Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 325: Đau Khổ
"Mẹ kiếp."
"Mẹ kiếp."
"Mẹ kiếp."
"Dược huynh huynh ở đâu?" Một người đệ tử với mái tóc dài buộc cao.
Tay ôm đứa trẻ trong lồng ngực.
Liên tục dùng khí truyền vào đứa trẻ ấy.
Lồng ngực nó đã không cần bập bồng.
Nước mắt người đệ tử cứ tuôn rơi.
Người ấy ngửa mặt lên trời.
Gào thét mà nói.
Hỗn loạn khắp nơi.
Đao kiếm chém g·iết.
Lửa cháy đầy trời.
Ôi.
Ngày tận thế.
Ở phương xa.
Dược huynh đứng lặng.
Nhìn toàn cảnh này.
Miệng lẩm bẩm hát.
Nói ra nhiều lời.
"Làm sao?"
"Không đành lòng à?" Người phụ nữ bên cạnh thấy vậy thì điềm nhiên nói.
Dược huynh vẫn điềm nhiên như chẳng có vấn đề gì cả.
Ung dung.
Nhìn ngàn người vạn người gào thét.
Mà điềm nhiên nói.
"Dịch bệnh."
"Chỉ đến thế thôi?"
Người phụ nữ nghe thế liền cười.
Cười thành tiếng.
Rồi thôi.
Điềm nhiên nói.
"Không."
"Đây mới chỉ là mở màn."
"Cầu ngài đệ tử hãy cứu lấy con tôi."
"Cầu ngài đệ tử hãy cứu lấy con tôi." Ở dưới đám đông đang bâu vào một người đệ tử.
Van xin gào khóc.
Bà mẹ ôm con.
Mặc đau van lậy.
"Cứu nó làm gì cứu nó ích chi."
"Xin ngài đệ tử hãy cứu lấy tôi."
"Nam nhi trai tráng ít nhất tôi có thể giúp được cái làng này." Người nam nhân cạnh đó thấy vậy gào lên nói.
Đám đông bâu khắp nơi.
Chẳng có chỗ chạy thoát.
Khởi nguồn của d·ịch b·ệnh.
Ôi.
Nó loạn nhất rồi.
Ôm đứa trẻ trong lòng.
Nó.
Đã sớm c·hết.
Người đệ tử với mái tóc dài buộc cao như đuôi ngựa.
Chỉ nhìn xung quanh.
Mặc cho người la hét mà chẳng nói.
Ồn ào quá.
Lời nói ra trong đầu hắn vô cùng điềm nhiên.
Nước mắt liên tục tuôn rơi trên khuôn mặt.
Đứa trẻ mong manh nằm trong vòng tay hắn.
Được người khác dùng cả tính mạng để van đến để van xin hắn.
Được hắn dùng hết mọi khả năng.
Đã ra đi.
Trong vòng tay của hắn.
Điềm nhiên vô tình hai chữ tràn ngập khắp không gian.
Sẽ chẳng ai.
Thấy cảnh này mà buồn cả.
Chúng sinh như sâu kiến.
C·hết một kẻ phàm nhân.
Mấy ai buồn.
Phải không?
Hắn tự nói với lòng mình như thế khi ôm lấy đứa trẻ.
Những người khác cứ liên tục gầm thét xung quanh hắn.
Cầu cứu.
Van xin sự giúp đỡ.
Giống như người.
Đã mang đứa trẻ đến đây.
Đến vòng tay này.
Vòng tay của hắn.
Nhưng hắn.
Đã không thể cứu được đứa trẻ.
Oán trách mình à.
Hẳn vậy.
Cảm xúc của lòng mình ra sao.
Hắn không biết nữa.
Chẳng thể lý giải nổi.
Hắn không thấy buồn.
Sao nước mắt lại rơi.
Hắn chẳng biết nữa.
Có lẽ.
Hắn điên rồi.
"Cầu ngài đệ tử hãy cứu lấy tôi."
"Cầu xin ngài đệ tử hãy cứu lấy con tôi."
"..."
Quanh hắn.
Vô số người.
Đang van xin cầu lạy.
Dù cho họ.
Thấy cái xác đứa trẻ trong vòng tay.
Hắn vẫn điềm nhiên ở đấy.
Tại sao họ lại vô tình đến thế.
Một vài suy nghĩ hiện ra trong tâm trí hắn.
Tại sao những người lớn kia lại không hi sinh cho đứa nhỏ.
Tại sao cơ hội cứu chỉ vậy sao họ không nhường cho những đứa bé chưa lên ba.
Tại sao họ lại không nhường nhịn.
Tại sao họ lại van xin cho mình.
Mà không nhường cho đứa trẻ.
Chẳng mấy liên quan.
Nhưng đây.
Lại là một câu hỏi thoáng hiện ra trong tâm trí của hắn.
Những người kia đã dập đầu chảy máu.
Van xin đến nỗi người mẹ đang ôm con phải t·ự t·ử để thể hiện thành ý của mình.
Thế đời này điên rồi.
Họ lấy dao c·ứa c·ổ mình trước mặt đứa trẻ.
Hay là hắn điên.
Cắt chân.
Chặt tay.
Tự moi ra những phần đã bị chữ dính vào mà bệnh không đi khỏi.
Có lẽ.
Đối với bọn họ.
Đây.
Là một mạng sống.
Là sự kiện.
Liên quan đến sinh tử.
Liên quan.
Đến sống và c·hết.
Nhưng đối với hắn.
Đây.
Chỉ đơn giản là một trận lịch luyện.
Họ có c·hết nữa.
C·hết mãi.
Thì cũng.
Chẳng ảnh hưởng gì được đến hắn.
Chúng sinh.
Như sâu kiến.
Năm chữ ấy.
Hắn hiểu rồi.
"Báo."
"Báo."
"Báo."
"Ăn lấy người không bênh là có thể chữa được bệnh."
"Ăn lấy người không bệnh là có thể chữa được bệnh."
"Ăn lấy người không bênh là có thể chữa được bệnh."
Âm thanh hô to.
Chẳng rõ là giọng nam hay nữ.
Đám người đang quỳ lậy bỗng giật mình.
Hắn.
Cũng bị kéo khỏi những dòng suy nghĩ.
Tất cả những người bị bệnh.
Đi chữa bệnh.
Không bị bệnh.
Tất cả mọi người.
Đều kinh động.
Tài huynh phương xa ôm lấy đứa nhỏ mà chữa bệnh.
Hiển huynh gần đó đám người bu vây.
Ba người đệ tử theo phe âm thầm cũng đang tích cực cứu chữa.
Hai người thua cuộc.
Ba người theo phe Dược huynh.
Tất cả mọi người.
Đều bị một âm thanh và chỉ một.
Làm kinh động.
Đám đông quay lại.
Thái độ.
Đã chuyển khác.
Trước còn van lậy.
Nhưng giờ.
Người nghĩ khác.
Những người đệ tử bắt đầu cảnh giác.
Những người không bệnh đã chốn đi.
Người đệ tử với mái tóc dài buộc như đuôi ngựa thấy cảnh vậy.
Như cao cao tại thượng thần linh vô tình nhìn xuống họ.
Mà trầm giọng cảnh cáo nói.
"Các ngươi muốn chữa ta chữa bệnh."
"Nhưng nếu các ngươi nghĩ liều mạng để tìm cách chữa khác."
"Các ngươi sẽ không có mạng để khỏi bệnh mà dùng."
Cảnh cáo.
Chim đầu đàn.
Chỉ cần chim đầu đàn không ra.
Thì lũ.
Sẽ không đến.
"Mẹ nó."
"G·i·ế·t ngươi."
"Ít nhất còn cơ hội sống."
Người vừa nói xong đầu bị bổ dọc.
Tách ra làm đôi.
C·hết.
Trong chớp mắt.
Có thể nhanh chóng đấy.
Nhưng người biết.
Lũ.
Đến rồi.
"C·hết đi."
Đám người lao lên gầm thét mắng chửi.
Chẳng có gì quá khó khăn khi g·iết một người đối với bọn họ cả.
Chúng sinh như sâu kiến.
Năm chữ ấy áp dụng lên hoàn cảnh này.
Khí quét qua.
Là n·gười c·hết.
Như hả dạ.
Chẳng còn quan tâm.
Là ai có tâm thành.
Ai không.
Nhưng khí họ đã bị tổn thất rất nhiều.
Muốn nạp đầy khí.
Thì phải rút năng lượng.
Điều đấy tương đương.
Năng lượng mất lắm.
Họ đã phải dùng khí rất nhiều.
Nên dù có dễ dàng khiến một người phải c·hết.
Họ.
Cũng phải tụ lại với nhau.
Ba người đệ tử theo phe Dược huynh.
Hai người nhóm Tài Hiển.
Hai người nhóm thua cuộc.
Ba người phe lặng thầm.
Đám đông ấy.
Như điên cuồng lao đến chém g·iết họ.
Trước.
Đường sống dài.
Nên mới sợ.
Sau.
Vực trước mắt.
Sợ cái gì.
Đám đông điên cuồng lao lên.
Càng lao lên nhiều.
Người c·hết càng nhiều.
Thây chất thành đống.
Máu chảy thành sông.
Không phải nói ngoa.
Mà là sự thật.
Vì Cảng so với Hữu Mỏ dân số hơn rất nhiều.
Đến nay.
Có chín thành bị bệnh.
Một thành không.
Tiếng gào thét nhanh vang lên ở những căn nhà được đóng kín.
Một nhóm người học khôn đi g·iết những kẻ dễ dàng.
Nếu ăn thịt thực sự có thể chữa được người.
Vậy thì theo cách đấy có thể chữa được làng.
Nhưng cảnh này.
Giờ là nhân gian luyện ngục.
Để được sống.
Người g·iết người.
Tâm trạng của ai ở đây.
Cũng tồi tệ.
Đám đông nhận ra.
Sau núi thây biển máu.
Những người đệ tử kia.
Không có giấu hiệu yếu đuối và có thể g·iết được ngôi làng.
Người ở lại.
Thì ở lại.
Những nhiều kẻ.
Khôn rời đi.
Chẳng mấy chốc.
Người ở lại.
Phàm nhân ấy.
Đều c·hết cả.
Những người đệ tử.
Tâm tư.
Lặng lẽ.
Trầm lặng.
Những kẻ yếu ớt.
Không phù hợp với thế giới này.
Đã suy sụp.
Những kẻ phù hợp.
Thì trầm lặng.
Không nói.
Như vừa quen vừa dở.
Như người.
Mới được tiếp xúc thế giới này.
"Chúng ta có thể cứu được họ không?"
Có một người trong nhóm.
Một người đệ tử.
Ôm mặt.
Mà tuyệt vọng nói.
Những người khác không đáp lời.
Kẻ suy sụp đã suy sụp.
Kẻ không thì lặng yên.
"Tông môn đâu?"
"Những vị trưởng lão đâu?"
"Ngài đệ tử đâu?"
"Sao không ai?"
"Không ai đến vậy."
"Bình thường họ hưởng quyền uy."
"Sao nay thôi."
"Chẳng ai lại đến."
"Đặc quyền thứ ấy họ hưởng."
"Giờ."
"Lại nói là đến rồi đi."