Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 296: Chuyện Gì

Chương 296: Chuyện Gì


Một lát sau đi đến.

Phủ của Thời gia.

Nhà của Thời công tử.

Nơi đây cũng lấy cổ xưa làm không khí.

Gỗ, tường, cảnh, tranh.

Gác cổng là nam đội giáp sắt.

Trong phủ là nữ toàn người hầu.

Thế cổng tử dẫn đầu không ai dám cản.

Dược huynh người ấy chậm theo sau.

Dõi mắt quan sát cảnh sắc ấy.

Nô tì người nữ, sách trên người.

Tì nữ ở đây điểm độc lạ.

Ai cũng cầm theo một quyển sách.

Không cầm thì ôm.

Dược huynh không hỏi.

Nhưng Thế công tử đã nói:

"Thời công tử tên này mê đắm với sách và cho rằng ai cũng nên đọc sách, dù cho đó có là hạng nô tì, nên cứ mỗi tuần hắn sẽ phát sách cho mọi người rồi ra một cái luật, ai không đọc xong quyển sách trong một tuần ắt chịu phạt, đám nô tì này vừa vui vừa buồn, vì đâu phải ai cũng có cơ hội đọc sách, nhưng đâu phải ai cũng ham muốn đọc sách đâu, nghe đồn tên này cũng điên lắm, đã có người nô tì cậy mình được yêu thích lì lợm, lần một không đọc xong bị hắn cho người đánh gãy chân, lần hai không đọc xong giờ biến mất rồi, đúng là điên, điên mà."

"Nhưng được cái cách này cũng ép chúng học, sản xuất ra hàng loạt người thông minh, nô tì nơi đây rất được người yêu thích, cả trong lẫn ngoài tộc."

"Thường một vài trong số chúng sẽ được gửi đi đến những trưởng lão trong tộc để đóng vai trò như người cố vấn lúc cần thiết, địa vị một phát lên mây, hai là được gửi đi trong và ngoài gia tộc, để gả làm vợ hoặc chồng người, thường là cái giá phải chăng hoặc là cầu nối quan hệ."

"Nếu chuyện tốt thế sao ngươi không đi làm?" Bắt được ánh mắt và giọng nói có đôi chút mến mộ của Thế công tử, Dược huynh cất tiếng nói.

"Vừa tăng thêm sức mạnh cho gia tộc, vừa tạo thêm nhiều mối quan hệ ngoại giao, vừa kiếm thêm được chút lợi nhuận."

"Dạ thưa ngài, ai cũng có khó khăn riêng." Thế công tử cất tiếng nói.

"Hơn nữa đá đổ bát cơm của người khác là không tốt, ở đây chỗ thân quen, ai cũng đều bạn bè." Thế công tử cười, cười khiêm tốn.

"Ngươi đã thử nhưng kết quả không được như Thời công tử phải không?" Dược huynh nhìn thấu lớp màn đen, toạc ra nói.

Thế công tử chỉ biết cười khiêm tốn, xấu hổ.

Những thị nữ đi qua lén nghe câu chuyện vội vội đi nhanh.

Vì không ai dám cười trước mặt Thế công tử.

Không nói nữa đi tiếp.

Một chặng đường nữa là đến nơi Thời công tử thường lưu lại.

Cũng như mọi ngày.

Trong cái đình viện ấy.

Nơi chỉ có một mình.

Thời công tử đang đọc sách.

Bỏ qua Thế công tử.

Người nhỏ nhìn còn chẳng to.

Thì Tạo công tử, sở hữu một cơ thể giống như là pho tượng được đúc ra của các vị thần.

Chuẩn đến từng chi tiết.

Một người chiến binh, cơ bắp và mạnh mẽ.

Còn Thời công tử, thì ngược lại, với mái tóc đen, cùng làn da trắng.

Với khuôn mặt thấy rõ nhất, là đôi mắt u sầu.

Thời công tử toát lên cái chất, thư sinh, nho sĩ.

Bỏ qua Thế công tử.

Hai người đều là tuyệt thế mĩ nam.

Đẹp, không tì vết.

Nhưng.

Nếu phải đặt lên bàn cân so sánh.

Thì Tạo công tử giống như là một người chiến binh, chiến đấu, cho những gì mình muốn.

Sẽ từ từ hoặc dồn dập ép bạn quy phục, ép bạn điên loạn, vì hắn.

Còn Thời công tử giống như là một phần thưởng, một tiêu chuẩn, một vẻ đẹp.

Để khi mà bạn nhìn vào đôi mắt u sầu của hắn thôi, bạn sẽ điên loạn, rồi trao hết cho hắn.

Dược huynh nhìn thấy Thời công tử rồi nhìn lại Thế công tử khom khom lưng đứng gần đó mỉm cười rồi nói:

"Khó trách họ làm thì được, ngươi làm thì không."

Rồi đi.

"Chén trà trên bàn nay đã nguội."

"Sách đọc không biết xong hay chưa."

"Vì Cảng vài người mĩ nam bảng."

"Thời huynh xứng đáng một vài người."

Dược huynh xuất hiện ngồi trước mặt Thời công tử.

Thấy người nghe giọng, sách vội buông.

Khom lưng cúi mình, hạ hành lễ:

"Ngài đệ tử đến thứ lỗi không thấy ngài."

Nhìn Thời công tử, Dược huynh mỉm cười nói:

"Không sao ta thấy huynh là được rồi."

Thời công tử nghe không nói, Dược huynh thấy vậy liền bật cười.

Thế công tử sau một lúc đã chạy đến.

Chạy đến tận nơi trà được rót vào ly rồi.

"Người cũng đã nói, lời đã nhận được, ngài đệ tử hôm nay ra mặt, Thời công tử hành lễ." Nói rồi, Thời công tử lại khom lưng cúi người, hành lễ.

"Ừm, nhanh ngồi." Dược huynh nói.

Thế công tử không nói, chỉ im lặng nhìn sang Thời công tử, rồi nhìn sang mình, rồi thôi.

Không khí rơi vào im lặng.

Dược huynh cất tiếng:

"Thời công tử không muốn hỏi ta định nói điều gì sao?"

"Ngài sẽ nói khi nào ngài muốn nói." Thời công tử chẳng nhanh, chẳng chậm, điềm nhiên, từ tốn đáp.

Dược huynh cười không nói.

Hữu Mỏ làng bên kia.

Giờ đã là buổi tối rồi.

Sau những ngày dài làm việc.

Giờ Lâm Đại và Hiền huynh dần trở nên thân thiết hơn.

Mối quan hệ giữa Hiền huynh và Lâm muội.

Sau những sóng gió căng thẳng.

Giờ cũng nguội, bình dần.

Lâm Đại luôn nói rất nhiều về những câu chuyện, về gia đình, về Lâm đệ, với tất cả tình yêu thương của mình, dành cho gia đình, dành cho tam đệ, đặc biệt là tam đệ.

Khi trăng đêm sáng nhất, Lâm Đại có đối với Hiền huynh hỏi:

"Huynh sẽ tha thứ cho muội ấy chứ?"

"Ta đã tha thứ cho muội ấy từ lâu rồi." Hiền huynh đáp.

Lâm Đại nhìn Hiền huynh một lúc, rồi thôi.

Lại thở dài, người tựa thành cầu, mắt nhìn trăng sao, Lâm Đại cất tiếng, nói:

"Lâm gia đúng là một gia tộc toàn những kẻ nặng tình cảm, khi đã bỏ và rồi, chẳng dễ dàng gì bỏ ra."

"Nó đúng vừa là một chuyện tốt, nhưng đúng, vừa là một chuyện xấu."

Hiền huynh không nói, chẳng cười.

Mắt nhìn trăng.

Trăng.

Kẻ đã chứng kiến mọi việc.

Mà làm thinh.

Như chẳng biết gì.

Có những tình cảm của con gái.

Chẳng dễ dàng gì mà buông.

Có những thứ giản đơn trong câu chuyện.

Chẳng biết sao, giải thích nào bây giờ.

Rồi cũng là mấy ngày trôi qua nơi làng Vì Cảng.

Đứng trên lầu cao, mắt nhìn xuống.

Hai người nam cản.

Người nữ cứ đi.

Chẳng cản được nữa.

Người đi mất rồi.

Thư bay.

Thư bay.

Thư bay.

Chim quắp lấy thư.

Thư bay.

Thư bay.

Thư bay.

Nhiều ngày trôi qua.

Nơi làng Hữu Mỏ.

Đoạn tình cảm của Lâm muội cùng Hiền huynh tuy chắc trở nhưng giờ, đã dịu xuống, xuống quá nhiều, giờ như cặp vợ chồng, bình thường.

Họ dọn đến ở chung, trong một căn nhà, cao quý.

Họ dùng chung một bữa cơm.

Đến cùng một đường đi.

Ngủ trên một giường.

Hai người hiếm khi hai địa điểm.

Nhưng đôi mắt của Lâm muội.

Vẫn còn sự trong trắng.

Bỗng.

Có một tiếng gì đó.

Vang ra khắp nơi.

Ai cũng nghe được.

Kéo Lâm muội từ giấc ngủ tỉnh lại.

Hiền huynh đã dậy trước.

Tiếng người hô nhau.

Tiếng chân chạy.

Tiếng đàn bà khóc sướt mướt.

Tiếng trẻ em kêu la.

Chuyện gì đang diễn ra.

Trong buổi tối thế này.

Thế huynh bỗng suất hiện.

Nói với Hiền huynh vài lời gì đó.

Thì thầm vào tai những tiếng nhỏ.

Ai nghe ai biết được chuyện gì.

Hiền huynh thoáng sắc mặt căng thẳng.

Thế huynh nhìn Lâm muội.

Thương cảm.

Rồi rời đi.

Hiền huynh nhìn Lâm muội.

Trầm lặng.

Không.

Biết nói.

Tò mò kích thích Lâm muội.

Nhưng nàng chưa nói.

Hiền huynh nói trước rồi:

Chương 296: Chuyện Gì