sống ở rừng núi, kể cổ tích thế gian.
“Huynh chịu đau được mãi sao?” Vẫn như mọi ngày cô ngồi đó, lo lắng chậm hỏi hắn.
Câu trả lời vẫn vậy im lặng không nói gì.
“Huynh có biết không tiện tịch người là rất dễ bắt, chỉ cần họ hạ lệnh, tiện tịch người là b·ị b·ắt lại, ta sống ở nơi rừng núi, nếu có thể cũng chẳng muốn rời đi.” Nói đến đây cô gái buồn rầu.
“Bên trên hạ lệnh huynh không được ăn lung tung, miệng huynh giờ đang ngậm thứ gì đấy.” Nhìn miệng hắn kỳ lạ, nàng hiếu kì khẽ nói.
Miệng tự dưng ngậm lại, giống đang ăn thứ gì.
Cô chậm rãi tiến tới, muốn xem để kiểm tra.
Cánh cửa sắt vội mở, nam nhân ấy xông vào.
Nhìn khuôn mặt hiền từ, giống như rất hòa ái.
“Cô đang làm cái gì vậy?” Nheo mắt nhìn khẽ hỏi, nam nhân ấy chậm nói.
“Không, không có, tôi không làm gì.” Rụt rè như mèo nhỏ, cô gái vội tránh ra.
Nhìn miệng như đang ngậm, nam nhân ấy chậm nói:
“Bên trên đã hạ lệnh không được cho ngài đệ tử đây ăn loạn xạ, cô đã đưa ngài đệ tử ăn cái gì?”
“Không có, tôi không đưa cho ngài đệ tử ăn cái gì hết, không đưa gì cả.” Vội vàng thú nhận nói, miệng không gì ngoài thật.
“Còn chối.” Nam nhân ấy điên dại.
Tiến đến nắm lấy tóc cô gái ấy gào thét.
“Còn chối.” Tay cứ như búa tạ, trời giáng xuống khuôn mặt.
“Không phải, không phải thật không phải.” Cô gái ấy gào khóc thanh minh nói.
“Còn chối à, còn chối à.” Nam nhân ấy điên dại liên tục tát vào mặt.
Xích sắt khẽ động, người hắn khẽ di chuyển, nam nhân ấy quay lại nhìn hắn hiền từ nói:
“Thượng bất chính hạ tắc loạn, quy tắc đặt ra không thể trái, ngài đệ tử đây là muốn làm gì, nếu muốn tự thú ta sẽ dừng lại lắng nghe.”
Hắn im lặng.
“Vậy để ta trừng phạt người mang tội lỗi.” Mắt lại điên dại nam nhân xông tới, lấy từ trong nhẫn cây gậy liên tực cầm đánh xuống, cô gái ấy gào khóc, thanh minh cùng van lậy, xích sắt liên tục động, xong có lúc phải ngừng.
Vứt lấy xác của cô gái sang một bên, nam nhân ấy quay sang, điên dại nắm lấy cổ của hắn, bóp chặt như muốn nghiền nát, cuồng loạn gào thét nói:
“Đây là lỗi của ngươi, chính bởi vì ngươi cô gái ấy c·hết, chính bởi vì ngươi cô gái ấy mới ra nông nỗi này, cô ấy còn rất nhiều tương lai, nhưng bởi vì ngươi, vì ngươi mà cô ấy phải c·hết, không phải vì ngươi cô ấy có đến đây, không phải vì ngươi cô ấy có chịu cảnh này, không phải vì ngươi cô ấy mới c·hết, tất cả là do ngươi, là do ngươi, cô ấy c·hết khi cho ngươi ăn, cô ấy c·hết khi thương hại ngươi, cô ấy quá tốt so với con quỷ đội lốt người như ngươi, giờ cô còn một hơi thở, một hơi thở, đây là cơ hội cuối, thừa nhận đi, thừa nhận đi ta sẽ cứu cô ấy, thừa nhận đi.”
Bóp lấy cái cổ như muốn nghiền nát nó, lung lay như muốn bứt nó ra khỏi đầu.
Hắn im lặng.
“Nghiệt s·ú·c.”
Nam nhân ấy điên dại mắng chửi hắn, rồi đi đến nơi mà cô gái đó đang nằm, tay lấy dao chậm rãi cắt cô ra từng khúc.